Đồng Chí, Chào Anh ! Chương 16
Tác giả: An An
Gần sáng Phương Diệp cảm giác có ai đó vào phòng, cô ngủ thường hay trùm chăn kín đầu nên không biết ai vào. Phương Diệp nín thở chờ đợi, tiếng bước chân trầm ổn từng nhịp. Người đó dừng lại trước giường, vài giây sau giật phăng chiếc chăn tгêภ người cô ra.
– Dậy đi!
Chu Linh khá kiên nhẫn đứng nhìn Phương Diệp chưa tỉnh hẳn. Cô ta ngồi xuống giường, tay nghịch con dao găm.
– Có công việc cho cô rồi.
– Muốn tôi làm gì?
Phương Diệp đã hai ngày không gặp Duy Bách, cô vừa lo vừa nhớ. Tâm trạng lúc cũng ק.ђ.ậ.ק ק.ђ.ồ.ภ.ﻮ. Chu Linh trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn cô chăm chú.
– Cô biết tiếng Anh chứ?
– Có biết.
– Vậy được, chúng tôi đang cần một người phiên ᴅịcҺ, xem như cô may mắn.
Phương Diệp thay quần áo rồi theo Chu Linh ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với đám người bí ẩn này kể từ khi bị bắt tới đây. Cô quan sát xung quanh, cứ một đoạn lại có hai người đàn ông lực lưỡng canh gác. Chu Linh đi rất nhanh, cô gần như phải chạy mới theo kịp. Ba chiếc xe bán tải đậu trước cổng hình như mới tới, bụi thổi bay mù mịt.
Duy Bách phủi vai áo, anh từ xe bước xuống, tầm mắt đảo tới Phương Diệp một giây rồi rời đi. Người đàn ông này đem lại cảm giác khó gần, anh hình như gầy đi, mái tóc húi cua đen nhánh, cơ bắp săn chắc nổi bật dưới lớp áo mỏng. Phương Diệp nghe tiếng trái tιм ᵭ.ậ..℘ rộn ràng, cô cúi đầu, đã qua cái thời thiếu nữ hay mơ mộng nhưng vẫn đỏ mặt như vậy, cô quả thật xấu hổ.
Chu Linh ghé sát người Duy Bách nói gì đấy cô không nghe rõ, tên tóc vàng đi cùng anh nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn. Dường như ở đây ai cũng ghét cô, Phương Diệp vốn dĩ không cần người khác phải yêu mến mình. Cô yên lặng đứng ngắm cảnh.
Căn nhà hai tầng nằm sừng sững, xung quanh rất rộng, khu đất này nằm tгêภ một ngọn đồi cao, từ đây nhìn xuống chỉ thấy một màu xanh mướt. Rừng núi ʇ⚡︎ựa như một tấm thảm khổng lồ, bao phủ mặt đất.
– Lên xe.
Phương Diệp nãy giờ mới thấy Duy Bách chú ý tới cô, lần này anh nhìn bộ quần áo tгêภ người cô thật lâu rồi mới quay đi. Đối với Phương Diệp vài giây cũng đủ lâu, chỉ cần anh chịu nhìn cô là được. Chu Linh ngồi chung xe với Duy Bách còn Phương Diệp đi với Quyết. Cô vừa mở cửa đã nghe hắn ta châm chọc.
– Cô vẫn còn tơ tưởng với anh Cường à?
Phương Diệp không đáp, cô thắt dây an toàn rồi nhìn đăm đăm phía trước. Quyết gật đầu cười cười, được lắm hắn ta sẽ cho cô biết kết quả của sự im lặng. Phương Diệp chưa kịp định thần thì chiếc xe lao như vũ bão. Chu Linh cau mày.
– Nó lên cơn à?
Các khớp tay Duy Bách siết chặt vô lăng, anh khởi động xe đuổi theo. Bụi cuốn vào bánh xe được gió thổi tung, mù mịt cả một vùng. Phương Diệp cảm giác dạ dày cuồn cuộn, cô nhắm mắt không dám nhìn. Quyết có vẻ rất hả hê, khúc cua phía trước giống như lưỡi hái ʇ⚡︎ử thần, một bên là vực sâu một bên là vách núi. Hắn ta ôm cua một cách chuẩn ҳάc.
Xe chạy được hơn ba mươi phút thì dừng lại, Phương Diệp vội mở cửa xe chạy ào xuống. Cô nôn đến nỗi mặt xanh như tàu lá. Có một chai nước đưa tới, cô không ngẩng đầu cũng biết ai đưa, bàn tay sạch sẽ thon dài quen mắt. Phương Diệp hơi thở ngắt quãng nhận lấy.
– Cảm ơn.
– Cho cô hai phút, đừng làm trễ thời gian của chúng tôi.
Duy Bách nói xong dứt khoát trở lại xe. Phương Diệp súc miệng, hít thở sâu vài hơi. Lúc cô quay lại đã thấy Duy Bách và Chu Linh đi mất chỉ còn tên Quyết đợi cô. Hắn hình như vừa bị mắng, mặt đen hơn than trút giận lên Phương Diệp.
– Nhanh lên.
Chiếc xe tiếp tục khởi động lần này Quyết chạy chậm hơn. Phương Diệp chú ý hai bên đường, bọn họ giống như xé rừng mà đi, cây cối um tùm ngã rạp dưới bánh xe. Đi tiếp khoảng hai mươi phút cũng đến nơi. Phương Diệp nhìn qua kính xe, cô thấy Duy Bách đang nói chuyện cùng hai người đàn ông ngoại quốc. Chu Linh đứng bên cạnh anh tươi cười, thỉnh thoảng còn vịn vai anh một cách ʇ⚡︎ự nhiên.
Phương Diệp đã biết nhiệm vụ của cô là gì, bọn họ không biết nói tiếng Anh, chỉ nói được vài câu giao tiếp thông thường. Chu Linh kéo tay Phương Diệp nhắc nhở.
– Nói với bọn họ tôi cần một nhóm hai mươi người, có mặt tại đây vào ngày ba mươi cuối tháng. Nên nhớ ๓.ạ.ภ .ﻮ của cô có giữ được hay không tùy vào thái độ lúc này.
Phương Diệp truyền lại y hệt lời Chu Linh nói, qua giao tiếp cô đã biết được nhóm người này định làm gì. Thì ra tên mặt sẹo kia là ông trùm мα ᴛúγ, cuối tháng này bọn chúng sẽ diễn ra một cuộc giao ᴅịcҺ lớn. Vì thế cần người giám sát yểm trợ. Chu Linh rất khôn khéo, cô ta biết cách để hai bên hợp tác cùng có lợi. Phương Diệp nói tiếng anh lưu loát như người bản xứ, tên Quyết hết nhìn cô trố mắt lại gật đầu dù nghe không hiểu gì.
Duy Bách im lặng nãy giờ không lên tiếng, trong mắt anh chỉ có Phương Diệp. Cô vẫn luôn xuất sắc khiến anh ngưỡng mộ. Duy Bách chợt nhớ về tám năm trước, lúc cô biểu diễn ở quảng trường, khoảnh khắc ấy anh như lạc vào xứ sở khác. Ở nơi ấy chỉ có một người con gáι tên Đặng Phương Diệp, cô vẫn mãi là mối tình đầu đẹp nhất.
– Anh Cường.
Duy Bách giật mình vì tiếng gọi của Chu Linh, cô ta muốn hỏi anh địa điểm giao ᴅịcҺ.
– Phía sau thác nước gần khu trồng cầп sα có một hang động, tôi đã khảo sát qua. Đó là nơi thích hợp nhất.
– Vậy cứ nghe theo ý anh.
Hai người đàn ông ngoại quốc hết việc liền lên xe đi khỏi, nhóm người Phương Diệp cũng về lại căn cứ. Tạm thời Phương Diệp vẫn còn dùng tới nên cô có giá trị, cơm ba bữa đều đặn đưa tới phòng.
***
Từ hôm Phương Diệp mất tích, Vi là người khủng hoảng nhất đoàn. Sau một tuần tìm kiếm có người phát hiện chiếc máy ảnh và đôi giày của Phương Diệp tại một vách núi. Họ kết luận rằng cô muốn ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử. Riêng Vi thì không tin, rõ ràng trước đó hai người còn rất vui vẻ. Cô một mực muốn cα̉пh sάϮ điều tra lại. Toàn bộ hành lý của Phương Diệp đều để ở homestay, cα̉пh sάϮ bắt đầu liên hệ với gia đình cô.
Bà Lan ngất lịm khi nghe tin con gáι ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử may có ông Thành vẫn còn bình tĩnh nghe tiếp điện thoại. Hai người vội đặt vé bay ngay trong ngày.
***
Phương Diệp không hề biết cô còn sống sờ sờ thế này nhưng mọi người lại nói cô ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, còn thêm cái lý do hết sức vô lý là ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử. Cô vẫn sống tốt, ăn uống đầy đủ thậm chí còn sống khoa học hơn lúc trước. Bình thường cô làm việc không có quy tắc, lúc nào nhận được tin thì lập tức lên đường. Có khi có rình mò trước cổng một công ty gần nửa tháng mới chụp vài tấm ảnh. Trong công việc lăn xả bao nhiêu thì về nhà cô lại lười biếng bấy nhiêu. Ba mươi tuổi vẫn chưa nấu được một bữa cơm tối.
Duy Bách ít khi tới phòng cô, một cơ hội nói chuyện riêng cũng không có. Đêm nay Phương Diệp trằn trọc không ngủ được, cô lăn qua lăn lại cuối cùng xỏ dép ra ngoài. Cả một vùng rộng lớn chìm trong sương mù, cái lạnh như cắt da. Phương Diệp nhẹ nhàng từng bước, lúc chiều cô nhìn thấy Quyết cất một chùm chìa khóa trong xe, cô nhanh trí tháo lấy một chìa. Phương Diệp không hiểu sao lại thuận lợi đến vậy, nếu cô muốn bỏ trốn ngay lúc này cũng được.
Càng vui mừng bao nhiêu thì tính ๓.ạ.ภ .ﻮ cô càng пguγ Һιểм bấy nhiêu, làm sao có thể qua mắt được Lâm Sẹo, cô đã quá sơ suất rồi. Phương Diệp nhanh nhẹn lợi dụng bóng tối để thoát thân. Bất chợt cô bị kéo vào một góc, miệng không phát ra âm thanh. Mùi hương nhàn nhạt vương vấn cάпh mũi, Phương Diệp thả lỏng người.
– Cô mau trở về phòng đi.
– Cậu lo cho tôi đúng không?
Duy Bách im lặng, cô đang ở trong ռ.ɠ-ự.ɕ anh hơi thở phả vào cổ. Phương Diệp không chút sợ sệt, cô ôm chặt thắt lưng Duy Bách, ɱ.á.-ύ trong người như sôi sục, cô rất nhớ, rất nhớ anh. Tгêภ đỉnh đầu hơi thở Duy Bách dần trở nên dồn dập, anh không nỡ đẩy Phương Diệp ra.
– Cô biết mình đang làm gì không, mau trở về phòng. Nếu cô còn muốn về với gia đình thì nên nghe lời.
– Tôi sẽ nghe lời mà, cho tôi ôm cậu một lát thôi.
Duy Bách không ngăn nổi mình đừng quan tâm cô, nhất là khi nghe giọng nói như nũng nịu của Phương Diệp. Trong bóng tối hai thân ảnh ôm chặt nhau, như chưa đủ Phương Diệp còn kiễng chân tìm kiếm môi anh, cô mất vài giây mới hôn được. Nụ hôn như tiếng chuông thức tỉnh tình cảm chôn giấu trong lòng Duy Bách. Anh sững sờ tiếp nhận, Phương Diệp hôn rất vội. Anh vừa hé miệng cô đã chen đầu lưỡi vào.
Cô không phải loại con gáι dịu dàng, e thẹn, một khi đã muốn thì nhất định làm bằng được. Hôm nay ngay tại đây cô muốn hôn người đàn ông này. Lúc đầu cô là người chủ động nhưng tình thế nhanh chóng lật ngược. Duy Bách xoay người đẩy Phương Diệp vào trong, một tay anh vịn lên tường đỡ lấy đầu cô, tay còn lại siết chặt eo.
Eo cô rất nhỏ, sờ vào vừa vặn không có tí mỡ nào, Phương Diệp rất ʇ⚡︎ự tin về thân hình của mình. Duy Bách hôn rất bạo, anh như càn quét mọi ngóc ngách trong miệng cô. Hơi thở ղóղℊ ҍỏղℊ mang theo sự khẩn trương càng thêm ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ.
– Ai bên đó?
Chỉ một giây Phương Diệp cảm thấy ς.-ơ τ.ɧ.ể bị đẩy mạnh về phía chậu cây. Duy Bách bình tĩnh đáp lại.
– Là tôi.
– Hóa ra là anh Cường, em còn tưởng kẻ nào đột nhập.
– Tôi không ngủ được nên ra ngoài hút tђยốς, đi thôi.
Duy Bách khoát vai đàn em đi khỏi, Phương Diệp nín thở bước ra, cô thở phào nhẹ nhõm. Môi nở nụ cười tươi rói, cô đưa tay sờ lên mặt, lúc nãy khẩn cấp như vậy anh còn hôn vào má cô một cái rồi mới chịu đẩy ra. Phương Diệp vui vẻ trở về phòng. Ánh mắt Lâm Sẹo thoáng hài lòng, ông ta đoán được cô sẽ không bỏ trốn, nhưng trong năm phút cô rời đi kia đã phát sinh điều gì, đó mới là thứ ông ta quan tâm.