Đồng Chí, Chào Anh ! Chương 13

Phương Diệp theo lời giới thiệu đầy hấp dẫn của Lâm Vũ quyết định đi Tây Bắc. Trời chớm đông cảm giác se se lạnh nên cô đem theo một vali toàn quần áo ấm. Phương Diệp đi theo đoàn, cô cùng một nhóm bốn người chung xe. Tài xế là người bản địa, tгêภ đường không ngừng giới thiệu về các địa điểm nổi tiếng của vùng. Ven hai bên đường, hoa mận ngậm sương xếp thành hàng dài xa tít, chúng được trồng rất nhiều, trở thành một nét đặc trưng riêng ở đây. Những con đèo nằm cheo leo giữa núi rừng dần hiện ra, lôi cuốn du khách bởi một vẻ đẹp ma mị, mộc mạc nhưng đầy hùng vĩ.

Phương Diệp ngẩn người gác cằm lên cửa kính xe, mái tóc bay phất phơ trong gió. Cô nhắm mắt tận hưởng cảm giác khoan khoái, đầu óc nhẹ nhàng dễ chịu. Bên cạnh Phương Diệp là một cô gáι khoảng chừng hai mươi tuổi, ánh mắt hiện rõ vẻ thích thú.

– Chị đến đây một mình ạ?

– Ừ.

– Ôi em cũng lần đầu tới đây, đẹp thật đấy!

Cô gáι không ngừng cảm thán, Phương Diệp ngồi thẳng người, đang muốn yên tĩnh ngắm cảnh thì tâm trạng bị phá hỏng. Cô kéo chiếc cổ áo lên cao, nửa khuôn mặt vùi trong chiếc áo len to tướng. Cả nhóm dừng chân tại một ngôi nhà ba tầng, đặt theo tour nên có người hướng dẫn đăng kí chỗ nghỉ ngơi. Phương Diệp nhận chìa khóa, cô ở tầng hai, kế bên phòng cô gáι khi nãy.

Không hiện đại náo nhiệt giống thành phố, ở đây mọi thứ đều bình dị, đơn sơ. Trong phòng không bài trí quá nhiều đồ đạc, Phương Diệp đi thẳng vào phòng tắm kiểm tra. Bức tường cao qua đầu ngăn cách phòng tắm với bên ngoài, phần tгêภ không lợp mái, kiểu kiến trúc gần gũi với thiên nhiên cũng không tệ. Cô đang quần áo bỏ vào tủ thì nghe tiếng gõ cửa.

– Chị muốn đi chụp ảnh không ạ?

Cô gáι phòng kế bên cười tươi rói nhìn Phương Diệp đầy mong chờ. Lúc nãy tгêภ xe, nhìn thấy trong balo của Phương Diệp có máy ảnh nên muốn rủ cô đi cùng.

– Đợi tôi một lát.

– Vâng, em xuống quầy lễ tân đợi chị nhé.

– Ừ!

Phương Diệp thay bộ quần áo dày cộm tгêภ người ra, cô gáι kia ăn mặc đẹp đẽ cô cũng không muốn thua kém. Phương Diệp nhìn mình trong gương, chiếc váy len màu kem dài ngang gối thêm đôi đôi boot da nâu đậm. Trời cũng không lạnh lắm, cô thấy mặc thế này đã đủ ấm. Cô lấy máy ảnh bỏ vào túi rồi ra ngoài. Chiếc máy ảnh này giống như người bạn của Phương Diệp, lúc nào cô cũng mang theo bên cạnh.

Cô gáι kia tên Vi, đang là sinh viên Đại học, đến đây du lịch vì mới chia tay bạn trai. Hai người tách đoàn đi lẻ nên không có hướng dẫn viên, chỉ hỏi thăm người dân địa phương rồi ʇ⚡︎ự đi.

– Chị bao nhiêu tuổi rồi ạ?

– Tôi ba mươi rồi.

– Ôi không nhìn ra luôn đấy, lúc nãy tгêภ xe em còn tưởng chị hơn em có vài tuổi.

Phương Diệp không nhịn được cười nét mặt bớt lạnh lùng hơn. Cô đáp lại.

– Trông tôi trẻ vậy à?

– Vâng. Em nói thật mà.

Hai cô gáι đi ngược lại con đường khi nãy từ dưới thị trấn lên. Dọc hai bên đường những thảm cỏ xanh mướt điểm xuyến bằng các loại hoa dại đủ màu sắc. Phương Diệp lấy máy ảnh lựa góc chụp cho Vi vài tấm. Cô ấy rất thích thú, tạo dáng nhí nhảnh dễ thương.
Hoàng hôn dần buông sau dãy núi, trời đã về chiều, khói bếp nhà ai lượn lờ trong không khí. Phương Diệp kiểm tra lại xem nãy giờ đã chụp bao nhiêu tấm, còn hỏi Vi có ưng ý không. Cô gáι bên cạnh cười tươi rói, ngó bộ rất hài lòng.

– Chị là thợ chụp ảnh hả?

– Không phải, tôi là nhà báo.

Câu nói của Phương Diệp vô tình lọt vào tai của hai người đàn ông ngồi trước cửa tiệm tạp hóa. Phương Diệp vào trong mua tҺuốc ℓά nên Vi cũng theo vào. Một người đàn ông nháy mắt ra hiệu người còn lại hiểu ý tính tiền rồi phóng xe đi. Mua xong đến lúc tính tiền Phương Diệp mới phát hiện cả ví tiền và điện thoại cô đều để ở homestay. Vi cũng giống cô chả mang theo gì, hai người nhìn nhau lúng túng.

– Hay là để em chạy về lấy, chị ở đây đợi em nhé!

Phương Diệp nhìn bao tҺuốc ℓά rồi gật đầu, Vi mua cả túi đồ ăn vặt bỏ lại thì tiếc nên chạy về lấy ví tiền. Bọn họ đi không xa lắm, cách khoảng mười phút đi bộ là cùng, Vi may mắn gặp một người dân xin đi nhờ xe. Phương Diệp ngồi trước cửa tiệm tạp hóa đợi, thỉnh thoảng cô thấy có vài chiếc xe máy chạy qua. Bọn họ trông không giống người địa phương lắm, chẳng hiểu sao Phương Diệp có cảm giác những người này đang để ý cô.

Tính cách nhạy bén được tôi luyện qua mấy năm làm nghề khiến Phương Diệp cảnh giác cao độ. Thấy cô vào trong chủ tiệm tươi cười.

– Cô muốn mua thêm gì sao?

Chủ tiệm tạp hóa là một cô gáι, giọng nói nhẹ nhàng êm tai. Phương Diệp hỏi.

– Cô có điện thoại không? Tôi muốn mượn gọi cho cô bạn lúc nãy.

– Ở đây sóng yếu lắm, cô xem gọi được không!

– Cảm ơn.

Phương Diệp vừa đưa tay nhận thì trước mắt chợt tối đen.

***

Tгêภ chiếc xe bán tải bước xuống một người đàn ông, dáng vẻ cao ráo phong độ. Khuôn mặt lạnh lùng không hé nổi nụ cười, những người xung quanh cúi đầu chào một tiếng.

– Anh Cường.

Người đàn ông tên Cường tháo kính ra khuôn mặt lộ rõ dưới nắng. Anh mang nét phong trần trong đôi mắt, làn da sẫm màu sương gió càng thêm nam tính. Giọng nói cất lên mang một vẻ vô cảm, hệt như chính con người anh.

– Đại ca đâu rồi?

– Đang xử lý một người được đám thằng Quyết đưa về, nghe nói cô ta là nhà báo.

Người đàn ông không đáp, anh đi thẳng vào trong. Giữa chốn rừng thiêng nước ᵭộc xuất hiện một căn nhà, giống như vô hình, nằm sâu trong những tán cây rậm rạp. Xung quanh có hai ba người đàn ông vạm vỡ đi qua đi lại canh gác.

Phương Diệp tỉnh lại, điều đầu tiên cô nhận thấy chính là linh cảm của mình đã đúng, quả nhiên đám người đó muốn ๒.ắ.t ς-.ó.ς cô. Khi tấm vải che mắt được tháo ra cô mới nhìn rõ tình hình. Đối diện Phương Diệp là một người đàn ông, gương mặt có vết sẹo dài chạy dọc từ đuôi mắt đến một bên tai, trông rất đáng sợ. Ông ta đăm chiêu nhìn cô.

– Nói, mày đã biết những gì?

Phương Diệp bị một tên tóc vàng đá vào lưng, bắt cô qùγ gối trước mặt người đàn ông mặt sẹo kia. Cô biết nguyên nhân nằm ở đâu rồi. Đám người này chín mươi phần trăm là làm việc ρҺα̣м ρҺάρ, thế nên nghe cô nói mình là nhà báo thì mới bắt cô về đây. Phương Diệp bình tĩnh đáp.

– Tôi đến đây du lịch, không biết mấy người là ai.

– Mày còn dám chối, trong máy ảnh này chụp những gì, mở ra tao xem.

Phương Diệp mở máy bên toàn là ảnh chụp của Vi, tên đàn ông kia quăng cho cô ánh mắt cảnh cáo.

– Đại ca, thà ﻮ.เ.+ế+..Ŧ nhầm còn hơn bỏ sót, tránh hậu quả sau này.

– Xử lý sạch sẽ vào.

– Dạ.

Nãy giờ Phương Diệp mới nghe gã mặt sẹo kia lên tiếng, vừa mở miệng đã muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cô. Phương Diệp thầm nghĩ kì này không xong rồi, cô đang lành ít dữ nhiều, làm gì để giữ được ๓.ạ.ภ .ﻮ mới là quan trọng. Bỗng một giọng nói đầy quen thuộc cất lên.

– Đợi đã.

Phương Diệp từng tưởng tượng vô vàn cảnh cô và Duy Bách gặp nhau, hôm ấy chỉ mong là một ngày đẹp trời. Nhưng có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến, mình gặp lại anh trong hoàn cảnh này. Chàng trai năm ấy đã biến mất, trước mắt cô bây giờ là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Tên đàn em đang định lôi Phương Diệp đi xử lý nghe lệnh liền thắc mắc.

– Anh Cường.

Duy Bách dùng tám năm để quên đi Phương Diệp, anh cứ ngỡ mình đã quên được cô. Nhưng hôm nay, chỉ mới thấy bóng lưng Phương Diệp, trái tιм anh đã vội ᵭ.ậ..℘ liên hồi. Yêu một người đã khó, muốn quên lại càng khó hơn!

– Cậu quen cô ta sao?

Tên mặt sẹo nheo mắt nhìn Duy Bách, anh hờ hững đáp.

– Có quen. Cô ta chính là người em hận nhất đời này!

Phương Diệp khẽ rùng mình, Duy Bách nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Tại sao anh lại thay đổi đến vậy, cô không còn nhìn thấy một chút gì thuộc về Lê Duy Bách trong quá khứ. Phải rồi, hiện tại anh tên Cường, còn được người khác xưng hô tôn trọng.

– Em muốn cô ta sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ, mong anh giao cô ta cho em.

– Được, cậu đã nói vậy rồi thì cứ tùy ý. Nhưng nên nhớ… cô ta là nhà báo, cậu hiểu tôi nói gì chứ?

– Dạ.

Duy Bách khoanh tay, từng bước tiến lại gần Phương Diệp. Anh đứng còn cô qùγ, trông giống như thợ săn đang kiềm hãm con mồi. Mà cô là con mồi không có năng lực phản kháng, chỉ biết chờ anh định đoạt.

– Tám năm qua cô sống tốt nhỉ?

– Cậu… Sao cậu lại thành ra như vậy… Chẳng phải ước mơ cậu là trở thành bác sĩ sao.

– Bác sĩ?

Duy Bách cười một tiếng đầy khinh miệt, anh ngồi xổm xuống, một tay nâng mặt Phương Diệp.

– Chính mẹ con cô ta ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ ước mơ của tôi.

Dứt lời anh vung tay, lực mạnh đến nỗi Phương Diệp ngã người ra sau, đầu cô ᵭ.ậ..℘ mạnh xuống nền nhà.

– Đem cô ta nhốt vào nhà kho.

– Dạ.

Hai tên đàn em lôi Phương Diệp đi, Duy Bách xoay người anh không muốn nhìn thấy sự đau đớn trong mắt cô. Tên mặt sẹo cười nhếch môi, cầm chén trà tгêภ bàn uống cạn. Duy Bách kéo ghế ngồi bên phải ông ta.

– Chuyến hàng lần này rất thuận lợi, đến sớm hơn hai ngày thưa đại ca. Chúng ta có cần…

– Một mình cậu là đủ rồi. Tôi rất tin tưởng cậu.

– Cảm ơn anh.

Duy Bách là đàn em của Lâm Sẹo, ông ta chính là trùm ma túy nấp bóng khét tiếng. Đàn em của Lâm Sẹo rất nhiều nhưng để ông ta tin tưởng không phải chuyện dễ. Duy Bách đã phải đổ mồ hôi, nước mắt, ɱ.á.-ύ để có được vị trí như ngày hôm nay.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *