Đời người nợ khó trả và không bao giờ trả cho hết được, đó là công ơn trời bể của Cha Mẹ
Một bà cụ dọn về ở với con trai và dâu của mình, hằng ngày bà vì thương con thương cháu làm hết thảy việc nhà, từ chuyện nấu nướng cho đến giặt giũ… bởi bà nghĩ đỡ đần cho con dâu thì con mới có thời gian được khỏe mà lo công việc.
Thế nhưng khổ nổi, con dâu lại không nghĩ như thế..
Có lần trong mâm cơm cả nhà đang ngon miệng, thì cô vô tình nhai phải cọng cỏ lẫn lộn nơi đĩa rau luột, thế là hạnh họe: “Đây anh xem, sao trong rau lại lẫn cả cỏ thế này, nhìn cho kỹ chớ để lại cho rằng em lắm chuyện.”
– Người mẹ lên tiếng: “Mẹ xin lỗi, tại mắt mẹ kém quá ngồi nhặt rau, tìm cái kinh đeo mắt mà nó lạc ở đâu không thấy nên mới như thế.”
– Cô con dâu đanh giọng: “Thôi mẹ đừng giải thích nữa, mẹ làm việc giúp con cái mà cứ như là đi làm thuê không công chứ gì.”
– Người con trai nhắn vợ: “Em sao lại nói với mẹ như thế, hãy ăn cơm đi kẻo đồ ăn nguội.”
Nước mắt nghẹn ngào, bà cụ hằng ngày lại thui thủi công việc quét dọn. Một hôm khi đang lau bộ bàn ghế, giọng cô con dâu vang lên trong phòng riêng: “Anh có thấy chiếc lắc vàng em để trong ngăn kéo đâu không?”
– Người chồng nói: “Sao không cất cho cẩn thận lại để lung tung thất lạc rồi hỏi anh.”
– Cô la toáng: “Lung tung là thế nào, nó trong nhà mình chứ ở đâu. Trời ơi vậy là toi mấy tháng lương. Biết ngay mà, phòng người ngoài chứ ai lại phòng người trong nhà được.”
– Chồng cô ta hỏi: “Em nói vậy là sao, ai lấy?”
– Cô vợ hất hàm: “Con chúng ta còn nhỏ lại đi học cả ngày, em với anh bận đi làm tất bật, thử hỏi còn ai ở nhà này nữa.”
– Sợ mẹ nghe thấy, anh ta đưa tay suỵt: “Em tìm lại kỹ, chưa gì đã la toáng vậy.”
– Cô càng gắt gỏng: “Tìm gì nữa mà tìm, thế là nó đi theo mây khói rồi. Cũng tại vợ chồng chú út hết, bàn nhau là mỗi nhà nuôi bà một tháng, vậy đã mấy ngày mà sao không rước cho rảnh nợ chứ. Anh là anh cả mà không dạy được em mình à.”
– Anh mắng vợ, mà lòng thì do dự: “Thôi im đi, cái nhà này phức tạp quá… tất cả cũng tại…”
Nghe con dâu nói bà có thể bỏ qua, thế nhưng con ruột mình cũng nói thế thì bà đắng cả họng, nước mắt chảy mà bà không dám khóc lên tiếng.
Đêm đó, đợi mọi người ngủ xong, bà tìm ra bờ sông nghẹn ngào: “Ông ơi là ông, tôi khổ tâm quá rồi, tôi chẳng thiết sống nữa, ông hãy cho tôi theo ông.” Bà nói dứt lời thì gieo mình xuống dòng sông giữa đêm đen giá buốt.
Khi tỉnh lại bà ngạc nhiên khi thấy mình nằm trong một căn nhà ngói nghèo khổ: “Đây là đâu, đây là đâu thế này?”
– Người thanh niên lạ đã cứu bà mừng rỡ: “Ôi, cụ tỉnh rồi, mừng quá. Hai hôm trước hình như bà trợt chân té xuống cầu, may cháu đánh cá gần đó phát hiện nên đưa bà về đây.”
– Nước mắt bắt đầu chảy trên đôi má gầy gò: “Sao cháu không để ta chết cho rồi, thân già này ta không thiết sống nữa.”
– Chàng thanh niên trố mắt: “Ồ, chẳng lẽ… vậy bà có tâm sự gì nên như thế đúng không ạ?”
– Bà tâm sự: “Chẳng giấu gì cháu, ta có hai đứa con trai thế nhưng đứa nào cũng đùn đẩy chẳng muốn nuôi ta, coi ta không bằng một người ở. Cứ nghĩ mà đau lòng, sống như vậy thôi chết cho nhẹ tấm thân.”
– Anh thanh niên trách: “Sao trên đời lại có hạng người bất hiếu như vậy.
Cháu mồ côi cha mẹ từ thuở nhỏ, không biết ba mẹ là ai, chỉ mong ước một lần gặp mặt mẹ cha mà không được, chưa bao giờ được gọi hai tiếng mẹ cha. Vậy con xin bà hãy ở lại đây với vợ chồng con, chúng con cần có một người mẹ.”
Thấm thoát mà bà cụ đã ở với vợ chồng người thanh niên lạ cũng gần cả năm, họ chăm sóc bà rất chu đáo, còn hơn cả con ruột.
Lúc nào đi làm thì thôi, chứ về là họ hỏi han: “Mẹ thấy trong người có khỏe không, thuốc bổ con mua mẹ uống thấy có ngủ và ăn ngon không hả mẹ?”
Bà từ ngày ấy cũng rất hạnh phúc, đây là ngôi nhà thứ hai thật sự hạnh phúc đối với quảng đời cuối của bà, nhìn cậu thanh niên giờ đã là con, bà hiền từ: “Thôi mẹ già rồi, con đừng mua thuốc bổ tốn kém. Các con để dành tiền ăn uống cho có sức khỏe.”
Anh nhất mực: “Mẹ phải uống cho khỏe chứ ạ, hết con lại mua nữa mà. Mẹ thấy không, từ ngày có mẹ về cả nhà vui hẳn lên, nhờ mẹ lo lắng làm mọi việc nên vợ chồng con mới rảnh rỗi và xây được ngôi nhà khang trang hơn.”
Chiều nọ, cả nhà đang dùng cơm thì có một chiếc xe con dừng trước cổng, họ đẩy cổng bước vào chứng kiến cậu thanh niên chăm sóc bà trong mâm cơm: “Mẹ ơi, mẹ ăn món này đi, con đã nói vợ con hầm cho mềm để mẹ dùng đấy ạ.”
Bà vui lắm: “Con cũng ăn đi, sao cái gì cũng nhường mẹ thế. Con dâu ăn đi, này cháu của bà để bà bỏ thức ăn cho nhé.”
Hai vợ chồng người con ruột nhìn nãy giờ mới lên tiếng: “Chào mọi người, kìa mẹ, sao mẹ lại ở đây, mẹ có biết chúng con đi tìm mẹ khắp nơi khắp chốn không? Con lo cho mẹ quá”.
Cô con dâu phụ họa: “Mẹ, xin mẹ hãy về với chúng con, kẻo hàng xóm đàm tiếu dị nghị.”
Bà bây giờ mới lên tiếng: “Anh chị chắc nhìn nhầm người, tôi chỉ có một người con trai ngồi đây, và kia là con dâu và cháu nội tôi.”
Con trai của bà tiếp: “Sao mẹ lại nói như thế.”
Bà cụ một mực chối từ: “Tôi xin lỗi, tôi đã nói rồi, anh chị nhận nhầm người, xin anh chị đi cho, để gia đình tôi còn dùng cơm.”
Quả thật, cuộc sống này nợ khó trả và không bao giờ trả cho hết được, đó là công ơn trời bể của cha mẹ. Người cưu mang cho cuộc đời các con mà còn bị các con chối từ, thì thử hỏi họ đối nhân xử thế với người khác làm sao chân thật được.
Bài & ảnh sưu tầm