Đời Của Phượng 4
Tác giả : Nguyễn Minh Minh
P4
Phượng khóc một hồi rồi nó ngưng lại, dướn người nhìn mình trong gương. Một gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt,đôi mắt sưng lên bọng đỏ.
Những lời cô Diễm vang vang trong đầu:
-Không được để hoàn cảnh chi phối, mà phải biết nắm bắt cơ hội. Trong cuộc đời con người ta không phải cái gì ʇ⚡︎ự dưng đến rồi ʇ⚡︎ự dưng đi. Nó đều có nguyên do của nó.
Nếu ta bi lụy, bạc nhược thì sẽ bỏ phí những gì ta đã mất.
Phượng kéo ga giường lau nước mắt, rồi từ từ nằm xuống, lắng nghe tiếng nước xối trong toa lét.
Tiếng nước ngừng vài giây thì nó bắt đầu khóc. Tiếng khóc ai oán, ấm ức, đau khổ cùng. Đôi vai bé nhỏ trắng muốt hở một phần dưới chiếc ga giường, một góc phủ qua mặt con bé.
Ông Lâm có biệt danh Lâm sáu ngón là chủ của chục bãi than rải khắp đất mỏ vừa bước từ trong toa lét ra. Ông vừa bước sang tuổi năm ba tối hôm qua.
Ông thấp đậm vạm vỡ, da ngăm ngăm khỏe khoắn. Hơn năm mươi tuổi nhưng ông vẫn còn rất săn chắc do chăm chỉ luyện tập thể dục. Môn ưa thích của ông là thái cực quyền và khí công do một ông thầy tàu dạy đã mấy chục năm trước.
Thay vì các bộ môn chạy, đấm bốc hay gim như các đại gia khác lựa chọn. Ông vẫn trung thành bao năm nay bởi ông thấy nhờ môn tập này ς.-ơ τ.ɧ.ể ông luôn săn chắc, nội tâm ông lúc nào cũng tĩnh lặng.
Ông có hai người con trai gáι đủ cả, đứa vào nam đứa sang Úc. Tịnh không đứa nào theo nghiệp của ông. Chúng chê cái ngành công nghiệp mà nhờ nó chúng mới có nhà lầu xe hơi rồi chu du trời tây ấy bụi bặm, ô nhiễm môi trường.
Chỉ còn hai vợ chồng đã gầy dựng từ bãi than thổ phỉ mà lên vẫn còn đeo bám.
Bà Quế vợ ông là người phụ nữ thâm trầm và khéo léo. Bà luôn đồng hành cùng ông trong các vụ kí kết hợp đồng, chính bà góp phần không nhỏ xây dựng lên công ty khai thác than Quế Lâm phát triển như ngày hôm nay.
Hôm qua, sinh nhật ông tròn năm ba tuổi thì bà lại đi vắng. Bà sang Úc với cô con gáι lớn khi cô hạ sinh đứa con đầu tiên hơn một tuần.
Trước khi bay, bà ôm cổ ông mà căn dặn.
-Mọi năm sinh nhật anh, chúng mình đi du lịch, năm nay em đi vắng. Anh ở nhà cố chờ, Nao em về em bù sau.
Cấm chỉ không được léng phéng đi đâu đấy nghe chưa.
Em mà biết là em cắt cả cụm đấy.
Ông cười búng tay vào mũi vợ.
-Anh thách em.
Ông nói vậy vì ông biết bà rất tin tưởng và tôn trọng ông, bản thân ông xưa nay tuy nổi lên nhờ cái nghề đầy hiểm nguy, tranh giành, ςư-ớ.ק đoạt của nhau. Nhưng khi ổn định và danh chính ngôn thuận thành lập công ty thì ông tỏ ra rất điềm đạm, ông tránh tất cả mọi cuộc chơi bời dính líu đến gáι gú bởi vì ông cũng rất nể bà vợ đảm đang, tài ngoại giao của mình.
Vậy mà không hiểu sao vợ vừa đi vắng được hai ngày thì ông gặp Diễm đi ăn sáng. Chồng Diễm làm quản đốc cho công ty ông. Sau bữa sáng nóng hổi với món bún hải sản nổi tiếng, Diễm mời sếp của chồng mình đi cà phê.
Trước đây ông và Diễm vốn đã biết nhau qua vợ của mình, Liền chồng cô là anh em đằng ngoại xa của bà Quế. Họ gặp nhau nhận nhau và vợ ông đã cất nhắc chú Liền lên làm quản đốc. Kể từ đó lễ tết vợ chồng chú em họ xa vẫn qua lại quà cáp chu đáo.
Nhâm nhi li cà phê nóng hổi, thơm lừng. Diễm thỏ thẻ rằng em có con cháu ở quê ra đây học trang điểm cô dâu, uốn tóc. Con bé nhanh nhẹn và xinh xắn lắm. Nhà nghèo, ra đây học nghề về nuôi cha mẹ Ьệпh tật. Mệnh nó rất hợp với anh. Nếu anh không chê thì anh nhận nó làm con đỡ đầu. Làm phúc giúp nó có chi phí sinh hoạt, nó thì sẽ giúp ông đi tiếp ɾượu đối tác. Lợi đôi đường.
Lúc đầu nghe con bé mới mười lăm thì ông ngại, từ chối. Liên tục sau đó Diễm nhiều lần tìm cách gặp ông và rồi cuộc gặp nhận con nuôi đã diễn ra rất đầm ấm.
Sau khi ăn xong, ông Lâm cảm giác rạo rực trong người, con bé Phượng ngây thơ, xinh đẹp mắt long lanh nhìn ông đầy ngưỡng mộ suốt bữa ăn đang ngủ li bì sau li ɾượu cuối cùng cô Diễm đưa.
– Anh đừng ngại. Chuyện này em sẽ giữ bí mật giúp anh. Chỉ cần anh thương con bé, chu cấp cho nó chút tiền để nó ăn học và sau này có vốn về mở tiệm.
Em đã xem ʇ⚡︎ử vi của nó rất hợp với anh.
Anh đường đường là một ông chủ lớn, chả lẽ cứ chung thủy mãi với một người vợ mãi sao.
Làm đàn ông năm thê bảy thϊếp là chuyện thường.
Những lời vừa ngọt nhạt, rủ rê vừa côпg ҟích khích tướng. Lại kết hợp chất ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ được pha trong ɾượu đã làm ông Lâm không còn đủ suy tính hay những lời đe dọa trước khi bay của vợ.
Bồng con bé thơm như lúa non, mềm như lụa , mát như kem tгêภ tay bước vội về căn phòng đã đặt sẵn.
Nhìn thấy đôi vai đang run rẩy cùng tiếng nấc nghẹn ngào , bất chợt ông Lâm thấy mình có lỗi.
Ông bước tới giường, cầm chiếc váy đặt ℓêп gιườпg, rồi lặng lẽ mặc quần áo.
– cháu dậy mặc quần áo vào, chú đưa về kẻo muộn.
Chú xin lỗi vì đêm qua chú say quá.
Chú hứa sẽ chăm lo cho cháu chu đáo.
Còn bây giờ, cháu cầm tiền về lo cho gia đình trước đã.
Phượng không ngạc nhiên khi ông Lâm nói thế. Trong bữa cơm, nó đã nghe cô Diễm dựng lên một câu chuyện khác lạ, cô nói nó là chị cả của một lũ em, bố mẹ thì Ьệпh tật nên cô thương, cô về đón đi cho học nghề.
Nó biết cô nói thế để ᵭάпҺ vào lòng thương cảm của ông Lâm.
-Chú. Cháu sợ lắm!. Nó rón rén mặc lại chiếc váy lên người rồi vân vê bàn tay khi ông Lâm vỗ về nó.
Không sao. Có chú đây rồi, chú hứa và sẽ đảm bảo cho cháu.
Sau lần đó, ông Lâm không hề đòi hỏi con bé một lần nào, nhưng số tiền ông đưa cho nó và cô Diễm khá lớn. Nó ngồi trước mấy tập tiền mà trong lòng chộn rộn niềm vui khó tả.
Tháng sau, bà Quế trở về. Cô Diễm dắt nó tới nhà giới thiệu con kết nghĩa của ông Lâm. Và rồi một tuần sau, nó thấy mình tỉnh dậy trong một căn phòng chật hẹp. Cửa đóng kín như bưng.
Nó hốt hoảng ᵭ.ậ..℘ cửa la ầm ĩ: mở cửa ra
.. cứu tôi với
…
Mở cửa ra…ai đó cứu tôi với