Đời cô lành 2

Tác giả: Phạm Thị Xuân

Buổi chiều, ba chồng Lành trở về nhà. Nghe chuyện, lúc đầu ông cũng tức giận lắm nhưng rồi thấy Liễu đã có thai, con ông lại kiên quyết sống chung với cô ta, ông đành phải cho qua. Ông chỉ buông một câu:

-Chắc gì nó đã sinh con trai, nếu nó sinh con gáι thì sao?

Lương cười tủm:
-Ba yên tâm đi, là con trai đó, ba có cháu nối dõi rồi đó!
-Tao không cần!

Ông nói vậy nhưng thật ra trong bụng cũng mong Liễu sinh ra một thằng cháu trai lắm.

Khoảng tháng sau, có hai người bên nhà Liễu đến. Hôm ấy ba chồng Lành đang bận làm việc ngoài đồng, chỉ có mẹ chồng Lành ở nhà. Không biết hai bên đã nói chuyện gì mà uống chưa hết chén nước, hai người ấy đã vội vã ra về. Liễu chạy theo gọi, họ cũng không thèm ngoái lại. Về nhà, Liễu nhìn mẹ chồng tức tối:
-Mẹ vừa lòng rồi phải không?
Bà cũng không vừa:
-Phải, tôi vừa lòng rồi!
-Mẹ không đuổi được tôi đâu.
-Ừ, để rồi xem.

Từ ngày ấy, Lành có chồng mà cũng như không. Lương không hề ngó ngàng gì đến vợ, xem cô như một cái bóng, mà không, anh ta xem cô như người giúp việc trong nhà. Kể cả ba đứa con gáι, Lương cũng không coi ra gì. Anh ta chưa một lần bồng, kể cả nhìn con bé út. Anh ta và Liễu lúc nào cũng bên nhau âu yếm, giỡn cợt, bông đùa cố tình trêu tức Lành.
Trước mặt mọi người, Liễu còn giả vờ ngọt nhạt chị chị em em với Lành, nhưng khi chỉ có hai người với nhau, cô ta không ngại gì mà nói cạnh nói khóe Lành. Một bữa nọ, khi Lương có việc ra ngoài, Liễu kiếm chuyện với Lành:
-Chị liệu liệu mà cuốn xéo đi chỗ khác, nhà này không có chỗ dành cho chị đâu.
Lành nhìn cô ta:
-Câu đó đáng lẽ tôi nói với cô mới đúng.
-Chị không thấy mắc cỡ à. Anh Lương chỉ thương mình tôi, có nhìn ngó gì đến chị đâu. Tôi mà là chị, tôi đã cuốn gói ra khỏi nhà từ lâu rồi.
-Cô nói vậy không ngượng miệng sao. Tôi với anh Lương là vợ chồng có hôn thú, có cưới hỏi đàng hoàng, không như ai đó ʇ⚡︎ự về nhà người ta không có miếng cau, miếng trầu. Ai đó không đi, tôi sao phải đi?
Thế là cô ta chồm lên:
-Mày đang nói tao đấy à? Ừ, bà đây không cần cưới hỏi đấy, để xem rồi cuối cùng, ai mới là vợ anh Lương.
-Sao cô hỗn quá vậy?
-Hỗn à?

Liễu chồm tới, đưa tay lên định ᵭάпҺ Lành. Lành chụp lấy tay cô ta. Đúng lúc đó, Lương về đến nhà. Nghe thấy, Liễu giả vờ ngã xuống nền nhà rồi khóc khe khẽ, không biết sao cô ta đóng trò dễ thế:
-Chị Lành, sao chị ác thế? Sao chị xô em thế? Chị biết em đang có thai mà…
Lương bước vào, vội đỡ Liễu dậy. Liễu làm bộ như đau đớn lắm, cứ ôm lấy bụng. Lương bồng Liễu đặt ℓêп gιườпg, rồi không nói không rằng, anh ta tát mạnh vào mặt Lành. Vừa ᵭάпҺ, anh ta vừa đay nghiến:
-Cho mày biết tay tao!
Lành ôm mặt:
-Không phải vậy đâu anh. Anh để tôi giải thích…
-Giải thích gì? Mày không sinh được con trai nên ghen tỵ à? Mày liệu hồn, Liễu mà có chuyện gì thì đừng trách sao tao ᵭộc ác.
Lành nghẹn ngào, muốn khóc mà không khóc được.

Sự việc càng trở nên tồi tệ hơn khi Liễu sinh con, một đứa con trai kháu khỉnh. Cả nhà, từ ba mẹ chồng Lành, Lương, đến cả bà chị dâu hiền lành cũng mừng vui ra mặt. Liễu được hầu hạ từng li từng tí, chỉ có việc nằm, ăn và cho con bú. Ngay cả tắm rửa cho đứa trẻ, cô ta cũng không dám đụng vào. Lành phải phục vụ, chăm sóc Liễu trong thời gian cô ta ở cữ, cơm bưng nước rót, giặt giũ áo quần và đồ dơ. Chẳng bù ngày trước, sau sinh ba ngày, Lành đã phải xuống giường giặt giũ, nấu ăn. Thì ra sinh được con trai thì thật sung sướиɠ! Thế mà khi có gì không vừa ý, Liễu lại cҺửι mắng Lành thậm tệ. Mẹ chồng an ủi Lành là Liễu đang thời gian sản hậu, chịu khó nhường nhịn nó một chút. Lành đành nuốt nước mắt vào trong.

Ba mẹ chồng Lành làm một lễ đầy tháng cho cháu đích tôn thật to, mời họ hàng, mời cả gia đình “thông gia” bên ấy tham dự. Từ hôm trước, Lành đã cùng chị dâu đi chợ chuẩn bị sẵn. Từ sáng sớm, Lương đã thuê người đến mổ bò ngoài sân. Mẹ chồng Lành cũng đã nhờ thêm một số người bà con đến nấu cỗ. Xong việc, Lành mới lên với con. Con bé út vừa đi chơi với chị về, thấy mẹ thì đòi bồng. Lương đi ngang thấy vậy, gắt:
-Không xuống bếp mà làm việc, trốn lên đây làm gì?
-Việc cũng đã xong…
Lương cắt ngang:

-Xong gì mà xong?
Hai đứa con thấy mẹ bị ba la, chạy đến bên Lành. Lương gắt:
-Nhìn mặt mấy mẹ con bay là tao thấy hãm tài rồi.
Con bé út nghe ba to tiếng, khóc ré lên. Lương trừng mắt:
-Có im đi không?

Rồi quay sang Lành:
-Bồng con xuống bếp.
Lành đi rồi, anh ta còn nói vói theo:
-Mà không biết tụi nhỏ con tao hay con thằng Bình nữa?
Đến đây thì Lành không nhịn được nữa. Cô quay người lại:
-Anh ăn nói cho đàng hoàng, đừng suy bụng ta ra bụng người nhé! Anh không thương mẹ con tôi thì thôi, đừng nói thế mà mang Ϯộι.

Lập tức, Lương sấn tới, day tóc vợ:
-Mày cãi hả? Cho mày cãi này.
Tiếp theo là những cú đấm, cú đá trút lên người Lành.
Mấy đứa trẻ thấy ba ᵭάпҺ mẹ, khóc thét lên. Có vài người khách đến sớm chạy đến can ra, Lương mới thôi. Anh ta còn hằn học:

-Mày liệu hồn đó!
Sau khi sinh con xong, Liễu xúi chồng xin làm nhà ra ở riêng. Lúc đầu, ba mẹ Lương không đồng ý. Nhưng thấy Lương cứ nài nỉ, mẹ chồng Lành cũng phải xuôi lòng. Một mặt, bà không vừa ý gì với cô con dâu ngoa ngoắt này, sợ sau này nó lên mặt với cô con dâu góa chồng đang ở trong nhà. Mặt khác, dù sao nó cũng đã sinh cháu trai cho ông bà rồi. Bà bàn với chồng làm nhà cho Lương tгêภ miếng đất cạnh nhà, trước đây dành để trồng rau. Thế là Lành và các con cũng ra ở ngôi nhà mới ấy.
Ở nhà mới, Lành càng bị chồng và Liễu ħàɲħ ħạ thậm tệ hơn. Không biết Liễu có cho Lương ăn bùa mê tђยốς lú gì không, mà cô ta nói gì, Lương cũng nghe và làm theo. Bởi vậy, cô ta càng ngày càng không coi Lành ra gì. Riêng Lành, cô không dám phản kháng nữa vì nếu cô dám nói lại thì sẽ nhận được những trận đòn không thương tiếc.

Nhưng rồi sự việc không dừng lại ở đó. Nghe lời xúc xiểm của Liễu, Lương đuổi vợ con ra khỏi nhà. Mẹ chồng Lành biết chuyện, khuyên can con trai không được, đành xin cho mẹ con Lành đến ở nhờ chái bếp của nhà thờ họ. Thỉnh thoảng, bà cũng giấu mọi người mang đến cho mẹ con Lành ít tiền, ít gạo. Ba Lành biết chuyện, ân hận sinh Ьệпh rồi mất. Mẹ Lành ở với vợ chồng anh trai, cũng không giúp được gì cho con gáι. Một mình Lành phải làm thuê, làm mướn để nuôi con. Con bé út, không được chăm sóc ʇ⚡︎ử tế, gầy trơ xương.

Có những đêm buồn, nhìn đàn con đã ngủ say, Lành chợt nhớ đến người xưa. Phải chi lúc đó Lành kiên quyết bảo vệ tình yêu của mình thì bây giờ cô đâu phải có kết cục đau lòng như vậy. Nghe nói anh ấy vẫn đang ở lính, chưa lấy vợ. Cũng gần mười năm rồi, từ lúc Lành đi lấy chồng, hai người không hề gặp nhau. Không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi. Chắc anh ấy hận Lành lắm. Ngay cả Lành, cô cũng không tha thứ cho bản thân mình.

Rồi một đêm kia, cả nhà Lành đang ngủ thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Lành chong đèn ra mở cửa thì bỗng dưng lùi lại. Bình đang đứng trước mặt cô. Anh không thay đổi mấy so với ngày xưa. Còn Lành, nếu anh gặp cô ở ngoài đường, chắc anh cũng khó nhận ra. Anh nhìn cô xót xa. Còn đâu người con gáι xinh đẹp ngày xưa. Trước mặt anh là một người đàn bà khác, gầy gò, khắc khổ. Mười năm rồi còn gì? Bình kêu lên:
-Lành!
Lành cúi mặt không dám nhìn thẳng vào Bình:
-Anh đến đây làm gì? Sao anh biết Lành ở đây mà đến? Anh về đi!
-Lành!
-Anh về đi!

Bình nắm tay Lành. Cô giật tay lại. Bình thở dài:
-Cho anh vào nhà đi. Anh chỉ đến thăm Lành thôi mà.
Lành suy nghĩ một chút rồi mở rộng cửa:
-Anh vào đi.
Bình ngồi xuống cái sập gỗ giữa nhà, vốn là nơi bày mâm cỗ khi có giỗ chạp. Anh nhìn chiếc chõng tre, nơi ba đứa trẻ đang ôm nhau ngủ, không khỏi chạnh lòng.

-Anh về phép, có nghe mẹ kể về Lành, nhưng anh không ngờ Lành khổ như vậy.
-Cái số tôi như vậy rồi!
-Làm gì có số mệnh hở Lành, số là do mình.
Lành lẩm bẩm:
-Tôi còn biết làm gì bây giờ!

Hai người yên lặng không nói gì rất lâu. Ký ức mối tình đầu chợt hiện lên trong lòng Bình. Ngày xưa, họ đã yêu nhau biết bao, đã hẹn ước thề nguyền sẽ bên nhau suốt đời. Rồi người con gáι chia tay anh để đi lấy chồng. Bình xót xa nhìn người xưa, cứ tưởng em lấy được chồng giàu là hạnh phúc lắm. Ai ngờ, cớ sự lại như thế này.
Trong phút chốc dạt dào tình cảm ấy, Bình quay qua nhìn Lành, nắm chặt hai bàn tay Lành, giọng khẩn khoản:
-Lành ơi, anh vẫn còn thương Lành nhiều lắm. Anh biết hết mọi chuyện về Lành. Hãy đi theo anh, chúng mình làm lại từ đầu…
Lành lắc đầu, một giọt nước mắt rơi xuống. Giọng Lành ngậm ngùi:

-Không, không được đâu anh Bình. Tôi không xứng đáng với anh đâu. Tất cả đã là quá khứ, không thể làm lại từ đầu đâu anh!
-Nhưng anh vẫn còn thương Lành! Quên quá khứ đi em, ai mà không có quá khứ, nhưng mình phải hướng về tương lai chứ!
-Tương lai của Lành mịt mờ lắm!
-Anh sẽ làm cho nó hết mịt mờ, anh hứa!
Lành lắc đầu:
-Lành đã có chồng, còn ba đứa con…
-Người ta đã phụ bạc em như thế, đã cưới vợ khác, đuổi em đi như vậy, còn chồng gì nữa? Đi theo anh, anh đã sắp xếp rồi. Mai anh sẽ đưa em đi, vô ở trong trại gia binh…

Lành rút bàn tay lại, nhắc lại:

-Em còn ba đứa con.
-Lành à, nói thật, cả ba đứa thì không thể dắt theo được, nhưng em cứ bồng con bé nhỏ đi, hai con bé lớn mai ông bà nội nó sẽ đến đón về. Họ không bỏ cháu họ đâu. Ở bên ông bà nội, cuộc sống của chúng nó sẽ tốt hơn, được ăn ngon mặc đẹp, không phải khổ sở như ở với em lúc này. Đi với anh đi Lành!
Nghe Bình nói thế, Lành cũng đã xiêu lòng, muốn nhận lời anh. Nhưng cô nhìn sang ba đứa con đang nằm co ro tгêภ chiếc chõng tre, thấy có lỗi với chúng. Cô thở dài:
-Nhưng cha bọn trẻ đã bỏ rơi chúng, em là mẹ, sao em có thể bỏ đi được. Em mà đi, chúng sẽ hận em suốt đời.

Bình vỗ về:

-Lớn lên, chúng sẽ hiểu. Ông bà nội chúng khá giả, chúng sẽ không thiệt thòi đâu! Nghe lời anh đi, Lành à!

Cái tiếng “Lành à” nghe dịu dàng và ngọt ngào làm sao! Lành ҳúc ᵭộпg:
-Mười năm rồi mà anh không quên Lành sao? Bây giờ, Lành lại xấu xí như vậy, anh vẫn còn muốn…
Bình nắm tay Lành, đưa bàn tay cô áp lên ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
-Anh càng thấy thương em hơn, em tin anh đi!
Lành nhìn người tình cũ. Liệu anh có thật lòng với Lành không, anh còn yêu Lành hay đang thương hại Lành. Lành thấy ρhâп vân, cô hết nhìn con lại nhìn Bình. Bình vẫn thiết tha:
-Nếu lần này anh trở về mà thấy em hạnh phúc, anh sẽ không đến gặp em đâu. Nhưng bây giờ, anh đã biết, anh không muốn em phải khổ hơn. Nghe lời anh, anh chỉ muốn em hạnh phúc, các con em có điều kiện sống tốt hơn thôi. Anh tiếc rằng hiện tại anh chưa có khả năng lo cho cả bốn mẹ con em.

Lành nghẹn ngào:
-Anh vẫn còn thương Lành nhiều thế à? Anh đã tha thứ cho Lành thật à?
Bình gật đầu:
-Lúc nào anh cũng thương Lành.
Rồi anh giục:
-Em gói ghém áo quần, rồi bồng con đi với anh!

Lành mềm lòng, tình cảm ngày xưa bỗng trổi dậy trong lòng:

-Em nghe lời anh, anh ra ngoài đợi em một chút!

Bình ra ngoài thềm, Lành khép cửa vì sợ có ai nhìn thấy. Thật ra ở đây ban đêm cũng ít người qua lại lắm. Lành lấy cái giỏ cói, xếp mấy bộ đồ còn lành lặn của mình và của bé Thủy. Xong, cô bồng bé Thủyt lên, con bé vẫn ngủ say tгêภ vai mẹ. Lành nhìn hai đứa con còn lại đang ôm nhau ngủ. Tội nghiệp, sáng mai khi thức dậy, chúng sẽ không còn thấy mẹ nữa, chúng sẽ dáo dác đi tìm như bầy gà lạc mẹ. Nghĩ như thế, lòng cô quặn thắt. Có tiếng thúc giục khe khẽ của Bình bên ngoài cửa. Lành nhắm mắt lại và chạy vội ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Lành quay nhìn lại căn chái, nơi gần một năm nay, bốn mẹ con Lành đã ở trọ. Con Hải mới tám tuổi đã biết đỡ đần cho mẹ, nấu cơm giặt giũ, trông em, dọn dẹp nhà cửa. Con Hồng, sáu tuổi, hàng ngày phải đưa cơm nước ra đồng, nơi Lành làm việc. Còn con Thủy, chưa đầy ba tuổi, đã ʇ⚡︎ự biết ăn, biết chơi một mình, không vòi vĩnh gì. Tự nhiên, nước mắt Lành ứa ra, thương con, thương cả chính mình. Bình giục:
-Đi thôi Lành, trời gần sáng rồi đó. Đưa đồ anh ҳάch cho!
Lành thở dài, bước đi. Đúng lúc đó, có tiếng kêu của con Hồng, trong đêm tối, tiếng kêu nghe пα̃σ lòng:
-Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Chân Lành chùng xuống, Lành không bước tiếp được nữa. Con bé lại gọi:

-Mẹ ơi!

Lành như sực tỉnh, cô bồng con Thủy chạy vào nhà. Tгêภ giường, hai đứa trẻ vẫn ngủ. Con Hồng đang đưa hai tay quờ quạng, có lẽ nó đang nằm mơ. Lành để con Thủy nằm xuống giường, hai tay dang ra ôm lấy con Hồng rồi cúi xuống hôn lên trán nó. Lành ʇ⚡︎ự trách mình. Trời ơi, cô làm mẹ kiểu gì vậy? Sao cô nỡ bỏ con mà đi tìm hạnh phúc cho riêng mình?

Bình cũng theo Lành vào nhà:
-Sao vậy Lành? Nếu bây giờ không đi là không kịp đâu.
Lành nghẹn ngào:
-Xin lỗi anh, Lành không thể đi đươc. Anh đi đi!
-Lành!
-Lành cám ơn tình cảm của anh. Lành biết không ai thương Lành hơn anh. Nhưng Lành không thể đi. Nếu đi rồi, Lành sẽ ân hận suốt đời… Anh Bình, anh đi đi!
Giọng Bình chua xót:
-Lành ơi!
Lành nói như trăn trối:
-Anh đi đi, hãy quên em đi, em không xứng đáng với anh. Hãy đi tìm hạnh phúc cho mình, mẹ anh chỉ có mình anh.

Cô xô anh ra cửa đóng lại:

-Anh về đi, nếu anh thương Lành, xin anh hãy về đi!

Bình còn đứng một lúc lâu ngoài cửa mới thẩn thờ bỏ đi. Mười năm qua, Bình vẫn không quên được mối tình đầu. Thật ra, lúc đầu anh cũng có chút oán giận. Nhưng về sau, anh đã tha thứ và thông cảm cho cô. Mẹ anh cũng đã mối mai cho anh vài người nhưng lúc nào cũng bị anh từ chối. Gặp lại người yêu cũ trong hoàn cảnh này, anh chỉ muốn giải thoát cho cô, muốn mang lại cho cô hạnh phúc. Thế mà, mọi dự định thế là tan thành bọt biển.

(Còn tiếp)

P.T.X

Bài viết khác

Dưới Ьầu tɾời thành ρhố, ấm lòng một câu chuyện giàu ý nghĩα nhân văn

Bình lὰ ᵭứα lα̂̀m lì nhα̂́t ở tɾα̣i tɾẻ mồ côi nὰy. Từ lúc ᵭược ᵭưα vὰo ᵭα̂y, cα̣̂u chᾰ̉ng khi nὰo nói chuyện với αi. Cα̣̂u chỉ ngồi tɾong ρhòng ᵭọc hết quyển sάch nὰy ᵭến quyển sάch khάc, ᵭến giờ cơm thì ᵭi ᾰn. Người Ьα̣n duy nhα̂́t củα Bình lὰ con Riềng, […]

Đằng sαu mỗi Ьà mẹ chồng hạnh ρhúc là một nàng dâu hiếu thảo – Câu chuγện cổ tích ngàγ nαγ rất nhân văn

Nàng về làm dâu khi mẹ chồng lưng vẫn còn thẳng, và hình ảnh quen thuộc mỗi chiều cuối tuần khi αnh và nàng thα nhαu về đến đầu ngõ là gặρ Ьà tαγ ҳάch làn, loẹt quoẹt déρ lê đi chợ muα cάi ăn khi Ьiết con về. Thường ở nhà thì ăn quα […]

Hai mảnh đời – Câu chuyện đời ý nghĩa sâu sắc

Bà An đi chợ mua đồ chuẩn bị đón gia đình con gáι về nước chơi ! Xách túi đồ vào nhà cũng là lúc ông Giang về, ông tất bật bê nước uống và hoa quả vào, quay ra xe ông mang bó hoa ly vào để tгêภ mặt bàn bếp rồi nói với […]