Đoạt ” Cháu Dâu ” : Chương 8

Tôi liền nép vào một bên, tầm lát sau hai người mới rời nhau, người đàn ông đi trước chừng vài phút sau tôi thấy chị Liên cũng đi khỏi.Lúc này tôi mới đi ra, tôi tò mò về người đàn ông đó, giữa họ có quαп Һệ gì, tôi cảm thấy có gì đó nhưng không thể lý giải được, tạm bỏ qua tôi đi lên phía tгêภ khi ra khỏi cầu thang tôi đến tầng làm việc cậu, đây là tầng cao nhất của công ty cũng là nơi dành cho chủ tịch và những quản lý cấp cao.Theo phản xạ tôi nhìn đến phòng làm việc của cậu, không biết cậu có ở trong phòng không, định đi đến gõ cửa xem thử nhưng mới đi được vài bước tôi đã dừng lại, nghĩ thôi đi cứ xuống bên dưới để chờ cậu, tôi liền đi vào thang máy để xuống bãi đậu xe của cậu.

Đến nơi xung quanh vắng vẻ nên tôi đi đến chỗ xe đứng đợi cậu, tầm chừng 15 phút tôi thấy cậu đã xuống, đi về phía tôi cậu hỏi :

– Em xuống lâu chưa ?

– Dạ cháu cũng mới xuống thôi, giờ mình về nhà hả cậu

– Không

– Là sao cậu

– Cứ đi rồi em sẽ biết

Cậu đến chỗ xe mở cửa ngồi vào, tôi cũng nhanh chóng mở cửa ra để ngồi vào bên cạnh ghế lái của cậu.
Khởi động xe chạy đi rồi cậu mới lên tiếng.

– Hôm này ngày đầu làm việc em thấy sao ?

– Dạ cũng ổn ạ

– Tạm thời em cứ học việc ở đó đi sau này tôi sẽ sắp xếp khác

Tôi không biết cậu làm gì nhưng cũng không tiện hỏi nên tôi không nói gì nữa, xe vừa ra khỏi công ty tôi thấy cậu lái qua đường khác chứ không phải đường về nhà, lúc nảy cậu cũng không nói đi đâu nên tôi có hơi thắc mắc mà hỏi tiếp.

– Cậu đưa cháu đi đâu vậy ?

Cậu vẫn chú tâm lái xe mà đáp lại.

– Tôi đưa em đi ăn chúc mừng ngày đầu tiên em đi làm

– Về nhà ăn cũng được mà cậu

– Em đừng cãi

Tôi bị cậu nói vậy nên im bật luôn.Xe chạy đến một nhà hàng Tây thì dừng lại, tôi cùng cậu bước ra khỏi xe, tôi đứng ngây ngốc nhìn vào bên trong thì cậu bảo.

– Vào thôi

Nói xong cậu đi thẳng vào trong tôi thì chỉ biết chạy theo mà thôi.Vào đến bên trong có người phục vụ đi đến hỏi :

– Quý khách có đặt phòng trước không ạ ?

Cậu liền lên tiếng nói :

– Tôi có nhờ trợ lý đặt trước, phiền anh kiểm tra

Cậu nói xong đưa thông tin ra người phục vụ nghe xong liền cười thân thiện đưa tôi cùng cậu đến phòng riêng.Sau đó người phục vụ hỏi :

– Mời quý khách chọn món ạ ?

Cậu nhìn qua tôi

– Em chọn đi, thực đơn tгêภ bàn đó

Tôi nhìn cậu sau đó đưa tay cầm lấy bảng thực đơn tгêภ bàn, lướt xem qua một hồi tôi cũng không biết nên ăn gì nên nói :

– Thôi cậu cứ chọn đi, cháu không biết phải chọn món gì ?

Cậu nghe vậy không cần nhìn đến thực đơn mà nói với người phục vụ.

– Cho tôi hai phần bò bít tết đi, cùng chai ɾượu vang

Người phục vụ ghi vào sổ tay rồi cúi đầu:

– Dạ phiền quý khách đợi chút ạ

Phục vụ rời đi khỏi phòng cậu nhìn qua tôi, cứ nhìn chằm chằm mà không nói gì, tôi hơi ngại ngùng nên cúi đầu xuống không dám ngước lên vì sợ đối diện với gương mặt của cậu.

– Hình như em đang né tránh tôi thì phải

Tôi cứ nhìn xuống bàn tay mình mà đáp lại.

– Cháu không có

– Vậy sao em không dám nhìn thẳng tôi chứ

Cùng lúc cậu đưa tay nâng cằm tôi lên đưa mặt tôi đối diện với cậu, ở khoảng cách quá gần khi chạm vào đáy mắt sâu lạnh kia tôi như bị thôi miên, trong thoáng giây phút đó tôi hoàn toàn mất đi lý trí.Cậu cúi mặt xuống đặt môi mình lên môi tôi, nhẹ nhàng ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ múp máp, không biết sao tôi như người mất đi phương hướng mà ʋòпg tay lên cổ cậu đáp trả lại nụ hôn của cậu, mãnh liệt cuồng say trong nụ hôn sâu kéo dài, hương thơm bạc hà cùng chiếc lưỡi mềm ướt của cậu đang khuấy đảo bên trong khoang miệng tôi khiến tôi như mê loạn…

Bàn tay của cậu không yên đã luồn vào bên trong ռ.ɠ-ự.ɕ tôi trêu đùa, trong phút chốc đó tâm trí tôi đã thức tỉnh, không ngừng kêu tôi là nên dừng lại, nhưng chỉ thoáng qua thì tôi đã bị sự khiêu khích dẫn dụ của cậu làm tôi chìm đắm vào sự mật ngọt của cậu đem đến…

“Cạch”

Tiếng cάпh cửa phòng mở ra, tôi bừng tỉnh vội đẩy người cậu ra khỏi người mình, nhìn đến tôi thấy là người phục vụ đã trở lại, tôi có chút xấu hổ mà mặt đỏ bừng.Người phục vụ cũng biết mình đã vào không đúng lúc nên nói :

– Xin lỗi, tôi không cố ý

Cậu nhìn người phục vụ bằng gương mặt u ám cả tôi cũng phải rùng mình, cậu lạnh giọng

– Đặt đồ ăn xuống rồi ra ngoài đi

Người phục vụ liền gật đầu đáp lia lịa, sau đó đặt đồ ăn lên bàn xong hết

– Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng ạ

Khi người phục vụ đi rồi cậu mới lên tiếng.

– Rõ ràng em cũng có cảm giác với tôi, vậy sao em lại luôn trốn tránh tôi chứ

– Cậu đừng nói như vậy, đó chỉ là nhất thời nên cậu đừng nhắc đến nữa

Đúng là lúc nãy tôi đã bị tình cảm che mờ lý trí mới để cậu càng quấy như vậy, nhưng bây giờ tôi tỉnh hơn lúc nào hết, sớm biết không kết quả thì hà tất gì phải lao vào như con thêu thân, tôi không muốn làm cậu khó xử và cả bà ngoại Cao phải thất vọng vì bà có ơn lớn với tôi.

– Em đừng ʇ⚡︎ự dối mình, nếu không tình cảm thì sao những lúc tôi hôn em thì em không hề phản kháng, ngược lại em còn đáp lại tôi như lúc vừa nảy, hành động của em đã cho tôi thấy em cũng có tình cảm với tôi mà, em đừng trốn tránh nữa.Nếu em nói em không hề có tình cảm với tôi thì em hãy nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói đi

Cậu vừa nói vừa nâng mặt tôi lên, tôi rất sợ phải đối diện với cậu vì trước mặt cậu tôi dường như không thể giấu đi cảm xúc của mình, tôi quay mặt tránh né, nhưng cậu vẫn không bỏ qua cho tôi mà cứ bắt ép tôi.

– Em nhìn tôi nói đi, em không dám à, em sợ đối diện với tôi đến vậy sao ?

Tôi như bị cậu dồn ép đến chân tường, chẳng còn lối thoát, ngay lúc này lòng tôi cũng đau đớn lắm, vì tôi đã có tình cảm với cậu đã từ rất lâu rồi, nhưng biết là không thể nên tôi phải cố chôn chặt đi, không ngờ giây phút này cậu lại bắt ép tôi phải đối mặt.Tôi nhìn cậu với gương mặt đã ướt vì nước mắt.

– Cháu không hề có tình cảm gì với cậu cả, nên mong cậu hãy buông tha cho cháu đi, hãy để cháu bình yên

– Em nói dối, nếu không có gì với tôi tại sao em lại cất ảnh của tôi trong phòng mình chứ

Tôi sửng sốt nhìn cậu, tại sao cậu lại biết chuyện đó chứ.

– Sao cậu biết

– Em còn giấu, tôi đã biết từ lâu rồi kìa tôi chỉ để xem khi nào em sẽ thổ lộ cùng tôi thôi, nhưng tôi không ngờ chờ lâu đến thế mà em cũng không hề nói, cho nên bây giờ hãy để tôi nói.Tôi yêu em

Tôi nhìn cậu, trong lòng vỡ oà cảm xúc vì lời yêu từ cậu, đó là điều tôi đã mong rất lâu, có những đêm nằm ngủ tôi còn mơ thấy nhưng sau lúc này tôi lại thấy cảm giác không hề giống như mình từng nghĩ, hay do biết trước kết cục nên nó làm tôi đau đớn hơn là vui sướиɠ hạnh phúc.

– Tôi yêu em, đã yêu từ rất lâu rồi, tôi biết em cũng yêu tôi mà.Em đừng tránh né nữa được không, hãy nhìn tôi đi và nói cho tôi biết em cũng yêu tôi

Tôi nhìn cậu, lần đầu tiên tôi có suy nghĩ nói ra lời đã giấu kín trong lòng, chỉ một lần thôi rồi tôi sẽ cắt đứt nó mãi mãi.

– Đúng là cháu yêu cậu

Cậu nhìn tôi, ánh mắt lạnh hiện lên tia sáng ấm áp nhưng dần tắt lịm thành màu đen tăm tối đầy hơi lạnh khi tôi nói tiếp.

– Nhưng đó là trước kia, còn bây giờ thì không nữa

– Em nói dối, tôi biết em yêu tôi và vẫn còn yêu chỉ do em sợ thôi

– Cậu biết vậy sao còn ép cháu, tình cảm này sẽ không đi đến đâu đâu, cuộc đời cháu đã định sẵn cháu không được quyền định đoạt rồi, thà từ đâu chấm dứt tuy đau khổ nhưng thời gian sẽ phai mờ còn hơn càng lún càng sâu không lối thoát thì nỗi đau đó còn kéo dài mãi.Cháu chỉ muốn bình yên thôi

– Tôi thừa sức bảo vệ em mà

– Bà ngoại đã dành cả yêu thương và sự tin tưởng vào cháu nên cháu không muốn làm bà thất vọng

Cậu nhìn tôi thoáng im lặng vài giây, tôi thấy rõ tгêภ mặt cậu là sự bất lực thống khổ.

– Nếu yêu tôi làm em khó xử đau khổ như vậy thì tôi không ép buộc em nữa, nhưng em hãy nhớ rằng tôi luôn yêu em

Tôi im lặng mà khóc, cậu ôm lấy tôi vào lòng mà nói :

– Nín đi, em khóc tôi đau lòng, tôi sẽ không ép em nữa

Tôi dựa hẳn vào l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ ấm áp của cậu, tôi khóc như một đứa trẻ, trái tιм tôi đau như ai cắt khi mà cậu ở rất gần tôi nhưng sao tôi cảm thấy nó xa quá, dù tôi rất muốn chạm đến nhưng đã có bức tường chắn vô hình ngăn lại.

Qua lúc lâu tôi mới bình tỉnh lại mà không khóc nữa, cậu đưa tay lên mặt tôi lau đi những giọt nước mắt tгêภ ấy, bàn tay của chú nhẹ nhàng ấm áp biết bao, tôi ước gì thời gian này dừng lại ngay lúc này.

– Em ăn đi rồi tôi đưa em về

Tôi gật đầu rồi ngồi xuống bàn ăn, cậu cũng đi đến ghế ngồi xuống bên cạnh, trong suốt bữa ăn không khí im lặng hẳn không ai nói với ai câu nào, mỗi người mang theo tâm trạng riêng.

Sau đó cậu đưa tôi trở về nhà, vừa vào đến phòng khách thì tôi đã chạm mặt bà Ngọc Hoa, nhìn tôi bà ta mỉa mai.

– Ngày đầu đi làm mà đã đi chung với chủ tịch như này không sợ người ta dị nghị sao ?

– Có gì mà dị nghị hả chị dâu ? Chung nhà nên tôi sẵn chở Uyên Lam về luôn thôi mắc gì chị cứ phải nói móc vậy hả ?

Tôi chưa kịp nói gì cậu đã nhanh hơn lên tiếng bênh tôi.

– Chưa gì tôi đã thấy chú bênh vực nó ra mặt rồi đó, bộ chú có gì với nó à, chú đừng quên nó sắp là cháu dâu của chú rồi đó

– Con nói bậy bạ gì vậy hả Ngọc Hoa

Bà ngoại Cao cùng lúc đi xuống đến đã nghe được nên lên tiếng trách cứ, bà Ngọc Hoa liền khép nép nhẹ giọng

– Dạ con chào mẹ

Bà ngoại Cao chỉ gật đầu rồi quay qua nhìn tôi và cậu nói :

– Hai đứa đi làm về đó à ?

– Dạ bà ngoại

Tôi nhìn bà lễ phép nói, cậu cũng đáp.

– Dạ mẹ

– Hai đứa ngồi xuống đây luôn đi mẹ có chuyện cần nói

Tôi thấy sắc mặt bà ngoại Cao có phần hơi nghiêm trọng không biết có chuyện gì quan trọng không, tôi có hơi lo lắng, không biết cậu có nhận ra không mà cậu nhìn tôi thông qua ánh mắt đó đã cho tôi sự an tâm nhất định, tôi cùng cậu đi đến ghế sofa ngồi xuống, bà Ngọc Hoa cũng đi đến ngồi ở ghế bên cạnh, lúc này bà ngoại Cao mới lên tiếng.

– Mẹ nghe anh con nói Thành Phát sắp hoàn thành xong khóa học rồi, nên muốn nói con coi sắp xếp cho nó chức vụ nào phù hợp đó để thằng bé giúp con trong việc tập đoàn

– Con biết rồi, chuyện đó con ʇ⚡︎ự có sắp xếp

Bà Ngọc Hoa nghe nhắc đến con trai mình hai mắt liền sáng rỡ

– Thành Phát rất có năng lực thêm du học nhiều năm bên nước ngoài nên chú cứ yên tâm thằng bé sẽ làm được việc

Cậu chẳng thèm nhìn đến mà nói :

– Chờ đến lúc làm thì mới biết được

Bà Ngọc Hoa sượng mặt mà quay phắc đi :

– Thôi con lên phòng nghỉ nha mẹ

– Ừm vậy con đi đi

Sau đó bà ta hứ lên rồi quých hái đứng lên đi về phía cầu thang rồi một hơi đi lên lầu, lúc này bà ngoại Cao mới nói tiếp.

– Uyên Lam ngày đầu đi làm thấy sao ?

Tôi vội đáp.

– Dạ ổn bà ạ

– Ừm ráng cố gắng mà học hỏi nha, còn Tuấn Vỹ cuối tuần này mẹ muốn con đi ra Hà Nội một chuyến

Cậu nhìn bà hỏi :

– Chi vậy mẹ ?

– Con cũng biết gốc mẹ ở ngoài đó, mẹ thì mồ côi nên sau gặp ba con thì sinh sống ở đây luôn, ngoài đó m.ồ m.ả tổ tiên ông bà của mẹ điều nằm ở đó, trước kia khi ba con còn sống cũng kêu mẹ xem tìm nơi thích hợp để di dời sẵn xây cất đàng hoàng luôn, nhưng mẹ thấy trước giờ ông bà đã yên nghỉ ở đó nên vẫn để nguyên vậy chỉ sửa sang m.ồ m.ả thôi. Bây giờ mẹ được tin bảo khu nghĩa đị.a đó đang san lấp mặt bằng nên mẹ muốn con ra đó xem coi tìm nơi yên nghĩ khác, mẹ cũng muốn đi nhưng sức khỏe mẹ mấy nay không tốt nên mẹ muốn giao cho con

– Dạ con biết rồi, mẹ cứ yên tâm để coi lo liệu

– Ừm vậy thôi hai đứa làm mệt coi lên phòng nghỉ đi

– Vậy bà cũng coi nghĩ sớm đi ạ

Tôi nói xong đứng lên đi lên lầu, cậu cũng đi theo phía sau tôi, cảm giác không được ʇ⚡︎ự nhiên nên tôi cất bước chân nhanh hơn, khi lên đến tầng hai tôi thấy anh Gia Khiêm đang đứng cứ như chờ ai đó, vừa thấy tôi anh đã vui mừng mà đi đến mặt mày hớn hở

– Lam Lam về rồi hả ? Anh nhớ Lam Lam quá

Tôi mỉm cười nhìn anh.

– Hôm nay ở nhà anh làm gì kể em nghe đi

Anh liền cười luyên thuyên nói :

– Anh vẽ cho Lam Lam vườn hoa đẹp lắm, Lam Lam theo anh vào phòng xem đi

Vừa nói anh vừa kéo tay tôi đi, bất đắc dĩ tôi đành đi theo anh, vô thức tôi nhìn lại xem cậu đã lên phòng chưa, tôi thấy cậu đang đứng đó nhìn tôi, chạm vào ánh mắt của cậu có gì đó khiến tôi nhói lòng, sau đó tôi thấy cậu cất bước đi lên tôi cũng quay lại đi theo anh Gia Khiêm vào phòng.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *