Đoạt ” Cháu Dâu ” : Chương 7

Tôi nhìn đến thấy Như Quỳnh đang đi đến gần tôi, biết cô ta đang kiếm chuyện nên tôi cũng không mấy bận tâm mà phớt lờ đi, tôi đưa tay mở cửa để vào phòng.

Bên trong Tú Chi đã ngồi đợi sẵn, vừa thấy tôi nó đã cười hỏi.

– Sao mày đến trễ vậy ? Nhanh đến đây ngồi với tao đi

Tôi đi đến chỗ Tú Chi ngồi xuống, bên ngoài Như Quỳnh cũng đi vào, cô ta làm vẻ hóng hách lắm nhìn đến hai chúng tôi mà liếc xéo.Tú Chi trước giờ không cũng không ưa con Quỳnh, tôi có thể nhịn như nó thì không.

– Liếc hồi chênh luôn con ngươi thì chắc sẽ đẹp lắm nhỉ

Như Quỳnh tức tối lắm nhưng không thể nói gì được nên nó ngồi xuống ở bàn phía trước mặt chúng tôi thái độ hậm hực lắm.

– Mày đã ăn sáng chưa ? Tao đến từ sớm đợi mày rất lâu đó

Tú Chi quay qua nhìn tôi nói, tôi liền cười nó bảo.

– Ngày đầu đi làm nôn lắm hay sao mà mày đến sớm vậy ?

– Chắc mình tao nôn mày không có chắc, sáng tao định gọi mày rồi cùng nhau đi luôn mà tao hớ hênh sao quên điện thoại ở nhà nên đành đến đây trước

– Có cần căng thẳng vậy không ? Hay là do đầu óc mày chú tâm tưởng nhớ anh nào nên quên trước quên sao

Tôi chỉ trêu Tú Chi thôi ai ngờ nó không hề tỏ thái độ mà còn nói :

– Mà mày nói tao mới nhớ, không biết hôm nay được gặp anh Trọng Khôi không ?

– Trọng Khôi nào chứ ?

– Mày sao vậy Uyên Lam, Trọng Khôi là bạn chủ tịch hồi tối dự tiệc gặp đó

Tôi vốn không để tâm nên không nhớ, bây giờ Tú Chi nhắc tôi mới nhớ ra.

– Mà mắc gì mày mong anh ta dữ vậy ?

Tú Chi bĩu môi.

– Kệ tao

“Cạch”

Cánh cửa phòng mở ra, từ bên ngoài tôi thấy trợ lý Chu bước vào, cả tôi cùng Tú Chi điều gật đầu, còn Như Quỳnh tươi cười giọng lả lơi.

– Em chào anh

Trợ lý Chu chỉ nhìn chúng tôi rồi gật đầu, sau đó mới nói :

– Bây giờ tôi sẽ sắp xếp công việc cho ba người

– Em làm gì vậy anh ? Em muốn làm thư ký cho chủ tịch ạ

Như Quỳnh nhanh hơn mà nói, trợ lý Chu nhìn cô ta.

– Làm gì thì chút cô biết, còn việc cô nói muốn làm thư ký thì ʇ⚡︎ự mà đi hỏi chủ tịch nhé

Như Quỳnh mặt sượng trân mà im bật, Tú Chi bên cạnh tôi nói nhỏ.

– Ê rồi hai đứa mình được làm chung không ?

– Ai biết

– Mời ba người theo tôi

Trợ lý Chu nói xong tôi và Tú Chi cũng đứng lên để đi theo anh ta, Như Quỳnh cũng đứng lên đưa tay chỉnh sửa lại phần cổ áo, do hôm nay cô ta mặc cái đầm có cổ trễ sâu nên bộ ռ.ɠ-ự.ɕ gần như lộ rõ ra ngoài, theo sự õng ẹo bước đi của cô ta mà tôi cứ sợ nó rớt theo.

Chúng tôi theo trợ lý Chu vào thang máy, tôi thấy anh ta nhấn lên tầng ba, khi cửa thang máy mở ra anh ta đưa chúng tôi đến trước một phòng.

– Đây là phòng kinh doanh, cả ba người sẽ thử việc ở đây, đến khi đã thông việc thì sẽ có sắp xếp khác

Anh ta nói xong cũng mở cửa ra, bên trong tôi thấy có mấy người đang làm việc, có người phụ nữ nhìn cách ăn mặc cũng khá sang trọng nhất là rất xinh đẹp và quyến rũ, thấy trợ lý Chu cùng chúng tôi liền đứng lên cười hỏi.

– Có chuyện gì vậy trợ lý Chu ?

– Tôi đưa người mới đến học việc, trưởng phòng Liên coi chỉ dạy cho họ nha

Người tên Liên nhìn về phía ba chúng tôi mà dò xét, qua một hồi mới nói.

– Tôi biết rồi

– Vậy phiền cô, người tôi giao cho cô, giờ tôi còn có việc

– Chào anh

Trợ lý Chu đi rồi người tên Liên đó mới nói :

– Tôi xin giới thiệu tôi tên Liên, tôi là trưởng phòng kinh doanh, bây giờ từng người hãy giới thiệu tên cho tôi biết để tiện xưng hô đi

Như Quỳnh luôn nhanh lẹ mà nói trước.

– Em chào chị, em tên là Như Quỳnh, rất mong chị chỉ dạy thêm

Sau đó đến lượt Tú Chi.

– Em tên là Tú Chi

Cuối cùng là tôi.

– Em là Uyên Lam ạ

Chị ta nhìn qua hết cả ba chúng tôi một lượt.

– Tôi biết rồi, bây giờ ba người vào làm việc ngồi đi, tôi sẽ cho người đem hồ sơ đến cho đọc tham khảo nắm bắt tình hình của tập đoàn

Chúng tôi theo sự sắp xếp của chị ta mà đến bàn ngồi, tôi với Tú Chi cũng ngồi gần nhau, kế đó là Như Quỳnh, khi đã yên vị rồi chị ta đem đến mỗi người một chồng hồ sơ cao ngất ngưỡng

– Cứ xem từ từ chỗ nào không hiểu thì hỏi

Tôi cùng Tú Chi gật đầu, còn Như Quỳnh thì lên tiếng.

– Em sẽ cố gắng, cảm ơn chị

Thái độ Như Quỳnh tôi nhận rõ có sự nịnh nọt, chị ta chỉ cười.

– Ừm, ba người cứ xem đi, tôi còn phải đi dự cuộc họp

Nói xong chị ta rời đi khỏi phòng, tôi vô thức nhìn theo, bóng dáng của chị ta có hơi quen thuộc cứ như tôi đã gặp qua ở đâu vậy, không muốn suy nghĩ nhiều nên tôi bắt đầu tập trung xem hồ sơ, Tú Chi cũng cắm cúi xem, còn Như Quỳnh tôi thấy cũng coi nhưng không tập trung, lâu lâu cô ta lại lấy gương ra soi mặt mình, chút dặm phấn chút thì thoa son, tôi không biết cô ta đi làm hay là đi biểu diễn nữa.

Thời gian bốn tiếng nhanh chóng trôi qua, đến giờ nghỉ trưa tôi cũng không thấy chị Liên quay trở lại, những người trong phòng cũng đã đứng lên để đi dùng cơm, Như Quỳnh cũng nhanh chân mà đi theo bọn họ, cô ta được cái hòa nhập rất nhanh, mới có mấy tiếng hầu như quen hết mọi người trong phòng.

– Người ta đi hết rồi, tao với mày cũng xuống catin ăn đi

Tôi đưa tay xếp những hồ sơ đã xem rồi qua bên, xong rồi thì cầm túi ҳάch đứng lên.

– Đi thôi

Tôi cùng Tú Chi xuống đến catin thì đã chật nứt người, nhìn quanh không thấy bàn trống đâu cả, Như Quỳnh gần đó đang ngồi chung bàn với những người trong phòng chúng tôi, Tú Chi đi bưng đồ ăn đến hỏi.

– Không có bàn à ?

– Ai nấy họ ngồi hết rồi

– Thì mày xem nào trống thì nhảy vào

Tình tôi lại ngại nên nói :

– Thôi, chỗ người ta ʇ⚡︎ự dưng mình vào ngồi kì lắm

– Chứ không lẽ mày muốn đứng thế này ăn à ?

– Hai em không có bàn ngồi à ?

Cả tôi cùng Tú Chi điều giật mình vì tiếng nói vang lên ở phía sau lưng, tôi cùng nó liền quay lại thì thấy gương mặt người tôi không muốn gặp lại nhất.Tôi lên tiếng nói :

– Kệ chúng tôi, mà sao anh lại ở đây

Anh ta cười nói :

– Đến giờ cơm hơi đói nên tôi đến đây ăn ké bữa, dù gì đây cũng là công ty của bạn tôi mà, hai người không có chỗ ngồi thì đến ngồi chung cùng tôi đi, dù gì có mình tôi cũng buồn

Tôi định từ chối thì Tú Chi đã nhanh hơn mà tơm tớp.

– Nếu được vậy thì may quá còn gì, bọn em cảm ơn anh

Anh ta nhìn về phía tôi.

– Bạn em biết thức thời hơn em đấy

Tôi lườm anh ta bảo.

– Kệ tôi

Sau hồi do dự cuối cùng tôi cũng phải ngồi ăn chung bàn với anh ta, tất cả điều tại con bạn thân mê trai của tôi.
Trong suốt bữa ăn Tú Chi cứ luyên thuyên cùng anh ta còn tôi cứ im lặng mà ăn thôi, không biết sao tôi cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, tôi quay lại phía sau lưng dáo dác nhìn thì không có ai cả, có chút kỳ lạ hay do tôi ảo giác.Sau khi đã ăn xong tôi nói với Tú Chi.

– Mình về phòng làm việc thôi

Tú Chi nắn ná không muốn đi mà bảo.

– Chưa đến giờ mà, ngồi xuống chơi nói chuyện với anh Trọng Khôi chút đi

Lúc này anh ta cũng cười nói.

– Bạn em nói đúng đó, gấp gáp gì mà em vội thế

Thấy vậy tôi nói :

– Thế hai người nói chuyện đi, tôi lên phòng làm việc trước

Nói xong tôi đứng lên đi, Tú Chi có hơi bất ngờ nên gọi với thôi.

– Ơ mày nói đi là đi thế à ?

Tôi mặc kệ mà đi luôn, lúc ra khỏi phòng ăn tôi định trở lại phòng để xem tiếp hồ sơ, lúc tôi đi gần đến thang máy bất ngờ cả người tôi bị ai nó kéo, khi tôi kịp phản ứng thì cả người tôi đã bị thân ảnh cao lớn của cậu Tuấn Vỹ vây hãm vào tường.

– Cậu làm gì vậy ? Buông cháu ra đi, ở đây là công ty đó

Cậu nhìn tôi, gương mắt lạnh u ám.

– Em gan to quá nhỉ

Tôi không hiểu cậu đang nói gì nên hỏi :

– Cậu nói vậy là sao cháu không hiểu

Cậu hừ lạnh.

– Em giả ngốc với tôi à ? Lúc nảy ngồi ăn tôi thấy em cười nói vui vẻ với cậu ta lắm mà

– Ai chứ ?

– Em còn muốn tôi vạch toẹt ra à ?

Tôi chẳng muốn đôi co cùng cậu, thêm đang ở công ty tôi nhìn quanh sợ ai thấy lại không hay, tôi giãy dụa.

– Cậu buông cháu ra đi, muốn mọi người thấy à ?

– Thấy thì đã sao ? Ở đây tôi là chủ

Tôi thấy mình cương với cậu không được, trước mắt phải làm cậu buông tôi ra đã, tôi đành nhỏ giọng năn nỉ.

– Cậu thả cháu ra đi mà

– Muốn thả cũng được, nhưng đến lúc tan ca em xuống chỗ đỗ xe chờ tôi

Tôi nhìn cậu, hiện tại không thể làm trái ý cậu được nên tôi đành gật đầu

– Cháu biết rồi, cậu buông cháu ra được chưa

Cậu nhếch môi cười hài lòng

– Em cứ ngoan như vậy không phải tốt rồi sao

Nói xong cậu mới tránh ra bên, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tôi nhìn cậu.

– Thôi cháu lên phòng làm việc đây

– Em đi đi, nhớ đều lúc nãy tôi nói đó

Tôi nhẹ gật đầu rồi đi nhanh vào thang máy.Lúc trở lên phòng làm việc vì do chưa đến giờ nên vẫn chưa thấy ai vào, còn Tú Chi cũng không thấy bóng dáng đâu, đúng là cái tật mê trai của nó hết tђยốς chữa, tôi định bước vào phòng bỗng tôi nghe hình như có tiếng người nói chuyện, tôi nhìn quanh thì không có ai tưởng là mình nghe nhầm nên tôi đưa tay cầm lấy tay vặn định mở cửa, lần này tôi nghe rõ hơn do giọng nói hơi lớn, tôi ҳάc định được tiếng nói đó vang lên ở chỗ phía cầu thang bộ, tôi tò mò nên đi đến xem, tôi rón rén bước xuống bậc cầu thang thì thấy bóng người đứng ở dưới, tôi nép vào bên cạnh nhìn xuống thấy đó là chị Liên trưởng phòng kinh doanh, lúc này chị ta nói hơi lớn.

– Em không biết, anh làm sao thì làm, em chịu thiệt trong bóng tối lâu rồi, bây giờ em muốn mình được đường đường chính chính bên cạnh anh, em chán cảnh làm người núp lén rồi

Không biết bên kia nói gì mà gương mặt chị ta dịu hơn đôi chút.

– Em tin anh lần này nữa thôi đó, em bên cạnh giúp anh biết bao nhiêu nên khi anh có được thứ mình muốn thì phải nhớ đến điều đã hứa với em đó, nếu không anh đừng trách em đi nói với vợ anh chuyện chúng ta, còn cả những chuyện anh đã làm nữa đó

Sau đó thì chị ta tắt máy, tôi sợ bị phát hiện nên nhanh chóng đi nhanh về phòng làm việc, nhưng khi do không nhìn nên tôi đâm sầm vào một người, đang định xin lỗi nhưng tôi còn chưa kịp nói đã nghe giọng nói không mấy tốt đẹp vang lên.

– Mày đuôi hay sao mà đi đứng không nhìn đường vậy hả ?

Tôi nhìn đến thấy là Như Quỳnh, cô ta trừng mắt bực tức nhìn tôi.

– Tôi xin lỗi nhưng tôi cũng không cố ý, tôi chỉ đụng nhẹ cô có chút mà cô làm gì dữ vậy

– Một chút hả ? Người tao mảnh mai da ϮhịϮ mềm mịn thế này mà bị mày đâm mạnh vào thì còn gì nữa

– Nhưng cô đâu có bị gì ?

– Mày còn nói, bộ mày muốn tao bị gì lắm hả ? Mày đúng là cái thứ ᵭộc ác mà

– Mày nói ai ᵭộc ác hả con kia

Tú Chi từ phía thang máy đi ra mà nói, nó đi đến gần tôi hỏi :

– Có chuyện gì vậy ?

Tôi nhìn nó nói.

– Không có gì đâu chỉ là chút chuyện nhỏ thôi

Như Quỳnh mặt hầm hầm dữ tợn

– Mày đụng tao mà nói chuyện nhỏ hả ? Người tao bây giờ rất đau không biết có tổn thương gì bên trong không nữa

Tôi nghe vậy thì nói.

– Cô đừng làm quá lên, tôi chỉ vô tình đụng nhẹ cô thôi mà cô làm cứ như xe tông phải không bằng, tôi cũng đã xin lỗi rồi cô đừng chuyện bé xé ra to như thế

– Mày nói nghe hay, thử mày là người bị đau xem mày có nói vậy không, chút nữa tan ca tao phải đi Ьệпh viện kiểm tra nên chi phí mày phải chịu

Tôi không ngờ Như Quỳnh lại ăn vạ như vậy, chắc cố tình làm khó tôi, đang định thôi mất ít tiền cho im chuyện thì Tú Chi bên cạnh nói :

– Mày có bị điên không hả ? Nếu mày muốn đi khám lại cái пα̃σ của mình thì tao cũng sẵn sàng bố thí cho mày, chứ cái kiểu ăn vạ như mày tao mới thấy lần đầu đấy, mày làm như người mày làm bằng giấy không bằng mới đụng tý mà tổn thương bên trong, dẹp bỏ cái kiểu kiếm chuyện đi nha, Uyên Lam hiền mới nhịn mày chứ nãy giờ là tao thì mày đã ăn vài cái bạt tay rồi đó

Con Quỳnh tức tối nói không nên lời.

– Mày…

Tú Chi thách thức.

– Tao làm sao ?

– Đến giờ làm rồi sao ba người còn ở đây

Tiếng chị Liên vang lên làm cả tôi cùng Tú Chi và Như Quỳnh đều giật mình.Chị ta lại nói tiếp.

– Còn không vào

Con Quỳnh líu ríu.

– Dạ chị

Sau đó liếc xéo tôi và Tú Chi.

– Hai đứa mày nhớ đó, chuyện này chưa xong đâu

Như Quỳnh đi vào rồi tôi cùng Tú Chi cũng vào, còn chị Liên cũng vào luôn sau đó.Suốt cả bốn tiếng của buổi chiều tôi cắm cúi xem hết hồ sơ đến nỗi hết giờ không hay,khi tiếng chuông vang lên tôi mới ngước lên nhìn thì thấy đã đến giờ tan ca, mọi người thi nhau ra về con Quỳnh cũng nhanh chóng đi về trước, tôi có hơi đau cổ nên vươn tay ra để thư giãn.

– Mày xem hết chưa ?

Tú Chi bên cạnh nhìn tôi hỏi, tôi liền đáp lại.

– Xong rồi, còn mày ?

– Tao cũng xong rồi, mà đến giờ tan ca rồi mày về cùng tao đi, hôm nay mình anh tao đến rước á, mà tao định nữa lấy xe ʇ⚡︎ự lái cho tiện có gì tao qua rước chở mày luôn

– Ừm tao thấy vậy cũng được, chứ đưa rước thì lại phiền anh Tùng

– Mày thu dọn đi rồi về

Tôi chợt nhớ lại lời cậu nói, cậu bảo tan ca chờ cậu dưới bãi xe nên tôi không thể về cùng Tú Chi được.

– Mày về trước đi, để anh Tùng chờ

– Còn mày không định về chung cùng tao à ?

– Tao còn có việc chút đón taxi về cũng được

– Vậy thôi tao về trước

– Ừm

Tú Chi cầm túi ҳάch rời khỏi phòng, tôi cũng nhanh chóng thu xếp cũng đi về.Lúc tôi ra chắc là người sau cùng ở tầng này vì tôi thấy xung quanh vắng lặng, định vào thang máy thì tôi nhớ lại muốn xuống chỗ đỗ xe của cậu phải đi bằng thang máy từ tầng làm việc của cậu, sợ bị ai thấy nên tôi chọn đi bằng lối thang bộ, khi đi đến bậc thang cuối cùng tôi nghe được tiếng cãi vã.

– Anh đã bảo trong công ty đừng ʇ⚡︎ự ý tìm riêng anh mà

– Nhưng em nhớ anh

– Ngoan ráng chờ thời gian ngắn nữa, khi mọi chuyện xong hết thì chúng ta sẽ quang minh chính đại đến với nhau, anh sẽ bù đắp cho em

– Anh hứa đó, em đã vì anh làm rất nhiều chuyện rồi đó

– Anh biết mà, anh yêu em lắm

Do đứng xa nên tôi không thấy mặt của hai người họ, thêm họ đang ôm nhau, tôi bạo gan nhẹ nhàng ngó đầu lên để xem tôi thấy người phụ nữ đó là chị Liên, còn người đàn ông quay lưng về phía tôi nên tôi không thể thấy được mặt.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *