Đoạt ” Cháu Dâu ” : Chương 5
Tôi nhận ra đó là tiếng của cậu Tuấn Vỹ, tôi liền lấy tay cậu ra khỏi người mình nhưng mà cậu ôm quá chặt nên tôi không có cách nào gỡ ra được.
– Em không thể yên được à ?
– Cậu buông cháu ra đi, ở đây người ta thấy bây giờ
– Thế chỗ khác thì tôi được ôm à ?
– Cậu lại trêu cháu
– Tôi trêu lúc nào
Tôi bất động vài giây vì lời cậu nói, nhanh sau đó tôi định thần lại, tiếp tục đưa tay cố gở tay cậu, tôi giãy dụa cuối cùng cậu cũng chịu buông ra khỏi người tôi, cậu chẳng nhìn tôi mà đi thẳng về phía trước, tôi nhìn theo bóng lưng cậu mà thấy có chút hụt hẫng, tôi thất thần trước vóc dáng ấy, tại sao tгêภ đời này lại có người hoàn hảo như cậu chứ, tôi biết có rất nhiều người mến mộ cậu nhưng tôi không hiểu được sao đến giờ cậu vẫn chưa lấy vợ, nghĩ đến đó mà lòng tôi dấy lên một nỗi buồn mất mát kì lạ.
– Em còn không đi, định ở đây không về à
Tôi bừng tỉnh vì lời nói của cậu, tôi nhìn đến cậu đã đứng cách tôi một khoảng xa rồi, tôi liền cất bước chạy nhanh đến chỗ cậu.
Đến chỗ xe tôi mở cửa ngồi vào bên cạnh ghế lái, cậu lúc này cũng chuẩn kéo cửa để ngồi vào,bất ngờ tôi nghe được một giọng nói :
– Chủ tịch !
Cậu khựng lại mà khom người đứng lên, cũng không quên kéo cάпh cửa lại, từ trong xe nên tôi tò mò nên xích lại mà nhìn ra bên ngoài thông qua cửa kính chắn gió thì thấy đó là Như Quỳnh.
Tuấn Vỹ nhìn về phía người vừa gọi mình, anh lạnh lùng hỏi :
– Cô kêu tôi à ? Mà cô là ai ?
Như Quỳnh nghe anh nói thế mặt sượng trân, nhanh sau đó cười nói :
– Em tên Như Quỳnh, là nhân viên mới tuyển vào của Nam Phương, chủ tịch không nhớ em sao ?
Tuấn Vỹ vốn không để tâm những chuyện này, nhất là với những người mà anh thấy không cần thiết thì lại càng không.
– Vậy thì sao ?
Mặt Như Quỳnh cứng nhắc vì câu anh nói, nhưng cô ta vẫn tiếp tục nói :
– Dạ, không có gì ạ
– Ừm
Nói xong Tuấn Vỹ định mở cửa xe thì Như Quỳnh lại lên tiếng.
– Mà khoan
Tuấn Vỹ quay lại nhìn cô ta bằng ánh mắt phủ đầy hơi lạnh.
– Còn chuyện gì nữa sao ?
Như Quỳnh giả đò cúi đầu e thẹn rồi ấp úng.
– Thật ra…lúc em đến buổi tiệc có đi chung với bạn, mà bạn em bận việc phải về trước nên bây giờ em không có xe để về, nên em định nhờ chủ tịch cho em quá giang một đoạn được không ?
Tuấn Vỹ không để cô ta vào mắt mà lạnh lùng thẳng thừng.
– Xe tôi trước giờ không chở người lạ, mà tôi cũng có thói quen không thích ngồi chung xe với người khác
Nói xong Tuấn Vỹ đưa tay kéo cửa xe ra rồi ngồi vào, anh không hề thấy gương mặt sượng sùng của Như Quỳnh, cô ta vốn định lợi dụng cơ hội để gần gũi nhầm câu dẫn Tuấn Vỹ, nhưng cô ta lại không ngờ anh lại khó tiếp cận và lạnh lùng như thế, tuy vậy như cô ta vẫn không can tâm.
Lúc cάпh cửa vừa đóng lại Như Quỳnh thoáng thấy bóng người phụ nữ ngồi ở ghế bên cạnh, do người đó ngồi trong xe thêm đang là ban đêm nên cô không thể nhìn rõ được, cô ta thắc mắc không biết là ai lại đi chung với anh, nhưng dù cho đó là ai thì cô cũng phải câu được con cá lớn là chủ tịch của tập đoàn Nam Phương mới được, cô đã có cơ hội vào tập đoàn làm thì sợ gì không có cơ hội khác tiếp cạnh anh, đã là đàn ông ai mà không mê sắc đẹp, điều đó thì cô lại có thừa, Như Quỳnh ʇ⚡︎ự tin vào bản thân mà miệng nở nụ cười đắc thắng, nhìn theo chiếc xe đã dần chạy khuất trước mắt mà hai tay cô ta nắm chặt, ánh mắt hiện lên toan tính.
Từ lúc cậu vào xe và khởi động lái xe đi tôi vẫn im lặng mà không nói gì, tôi cứ suy nghĩ không biết Như Quỳnh tìm đến cậu để làm gì.
– Em sao vậy ?
Tiếng cậu làm tôi giật mình bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ trong đầu, tôi nhìn qua bên cạnh cậu vẫn chú tâm lái xe, góc nghiêng gương mặt của cậu thật hoàn hảo, đẹp đến mức khiến người ta phải si mê.
– Nhìn đủ chưa ? Tôi biết tôi đẹp nhưng cũng không cần em phải nhìn đến mức chảy cả nước miếng thế đâu
Tôi theo phản xạ đưa tay lên miệng mình, cậu bên cạnh bật cười làm tôi xấu hổ đến đỏ cả mặt, tôi cúi đầu không dám nhìn qua cậu lí nhí đáp.
– Cậu cứ thích trêu cháu
– Nhìn em lúc này thật dễ thương
Tôi vì lời khen của cậu càng thêm ngại ngùng mà im lặng, cậu cũng không nói gì nữa, không khí trong xe chìm vào tĩnh lặng, đến nổi hơi thở của cậu mà tôi còn cảm nhận được, buộc miệng tôi cất tiếng.
– Người lúc nảy tìm cậu để làm gì vậy ?
– Em đang nói ai ?
Tôi không biết cậu đang giả vờ hay không biết thật nữa.
– Thì người cậu vừa gặp lúc chỗ bãi đậu xe đó
Dường như cậu đã hiểu tôi đang hỏi ai, tôi thấy cάпh môi cậu hơi nhếch cười.
– Tôi không biết
– Cậu nói dối
– Tôi trước nay chưa hề nói dối, đối với em thì lại càng không
– Vậy sao lại nói chuyện lâu như thế
Tôi vẫn tiếp tục truy vấn mà không bỏ qua.
– Thì có nói chuyện
– Đó, vậy sao cậu nói không biết
– Tôi nói có nói chuyện nhưng tôi đâu có nó là biết
Tôi hứ lên rồi bĩu môi
– Cậu chỉ giỏi lừa con nít
Cậu bật cười lớn.
– Em đâu phải con nít mà tôi phải lừa, tôi nói thật tôi không biết cô ta, tôi nhớ hình như cô ta là một trong ba người được chọn từ trường đại học thì phải
– Vậy mà cậu nói không biết
Tôi không biết sao trong lòng lại có chút khó chịu khi nghĩ đến cậu và Như Quỳnh lúc nãy, tôi không hiểu được mình bị làm sao nữa
– Mà sao tôi thấy em có vẻ khó chịu khi nói đến vấn đề đó nhỉ, em ghen à
Tôi vội ρhâп trần.
– Cháu nào có, chỉ là do cháu tò mò thôi
– Vậy à ?
– Dạ
Sau đó tôi im lặng, cậu cũng tập trung lái xe, tôi không dám nhìn qua cậu nên đưa mắt nhìn qua bên cửa kính, bầu trời về đêm thật yên tĩnh, còn lòng tôi thì dấy lên những ngọn sóng vô hình, liệu có như cậu nói là tôi đang ghen không, ghen nên tôi mới khó chịu khi cậu nói chuyện với người phụ nữ khác, mà không thể nào như vậy được, tôi cố xua đi những ý nghĩ đang nhảy loạn trong đầu mình mà không hay xe đã chạy vào đến trước sân nhà.
Tôi mở cửa bước ra, cậu cũng ra cùng lúc với tôi, nhìn sang cậu tôi nói :
– Cảm ơn cậu
Nói xong tôi định chạy vào nhà cậu lại cất tiếng hỏi.
– Cảm ơn vì điều gì ?
Tôi dừng chân lại, đứng im tôi đáp lại.
– Vì tất cả
Tôi trả lời cậu xong chạy một mạch vào nhà,tôi cũng không thấy được gương mặt lạnh băng của ai kia đang nhìn theo tôi với nụ cười tгêภ môi.
Tôi vừa vào đến phòng khách đã chạm mặt vợ chồng ông Thành, cả hai người đang ngồi ở ghế sofa, bên đối diện là ông Triết cùng bà Lệ, ở giữa bà ngoại Cao đang ngồi, tôi cảm nhận hình như có chuyện gì đó, vì hiếm khi cả nhà lại tề tụ đông đủ như vậy.Tôi lễ phép chào.
– Bà ngoại, cô dượng cùng cậu mợ con mới về
Bà ngoại Cao nhìn tôi.
– Con ngồi xuống đi
Tôi liền gật đầu rồi đi đến bên ghế còn trống ngồi xuống, ông Triết cùng bà Lệ chỉ nhìn tôi cũng không tỏ thái độ gì nhưng bà Ngọc Hoa lại liếc xéo tôi ánh mắt hiện rõ không thích, nếu không nói là chán ghét.Khi tôi ngồi xuống rồi bà Lệ mới cất tiếng.
– Sao mẹ lại đồng ý chuyện con Uyên Lam đến Nam Phương làm chứ, lúc đầu đã định khi nó lớn sẽ thành vợ của Gia Khiêm, nhưng rồi mẹ lại nói để nó học xong, bây giờ lại còn muốn cho nó đi làm, vậy còn chuyện hôn sự của nó với Gia Khiêm thì mẹ tính sao.Ngay từ lúc đầu khi đưa nó về đây thì cũng đã định sẵn hết rồi sao đến lúc cuối mẹ lại thay đổi
Bà Lệ nói có phần hơi kích động, ông Triết bên cạnh liền đưa tay vuốt nhẹ lưng bà ta, bà ngoại Cao còn chưa nói gì bà Ngọc Hoa đã lên xen vào.
– Chị hai nói phải đó mẹ, khi con biết chuyện cũng hơi bất ngờ, sao lại để Uyên Lam vào tập đoàn mình làm việc chứ
Ông Thành cũng nói theo vợ.
– Vợ con nói phải đó mẹ, học xong rồi thì cứ để nó lấy Gia Khiêm là xong, dù gì thằng bé vậy cũng cần người chăm sóc
Tôi nhìn thái độ của họ dường như không muốn tôi vào Nam Phương làm việc, còn chuyện hôn sự của tôi với anh Gia Khiêm tôi vốn chờ cơ hội bày tỏ ý mình với bà ngoại Cao, vì tôi chỉ xem anh là anh trai mà thôi, nếu bắt tôi chăm sóc anh cũng được nhưng nếu phải làm vợ anh thì tôi không thể, lòng tôi từ đâu đã có một người ngự trị rồi, dù đó chỉ là điều thầm kín vì tôi thấy mình bé nhỏ, người đó giống như vì sao tгêภ trời xa tít, xa đến nỗi dù tôi có cố sức đến thế nào cũng không thể với tới được.
– Các con có im đi không ?Chuyện chưa gì đã làm ồn lên, đúng là hôm nay mẹ kêu các con tập họp ở đây là để báo việc Uyên Lam được chọn đến tập đoàn làm việc, đó do năng lực của con bé xứng đáng, đúng là lúc trước mẹ có sắp xếp con bé cho Gia Khiêm, nhưng chuyện đó gác lại để sao hả tính, trước mắt mẹ muốn con bé đi làm, mẹ không muốn các con nhắc đến chuyện này lần nào nữa
Ngọc Hoa liền nói :
– Nhưng mà biết có phải là nó có năng lực không ? Hay là cậu út thiên vị
– Chị nói ai thiên vị vậy hả chị dâu ?
Cậu Tuấn Vỹ từ ngoài đi vào, tôi ngước lên nhìn về phía cậu, bà Ngọc Hoa vừa thấy cậu thì đã vội vàng cụp mặt mà im bật.
– Mẹ !
– Con ngồi xuống luôn đi
Cậu cư nhiên đi đến chỗ ghế tôi ngồi xuống, sau đó nhấn giọng.
– Lúc nãy tôi nghe chị dâu nói tôi thiên vị thì phải
Bà Lệ lúc này mới nhìn cậu.
– Em dâu nói cũng không phải là không có lý, dù gì em cũng là chủ tịch chuyện chọn người vào công ty không lẽ em không biết
Cậu nhìn về phía bà Lệ.
– Ý chị hai cũng nghĩ em thiên vị Uyên Lam trong việc chọn người sao
– Chị không có ý đó, chỉ là ai nhìn vào cũng nghĩ vậy thôi
Cậu đưa mắt nhìn qua tôi, sau đó lướt nhìn mọi người có mặt ở đây rồi lạnh giọng
– Nếu em thiên vị thì đã sao
Ông Thành liền cất tiếng.
– Em đừng ỷ mình là chủ tịch thì muốn làm gì thì làm, thân là người đứng đầu một tập đoàn phải công tư ρhâп minh, em đừng quên anh chị là cổ đông của tập đoàn đấy
Cậu không xem lời nói của ông Thành vào tai, cậu nhìn về phía bà ngoại Cao.
– Mẹ nói thử con có sai không ?
Bà ngoại Cao lúc này mới lên tiếng nói :
– Các con đừng làm quá vấn đề lên, mẹ cũng đã nghe người báo cáo qua, đúng là Uyên Lam được chọn vì có thành tích cùng năng lực, còn Tuấn Vỹ là chủ tịch nên quyết định của nó dù là gì các con cũng phải nghe theo mà không được nghi ngờ hay phỏng đoán, mẹ không muốn vì chuyện nhỏ mà các con ᵭấu đá lẫn nhau, nên nhớ các con là anh em là người một nhà.
Khi bà ngoại Cao nói xong tất cả đều im lặng, không còn ai nói bất cứ gì nữa.Qua hồi thì bà nói tiếp.
– Mọi chuyện cứ quyết định như vậy,không ai được nói lại nữa, thôi mấy đứa lên phòng nghỉ đi.Còn Uyên Lam theo bà lên phòng, bà có chuyện muốn nói với con
Tất cả mọi người nghe xong liền đứng dậy cúi chào bà rồi mạnh ai nấy lên phòng mình, tôi thấy cậu cũng đứng lên đi nhưng đến giữa cầu thang thì quay mặt lại nhìn về phía tôi.Còn tôi có hơi căng thẳng không biết bà nói chuyện gì, lúc này bà đứng lên tôi thấy vậy liền đi đến dìu bà rồi đi lên bậc cầu thang.
Khi vào đến phòng bà rồi tôi mới buông tay mình ra khỏi người bà, tôi đứng im bất động ở chỗ cửa, bà liền nhìn đến.
– Con vào đây ngồi đi, làm gì mà đứng chồng ngồng ở đó vậy
– Dạ bà
Tôi đi đến chỗ ghế ngồi xuống đối diện bà, tôi hồi hộp đến độ mồ hôi ở hai tay túa ra ướt lạnh.
– Dạ bà gọi con lên đây có điều gì dạy bảo ạ
Bà nhìn tôi im lặng hồi lâu mới cất tiếng.
– Bà có thể đồng ý cho con đến Nam Phương làm việc, nhưng chuyện hôn sự của con và Gia Khiêm thì vẫn sẽ tiến hành, chờ thời gian tới rồi bà sẽ cho người sắp sếp, bà biết thằng bé bị như vậy là thiệt thòi cho con nhưng bà hứa sẽ bù đắp lại cho con, chỉ có con bên cạnh Gia Khiêm bà mới có thể yên tâm, thằng bé từ nhỏ đã quấn quýt lấy con nên bà tin tưởng hoàn toàn vào con.Bà thương con như cháu của mình vậy, dù con chỉ là đứa trẻ được bà nhận về nuôi, bà không muốn con làm bà thất vọng.
Tôi biết bà có ơn lớn với mình, nếu không có bà thì đã không có tôi ngày hôm nay, nên với điều bà nói tôi không thể từ chối.
– Dạ con biết rồi ạ
Lúc này bà đứng lên, tôi liền nhìn theo thấy bà đến cái tủ ở gần đó mở lấy ra một phần hồ sơ, bà cầm trở lại chỗ ghế ngồi xuống tôi còn thắc mắc không biết bên trong là gì thì bà đặt xuống bàn rồi đẩy về phía tôi, nhìn bà tôi hỏi :
– Đây là gì vậy bà ?
– Cái này bà cho con, bên trong là 20% cổ phần của tập đoàn Nam Phương
Tôi sửng sốt nhìn bà, tôi không ngờ bà lại cho tôi cổ phần của Nam Phương, nó quá lớn tôi không thể nhận.
– Con cảm ơn bà nhưng con sẽ không nhận đâu
– Con cứ giữ lấy, 10% cho con còn 10% kia là của Gia Khiêm, sau này con là vợ của nó thì phần này cũng là do con quản lý
Tôi không hề ham số cổ phần nó, dù cho bao nhiêu đó có dư cho tôi sống sướиɠ cả đời khỏi lo khỏi nghĩ.
– Bà cứ giữ đi ạ, biết đâu sau này anh Gia Khiêm bình phục thì bà giao lại cho anh ấy.
– Bà nói thì con cứ nghe đi, con phải cất kỹ vào, nên nhớ chuyện này không được để ai biết cả, ngoại trừ bà và con thôi
Bà đã nói vậy rồi nên tôi không thể từ chối mãi được, tôi đành nhận lấy nhưng tôi hứa với lòng sẽ giữ để đó sau này đưa lại cho anh Gia Khiêm.Tôi biết mình chỉ là người ngoài nên không có quyền gì để giữ cổ phần của Cao gia.
– Vậy con về phòng đi, bà muốn nghĩ ngơi chút
– Dạ vậy con xin phép, bà nghỉ ngơi đi ạ.
Tôi đứng dậy cầm lấy bìa hồ sơ rời khỏi phòng bà, ra đến cửa tôi nhìn lại thứ đang cầm tгêภ tay, cái tôi cầm bao người đang thèm khát và ᵭấu đá để dành, tôi không dám nghĩ đến nếu họ biết được đang nằm trong tay tôi thì sẽ như thế nào, không muốn sóng gió thì tôi phải giữ kỹ không để ai biết, tôi đi nhanh lên cầu thang để trở lại phòng mình, vừa mở cửa vào tôi đã giật cả mình khi thấy trong phòng mình có người…