Đoạt ” Cháu Dâu ” : Chương 4

–-Em ngây người ra đó làm gì ?

Tôi bừng tỉnh vì tiếng nói vừa vang lên, tôi không ngờ lại là cậu Tuấn Vỹ, đã bớt sợ hơn nên tôi nhìn cậu, lúc này cậu dựa hẳn người vào tường, bàn tay đang ๓.â.-ภ ๓.ê cái bật lửa.

– Sao cậu lại ở đây ?

Cậu nhếch môi cười nhàn nhạt đáp.

– Tôi nhớ em nên đi tìm em

Tôi biết cậu đang trêu tôi, nhưng điều đó không khỏi làm tôi đỏ mặt vì xấu hổ, tôi chỉ biết cúi đầu mà lảng tránh ánh mắt lạnh kia, ʇ⚡︎ựa như một vực sâu thăm thẳm, nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào mà không thể thoát ra.

– Coi em kìa, mắc cỡ đến mặt ửng hồng nhìn dễ thương, đẹp lắm đó

Cậu lại tiếp tục trêu tôi, không thể cứ im lặng nên tôi nói :

– Cậu cứ trêu cháu

– Tôi nào trêu, tôi nói thật đấy

Cậu cố tình kề sát xuống bên tai tôi mà nói, lời nói du dương như cơn gió mang theo chút hơi lạnh phảng phất làm tôi phải rùng mình.Tôi sợ chạm vào mặt cậu nên tôi cố tránh đến nổi không dám nhút nhít, cả thở cũng không dám thở mạnh, tôi cúi mặt mà lí nhí nói :

– Cậu đừng như vậy

– Em uống ɾượu đúng không ?

Tôi sợ cậu la nên vội chối.

– Không có

Cậu bật cười nói :

– Em còn định nói dối nữa à, không lẽ cả mùi ɾượu tôi cũng không nhận ra sao

Tôi vẫn cố chối.

– Ơ biết đâu mùi ɾượu từ người cậu

Cậu nói cố tình nhấn giọng.

– Tôi không có uống ɾượu

Tôi giật mình mà ngước lên, vô tình chạm phải gương mặt của cậu.

– Không tin tôi có thể cho em thử

– Ơ…ư..m

Tôi định nói là khỏi nhưng lời nói còn chưa kịp phát ra môi tôi đã bị môi cậu phủ kín, mắt tôi mở to hết cỡ vì sự việc bất ngờ đang xảy ra, tôi cảm nhận cάпh môi mình đang được cậu bỡn cợt, từ nhẹ nhàng ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ đến mạnh bạo cạy mở khoang miệng tôi ra, có chút đau nên tôi đã kịp phản ứng mà đưa hai tay cố đẩy người cậu ra, nhưng chưa đá động đến cậu thì cả người tôi như bất động hoàn toàn vì bị người cậu vây hãm, hai tay của tôi đã bị tay cậu giữ chặt áp đảo lên tгêภ tường, tôi hoàn toàn trong tư thế bị động…

Tгêภ miệng tôi vẫn chịu từng đợt tấп côпg mạnh mẽ của cậu, chiếc lưỡi mềm ướt của cậu lướt khắp bề mặt môi tôi, cậu mạnh mẽ múp máp, có đôi chút làm tôi cảm thấy đau, nhưng sự mềm mại kèm theo hơi lạnh cùng hơi thở thơm mát của cậu làm tôi có chút mê loạn, điều đó chỉ dừng lại trong vài giây thì tôi đã định thần lại, không thể cứ để cậu trêu đùa làm càn với tôi như thế, khẽ há miệng tôi cắn vào môi cậu.

Có thể do bị đau thêm bất ngờ nên cậu nhanh chóng rời khỏi môi tôi, nhân cơ hội tôi cũng thoát được sự giam hãm của cậu.Tôi sụt lùi về phía sau, đưa tay lên che lấy miệng mình, tôi nhìn cậu bằng ánh mắt có phần hơi sợ.

Cậu cũng nhìn tôi, lúc này tôi mới thấy môi cậu hơi đỏ, hình như là ɱ.áύ, chắc do lúc nãy tôi cắn hơi mạnh, có chút áy náy hơi xót mà tôi không dám nói gì.Cậu đưa tay quẹt lên môi, sau đó nhìn tôi nhếch môi cười.

– Em cũng mạnh bạo quá đó

– Ai kêu tại cậu chọc cháu trước

– Tôi chọc gì em hả ?

Tôi nghẹn họng vì lời muốn nói thể thốt ra miệng, không lẽ bảo cậu cưỡng hôn tôi, mắc cỡ ૮.ɦ.ế.ƭ đi được, tôi đành nói tránh.

– Thì chuyện cậu vừa làm đó

Cậu cười cười.

– Thì tôi làm gì mới được, em nói thì tôi mới biết chứ

So với độ dày của da mặt thì tôi phải thua xa cậu rồi.

– Thôi cháu không nói nữa

Cậu bật cười lớn mà đi về phía tôi, theo phản xạ tôi thụt lùi lại phía sau.

– Em làm gì vậy ? Bộ tôi ăn ϮhịϮ em hay sao mà em sợ vậy ?

Tôi buộc miệng mà nói :

– Cậu không ăn nhưng cậu lại hôn

– Tôi chỉ đang chứng minh cho em thấy tôi không hề uống ɾượu, và mùi ɾượu đó phát ra từ người em

Tôi không chối vì cậu nói đúng nên tôi chỉ biết im lặng, có lẽ thấy tôi hơi sợ nên cậu không đùa nữa, cậu nghiêm túc mặt đanh lại.

– Không trêu em nữa, giờ tôi đưa em trở lại buổi tiệc

Thấy cậu không còn ý đùa giỡn với mình nữa nên tôi bỏ bớt phòng bị, lúc này tôi sực nhớ lại chuyện lúc nảy nên nói :

– Mà sao cậu lại ở đây ?

– Tôi đã nói lúc nãy rồi mà, tôi nhớ em nên đi tìm em

– Cậu này…Mà chuyện lúc nảy…

– Em đừng quan tâm nhiều không tốt cho em đâu

Tôi chưa kịp nói hết thì cậu đã lên tiếng cắt ngang lời tôi.

– Nhưng…

– Không nhưng nhị gì cả, đi thôi

Cậu đã nói vậy rồi nên tôi cũng không còn gì để nói nữa, dường như cậu biết chuyện gì đó, chỉ là cậu đang giấu tôi mà thôi.

– Cậu với cháu trở lại cùng lúc sao ?

Cậu nhìn tôi, cũng như hiểu ý tôi.

– Em đi trước đi

Tôi liền gật đầu.

– Vậy cháu ra trước nha

– Ừm, nhớ tý về cùng tôi, ra chỗ đỗ xe đợi tôi

– Dạ

Tôi mở cửa đi ra khỏi phòng, theo phản xạ tôi quay lại nhìn về phía căn phòng đó, cάпh cửa đã đóng kín, tôi tò mò về người phụ nữ đó cùng với người đàn ông, không biết ông ta có phải là ông Triết không.

Không muốn suy nghĩ nhiều nên tôi gạt bỏ những nghi vấn trong đầu mà nhanh chóng đi lại phòng tiệc.

Lúc tôi trở lại mọi người trong phòng đã ngồi vào bàn để dùng bữa cả rồi, tôi nhìn đến hướng bàn lúc nảy của tôi cùng Tú Chi thấy nó vẫn còn ngồi đó, ngoài ra còn có thêm một số người lạ mặt.Tôi liền đi nhanh đến, vừa thấy tôi Tú Chi đã lên tiếng trách.

– Mày đi đâu mà cả buổi mới quay về vậy, làm tao lo quá trời

Tôi cười như không có chuyện gì.

– Tại hơi mệt nên đi hóng gió tí thôi

– Uống có tý ɾượu mà muốn say rồi à, mày tệ quá đó

Tôi nghe thế thì cười trừ cho qua,Tú Chi kéo tay tôi.

– Mày ngồi xuống đi, mọi người đã ăn từ nãy giờ rồi đó, còn mỗi tao chờ mày thôi

Nghe mà tôi thấy thương nó, hai đứa từ khi chơi chung với nhau nó luôn đối tốt với tôi hai đứa còn hơn cả chị em, tôi thấy mình còn may mắn vì có con bạn thân là nó.

Tôi ngồi xuống bên cạnh rồi cầm lấy đũa gắp một con tôm to ở dĩa trước mặt đưa vào chén nó.

– Thương mày lắm, nên cho mày con tôm to nhất này

Tú Chi nhìn tôi cười vui vẻ mà bảo.

– Nịnh vừa thôi nha

– Thì phải nịnh chứ không mày giận mày lơ tao sao

– Làm gì có, mày thừa hiểu tao chỉ đùa mày thôi mà

– Biết rồi, tao cũng đùa mày đấy, thôi ăn đi bà ơi

– Ừm ăn

Thế rồi hai đứa cứ ăn, vừa cười nói với nhau mặc cho những người xa lạ ngồi chung bàn.Hai đứa cứ vô tư mà không để ý có hai ánh nhìn từ xa hướng đến mình, một là sự ganh ghét căm phẫn, hai là cái thú vị tò mò.

Sau khi đã ăn uống xong Tú Chi bảo đưa tôi về nhưng tôi từ chối, nó cứ gặng hỏi.

– Mày khai mau,mày đi với anh nào đúng không ?

Tôi không thể nói là đi với cậu Tuấn Vỹ được, thứ nhất tôi không muốn lộ ra mối quαп Һệ của tôi với cậu, thứ hai còn vì cậu là chủ tịch của tập đoàn Nam Phương nên tôi nói dối.

– Mày cứ nghĩ linh ϮιпҺ, tại tao với mày ngược đường nhau, tao không muốn mắc công mày thôi

– Mày kiếm lý do nào hay hơn được không ?

Tôi liền cười.

– Nhưng đó là thật

– Thôi tùy mày, mai gặp ở Nam Phương nhé

– Ừm mày về cẩn thận

– Tao biết rồi, để tao gọi ông anh tao đến rước

Tạm biệt Tú Chi xong tôi định đi xuống dưới chỗ xe đợi cậu bất ngờ tôi chạm mặt ông Triết đang từ ngoài đi vào, tôi vội gật đầu cho phải phép.Ông ta nhìn tôi.

– Sao cô lại ở đây ?

Nghe ông ta hỏi vậy tôi biết chắc ông ta chưa biết tôi được vào đây làm, đang định trả lời thì một giọng nói khác lại vang lên.

– Anh đi đâu nãy giờ mà em tìm hoài không thấy vậy ? Kêu anh đi ra xe lấy tђยốς cho em mà đến tận bây giờ anh mới trở lại

Tôi quay lại nhìn thấy là bà Lệ.

– Dạ cô

Bà Lệ thấy tôi cũng hơi bất ngờ.

– Cô làm gì ở đây ?

Tôi liền đáp lại.

– Dạ con được chọn vào Nam Phương làm ạ

– Nói vậy cô là một trong ba học sinh được chọn đó hả ?

Tôi gật đầu,lúc này ông Triết mới đi đến ôm eo bà Lệ.

– Do anh tìm mãi không thấy nên mới lâu như vậy

Bà Lệ liền cười vui vẻ vì sự quan tâm của ông Triết nhưng bà chợt lên tiếng.

– Em nhớ tђยốς lúc nào cũng có sẵn ở trong xe mà

Ông Triết hơi lúng túng

– À…chắc là hết mà em không nhớ đó

Bà Lệ đưa tay lên đầu xoa xoa lấy nguyệt thái dương.

– Chắc em quên, dạo này không biết sao em hay quên quá

– Ừm thôi giờ cũng tan tiệc rồi để anh đưa em về nghĩ

– Thôi mình về, còn cô ʇ⚡︎ự đến đây à ?

Bà Lệ nhìn tôi hỏi, tôi liền bịa đại vì tôi cũng không muốn bà ta biết tôi đi chung cùng cậu Tuấn Vỹ đến đây.

– Dạ con đi taxi ạ

– Vậy cô theo về chung luôn đi

Tôi liền từ chối.

– Dạ thôi cô dượng cứ về đi ạ, con đón taxi về được rồi

– Vậy tùy cô, mình về thôi anh

Ông Triết nhìn sang tôi, ánh mắt của ông ta có gì đó khiến tôi sợ, sau đó ông ta ôm lấy bà Lệ rồi cả hai cùng rời khỏi nhà hàng.

Tôi nhìn theo bóng lưng của ông Triết thấy hoài nghi vì rất giống với tấm lưng người đàn ông ở trong phòng đó.

– Em vẫn chưa về sao ?

Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng làm tôi giật mình, quay người lại thì tôi thấy là Trọng Khôi, anh ta đang đi đến gần chỗ tôi.

– Giờ tôi chuẩn bị về đây

– Em về mình à ? Còn cô bạn đi cùng em đâu, để tôi nhớ xem tên gì nhỉ, à Tú Chi

– Bạn tôi đã về trước rồi, tôi đi một mình

– Vậy có phiền không khi tôi muốn đưa em về

– Cảm ơn anh tôi ʇ⚡︎ự về được rồi

Tôi nói xong định đi vào thang máy thì anh ta lại đi theo tôi, nhìn anh ta tôi nói :

– Anh theo tôi làm gì ? Tôi đã bảo không cần anh đưa rồi mà

Anh ta cười.

– Tôi biết cô không muốn tôi đưa, nhưng tôi cũng phải vào thang máy để xuống dưới chứ ? Không lẽ cả việc tôi đi thang máy cũng không được hả ?

Tôi hơi ngượng nên không nói gì, vì điều anh ta nói đúng là lẽ hiển nhiên.Tôi đi nhanh vào thang máy, anh ta cũng đi vào, tôi đứng qua bên mặc cho anh ta nhấn nút, khi cửa thang máy đóng lại anh ta lại lên tiếng.

– Lúc nảy nghe bạn em nói cả hai là nhân viên mới của Nam Phương à

Tôi nhìn anh ta đáp.

– Ừm

– Mà em tên Uyên Lam đúng không ?

– Ừm

– Tên em rất đẹp mà người còn đẹp hơn

– Cảm ơn anh đã quá khen, tôi thấy mình rất đỗi bình thường

– Không hề, em rất đặc biệt, xem như chúng ta cũng có duyên nên tôi rất muốn làm bạn cùng em

“Ting”

Cùng lúc cửa thang máy mở ra, tôi nhanh chóng nói :

– Xin lỗi tôi đi trước đây

Nói xong tôi liền bước nhanh ra ngoài, tôi cũng mặc kệ mà không bận tâm đến anh ta, vốn tưởng như vậy anh ta sẽ bỏ cuộc, nhưng không, anh ta lại chạy theo tôi ra đến sảnh, tôi vừa ra khỏi cửa khách sạn định đi đến chỗ đỗ xe để tìm cậu thì bàn tay tôi đã bị ai đó giữ lại.Tôi bất ngờ nhìn lại thấy đó là anh ta.

– Anh làm gì mà níu tay tôi vậy ?

– Em chưa trả lời câu hỏi của tôi

– Câu gì chứ ?

– Tôi muốn làm bạn với anh

– Tôi không muốn kết bạn với người khác phái, vậy được chưa, anh buông tay tôi ra đi

Tôi cố dần tay mình ra nhưng anh giữ chặt quá, lúc này khi nghe tôi nói thế anh ta mới chịu buông tay mình khỏi tay tôi.

– Tôi xin lỗi, mà tôi có làm gì đâu mà em cứ tránh né vậy

– Tôi không có, thêm tôi với anh cũng mới gặp mặt chưa đến ba lần nên tôi mong anh đừng nói cứ như thân thiết lắm vậy, thôi tôi phải về đây

– Không chỉ ba lần thôi đâu, sau này chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau lắm, em chứ chờ đi, bái em, hẹn gặp lại em sớm.

Tôi chẳng thèm nói gì mà rời đi, anh ta vẫn đứng đó chứ không đi theo nữa, tôi đi ʋòпg qua nơi đỗ xe đang định đến chỗ xe cậu xem cậu đã ra chưa thì từ phía sau có ʋòпg tay ôm lấy tôi cùng giọng nói trầm lạnh đặc thù vang lên.

– Em không khác gì mật ngọt, thu hút lắm bướm ong

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *