Đoạt ” Cháu Dâu ” : Chương 35

TÁC GIẢ : HOÀNG CHI

Đoạn 35 ( CUỐI )

Cả đêm Tuấn Vỹ cũng không hề ngủ được, anh biết đối xử với Uyên Lam như vậy sẽ làm cô buồn, nhìn cô như vậy anh cũng đau lòng lắm, nhưng lòng ʇ⚡︎ự trọng của người đàn ông bắt anh phải như vậy.Anh nhớ lại trước lúc rời khỏi tập đoàn để về thì bất ngờ anh nhận được phong bì lạ không để tên ai gửi hết, trợ lý Chu chỉ nói có người đeo khẩu trang bảo gửi cho anh thôi, nói là rất quan trọng.

Tuấn Vỹ cầm tгêภ tay mà thấy kì lạ, không biết bên trong là gì, qua một hồi anh quyết định mở ra xem, ᵭ.ậ..℘ vào mắt anh là tấm ảnh cô thân mật khoát tay một người đàn ông, người này lại còn đáng tuổi ba cao, nhìn cô tươi cười rạng rỡ vẻ mặt hiện lên sự vui mừng hạnh phúc mà bàn tay anh siết chặt, đáy mắt lạnh hằn lên tia ɱ.á.-ύ, anh Ϧóþ đến nỗi tấm ảnh nhàu nát trong lòng bàn tay, sau đó phăng phăng ra khỏi tập đoàn.

Trước khi về nhà anh đã phải ᵭấu tranh rất nhiều, ngồi ngoài xe anh đã hút không biết tàn bao nhiêu điếu tђยốς, cuối cùng anh mới đưa ra quyết định.Anh muốn nghe lời giải thích từ cô nhưng mà khi vừa bước chân lên phòng thì trước mắt anh là hình ảnh mẹ mình vuột khỏi tay cô mà lăn dài xuống cầu thang bất tỉnh, còn cô thì bất động đứng nhìn, giây phút đó anh thật sự không thể còn bình tình mà đối mặt bình thường với cô nữa, nhìn cô khóc tιм anh cũng đau lắm, muốn đến ôm cô vào lòng để an ủi nhưng rồi cái ʇ⚡︎ự tôn cùng nỗi hờn giận đã khiến anh thụt lùi lại.

Từng giờ ở trong Ьệпh viện không lúc nào anh không nhớ đến cô, không biết cô ngủ chưa, cô còn khóc không, nhưng tuyệt nhiên anh lại không gọi.Cả đêm anh chỉ lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm, Như Quỳnh ở bên cạnh một hai kêu anh nghĩ ngơi như anh lại lạnh lùng từ chối, anh bảo cô về đi nhưng cô cứ nài nỉ đòi ở lại chăm sóc cho mẹ anh, thấy cô vậy anh cũng mặc kệ.

Sau đó Như Quỳnh nằm tгêภ ghế sofa mà ngủ, đến gần sáng mới thức, cô cũng thấy anh vẫn còn đứng đó, cô liền nở nụ cười đắc ý, từ từ đi đến ôm anh từ phía sau.Tuấn Vỹ đang trầm tư thì bất ngờ có ʋòпg tay xa lạ chạm đến mình, anh quay lại thì thấy là Như Quỳnh, anh liền lạnh lùng nói :

– Cô làm gì vậy hả ? Đừng ʇ⚡︎ự ý vượt qua giới hạn của tôi

Sau đó Tuấn Vỹ dứt khoát xoay người đi, Như Quỳnh nhìn theo mà tức tối, ánh mắt hiện vẻ không cam tâm.

Tôi cứ chạy dọc theo hành lang như vậy, đến khi ra khỏi cửa Ьệпh viện tôi đâm sầm một người, do đang khóc nên tôi không hề để ý.

– Uyên Lam ! Con sao vậy ?

Nghe được tiếng của ba tôi liền ngước lên, tгêภ mặt đã nhòa đi vì nước mắt, tôi ôm chầm lấy ông mà khóc nức nở, ông không hiểu chuyện gì cứ lo lắng mà hỏi :

– Con sao vậy ? Đã xảy ra chuyện gì ? Ai ức hϊếp con gáι của ba hả ?

Tôi lặng im ở trong lòng ông mà cứ khóc như vậy, qua một hồi tôi mới bình tỉnh lại rời khỏi người ông nói :

– Con không sao ? Bây giờ con cần yên tĩnh, con muốn rời khỏi đây

Ông đưa tay lên mặt lau đi nước mắt cho tôi.

– Được rồi, ba sẽ đưa con đến chỗ ba

Sau đó tôi theo ông đi ra xe, tôi buồn nên chẳng muốn nói gì, lúc đến chỗ đậu xe thì tôi gặp Tú Chi, vừa thấy tôi thì nó đã gọi.

– Uyên Lam ! Mày lên thăm bà cụ Cao hả ? Mày với chủ tịch sao rồi ? Đã làm hòa chưa ?

Lúc này nó cũng thấy ba tôi nên hỏi :

– Còn đây là ai ?

– Đây là ba của tao

Tú Chi như không dám tin mà hỏi :

– Mày tìm được gia đình của mình rồi hả ? Lúc nào vậy sao mày không cho tao hay

– Cũng mới đây thôi, mà mày sao mày đến đây sớm vậy ?

– Ừm vậy tao cũng vui cho mày, tao đến thăm anh Khôi.Con chào bác trại ạ, con là bạn của Uyên Lam, con tên Tú Chi

Nó nhìn qua ba tôi mà nói, ông cười rồi gật đầu

– Cảm ơn con thời gian qua đã bên cạnh Uyên Lam

– Dạ không có gì đâu bác, chúng con là bạn của nhau mà.Mà mày ở đây rồi chủ tịch đâu ?

Tú Chi nhắc đến cậu không ʇ⚡︎ự chủ được tôi lại rơi nước mắt, lúc này tôi không muốn nói gì nên kéo tay ba tôi rồi nói :

– Mày vào thăm Trong Khôi đi, tao phải đi rồi

– Mày đi đâu, mày không vào trong luôn hả ?

– Lúc khác tao sẽ đến thăm bà sau

Nói xong tôi theo ông vào xe, bỏ Tú Chi nhìn theo mà ngơ ngác, tôi biết nó suy nghĩ gì nhưng bây giờ tôi thật sự tôi chẳng còn tâm trí gì để có thể nói rõ mọi chuyện với nó, lòng tôi đang rối như tơ vò, nó cũng đang đau âm ỉ tôi lúc này cần một nơi để có thể trấn tỉnh lại lòng mình.

Tuấn Vỹ từ phòng Ьệпh đi ra, cả đêm sau khi bình tâm suy xét anh cần phải nghe cô giải thích, tức giận vì sự ʇ⚡︎ự tiện của Như Quỳnh mà anh đi thẳng ra ngoài, đang định chờ nghe tình hình của mẹ xong anh sẽ về gặp cô nhưng lúc đứng ở chỗ cửa sổ vô tình anh lại thấy được hình ảnh cô ôm người đàn ông đó, chính mắt anh thấy rõ chứ không phải nhìn qua ảnh, đáy mặt hiện lên tia u ám, đôi bàn tay vô thức siết chặt, dường như bao nhiêu đó không vơi đi cơn sóng dữ trong lòng mình nên anh đưa tay đấm mạnh vào cửa kính rồi xoay người rời đi.

Tôi đến chỗ ở của ba tôi, có lẽ hiểu tôi nên ông không có hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh tôi.Qua một lúc lâu ông mới lên tiếng hỏi :

– Có chuyện gì với con đúng không ?

Lời ông nói giống như nhát da.o khứa sâu vào vế t thư.ơng lòng mà tôi cố lắng xuống, nỗi đau trong tιм cứ dày xéo làm tôi không chịu được mà cứ rơi nước mắt, ông lo lắng đi đến bên cạnh nói :

– Có gì con cứ nói ra đi cho nhẹ lòng, đừng cái gì cũng chôn giấu ʇ⚡︎ự mình gánh chịu như vậy, ba là ba của con không phải ai xa lạ cả

Tôi ngước nhìn ông, đúng ông là người thân duy nhất của tôi, ngay lúc này đây mọi ấm uất trong lòng tôi cần người lắng nghe chia sẻ và ông là người đó.

– Ba ơi ! Con không làm gì sai hết, không phải con làm bà ngoại Cao ngã, tại sao cậu không tin con, sao lại đối xử với con như vậy ?

– Cậu ta đã làm gì con hả ?

Tôi vừa khóc vừa nói :

– Cậu lạnh nhạt xa cách với con, hơn hết còn tay trong tay với người khác.Con đau lắm, thật sự rất đau ba à

Tôi đưa tay vỗ lên ռ.ɠ-ự.ɕ mình, bên trong nó đang nhói đau từng cơn mà Ϧóþ nghẹn làm tôi không thể thở.Ông ôm lấy tôi vào lòng, dùng tình thân sưởi ấm cho tôi.

– Nếu cậu ta không sáng suốt còn làm ra chuyện có lỗi với con như vậy ba sẽ không để con gáι ba phải khổ đâu, ba dư khả năng cho con và cháu ngoại của ba một cuộc sống sung sướиɠ mà

Tôi ngước nhìn ông khó hiểu.

– Ý ba là sao ?

– Con hãy theo ba về Trung Quốc đi, đó mới là quê hương là nhà của con, ba đến đây mục đích cũng để tìm con, bây giờ đã gặp được rồi thêm nơi này đem đến cho con sự đau khổ thì ba sẽ đưa con rời khỏi đây

Dù tôi đau lòng nhưng tôi cũng không muốn rời khỏi đây, ở đây có Tú Chi người bạn thân nhất của tôi, còn có Cao Gia đó là gia đình tôi cũng có người thân của tôi, còn cả cậu người đàn ông mà tôi yêu nhất, cũng là ba của đứa con trong bụng tôi nên tôi không thể bỏ lại tất cả mà rời đi được.

Thấy tôi im lặng ông liền nói :

– Con không nỡ đúng không ?

– Dạ dù gì đây cũng là nơi con sống và lớn lên nên không thể nói đi là đi được.Con xin lỗi

Ông đưa tay lên xoa lên đầu tôi yêu thương nói :

– Được rồi ba không ép con, nhưng con cứ suy nghĩ, mọi lúc nếu con muốn đi thì cứ nói với ba, con là con gáι duy nhất của ba nên ba muốn con gáι ba được vui vẻ hạnh phúc

– Dạ con cảm ơn ba

Sau đó tôi ở lại chỗ ba đến tối tôi muốn về Cao Gia để xem cậu có về không, tôi cũng muốn nói chuyện rõ ràng với cậu.Ba cho tài xế riêng đưa tôi về, đến trước cổng Cao Gia thì vẫn là dì Mạnh ra mở cửa cho tôi.Vừa thấy tôi dì đã hỏi :

– Con không khỏe hay sao mà nhìn sắc mặt con kém vậy ?

Chắc do cả đêm qua tôi không ngủ được thêm chuyện xảy ra hôm nay nữa nên tâm trạng không được tốt, tôi liền nói để dì yên tâm.

– Dạ không có đâu dì

– Con vào nhà đi, muốn ăn gì không để dì làm cho

– Được rồi dì, con ăn bên ngoài rồi, mà cậu có về nhà không dì

– Không con, cả cô Quỳnh cũng không thấy về luôn, chỉ có cậu Thành là về soạn đồ rồi đi vào Ьệпh viện liền nhà giờ còn mỗi dì với cô Lệ và cậu Gia Khiêm thôi, mà mấy nay Ϯộι nghiệp cậu Gia Khiêm cứ nhắc con hoài rồi cả bà chủ nữa, dì nói đại hai người bận việc cậu mới chịu im mà không hỏi nữa đó

Mấy nay xảy ra nhiều chuyện nên tôi cũng không đến tìm anh ấy, nghe dì nói mà tôi thấy thương anh quá nhưng biết sao được vì hiện tại lòng tôi cũng rối bời nên thôi khi nào ổn thì tôi sẽ gặp anh sau.

Vào nhà rồi tôi đi lên phòng, nhìn mọi thứ quen thuộc nhưng bây giờ lại lạnh lẽo quá, nó khiến tôi không quen, tắm rửa thay đồ xong thì tôi lại đứng bên cửa sổ để nhìn, bên ngoài là khoảng không vô tận, nó cũng giống như cuộc sống của tôi lúc này là một màu xám xịt, tôi không hiểu sao lại trở nên như thế này, rõ ràng mới đây thôi tôi và cậu vẫn còn vui vẻ, bà ngoại Cao vẫn mạnh khỏe cơ mà, sau mọi thứ lại đột ngột như thế, vô thức tôi đặt tay lên bụng mình mà lẩm bẩm ” Con yêu à ! Ba con đang giận mẹ rồi, nhưng ba sẽ không bỏ mặc con đâu, con là bối bối mà ba mẹ yêu thương nhất.

” Cạch ”

Tiếng cửa phòng bật mở, tôi nhìn đến thì thấy là cậu về, bước chân hơi loạng choạng không mấy tỉnh táo, hình như cậu say, tôi liền đi đến đỡ lấy cậu mà hỏi :

– Cậu say hả ? Sao cậu lại uống nhiều như vậy chứ ?

Cậu gạt tay tôi ra, cứ như tôi là cái gì đó bẩn lắm làm cậu ghê tởm mà hắt hủi, cậu ʇ⚡︎ự mình đi đến ghế mà ngồi phịch xuống, dựa lưng vào ghế rồi cậu ngửa mặt lên, đôi mắt nhắm nghiền lại, tôi lặt đặt đi vào phòng tắm lấy khăn ướt đến định lau mặt cho cậu, nhưng vừa định chạm vào thì cậu đã mở mắt ra, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo mà buông câu nói :

– Đừng đưa bàn tay dơ bẩn của cô chạm vào tôi, cô có biết tôi ghê tởm cô đến mứt nào không hả ?Tại sao lại đối với tôi như thế, trong khi tôi yêu cô đến dường nào, tại sao lại làm vậy với tôi hả ?

Tôi ngơ ngác không hiểu những gì cậu nói, tại sao cậu lại dùng lời lẽ đó sỉ ทɦụ☪ tôi chứ, tôi có làm gì nên Ϯộι, nước mắt vô thức mà tuôn rơi.

– Cô đừng hở ra là dùng vẻ mặt Ϯộι nghiệp đó để hòng lấy sự thương hại của tôi, cô có biết tôi phát chán cô rồi không hả ?

Tôi cho là cậu đang say không tỉnh táo nên tôi không để tâm, tôi cầm cái khăn mà nói :

– Cậu say rồi, để em lau mặt cho cậu

Cậu dùng tay hất mạnh tay tôi ra, do sức cậu mạnh nên làm tôi té ngã, rất may phần lưng đụng trúng bàn chứ không phải bụng

– Tôi đã bảo đừng đụng vào tôi mà, cô điếc à ? Hay cô giả vờ

Cậu vừa nói vừa cười, cứ như đang giễu cợt tôi, tôi từ từ ngồi dậy, không thể cứ im lặng để nghe cậu nói những điều mà tôi không hiểu nên tôi nói :

– Cậu nói gì mà em không hiểu gì hết vậy ? Em có làm gì nên Ϯộι là cậu buông lời ҳúc ρhα̣m em, cậu còn tỏ thái độ lạnh nhạt như vậy chứ ? Cậu hết yêu em rồi hả ?

Cậu cười.

– Cô có tư cách để hỏi câu đó à ? Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa, cô cút khỏi đây cho tôi, cô có biết tôi nhìn thấy cô là muốn buồn nôn không hả ? Tôi chẳng hiểu sao trước kia mình có mắt như mù mà đi yêu loại người như cô

– Cậu im đi

Tôi không thể nghe lọt tai những lời đó, nó như vết cứa đang khắc sâu từng vết thương dài trong tιм tôi, vết mới chồng lên vết cũ khiến tιм tôi rỉ ɱ.á.-ύ.

– Tôi nói đúng quá còn gì mà cô bảo tôi im, được thôi tôi không nói nữa

Tôi đứng nhìn cậu, nước mắt không ngừng rơi, tôi rất muốn nắm giữ tình yêu của mình, nhưng sao bây giờ tôi thấy mong manh quá, sao cậu bỗng nhiên trở nên như vậy, người đàn ông yêu tôi nuông chiều tôi đã đi đâu rồi, từ vết thương từng nỗi đau chồng chất tôi cảm thấy bản thân mình quá đau quá mệt mỏi.Trong phòng một màu đen bao trùm, sự lạnh lẽo đang vây lấy tôi, đứng nhìn người đàn ông mà tôi yêu đang ngủ say mà miệng không ngừng nói :

– Tôi không muốn thấy mặt cô nữa…cô đi đi

Tôi đưa tay gạt đi nước mắt, có lẽ nơi này không còn dành cho tôi nữa rồi, tôi còn gì để luyến tiếc nữa, tôi cúi xuống hôn lên trán cậu.

– Em sẽ đi để cậu được vui.Em yêu cậu nhiều lắm, con của chúng mình ʇ⚡︎ự em sẽ nuôi nắn chăm sóc thật tốt

Nói xong tôi bước đến tủ mở ra cầm theo tấm ảnh của cậu, nó đã theo tôi bao nhiêu năm, giờ phút này tôi không cần gì cả, nhưng nó là thứ duy nhất tôi muốn đem theo bên cạnh mình.Quay lưng đi về phía cửa, dòng lệ chảy dài tгêภ gương mặt tôi, xoay người lại tôi nhìn cậu lần nữa.

– Tạm biệt cậu người đàn ông duy nhất mà em yêu.

Tôi âm thầm lặng lẽ rời khỏi Cao Gia, sau đó tôi đã gọi cho ba tôi đến đón, trong điện thoại do tôi khóc nên ông đã rất lo lắng mà tức tốc đến đón tôi.

Lúc này đang ở chỗ của ba tôi, ông chỉ im lặng ngồi nhìn tôi.

– Con muốn rời khỏi đây, càng sớm càng tốt, ba giúp con nha.

Ông có hơi bất ngờ với quyết định của tôi, chỉ mới mấy tiếng trước tôi đã từ chối ông nhưng bây giờ lại đổi ý.

– Con đã chắc chứ ?

Tôi gật đầu nói :

– Nơi đây không còn gì để con phải luyến tiếc nữa rồi

– Được rồi, nếu con không vui vẻ thì ba sẽ đưa con đi, ba sẽ cho người đặt vé máy bay nhanh nhất, chắc ngày mai mình sẽ đi vì đây công việc ở đây của ba cũng đã xong

Tôi muốn thăm bà ngoại Cao lần cuối trước khi đi, dù gì bà cũng là người có ơn với tôi.

– Trước khi đi ba cho con đến Ьệпh viện thăm bà ngoại Cao nha

– Ừm, thôi giờ con nghĩ đi, thức khuya không tốt cho em bé trong bụng con đâu

Tôi không muốn ông lo nên nghe lời theo ông vào phòng, đến giường tôi nằm xuống rồi nhắm mắt, ông kéo chăn đắp cho tôi sau đó mới đi ra khỏi phòng, khi ông đi rồi tôi mới mở mắt ra, tôi nhớ đến cậu nhớ đến lời lẽ cậu nói mà lại khóc…

Sáng hôm sau ba tôi nói tất cả đã được sắp xếp xong, sau khi ăn sáng xong ông sẽ đưa tôi đến Ьệпh viện rồi ra sân bay luôn.Tôi chẳng có tâm trạng gì để ăn cả, nhưng ông bên cạnh cứ nhìn nên tôi ráng húp được vài muỗng cháo, thấy tôi như vậy thì ông thở dài nói :

– Con phải ráng ăn thì mới tốt cho em bé chứ ?

– Dạ con biết rồi

Tôi cố lắm mới ăn hết chén cháo, sau đó tôi cùng ba tôi đi đến Ьệпh viện, đồ đạc thì tôi cũng không có gì, ông bảo qua đó sẽ sắm nên không cần lo.

Tôi biết giờ này chắc cậu chưa dậy đâu, mà như vậy càng tốt gặp tôi chỉ làm cậu thêm chán ghét mà thôi.Đến chỗ cổng Ьệпh viện thì tôi bảo ông ở ngoài đợi, nhưng ông nói cũng muốn vào thăm bà ngoại Cao, vì bà đã chăm sóc cho tôi bao nhiêu năm qua.

Tôi cùng ông đi đến phòng bà, lúc này trong phòng không có ai cả, nhìn bà nằm như đang ngủ say vậy, tôi cầm lấy tay bà thủ thỉ.

– Bà ơi ! Bà phải nhanh khỏe nha bà, con có lỗi vì phải rời đi không ở bên cạnh chăm sóc bà được nữa, nhưng ở nơi xa con sẽ luôn nhớ và cầu mong cho bà mạnh khỏe.

Tôi vừa nói cũng vừa khóc, ba tôi bên cạnh đưa tay vỗ vỗ lên lưng tôi, sau đó nói :

– Tôi cảm ơn bà đã chăm sóc nuôi dạy Uyên Lam khôn lớn đến ngày hôm nay để ba con tôi được nhìn nhận nhau, tôi sẽ đưa con bé đến nơi nó cần đến, để cho nó có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, tôi không muốn con gáι tôi phải đau khổ.Tôi cũng mong bà sẽ sớm khỏe mạnh

Ông nhìn tôi nói :

– Bà ấy sẽ khỏe nên con đừng lo, ba đã cho người hỏi thăm thì được biết tình hình bà ấy đã ổn.Bây giờ mình phải đi không sẽ trễ giờ

Tôi luyến tiếc nhìn bà

– Bây giờ con phải đi rồi, bà phải khỏe nha bà

Sau đó cùng ông rời đi, vừa ra khỏi phòng Ьệпh thì tôi chạm phải Tú Chi và Trọng Khôi.Vừa thấy tôi thì nó đã lên tiếng.

– Bác trai, Uyên Lam hai người đến thăm bà cụ Cao hả ?

Tôi gật đầu nói :

– Ừm

– Mà giờ mày định đi đâu hả ?

Tú Chi là bạn thân của tôi nên trước khi đi tôi cần phải nói nó tiếng.

– Tao phải theo ba tao đi rồi, mày ở lại giữ gìn sức khỏe nha, tao chúc mày hạnh phúc, chắc đám cưới của hai người tao không tham dự được rồi

– Mày nói gì vậy Uyên Lam ? Sao tao không hiểu gì hết vậy ?

– Em cùng Tuấn Vỹ có chuyện gì à ? Không lẽ cậu ấy vẫn còn giận em hả ?

Trọng Khôi lên tiếng nói, Tú Chi nghe vậy liền hỏi :

– Anh ta làm gì mày buồn đúng không ? Để tao đi nói chuyện với anh ta

– Thôi đi, không có gì đâu, chỉ là có người chán ghét không muốn nhìn thấy tao nữa thì tao cũng đâu thể mặt dày mà đeo bám chứ ?

– Tóm lại là có gì ?

– Trễ rồi mình phải đi thôi con

Ba tôi lên tiếng nói, không muốn ʋòпg vo nên tôi nói :

– Thôi tao đi đây.Anh phải nhớ yêu thương chăm sóc Tú Chi thật tốt đó nha, em giao con bạn thân nhất của em cho anh đó

– Anh biết rồi, nhưng Tuấn Vỹ có biết việc em đi không ?

Tôi bỏ lơ câu anh ta nói, cậu biết chắc có thể vui mừng vì sẽ không phải thấy tôi để chán ghét nữa, tôi kéo tay ba tôi rồi rời đi, nơi đây từng có nhiều niềm vui và cả hạnh phúc nhưng cũng lắm chuyện đau buồn, tất cả tôi sẽ không bao giờ quên.

Tú Chi lúc này mới nói với Trọng Khôi.

– Anh gọi cho bạn anh đi, không biết anh ta đã làm gì mà Uyên Lam phải bỏ đi như vậy nữa

– Để anh gọi

Trọng Khôi vừa lấy điện thoại ra thì Tú Chi cũng nhìn thấy Tuấn Vỹ đang đi đến, cô liền nói :

– Khỏi gọi đi, anh ta tới rồi kìa

Tuấn Vỹ vừa đi đến thấy hai người liền hỏi.

– Mày đến khám cho mẹ tao à ?

Trọng Khôi không đếm xỉa tới câu anh hỏi mà anh hỏi ngược lại.

– Mày đến đây có gặp Uyên Lam không ?

Tuấn Vỹ nghe nhắc đến cô thì nhớ lại, lúc tỉnh dậy anh thấy phòng vắng lạnh, do hôm qua uống quá nhiều nên đầu anh có chút đau, đưa tay lên xoa thái dương đầu anh hiện qua chút hình ảnh về tối đêm qua, còn cả những lời anh sỉ ทɦụ☪ cô, thật là ɾượu vào lời ra, do tức giận không kiềm chế nên anh buông lời không hay, chắc cô giận anh lắm.Tuấn Vỹ nghĩ sẽ tìm cô để xin lỗi và nói rõ mọi chuyện khúc mắc với cô, nhưng trong nhà không thấy cô đâu nghĩ là cô đến Ьệпh viện nên anh tức tốc đến đây sớm.Lúc này nghe Trọng Khôi hỏi vậy anh liền hỏi :

– Cô ấy có đến đây à ? Mà mày nói cô ấy đi là đi đâu ?

– Anh còn hỏi hả ? Anh đã làm gì đến mức Uyên Lam phải bỏ đi như vậy hả ? Anh không nghe nó nói, và cũng chẳng cho cơ hội để nó biện minh, vốn dĩ chuyện bà cụ Cao đâu phải lỗi do nó, anh có biết xém chút bà cụ Cao đã bị Thành Phát Ϧóþ cổ ૮.ɦ.ế.ƭ không ? Nếu Uyên Lam không kịp thời phát hiện cứu bà thì đáng lẽ bà đã ૮.ɦ.ế.ƭ trong tay tên lòng lang dạ sói mất hết tính người đó rồi kìa, nhưng lúc ra được khỏi phòng anh ta cũng đuổi kịp rồi kéo Uyên Lam nên làm bà cụ Cao bị ngã thôi.Mà anh có biết lúc anh đi Hà Nội Uyên Lam đã bị tên Phát xém cư.ỡng hi.ếp không hả ? Mới đây nó mới biết chắc chắn là anh ta, lúc đó nó đã không nói cho ai biết kể cả tôi, còn anh thì càng không vì nó biết anh phải lo công việc, nó đã chịu đựng một mình anh có biết không ? Vậy mà anh nỡ không hiểu nó đi đối xử với nó như vậy.Mà sáng hôm qua tôi thấy nó cầm đồ ăn rời khỏi đây, tôi cứ tưởng hai người đã hòa rồi chứ ai ngờ…

Tú Chi bất bình vì Uyên Lam mà nói một tràng, Tuấn Vỹ nghe xong toàn thân kích động mạnh, vậy là đêm đó cô khóc là gặp chuyện đó sao, cô thật ngốc không nói với anh mà đi chịu một mình, cùng lúc đó đáy mặt anh hiện lên tia ɱ.á.-ύ cứ như muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người khi nghe Thành Phát ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς cô, mà hôm qua cô có đến sau, không lẽ cô đã thấy Như Quỳnh ôm anh sao, nhưng mà cô cũng đâu cần ôm người đàn ông khác.

– Giữa hai người có chuyện gì à ? Mà chuyện bác Cao mày phải sáng suốt chứ ?

Trọng Khôi lên tiếng nói, Tuấn Vỹ lấy tấm ảnh nhàu nát trong túi ra nói :

– Không phải hoàn toàn do việc đó, mày ʇ⚡︎ự xem đi

Trọng Khôi cầm ảnh lên xem thì kinh ngạc nói :

– Đây là người đi cùng Uyên Lam lúc nảy đây mà.Mà em gọi là bác trai đúng không ?

Trọng Khôi nhìn Tú Chi hỏi, cô liền giật tấm ảnh xem đã hiểu vấn đề hỏi :

– Thi ra anh vì tấm ảnh này mà hiểu lầm Uyên Lam à ?

– Hôm qua tôi cũng thấy cô ấy ôm ông ta dưới Ьệпh viện

– Vậy anh có biết ông ta là ai không hả ? Đó là ba của Uyên Lam đó, nó mới nhìn lại ba nó mới đây thôi, tôi cũng mới biết vào hôm qua thôi

Tuấn Vỹ sửng sốt, hóa ra anh đã hiểu lầm cô, lúc này khi mọi chuyện rõ ràng rồi anh rất hối hận, từng lời nói từng hành động mà anh đối với cô nó nhưng gì đó Ϧóþ lấy tιм anh, bây giờ anh phải tìm cô mới được.

– Giờ cô ấy đang ở đâu ?

– Sân bay, không biết còn kịp không ?

Tuấn Vỹ nghe xong tức tốc quay người chạy đi, anh mong cô vẫn chưa đi, thật sự anh đã hối hận vì phút ghen tuông mù quáng mà lạc mất cô, anh nhất định phải tìm lại em.

– Mong là cậu ta sẽ đến kịp

– Em thì không mong, em muốn anh ta phải chịu hình phạt vì nghĩ oan cho bạn em

– Em có hơi ác không vậy ?

– Còn anh nữa, rút kinh nghiệm từ bạn anh đi nha, anh mà vậy đừng mong tìm được em

Trọng Khôi ôm lấy Tú Chi vào lòng cưng chiều nói :

– Anh nào dám

– Anh thử dám xem

– Thôi anh đưa em đi ăn sáng, chuyện vợ chồng họ để họ giải quyết đi

[…] Lúc này tại sân bay tấp nập người, có kẻ buồn bã tiễn người đi cũng có người vui mừng khi chờ đón người thân về, nơi mà cảm xúc xen lẫn bao trùm không gian đông đúc chật hẹp đó bóng dáng cao lớn cùng ngoại hình nổi bậc nhưng ánh mắt lại quá đỗi lạnh khiến người nhìn phải dè chừng.Tuấn Vỹ đang đứng nhìn dáo dác xung quanh mong nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, nhưng anh hoàn toàn không hề thấy được cô, anh gào lớn.

– Uyên Lam ! Em quay về với tôi đi được không ? Tôi xin lỗi vì đã làm em tổn thương, tôi xin em đừng đi, đừng bỏ tôi một mình.Tôi yêu em.

Anh thống khổ mà kêu gào, mọi người có mặt đều nhìn về phía anh, họ xì xào bàn tán, có người ghen tỵ với cô gáι được anh gọi tên, cũng có người chỉ chỏ bảo là chắc anh đã làm gì nên cô gáι đó bỏ đi, cũng có người thầm trầm trồ hâm mộ vì anh là quá đẹp, tất cả tạo nên một bầu không khí ồn ào nhưng hết thảy anh điều không quan tâm tới, điều anh cần là muốn nhìn thấy cô mà thôi…

Thời gian cứ dần trôi, số người đứng xem cũng đã giải tán đi hết, kẻ đi người về luân phiên thay đổi, chỉ có anh là duy nhất vẫn đứng đó, ánh mắt xa xăm vô vọng nhìn về phía xa, nơi những chiếc máy bay cất cάпh, mang cô đi và mang cả tình yêu sự sống của anh.

Bây giờ anh thật sự mới cảm nhận được nỗi đau của cô lúc mà chính anh lạnh lùng xa cách, cảm giác một mình nhìn người mình yêu rời bỏ thật khủng khϊếp.Tất cả điều tại anh nên giờ anh phải mất cô, anh thật sự đã hối hận nhưng liệu nó có quá muộn màng.

– Uyên Lam ! Anh nhất định sẽ tìm em, dù đến chân trời góc bể anh cũng quyết tìm gặp em để nói lời xin lỗi và mong em tha thứ.Hãy chờ anh nhé.

Kết Thúc

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *