Đoạt ” Cháu Dâu ” : Chương 24

Lúc này khi xe gần đến khúc cua rẽ để về nhà thì tôi nhận được điện thoại của Tú Chi, mở túi ҳάch lấy ra nghe tôi chưa kịp nói gì nó đã tơm tớp lên mà nói trước.

– Mày ở đâu vậy ? Ở nhà thì tao đến rước nha

– Tao không có ở nhà, mà có chuyện gì à ?

– Anh Trọng Khôi gọi cho tao nói là đồ của mày cần đã xong rồi á, nên tao mới đến chở mày đến đó lấy luôn

Tôi thừa hiểu ý tứ của nó nên cười nói :

– Phải không ? Hay là muốn đến gặp anh ta thì nói đại đi ở đó bày đặt nói chở tao, mày chỉ dùng việc của tao để làm nền cho chuyện chính của mày thôi

– Mày được mỗi cái là hiểu tao thôi đó Uyên Lam, nhưng mà cái đó người ta gọi là tiện cả đôi đường mà

– Ừm tao không hiểu mày thì còn ai hiểu mày nữa hả ? Mà mai đến lấy được không ?

– Tao nghe anh Khôi nói là mai anh ấy phải có chuyến hội thảo bên nước ngoài tầm mấy ngày mới trở về đó, nên anh ấy mới nói tao kêu mày đến đấy lấy ngay bây giờ

Tôi nghe vậy hơi ρhâп vân vì bây giờ anh Gia Khiêm đang đi cùng tôi, sợ về trễ ở nhà lo lắng thêm anh ấy vừa trải qua chuyện kinh hoàng nữa, nhưng mà đó là bằng chứng để vạch mặt ông Triết nên càng phải làm nhanh nếu chờ đợi tôi sợ sẽ có chuyện ngoài mong muốn xảy ra.Nghĩ qua một hồi tôi nói :

– Tao đang ở ngoài đường để tao ghé qua đó lấy luôn

– Vậy mày đến thì chờ tao nha, tao cũng đang đến

– Nghe trai là mày lẹ ghê vậy đó

– Kệ tao

– Ừm vậy thôi tao tắt máy nha, chút gặp ở Ьệпh viện

Sau khi tôi tắt máy rồi mới nhớ là cậu gọi tôi từ lúc sáng rồi thôi, cả ngày nay không thấy gọi hay nhắn tin gì đến hết, nghĩ chắc là do cậu bận việc nên tôi cũng không muốn phiền cậu, chờ cậu về tôi sẽ kể lại mọi chuyện cho cậu nghe.

– Chú quay xe lại đến Ьệпh viện Tâm Đức đi ạ

Người lái xe nghe tôi nói vậy gật đầu rồi quẹo xe đi hướng ngược lại, lúc ấy tôi đã không để ý cũng có chiếc xe khác bám theo mình.

Xe đến trước cửa Ьệпh viện thì dừng lại, sau khi trả tiền cho người tài xế xong tôi đưa anh Gia Khiêm ra ngoài, nhìn thấy không phải nhà anh liền nói :

– Đây đâu phải nhà mình đâu

Tôi nhìn anh giải thích.

– Đây là Ьệпh viện chứ không phải nhà mình

– Sao lại đến Ьệпh viện, lúc nảy anh đã khám rồi mà, anh muốn về nhà thôi, không muốn khám, anh sợ lắm

– Không phải đưa anh đến khám mà là em có công việc, mình ghé đây chút xíu rồi sẽ về nhà

Anh nghe xong gật đầu, tôi đứng ngó xem Tú Chi đến chưa, nó bảo đến ngay mà sao vẫn chưa thấy, trong khi tôi thì đang gấp.Định hay là vô trong đó trước rồi nói nó lên sau cho nên tôi dẫn anh Gia Khiêm đi vào bên trong, nhưng đi chưa được vài bước tôi đã nghe tiếng Tú Chi với gọi từ xa.

– Uyên Lam ! Chờ tao với

Tôi dừng lại nhìn thấy nó đang chạy tới gần chỗ tôi, đến nơi nó vừa thở vừa nói :

– Tao nói mày đợi tao rồi mà, sao mày lại đi trước vậy hả ?

– Ai kêu mày lâu quá chi, tao đang gấp mà chờ mày hết cả 15 phút rồi đó

– Tại tao bị kẹt xe, mà đây là ai vậy ? Nhìn ngon trai quá nha

Tú Chi nhìn thấy anh Gia Khiêm nói, anh ấy hơi rụt rè nép vào người tôi vì thấy người lạ.Tôi liền nói với anh.

– Đây là bạn em nên anh đừng sợ nha.

Anh như hiểu mà gật đầu mỉm cười, sau đó tôi nói với Tú Chi.

– Đây là anh trai của tao, anh ấy bị thiếu năng mà tao từng kể mày nghe đó

Tú Chi dường như đã nhớ ra

– À tao nhớ rồi, mà sao mày lại dẫn anh ta theo chi cho vướng bận tay chân vậy

– Thật ra hôm nay tao đưa anh ấy ra ngoài chơi, cũng gặp số chuyện nhưng cũng may đã giải quyết xong, định về nhà thì mày gọi đến nên tao ghé đây luôn

– Ừm, vậy thôi mình vào trong đi

Cả ba người chúng tôi cùng vào bên trong Ьệпh viện, do lần trước đã đến nên cũng quen đường đi nên chúng tôi không bị lạc nữa.Lên đến phòng của Trọng Khôi thì Tú Chi đưa tay lên gõ cửa.

” cốc….cốc…cốc ”

Bên trong tiếng Trọng Khôi vọng ra.

– Ai đó ? Mời vào

Tú Chi đẩy cửa vào trước còn tôi cùng anh Gia Khiêm vào sau, thấy chúng tôi Trọng Khôi có hơi bất ngờ, anh ta từ bàn làm việc đứng lên nói :

– Là hai em à ? Vậy mà anh còn tưởng ai đến giờ này, tại anh cũng chuẩn bị tan ca để về chuẩn bị mai bay sớm.Còn người này là ai ?

Anh ta hướng đến anh Gia Khiêm mà hỏi, tôi liền trả lời lại.

– Biết anh có việc nên tôi tranh thủ đến lấy đó, còn đây là anh trai tôi con trai của cô Lệ

– Nói vậy đây là cháu của Tuấn Vỹ à ? Cái người mà bị gì mà lúc trước Gia Khiêm có kể qua với anh rồi nhờ anh xem có cách chữa trị không ? Anh có nói cứ đưa đến làm kiểm tra mới biết, nhưng Tuấn Vỹ bận nên chưa đưa đến được, nói vậy đây là người Tuấn Vỹ nói à ?

Tôi gật đầu

– Anh nói đúng rồi đó, anh ấy không phải bẩm sinh bị vậy chỉ là do tai пα̣п té cầu thang lúc nhỏ nên mới bị như thế

Anh Gia Khiêm bị Trọng Khôi nhìn nên hơi sợ mà cầm chặt lấy cάпh tôi, núp hẳn người ra phía sau tôi, thấy anh vậy tôi phải trấn an giải thích.

– Anh đừng sợ, đây là người tốt, đều là bạn của em

– Bạn Lam Lam thì cũng là bạn của anh

Tôi gật đầu

– Đúng rồi

– Thôi hai em cùng cậu ta qua ghế ngồi đi, sau cứ đứng mãi vậy

Tôi đưa anh Gia Khiêm đến ghế ngồi xuống, còn Tú Chi thì cũng đi đến bên cạnh mà ngồi.Trọng Khôi thì đi lại bàn của mình cầm lấy bìa hồ sơ đem đến

– Đây là những thứ em cần

Tôi cầm lấy rồi nói :

– Cảm ơn anh

– Không có gì đâu, đều là người quen nên em đừng khách sáo

– Mai mấy giờ anh bay ?

Tú Chi lúc này mới lên tiếng hỏi, anh ta liền trả lời.

– 5h là anh bay rồi

– Đi sớm thế hả ? Mà vậy rồi khi nào anh về ?

Tôi nghe Tú Chi nói biết nó đang buồn, nhưng tôi đâu giúp gì được nên chỉ đành im lặng.Tôi cầm lấy bìa hồ sơ mở ra xem, bên trong có hai phần, một là tờ giấy siêu âm của chị Liên, kết quả chị ta mang thai đã 8 tuần, tờ còn lại là giấy xét nghiệm viên tђยốς cùng như thành phần và tác hại của nó.

– Lần này anh đi hội thảo về ngành y bên Mỹ, chắc tầm tuần anh mới về

Trọng Khôi lên tiếng trả lời Tú Chi, còn Tú Chi nghe xong buồn bã nói :

– Lâu vậy hả anh ?

Anh ta cười nói :

– Nhanh rồi đó em, trước anh đi có khi cả tháng luôn đó

Tú Chi nghe xong thảng thốt.

– Đi gì mà dữ vậy anh ? Rồi lỡ anh có người yêu cái người ta nhớ anh chắc héo hon luôn quá

Trọng Khôi bật cười

– Có thể vì điều đó nên đến giờ anh vẫn còn ế đấy, không ai dám yêu

– Sao lại không dám chứ, anh đẹp trai tài giỏi thế này thì có khối người mê

– Khối đâu anh không thấy mà chỉ thấy cô đơn lẻ bóng đây này

– Em cũng ế đây, anh với em cũng xem như cùng hoàn cảnh đấy

Tôi nghe Tú Chi nói mà nhìn nó, tôi không ngờ nó bạo dạn đến như vậy, Trọng Khôi nghe xong thì cười nói :

– Em lại đùa

Tú Chi khẳng định.

– Em không đùa

Cùng lúc tiếng chuông điện thoại ở bàn làm việc của anh ta reo lên nên anh ta đứng lên nói :

– Anh đi nghe điện thoại tý

Tôi liền gật đầu, tranh thủ tôi bỏ giấy tờ vào lại đàng hoàng, sẵn tôi nói :

– Anh ta đi rồi về mà, mày có cần làm mặt như đưa đám vậy không ?

– Mày không hiểu tao gì hết, bây giờ ngày mà tao không gặp anh ấy là tao nhớ quay quắc luôn

Tôi cười nói :

– Đến mức độ như vậy luôn hả ?

– Còn hơn cả thế, giờ anh ấy đi cả tuần vậy tao biết sao ?

Tôi lắc đầu

– Chưa đâu mà mày vậy rồi, nữa lỡ hai người yêu nhau chắc mày đeo dính như sam luôn quá

– Thì phải vậy rồi, nếu tao không giữ thì cô gáι khác ςư-ớ.ק mất sao ?

– Ôi trời, Tú Chi ơi chưa gì mà mày lụy quá rồi

– Ê hay tao sẵn cơ hội này đi du lịch luôn đi, kiểu như vô tình gặp nhau á, lúc đấy lại thêm cơ hội gần gũi

– Mày nói thật à ?

– Có gì hả ?

– Không có gì hết, chỉ là mày quên công việc rồi à ?

– Thì tao xin nghỉ tuần có sao đâu, thôi quyết định như vậy đi, chút về tao viết đơn mày xem đưa cho chị Liên giúp tao

Thấy nó kiên quyết như vậy tôi cũng đành chịu ai biểu tôi có con bạn mê trai quá chi, chỉ mong lần này nó thành công thoát ế.
Trọng Khôi nghe điện thoại xong thì quay trở lại chỗ chúng tôi

– Bây giờ anh có việc gấp, nên hẹn em khi anh đi công tác về sẽ gặp hai em nói chuyện sau nha

Tú Chi nhanh miệng hơn nói :

– Dạ vậy anh lo công việc đi, bọn em cũng phải về

Tôi thừa hiểu nó gấp để làm gì, Trọng Khôi gật đầu rồi nói :

– Sẵn anh tiễn bọn em đoạn luôn

Tú Chi cười vui vẻ

– Cảm ơn anh.

Sau khi ra khỏi phòng anh ta rồi đi thêm đoạn nữa thì anh ta tạm biệt chúng tôi để đi lo công việc, tôi cùng Tú Chi và anh Gia Khiêm cũng vào thang máy để xuống sảnh dưới.Tôi phải nắm tay dẫn anh Gia Khiêm đi thêm chỗ đông người anh cũng sợ cứ bám chặt lấy tôi, hồ sơ tôi cầm tay còn lại.

– Mày định đi thật à ?

Tôi lên tiếng hỏi lại Tú Chi vì tôi nghĩ lúc nảy hứng nên nó nói thế thôi ai ngờ nó lại nói :

– Thật chứ sao ? Tao quyết định đợt này phải cua anh ấy cho bằng được, tao sẽ dùng mọi cách để quyến rũ anh ấy

Tú Chi xòe bàn tay mình ra rồi nắm chặt lại giống như anh ta sẽ không thể thoát khỏi tay nó vậy.

– Vậy giờ mày về soạn đồ đạc à ? Mà từ lúc vào thang máy đến giờ tao thấy mày bấm miết vậy ?

– Tao đang đặt vé máy bay cùng chung giờ với anh Trọng Khôi

– Nếu anh ta thấy rồi mày nghĩ sẽ nói sao ?

– Thì tao bảo mình đi du ᴅịcҺ thư giãn nghỉ ngơi, trùng hợp lại gặp anh ấy

– Trùng hợp ghê

” Ting ”

Cửa thang máy mở ra, tôi đưa anh Gia Khiêm bước ra trước còn Tú Chi lo dán mắt vào điện thoại nên ra sau.Lúc này từ đâu có người đâm sầm vào người tôi làm hồ sơ của tôi rơi xuống nền văng cả ra, người vừa đụng vào liền nói :

– Tôi xin lỗi, để tôi nhặt lên giúp cô

Tôi thấy người này đeo khẩu trang lại mặc áo khoác blu trắng nên tôi cho là người của Ьệпh viện nên cũng không bận tâm lắm, tôi khom người xuống nhặt thì người đó đã nhanh hơn mà nhặt xong đưa lại cho tôi

– Của cô đây

Tôi mỉm cười nhận lấy

– Cảm ơn ạ

Lúc tôi cầm lấy hồ sơ từ tay người đó, trong lúc vô tình chạm vào ánh mắt của người đó tôi cảm nhận có sự quen thuộc, chưa kịp nhớ xem là ai thì người đó đã rời đi mất.

– Đi về thôi sao còn đứng lại chi vậy ?

Tôi giật mình vì tiếng nói của Tú Chi

– Ừm về thôi

Tôi vẫn cầm hồ sơ và dắt anh Gia Khiêm ra bên ngoài và quên cả việc người đụng mình lúc nãy, sau đó Tú Chi lấy xe đến chở hai chúng tôi về Cao Gia.

Về đến nhà là gần 7 giờ tối, vừa thấy tôi cùng anh Gia Khiêm dì Mạnh đã lên tiếng.

– Sao về trễ vậy con ? Bà chủ đang lo kìa, còn cô Lệ thì lầm bầm từ chiều đến giờ ?

Tôi nhìn dì hỏi :

– Bà ngoại đầu dì ? Còn cô Lệ dượng Triết có nhà không ?

– Bà chủ ngồi trong phòng khách đợi con đó, còn cô Lệ thì đi chơi với mấy bà bạn rồi, thường thì cô Lệ ngủ sớm lắm nhưng nay lại đi chơi

Tôi nghe vậy nghĩ chắc do bà ngoại Cao đã đổi tђยốς nên bà Lệ mới không bị ảnh hưởng nữa.

– Thế còn dượng Triết còn cả vợ chồng cậu Thành cùng Thành Phát nữa dì

– Dượng Triết đi cùng lúc với cô Lệ đến giờ vẫn chưa về, còn cậu Phát sau khi ăn cơm xong cũng lái xe đi mất, vợ chồng cậu Thành thì nghe đâu nay đi dự tiệc khai trương gì của bạn á

Tôi nghĩ chắc ông Tiết đi đến chỗ chị Liên, tôi sẽ sớm lột bản mặt xấu xa của ông ta ra.

– Dạ vậy mình vào nhà đi dì để bà ngoại chờ lâu lại thêm lo

– Ừm, mà…

Tôi thấy dì như có điều gì muốn nói rồi lại thôi nên tôi hỏi :

– Bộ còn chuyện gì nữa hả dì ?

– À không có gì đâu, tý con sẽ biết, thôi vào nhà đi

Tôi cũng không quan tâm lời dì Mạnh nói cho mấy, tôi dẫn anh Gia Khiêm vào đến phòng khách anh thấy bà ngoại Cao liền cười vui mừng mà chạy nhào đến ôm bà ý như đứa trẻ mừng khi thấy mẹ.Có thể trong nhà này ngoài tôi thì anh Gia Khiêm gần gũi cùng bà ngoại Cao nhiều hơn, nên bà không chỉ như là bà ngoại mà còn kiêm luôn cả chức ba mẹ của anh ấy. Bà đưa tay vỗ lên đầu trìu mến hỏi :

– Hôm nay con ra ngoài chơi có vui không ? Nói ngoại nghe đi

Anh nói chẳng khác gì đứa trẻ.

– Vui lắm bà ngoại, Lam Lam đưa con đi rồi dẫn con đi ăn mua giấy bút nữa, à còn…

Tôi ho lên nhìn anh như nhắc nhỡ, nên anh không nói nữa, bà ngoại Cao thấy vậy nên hỏi :

– Còn gì nữa ? Đến bà mà con cũng muốn giấu à ?

– Dạ không gì hết bà, chỉ là con định nói tiểu Lam đưa con đi ăn gà ngon lắm

Bà ngoại Cao cười vui vẻ

– Ừm, nếu con thích vậy nữa bà ngoại sẽ kêu Uyên Lam thường xuyên ra ngoài chơi nha

Anh gật đầu vui mừng

– Được đi nữa hả bà ? Vui quá

– Ừm, thôi con đi cả ngày mệt rồi để bà kêu dì Mạnh đưa con lên phòng tắm thay đồ rồi đem đồ ăn lên cho con nha.Còn Uyên Lam thì hôm nay trông chừng Gia Khiêm cũng mệt nên lên phòng nghỉ ngơi đi

Tôi muốn cho bà xem hồ sơ lấy từ Ьệпh viện về nên nói :

– Con có chuyện cần nói với bà ạ

Bà ngoại Cao như hiểu nên đứng lên

– Theo bà lên lầu đi, dì Mạnh bà ra đưa Gia Khiêm lên phòng cho thằng bé tắm rửa ăn uống đi

Dì Mạnh từ phòng bếp chạy ra.

– Dạ bà chủ

Dì Mạnh đưa anh Gia Khiêm lên lầu rồi còn tôi cũng theo bà đi lên phòng bà.Vào phòng rồi thì bà kêu tôi đến ghế ngồi xuống rồi hỏi.

– Con có việc gì à ?

Tôi nhìn bà.

– Dạ đã có kết quả giấy xét nghiệm tђยốς cùng tờ siêu âm chứng thực người tình của ông Triết thật sự đã mang thai, con mới từ Ьệпh viện lấy về nên muốn cho bà xem qua ạ

– Vậy à, đâu đưa đây bà xem

Tôi liền cầm lấy hồ sơ đưa qua cho bà, sau đó bà mở ra xem, vừa nhìn vào bà đã hỏi :

– Con nói đây là gì ?

– Dạ giấy siêu âm cùng giấy xét nghiệm tђยốς ạ

Bà có hơi thất vọng.

– Con ʇ⚡︎ự xem đi

Tôi khó hiểu nhưng vẫn cầm lên xem, tôi bàng hoàng khi tгêภ tay mình chỉ là tờ giấy thông báo bình thường ở Ьệпh viện, rõ ràng lúc ở phòng Trọng Khôi tôi đã xem đâu phải là giấy này.

– Sao lại như vậy, rõ ràng con đã xem qua và chính tay con xếp cất vào đây cẩn thận mà

Bà nhìn tôi suy nghĩ qua hồi thì hỏi.

– Vậy từ lúc con cầm nó đi về thì nó có rời con giây phút nào không ?

Nghe bà hỏi tôi mới nhớ lại chuyện mình chạm vào một người ở trước cửa thang máy tôi liền nói :

– Dạ có ạ, lúc con bước ra thang máy thì từ đâu có người đâm sầm vào con làm hồ sơ rơi xuống sàn văng tứ tung, sau đó người đó còn nhặt phụ con nữa.Không lẽ…

– Rất có thể chính người đó đã tráo đi giấy tờ trong hồ sơ của con

Tôi sửng sốt.

– Nhưng mà người đó là ai hả bà ? Làm sao biết được chuyện con đi xét nghiệm mà theo dõi đến Ьệпh viện để ᵭάпҺ tráo đi

Bà nhìn ra phía cửa sau đó nói nhỏ.

– Có thể có ai đó đã nghe bà và con nói chuyện lần trước

Tôi thêm phần lo sợ mà hỏi :

– Nhưng là ai hả bà ? Làm vậy họ có lợi ích gì, hay là ông ta đã biết

– Có thể lắm nhưng bây giờ không chắc chắn được, nhưng trong nhà đã không còn an toàn nên cô phải cẩn thận, mà chắc còn bản sao mà đúng không ?

– Con nghĩ là còn, nhưng anh ta phải đi ra nước ngoài rồi bà, nên có gì phải đợi anh ta về mới được

– Ừm tạm thời cứ chờ người con nói về rồi tính tiếp, con phải để ý cẩn thận biết không ?

Tôi gật đầu.

– Dạ bà

– Thôi con về phòng đi, bà nghĩ người xấu sớm muộn gì cũng vạch trần thôi dù họ cố che giấu đến đâu

– Con cũng mong như vậy, mà bà đã tráo tђยốς của cô Lệ rồi đúng không ?

– Ừm, nên tạm thời cũng đỡ lo lắng phần nào

– Dạ mà bà ơi…

Thấy tôi ngập ngừng bà liền hỏi :

– Có chuyện gì con nói đi

Tôi suy nghĩ không biết có nên kể cho bà nghe chuyện anh Gia Khiêm bị người ta hãm hại ở trung tâm không, qua hồi ρhâп vân cuối cùng tôi vẫn nói cho bà nghe.Sau khi nghe tôi kể lại mọi chuyện thì bà tức giận.

– Nói vậy có người muốn Gia Khiêm ૮.ɦ.ế.ƭ sao, thằng bé có làm gì gây thù chuốc oán với ai đâu mà họ lại ᵭộc ác muốn hại thằng bé cơ chứ

– Bởi con thấy kì lạ, anh ấy từ trước đến giờ chỉ ở nhà thôi làm gì quen biết ai, nên con nghĩ người hại anh Gia Khiêm phải biết anh ấy và căm thù anh ấy lắm mới có thể ra tay như vậy

– Con nói phải, nhưng mà họ trong tối chúng ta ngoài sáng nên rất khó, thôi tạm thời nên để Gia Khiêm ở nhà đi cho an toàn, chờ đến khi tìm ra kẻ muốn hại nó rồi hả tính tiếp

– Dạ bà

– Muộn rồi con về phòng nghỉ đi

Tôi thấy vẻ mặt bà có sự lo lắng hiện rõ, nhưng tôi cũng không biết nói gì ngoài về phòng cho bà yên tĩnh.

– Dạ vậy con xin phép về phòng ạ

Tôi rời khỏi phòng bà nhưng đầu óc cứ nghĩ đến những chuyện vừa nói với bà, theo phản xạ tôi nhìn xung quanh, tôi thật sợ hãï vì không biết kẻ nào núp trong bóng tối, mục đích họ là gì khi tráo lấy phần giấy tờ của tôi nữa, nghĩ mãi cũng không ra nên tôi bước lên cầu thang để về phòng, khi vừa đến nơi tôi nhìn qua cửa phòng cậu, lòng tôi thấy nhớ cậu vô cùng, không biết giờ cậu làm gì đã ăn uống gì chưa nữa, rồi ở bên ngoài hay về khách sạn rồi, bao nhiêu điều lo mà tôi buồn trong lòng, chỉ mong cậu sớm về với tôi vì tôi có rất nhiều điều muốn nói với cậu.

Vừa mở cửa phòng ra chưa kịp bật đèn cả người tôi đã bị ʋòпg tay ôm chặt, tôi giật mình định phản kháng thì giọng nói trầm lạnh quen thuộc vang lên.

– Tôi nhớ em lắm

Bài viết khác

Có tuổi rồi nghĩ thoáng mới là hαy – Bài thơ ý nghĩα sâu sắc đầy nhân văn

Có tuổi ɾồi đừng chấρ nhặt gì nhαu Đừng suy diễn đừng đặt bαo câu hỏi Không bằng lòng ngồi với nhαu mà nói Để bụng làm chi thêm tức tối giận hờn *** Có tuổi ɾồi nên nghĩ chín chắn hơn Chuyện không đáng thì hãy cho nghỉ khỏe Nào đâu ρhải như thời […]

Trình độ văn hoá của con người đôi khi được thể hiện qua tiểu tiết

1. Khi người khác rót nước cho mình, đừng chỉ ngồi γên nhìn người ta mà hãγ đưa naγ ra nâng cốc, điều đó thể hiện ρhéρ lịch sự. 2. Khi người khác nói chuγện với mình, ít nhất cũng ρhải đáρ lại người ta một câu. Đừng để người ta nói xong một câu […]

Chα nhớ mαng sọt về – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đầy tình giáo dục về chứ hiếu

Ở một làng kiα có một giα đình nghèo khó. Nhà có bốn người: hαi vợ chồng, đứα con trαi nhỏ tuổi và ông bố chồng đã già. Năm tháng ròng rã, ông bố ρhải làm lụng vất vả, giờ đây đã quá già yếu không còn cất nhắc được việc gì. Vì vậy ông […]