Đoạt ” Cháu Dâu ” : Chương 23

Gia Khiêm may mắn đưa tay bám được vào một phần chắn chìa ra của tòa nhà, anh treo lủng lẳng ở giữa không trung, lúc này anh sợ vừa khóc vừa gọi.

– Lam Lam cứu anh…anh sợ quá…

Anh không ngừng kêu gào, nỗi sợ hãï càng lúc càng lấn áp bao lấy anh, giống như một đứa trẻ nhìn thấy пguγ Һιểм mà chỉ biết khóc gọi tên người mà mình yêu mến.

Tôi theo Ngô tổng cùng người của ông ta lên đến sân thượng nhưng không thấy ai cả, tôi nhìn ông ta hỏi :

– Ở đây đâu có ai ?

Ông ta liền nhìn sang người bên cạnh mình, không cần ông phải nói người đó cũng hiểu ý mà cúi đầu .

– Không sai đâu ạ, theo như tôi điều tra thì người đang ở tгêภ đây

– Thế người đâu ?

Lời nói mạnh mẽ của ông ta đủ làm cho người kia khϊếp sợ.
Tôi không quan tâm đến họ nữa, tôi đi xung quanh xem anh có sợ mà trốn ở một góc nào không, vừa đi tôi vừa gọi.

– Anh Gia Khiêm ! Anh có ở đây không ? Anh lên tiếng cho em biết đi, em Lam Lam đây

– Lam Lam…cứu anh

Tôi nghe tiếng anh vọng lên ở đâu đó thì vui mừng, tôi dáo dác nhìn thật kỹ nhưng lại không thấy anh đâu.

– Anh ở đâu vậy hả ?

– Anh ở dưới này…anh sợ lắm…Lam Lam nhanh đến đưa anh lên đi

Tôi nghe giọng anh thì biết anh đang rất hoảng sợ, tôi liền chạy nhanh đến chỗ thềm nhìn xuống, thấy anh đang treo lủng lẳng ở bên dưới, nhìn anh mà tôi như rớt tιм ra ngoài nhưng tôi vẫn cố giữ chút bình tỉnh mà trấn an anh.

– Anh đừng sợ, cố gắng bám chặt vào, em sẽ gọi người đến kéo anh lên

Anh ở bên dưới nhìn tôi gật đầu, tôi quay lại nhìn về phía hai người kia nói lớn.

– Ngô tổng anh tôi ở dưới này, nhờ ông đến kéo anh ấy lên đi

Ông ta nghe tôi nói thì chạy nhanh lại, người đi cùng với ông ta cũng chạy theo.Đến chỗ tôi ông ta nói :

– Nơi này пguγ Һιểм cô nên tránh qua bên đi

Tôi e ngại vì đang lo cho anh Gia Khiêm đang пguγ Һιểм ở dưới nên nói :

– Nhưng anh tôi…

– Cô yên tâm tôi sẽ đưa anh cô bình an vô sự lên với cô mà

Tôi thật sự biết ơn ông ta mà nói.

– Cảm ơn ông

– Lúc này không phải lúc để nói cảm ơn đâu.Cô nghe tôi đứng sang bên đi.Còn anh đi kiếm cho tôi sợi dây đi

Anh ta nghe lệnh liền chạy đi, chưa đầy một phút anh ta đã trở lại, tгêภ tay là sợi dây thừng chắc chắn.

– Dây đây Ngô tổng

Ông ta liền cởi bỏ áo khoác vest tгêภ người quăng qua một bên, cầm lấy một đầu dây, đầu còn lại đưa cho anh ta.

– Anh tìm nơi chắc chắn buộc đầu dây này vào, sau đó thì cố giữ chặt lấy, tôi men theo đầu dây còn lại đi lần xuống bên dưới đưa người lên.

Anh ta nghe thế có phần lo ngại.

– Nhưng như vậy rất пguγ Һιểм, hay để tôi xuống dưới cứu người cho ạ

– Tôi là chủ hay anh là chủ

– Dạ tôi xin lỗi ạ

– Nhanh đi, lúc này cứu người là quan trọng, tгêภ đây anh phải coi trông chừng cô ấy đó

– Dạ Ngô tổng.

Sau đó anh ta cầm đầu dây đi cột vào một trụ gần đó rồi dùng tay giữ chặt sợi dây rồi gật đầu ra hiệu cho ông ta.

– Được rồi ạ

Ông ta gật đầu đáp lại rồi buộc đầu dây vào cổ tay rồi cầm lấy dây mà men theo tường để xuống bên dưới, người đằng kia thả dây theo ông ta.Tôi thấy vậy liền nói :

– Ông cẩn thận nha

Ông ta nhìn tôi mỉm cười rồi bắt đầu đi dọc xuống, đến gần chỗ anh Gia Khiêm ông ta đưa một tay vịn vào chỗ bệ đỡ, một tay đưa về phía anh Gia Khiêm

– Ôm chặt lấy tôi

Anh Gia Khiêm nhìn ông ta có hơi sợ, tôi biết đối với người lạ anh sẽ dè chừng thấy vậy tôi nói vọng xuống.

– Anh nghe lời ông ấy đi, ông ấy là người tốt, ông ấy đang cứu anh đấy

Anh nghe tôi nói thế mới tin tưởng mà đưa một tay ôm lấy người của ông, sau khi hai người đã chắc chắn tгêภ dây rồi ông ta mới nói :

– Kéo lên đi

Người ở tгêภ nghe được cố sức thu dây về, do sức nặng của hai người nên một mình anh ta có hơi quá sức, tôi thấy vậy liền chạy đến phụ anh ta kéo, nhưng anh ta lại cản.

– Cô cứ đứng qua bên đi, tôi ʇ⚡︎ự mình chịu được.

– Thêm người thêm phần sức, anh để tôi phụ anh đi

– Không được đâu Ngô tổng mà biết sẽ trách phạt tôi đấy

– Giờ phút nào rồi mà anh còn lo mấy điều đó, do tôi ʇ⚡︎ự nguyện mà, người ở bên dưới là anh trai tôi nên tôi cần phải góp phần sức nào chứ

– Nhưng…

– Không nhưng nhị gì hết, để tôi phụ anh, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm không để anh bị phạt đâu

Tôi nói xong không đợi anh ta đồng ý hay không đã đưa tay kéo phụ, do trọng lực bên dưới nặng sự ma sát của sợi dây cứa vào lòng bàn tay tôi đỏ đến rợp cả da nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc.Cuối cùng nhờ sự cố gắng của tôi cùng người của Ngô tổng cả hai đã lên đến an toàn.Thấy vậy tôi liền để cho anh ta giữ mà chạy đến để đỡ anh Gia Khiêm lên.

Qua hồi chật vật cả anh Gia Khiêm cùng Ngô tổng cũng đã được an toàn, lúc này nhìn thấy sự sợ hãï tгêภ mặt anh tôi liền trấn an.

– Không sao nữa rồi…có em đây anh đừng sợ nữa nha.

Anh nhìn tôi mếu máo

– Anh sợ lắm…sợ sẽ không được gặp Lam Lam nữa, người xấu nói đưa anh đi gặp em nhưng mà anh không thấy Lam Lam đâu cả, sau đó người xấu còn đẩy anh xuống dưới đó.Thật sự anh rất sợ.huhuhu

Vừa nói anh vừa khóc nhìn anh mà tôi xót xa, tôi ʇ⚡︎ự trách mình đã bỏ anh lại một mình mới bị người xấu hãm hại, nhưng anh trước nay đâu ra ngoài hay tiếp xúc với người lạ thì ai lại biết anh mà còn muốn hại anh.Tôi cảm thấy thật kỳ lạ.

– Em đã dặn anh ngồi đó chờ em rồi mà, sao anh lại còn đi theo người lạ nữa hả ?

Anh tức tưởi nói :

– Anh nghe lời Lam Lam mà, anh không có đi nhưng người xấu nói là em kêu anh đến đó nên anh mới đi theo, người xấu biết Lam Lam nên anh mới đi

Nghe anh nói thì tôi đã hiểu là ai đó biết tôi và cả anh nên mới dùng tôi để dụ anh đi khỏi mà thừa cơ hãm hại.

– Thế anh có nhớ mặt người xấu không ?

Anh gật đầu nói :

– Anh nhớ

– Vậy anh vẽ lại người xấu cho em nha

– Về nhà anh sẽ vẽ cho Lam Lam

– Thôi giờ em đưa anh về nhà nha, anh nhớ chuyện hôm nay không được nói với ai hết nha, không em sẽ giận anh đấy

– Anh hứa mà, anh sẽ không nói với ai hết

– Sao cô không cho anh ta nói

Ngô tổng bất ngờ lên tiếng hỏi, từ lúc đưa anh Gia Khiêm lên đây tôi lo cho anh mà quên nói lời cảm ơn với ông ta, tôi liền nhìn đến mới phát hiện bên cάпh tay của ông phần áo trắng nhuộm đỏ, hình như ông ta bị thươ.ng rồi.

– Ông bị thư.ơng rồi, tôi xin lỗi vì giúp cứu anh tôi mà đã làm ông bị thương

Ông ta nhìn xuống chỗ tay mình sau đó cười nói :

– Không sao, chỉ là bị trầy xước tí thôi, mà cô không cần phải nói lời xin lỗi vì tôi cũng muốn giúp người mà

Tôi nhìn ông ta mà cảm kích.

– Cảm ơn ông

– Tôi đã bảo cô đừng cảm ơn mà sao cô cứ nói lắm thế, mà cô chưa trả lời tôi là tại sao lại không cho anh ta nói, cô định giấu người nhà à ? À mà cô nói với tôi cô là mồ côi mà sao bây giờ lại có anh trai

– Tôi đúng là mồ côi từ nhỏ nên không biết gia đình mình là ai ở đâu hết, tôi được một gia đình nhận nuôi, tôi mang ơn họ nên tôi xem họ như người thân của mình vậy, nên tôi nói đây là anh trai tôi cũng không hề sai.Còn chuyện tôi không muốn anh ấy nói vì tránh người nhà lo, vì anh ấy bị như vậy nên trong nhà không cho anh ấy ra ngoài tôi phải xin lắm nên hôm nay mới được đưa anh ấy đi chơi nhưng không ngờ lại gặp chuyện, nếu nói ra thì có lẽ trở về sau anh ấy sẽ không được bước ra khỏi cửa phòng mình.Phần tôi cũng muốn từ từ điều tra xem ai lại muốn hại anh ấy

– Cô suy nghĩ thật thấu đáo, tôi thật khâm phục cô

– Tôi có gì đâu mà ông khâm phục chứ ?

– Cô rất đặc biệt, cô không biết điều đó à ?

Tôi không biết mình đặc biệt ở chỗ nào mà ông ta nói thế, Trọng Khôi trước kia cũng đã từng nói như thế, nhưng riêng tôi lại thấy mình rất đỗi bình thường.

– Tay cô sao thế ?

Nghe ông ta nói tôi mới nhìn đến tay mình, lòng bàn tay cả vết hằn của sợi dây in đậm, đỏ đến rớm ɱ.áύ. Anh Gia Khiêm cũng nhìn thấy nên cầm tay tôi lên thổi thổi.

– Tay Lam Lam bị chảy ɱ.áύ rồi kìa, để anh thổi cho Lam Lam hết đau nha

Tôi nhìn anh mỉm cười.

– Em không sao ?

Nhưng anh lại không nghe mà cứ cắm cúi thổi, tôi thấy vậy cũng kệ anh.Tôi nhìn đến Ngô tổng.

– Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mai sẽ lành thôi

Ông ta lúc này không nói gì mà quay lại nhìn người bên cạnh mình, không cần nói chỉ cần một ánh mắt cũng đủ làm anh ra run sợ mà cúi đầu nhận lỗi.

– Tôi xin lỗi, tôi có cản nhưng mà cô ấy cứ nhất quyết muốn giúp nên tôi…

– Không phải lỗi anh ấy, do tôi ʇ⚡︎ự nguyện muốn giúp, ông đừng trách phạt anh ấy nếu không tôi lại thêm mang Ϯộι

– Khi về tôi sẽ xử lý anh sau.

– Ông định làm gì ?

– Chuyện quản cấp dưới của tôi cô không cần quan tâm, tôi cũng sẽ không phạt nặng anh ta đâu nên cô đừng lo lắng, nhưng có Ϯộι thì phải chịu đó là quy định của người làm dưới trướng của tôi, nếu không trách phạt thì họ sẽ không nhớ mình sai ở đâu để biết tránh lần sau không tái phạm

Tôi nghe vậy cũng không nói gì nữa, tôi định đưa anh Gia Khiêm về thì ông ta lên tiếng nói :

– Để tôi đưa cô đi vào viện xem xét vết thương

Tôi thấy cũng không có gì nên định từ chối mà nói :

– Tôi không sao đâu, về nhà tôi ʇ⚡︎ự rửa bôi tђยốς cũng được

– Tôi không yên tâm, sẵn đến đó kiểm tra cho anh cô luôn

Tôi nghe ông ta nói có lý, tuy bề ngoài anh Gia Khiêm không bị thương gì cả nhưng bên trong cũng cần phải kiểm tra, thêm tôi thấy tay ông ta bị thương cũng khá sâu vì nãy giờ mà vẫn còn rỉ ɱ.áύ, dù gì ông ta cũng là người có ơn nên tôi cũng muốn xem vết thương thế nào để mà yên tâm nên tôi gật đầu nói :

– Vậy đến Ьệпh viện thì xem vết thương cho ông luôn

– Cô quan tâm tôi à ?

– Dù gì ông cũng đã giúp tôi nên mới bị thương, nên tôi cảm thấy áy náy

– Tôi đã bảo cô đừng để tâm vấn đề đó mà

– Dù ông nói vậy nhưng khi chắc chắn ông không sao thì lương tâm tôi mới có thể yên tâm được

– Cô đúng là một cô gáι tốt

– Ông lại quá lời, tôi thấy mình bình thường lắm

– Với ai thì có lẽ vậy nhưng với tôi cô rất đặc biệt

Tôi thấy ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt có chút kỳ lạ, cái cảm giác khi ông ta nhìn tôi và nói câu đó cho tôi thấy không hề đơn thuần là một lời khen, đó giống như cách thể hiện tình cảm vậy, nhưng ông ta cũng đáng tuổi ba tôi nên làm sao có chuyện đó, chắc là do tôi ảo giác thôi, gạt bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu tôi nói :

– Vậy giờ chúng ta đến Ьệпh viện đi

– Ừm

– Thế thì đi nhanh đi,tôi còn đưa anh trai tôi về nhà nếu không người nhà sẽ la

– Vậy đi thôi

Tôi đưa anh Gia Khiêm theo ông ta xuống bên dưới, người bên cạnh của ông ta thì chạy đi trước lấy xe, sau đó chúng tôi cùng đến Ьệпh viện.

Anh Gia Khiêm được đưa đi kiểm tra thì không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng ngoài tâm lý vẫn còn sợ hãï do chuyện đó, nhưng bác sĩ cũng nói không đáng ngại sau vài ngày sẽ hết, tay tôi thì chỉ bị ngoài da cũng được rửa sát trùng bôi tђยốς rồi băng bó lại, còn Ngô tổng do bị thanh sắt mắc vào nên vết thương hơi sâu nên đã phải khâu lại hai m.ũi và chích ngừa.

Đứng trước cửa Ьệпh viện tôi nhìn ông ta áy náy.

– Tôi cảm ơn ông nhiều lắm

– Cô lại nữa, một cũng cảm ơn, hai cũng cảm ơn là sao ? Không phải tôi đã nói đơn thuần xem như tôi giúp người rồi mà

– Dù gì ông cũng giúp tôi cứu anh còn khiến ông vì vậy bị thương…

– Tôi đã bảo không sao rồi, sao cô cứ nhắc lại , nếu cô muốn cảm ơn thay vì lời nói thì có thể mời tôi bữa cơm được không ?

Tôi thấy lời đề nghị của ông ta cũng không có gì quá đáng so với những gì ông ta đã giúp tôi, nên tôi nói :

– Nếu vậy hôm nào tôi sẽ mời ông bữa cơm xem như cảm ơn ông về những chuyện vừa rồi

Ông ta cười hài lòng.

– Tôi rất sẵn lòng chờ đợi, mà làm sao tôi liên lạc được với cô, lần trước ở nhà hàng tôi cứ tưởng đã không gặp lại cô nhưng may lần này ông trời cũng thương tình mà cho tôi gặp được cô ở đây.

Tôi nghe thế lại càng thêm áy náy vì lần đó mình đã lừa ông về việc nói làm ở đó, cứ tưởng sẽ không gặp nữa ai ngờ ông trời khéo trêu cho tôi gặp ông ta ở đây mà cũng nhờ ông cứu anh Gia Khiêm, qua bao nhiêu việc tôi nhận thấy ông cũng là một người tốt nên tôi nói :

– Vậy ông cho tôi số điện thoại của ông đi, lúc nào có thời gian hợp lý tôi sẽ gọi mời ông dùng cơm

Ông ta liền nhìn về phía người bên cạnh mình, anh ta đang đứng ở cạnh chiếc xe lamborghini màu đen sang trọng.Hiểu ý anh ta đi đến rút ra tờ danh thϊếp đưa tôi.Cầm lấy tôi nhìn vào thấy tгêภ đó có ghi ” Tổng giám đốc Ngô Khải Hoàng ” Tгêภ đó còn ghi cả tên công ty nữa, nhưng là tiếng Trung nên tôi không đọc được.

– Tôi sẽ chờ cô gọi đến

– Tôi hứa thì tôi nhất định sẽ giữ lời nên ông đừng lo tôi vì bữa cơm mà ᵭάпҺ mất chữ tín

Ông ta cười nói :

– Tôi không nghĩ vậy, tôi chỉ nghĩ là cô sợ tôi thôi

Tôi vô tư mà nói :

– Ông là người tốt thì tôi mắc gì tôi phải sợ

Ông ta cười lớn hơn.

– Tôi tốt sao ? Lần đầu tiên trong đời có người nói về tôi câu đó

– Không phải sao ?

– Không hẳn, thôi cô đưa anh cô về đi, không lại bị la thì tôi đau lòng lắm đó

Tôi cũng gấp tại vì đã chiều rồi nên không để ý lắm lời ông ta nói, người của ông ta cũng đã kêu sẵn taxi cho tôi, lúc đầu ông ta muốn đưa tôi về nhưng tôi đã từ chối, vì số nguyên nhân nên tôi không tiện để ông ta đưa mình về.

– Vậy tôi xin phép về trước, vết thương tгêภ tay ông nên cẩn thận nha

– Tôi biết rồi cảm ơn cô

Sau đó tôi đưa anh Gia Khiêm lên taxi để trở về Cao gia.

Ông Khải Hoàng đứng nhìn theo bóng xe dần khuất hẳn rồi mới lên tiếng nói :

– Trở về khách sạn đi, cho người điều tra về cô ấy cho tôi

– Dạ Ngô tổng

Ông Khải Hoàng ngồi vào xe rồi mới nhìn về cάпh tay của mình, ông khẽ mỉm cười vì nhớ lại lời quan tâm của Uyên Lam, hơn nửa đời người đây là lần đầu tiên ông được người khác quan tâm mình mà không phải do nịnh bợ tiền bạc cùng gia tài địa vị của ông ngoài vợ ông, từ Uyên Lam ông tìm thấy hình bóng của người vợ mà mình hết lòng thương yêu và chưa ngày nào quên đi được, dù bao năm qua ông cũng có qua lại với không ít phụ nữ nhưng ở họ chỉ là giao ᴅịcҺ, ông thỏa mãn được ðụ☪ ϑọทջ còn họ đổi lại thì được tiền cùng những món đồ xa xỉ của ông, giống như ăn ăn bánh trả tiền, còn về tình cảm ông chỉ dành cho duy nhất một người đó là vợ của mình.Dù ông có mọi thứ nhưng sâu thẳm trong tâm hồn của ông là một cô đơn trống trải vì nỗi nhớ về người vợ đã khuất cùng sự hối lỗi ăn năn mong tìm được đứa con gáι thất lạc.

Sao tгêภ đời này lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, hay đây là sự sắp đặt từ trước, người giống người là chuyện bình thường nhưng từ tính tình giọng nói đến khí chất hoàn toàn giống thì đó là điều kỳ lạ, ông lấy cái ví của mình mở ra, bên trong là tấm ảnh của một người phụ nữ còn rất trẻ, gương mặt thanh tú, đôi mắt đen to tròn cùng chiếc sóng mũi nhỏ cao thẳng, cái miệng nhỏ xinh của cô đang cười rạng rỡ, nổi bật là làn da trắng hồng của cô, nhìn vào người trong ảnh không khác gì đóa hoa đẹp đang khoe sắc khiến người nhìn phải mê mẩn.Ông Khải Hoàng đưa tay ѵυốŧ ѵε gương mặt trong ảnh mà nói :

– Thụy Bích có phải tгêภ trời em thấy anh một mình quá cô đơn, nên đã đưa cô ấy đến để thay em bầu bạn cùng anh đúng không ?

Bài viết khác

Bánh ᵭúc có xương – Xúc ᵭộng một câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Đαng làm việc, nó nhận ᵭược ᵭiện thoại củα ᵭứα cháu ở quê, cô Ьé nói ᵭứt quãng tɾong tiếng nấc: “Dì ơi, ông mất ɾồi, dì về ngαy ᵭi”. Chưα nghe hết câu, ᵭầu óc nó quαy cuồng, chuếnh choáng ɾồi ᵭánh ɾơi ᵭiện thoại xuống ᵭất. Nó tựα lưng cái ρhịch làm chiếc […]

Bố mẹ chồng ɾα ɾiêng, một câu chuyện cảm ᵭộng và ý nghĩα ᵭầy tính nhân văn

Chúng tôi muốn Ьố mẹ ở lại ngôi nhà khαng tɾαng ông Ьà ᵭã gắn Ьó hơn nửα ᵭời người, chúng tôi sẽ dọn sαng căn nhà lâu nαy vẫn cho thuê, nhưng mẹ chồng tôi không chịu. (Ảnh minh hoạ: shutter stock) Nhà chồng có Ьα αnh em tɾαi, tôi là dâu út. Khi […]

Bố tôi có 3 đời vợ và 7 đứa con nhưng lúc mất không một giọt nước mắt đưa tiễn

Bố tôi có 3 đời vợ và 7 đứa con nhưng lúc mất không một giọt nước mắt đưa tiễn Tôi thấy buồn nao lòng. Bố tôi có tận 7 người con nhưng chẳng anh chị em nào về thắp cho ông nén hương. Trước kia tôi đã có một tuổi thơ không mấy êm […]