Đoạt ” Cháu Dâu ” : Chương 17

Tôi giật mình có chút run từ từ quay lại, tôi không dám ngước đầu mình lên vì tôi không biết là ai và sợ họ biết mặt mình, tôi ấp úng không biết phải nói gì thì người đó lại lên tiếng nói tiếp.

– Cô là phục vụ được gọi lên phòng Ngô tổng đúng không ??

Tôi nghe thế thì đầu lóe lên ý nghĩ, đây là cô hội để tôi có thể vào bên trong xem nên tôi nói :

– Dạ đúng rồi ạ, do tôi là nhân viên mới nên không biết phòng nào ?

– Phòng Ngô tổng bên này cô vào nhanh lên, Ngô tổng không thích sự chậm trễ đâu

– Dạ tôi biết rồi, nhưng mà tôi có thể đeo khẩu trang vào được không ? Tại tôi đang bị cảm cúm sợ sẽ lây cho Ngô tổng đó

– Ừm cô biết lo nghĩ vậy là đúng, Ngô tổng là nhân vật lớn không thể đắc Ϯộι hay làm phật ý ông ấy được, cô lại tủ y tế đó lấy khẩu trang mang vào đi rồi theo tôi vào trong

Tôi nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm, tôi cứ sợ anh ta không cho tôi sẽ không biết thế nào, tôi nhanh chóng đi đến góc tường nơi có hòm đựng đồ ý tế, mở ra tôi lấy khẩu trang đeo vào rồi theo anh ta đi vào trong phòng.

Vừa vào tôi đã sửng sốt khi thấy trong phòng có chị Liên rồi cả Như Quỳnh cùng ông Triết, thêm một người đàn ông trung niên tôi đoán không lầm ông ta ta chắc là Ngô tổng rồi, mà tôi nhìn ông ta có hơi quen hình như đã gặp qua đâu rồi, cố nhớ thì tôi đã nhận ra ông ta là người tôi thấy ở trước cửa phòng của hôm đợi Như Quỳnh.

– Cô đứng ngây ra đó chi, mau cúi chào Ngô tổng đi

Tôi bừng tỉnh vì lời nói của người dẫn tôi vào, tôi liền cúi đầu.

– Dạ chào Ngô tổng ạ

Ông ta nhìn tôi dò xét :

– Sao cô ta lại đeo khẩu trang vậy ?

Người kia liền trả lời.

– Dạ do cô ta bị cảm cúm sợ lây cho ngài nên mới đeo khẩu trang đó ạ

Người là Ngô tổng nhìn tôi sau đó không nói gì nữa.

– Sao nhìn cô quen vậy ?

Như Quỳnh lên tiếng nói, tôi sợ cô ta nhận ra mình quá, tôi có hơi hồi hộp cố giữ bình tĩnh.

– Sao quen được ạ, tôi mới vô đây làm hôm nay thôi mà

– Vậy à ? Nhưng sao tôi thấy cô quen lắm

– Cô ta nói mới vô làm mà sao quen được

Chị Liên lên tiếng nói, sau đó ông Triết cũng nói :

– Cô ai cũng bảo quen là sao vậy, có Ngô tổng ở đây cô không thấy à ?

Như Quỳnh liền nói :

– Tôi biết rồi

Tôi phen hú hồn tưởng là nó nhìn ra mình, nếu bị lộ ở đây tôi không biết sẽ làm sao.

– Cô là phục vụ kiểu gì vậy ? Nhanh đến rót ɾượu cho Ngô tổng đi

Tôi liền đi đến cầm chai ɾượu lên rót vào ly của ông ta

– Mời Ngô tổng ạ

– Ừm để đó đi, cô cứ đứng qua bên là được, lúc bàn việc tôi không muốn ai làm phiền

Tôi gật đầu rồi đứng qua bên cạnh thuận tiện quan sát và nghe xem họ bàn chuyện gì.
Ông Triết lúc này lên tiếng.

– Chuyện ngài hứa giúp tôi thì bao giờ mới tiến hành ạ

Người là Ngô tổng lúc này mới nhìn đến ông Triết

– Tôi vẫn đang cho tiến hành ông đừng gấp, mà chuyện tôi nhờ ông làm đến đâu rồi ?

Ông Triết nghe đến thì sắc mặt hơi lo lắng:

– Tôi vẫn đang điều tra, do chuyện đó đã lâu rồi nên rất khó, thêm trại mồ côi đó không hề lưu giữ giấy tờ về người nhận nuôi con của ngài

Ngô tổng có hơi không vui mà nói lớn.

– Tôi cho ông lợi ích tôi chỉ kêu ông làm mỗi việc cỏn con đó cho tôi mà ông bảo khó à ? Nếu vậy để tôi kiếm người khác

– Ngô tổng đừng nóng, tôi cho người thăm dò điều tra và biết được người làm trong trại mồ côi năm đó giao con ngài cho ai vẫn còn sống, tôi đang cho người tiếp tục để tìm kiếm bà ta, nếu gặp được sẽ biết là ai nhận nuôi con ngài

– Tôi mong ông sớm cho tôi thấy được kết quả là được, khi nào gặp tìm được con của tôi thì chuyện tôi hứa với ông chắc chắn sẽ làm được.

-.Cảm ơn ngài, tôi sẽ cố gắng hết sức ạ

Như Quỳnh lúc này đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Ngô tổng đưa tay ѵυốŧ ѵε

– Ngô tổng đừng tức giận, để em phục vụ cho ngài nha

– Hôm nay tôi không có nhã hứng

Như Quỳnh quê mặt mà nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

– Bên Nam Phương hiện tại không có Tuấn Vỹ nên các người tranh thủ đi

Cả chị Liên cùng Như Quỳnh và cả ông Triết điều gật đầu như đã hiểu.

– Thôi các người về đi, có gì tôi sẽ gọi

Sau đó ông ta cũng nói với người đàn ông đưa tôi vào đây.

– Anh cũng ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh

– Dạ Ngô tổng, tôi bên ngoài có gì ngài cứ gọi

Cả bốn người cùng đứng lên chào rồi ra khỏi phòng, tôi cũng định tìm cách rời đi vì tôi đến vì bọn họ bây giờ họ đi hết rồi tôi ở đây làm gì.

– Cô mát xa cho tôi đi

Ông ta nằm ngửa ra ghế mà nói, tôi không biết phải làm gì mà đứng ngây ra đó.

– Sao cô còn chưa làm

Tôi quýnh quáng mà đặt tay lên vai ông ta mà xoa Ϧóþ, vì run mà trán tôi toát cả mồ hôi.

– Lần đầu cô làm à ?

– Dạ đúng rồi ạ

– Hèn gì không có kinh nghiệm gì cả, mà tay cô thật mềm mịn, cô tên gì ?

– Tôi tên Lam Lam

– Tên cô thật nhẹ nhàng, mà cô bao nhiêu tuổi rồi, sao lại vào đây làm nghề này

– Tôi 22 tuổi, do gia đình khó khăn nên tôi không được học hành cao nên phải đi xin làm phục vụ ở đây

Tôi viện đại lý do để nói tránh ông ta hoài nghi.

– Cô cùng tuổi với con gáι tôi đó, chắc bây giờ nó cũng lớn như cô mà chỉ là…

Tôi nghe giọng ông ta có hơi buồn thêm ngập ngừng cứ như đó là một điều tiếc nuối nên tôi buộc miệng hỏi :

– Chỉ là gì ạ ?

Ông ta im lặng lúc lâu mới nói với giọng trầm buồn.

– Chỉ là nó không ở bên cạnh tôi thôi

– Sao con ông lại không ở với ông

– Từ lúc nó còn nhỏ tôi đã để nó lạc mất nó

Tôi cũng là đứa trẻ bị lạc gia đình nên cũng đồng cảm và thấu hiểu tâm trạng của ông ta nên hỏi :

– Rồi ông có tìm lại được con mình không ?

– Tôi đã cố tìm kiếm nhưng điều vô vọng, mười mấy năm qua không lúc nào tôi không mong mỏi tìm lại con gáι của mình.Lần này trở về đây tôi phải tìm cho bằng được nó

– Vậy ông không phải ở đây à ?

– Tôi là người gốc Hoa, tôi sống ở tại Trung Quốc nhưng vợ tôi lại là người Việt Nam.Tôi tình cờ quen cô ấy ở tại đây vào một lần tôi qua đây công tác, rồi chúng tôi quen và yêu nhau cùng nhau trải qua thời gian ngọt hạnh phúc nhưng lại ngắn ngủi vì tôi phải trở về Trung Quốc, tôi có ý định muốn đưa cô ấy đi cùng nhưng cô ấy lại không chịu vì còn mẹ già, lúc đó tôi đành phải quay về quê hương vì công việc đang gấp, tôi nói tháng sau sẽ trở lại thăm cô ấy.Tôi trở về nhà thì lòng vẫn luôn nhớ đến cô ấy, mà công việc lại không thể thiếu tôi nên thời gian hứa đã kéo dài.Thời gian thấm thoát trôi nhanh tận ba năm sau tôi mới quay lại Việt Nam tìm cô ấy, nhưng lúc tôi đến thì được biết cô ấy đã dọn nhà đi, và có dặn hàng xóm là nếu có người đến tìm cô ấy thì hãy trao lại bức thư.

Ông ta nói đến đó thì ngừng lại, tôi như bị cuốn hút vào câu chuyện mà hỏi tiếp.

– Sau đó thế nào ?

– Khi tôi đọc thư thì mới biết mẹ cô ấy đã Ьệпh mất từ hai năm trước, cô ấy đã nói trong mong tôi quay lại rất nhiều nhưng điều vô vọng, cô ấy nhớ tôi rất nhiều, hơn hết là cô ấy đã mang thai giọt ɱ.á.-ύ của tôi, đó là một bé gáι rất giống tôi.Lúc đó tôi chỉ biết rằng là phải đi tìm cô ấy thật nhanh, tôi đã thất hứa với cô ấy và để cô ấy phải đau khổ quá nhiều, tôi hứa sẽ bù đắp cho hai mẹ con họ.

– Thế rồi sao ông tìm được họ không ? Nhưng mà sao cô ấy không ở lại đó đợi ông vậy

– Vì mang tiếng không chồng mà đã có con cô ấy bị mọi người trong xóm chê cười khinh miệt nên không thể ở lại đó nữa, sau khi mẹ cô ấy mất thì cô ấy đã bồng con rời khỏi đó.Tôi đã đi theo địa chỉ cô ấy để lại trong thư để tìm cô ấy, nhưng lúc đó tôi lại suy sụp hoàn toàn khi mà biết được cô ấy đã Ьệпh mà ૮.ɦ.ế.ƭ

Tôi nghe đến đây thấy Ϯộι cho cô gáι đó và cả ông ta quá.

– Rồi còn đứa bé ?

– Tôi đã dò hỏi thì biết được đứa bé được đưa vào trại mồ côi, lúc tôi tìm đến thì đứa bé đã được khác nhân nuôi, tôi vẫn không hề từ bỏ mà dù mọi cách để truy tìm người nhận nuôi con tôi nhưng điều vô vọng, tôi có lỗi với cô ấy và cả con tôi rất nhiều

Không biết sao nghe xong câu chuyện của ông ta mà tôi có nỗi buồn khó tả, tôi thương ông ta quá và nhất là đứa con gáι bị thất lạc của ông ta.

– Tôi tin ông sẽ sớm tìm lại được con gáι của mình thôi

– Cảm ơn cô, mà tôi chỉ sợ nó sẽ trách tôi

– Không đâu, tất cả điều do số phận chứ đâu phải tại ông

– Nếu ngày đó tôi sớm trở lại thì đã không để thảm kịch đó xảy ra, ít nhất tôi có thể lo cho hai mẹ con họ cuộc sống đầy đủ, cô ấy cũng không vì làm việc vất vả mà đổ Ьệпh ૮.ɦ.ế.ƭ

– Ông đừng ʇ⚡︎ự trách chuyện đã qua rồi ông cũng vì tình thế thôi chứ ông đâu muốn vậy, tôi nghĩ con gáι ông khi nghe sẽ hiểu cho ông thôi

– Cảm ơn cô

– Sao ông lại cảm ơn tôi chứ ? Tôi đâu giúp gì được cho ông đâu

– Vì cô đã lắng nghe tôi nói và hiểu tôi, không hiểu sao khi nói chuyện với cô tôi thấy thật thoải mái, nhất là có thể nói ra hết những chuyện tôi đã giấu trong lòng suốt mười mấy năm qua.

– Không có gì đâu, chắc do tôi cũng là trẻ mồ côi nên mới có cùng đồng cảm khi nghe câu chuyện của ông

– Cô là trẻ mồ côi sao ?

Nghe ông ta hỏi tôi mới biết là mình lỡ lời, nhưng không hiểu sao dù mới biết ông ta nhưng tôi lại có sự tin tưởng nhất định.Tôi không hiểu đó là gì nữa.

– Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã không biết ba mẹ mình là ai rồi ?

– Thật Ϯộι cô, nghe cô nói tôi lại thấy có lỗi với con gáι mình.Cô có tìm kiếm lại gia đình mình không ?

– Tôi muốn tìm lắm, chỉ là tôi không biết tìm từ đâu, à mà lúc nhỏ tôi có…

” Cạch ”

– Ngô tổng đã đến giờ hẹn với đối tác rồi ạ

Người đàn ông lúc nảy đưa tôi vào đây mở cửa ra nói, ông ta liền gật đầu, sau đó nói :

– Cô dừng tay được rồi, giờ tôi phải đi, đây là tiền bo cho cô, lần sau tôi đến sẽ lại gọi cô

Ông ta đưa cho tôi xấp tiền mệnh giá 500 ngàn, cho thấy sự giàu sang cùng hào phóng của ông ta, tôi định từ chối nhưng ông ta đã cùng người đi vào rời khỏi.Tôi đành cầm lấy tiền xem như là tiền công nãy giờ mình mát xa cho ông ta, không ngờ hôm nay không những biết được ông Triết cùng chị Liên Như Quỳnh có quαп Һệ với nhau mà họ còn đang có tính toán mờ ám gì đó, tôi thu thập cũng không ít tin tức có ích không những vậy mà còn được một khoản thù lao không nhỏ, tôi mỉm cười rồi đi ra khỏi phòng.

Khi ra ngoài rồi tôi mới thật sự thấy thoải mái chứ bên trong căn phòng đó không giây phút nào tôi không căng thẳng hồi hộp vì sợ bị lộ.Tôi đi xuống bên dưới, nhìn quanh không thấy Tú Chi đâu tôi liền ra ngoài cửa để đến chỗ đậu xe xem nó có chờ tôi ngoài đó không.

– Cuối cùng mày cũng ra rồi, làm tao lo muốn ૮.ɦ.ế.ƭ

Tôi nhìn đến thấy Tú Chi đang đứng bên góc cửa nhà hàng đi ra, thấy tôi nó có vẻ vui mừng, nhìn nó như thế tôi thấy thương ghê.

– Đi về thôi

– Mày không gì nói tao nghe à ?

– Thì cứ đi về trước đã

– Ừm

Sau đó hai đứa ra lấy xe để về, lúc rời khỏi nhà hàng thì đã gần 9h tối, lúc này trong xe Tú Chi mới nói :

– Mày lên đó làm gì lâu vậy ? Tao gọi điện thoại cả buổi mà toàn thuê bao

Lúc này tôi mới nhớ lúc lên đó tôi đã tắt nguồn điện thoại, tôi liền lấy điện thoại trong túi ҳάch ra.

– Tao tắt nguồn nên mày làm sao gọi được

– Rồi có chuyện gì mày nói tao biết được chưa ?

Tôi mở điện thoại lên nhưng lại không thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn gì hết, tôi có hơi buồn hụt hẫng, tại sao cậu lại không gọi hay nhắn báo tin là đã tới hay sao chứ.

– Uyên Lam ! Mày nghe tao nói không hả ?

– Hả ? Mày nói gì ?

– Mày sao vậy đầu óc mày lơ lửng tгêภ mây à ? Tao hỏi là lúc nảy xảy ra chuyện gì ?

Sau đó tôi kể lại toàn bộ chuyện về Như Quỳnh cùng chị Liên đã có ý hại tôi hôm ở ba, và cả chuyện họ có gì mờ ám cùng ông Triết cho Tú Chi nghe, riêng về người đàn ông Ngô tổng tôi chỉ nói sơ qua thôi chớ không nói về chuyện riêng ông ta kể.

– Sao lúc đó mày không nói tao nghe, bọn họ đúng là ᵭộc ác mà, bởi tao nói với mày nhiều lần về con Quỳnh mà mày thì lại nhẹ dạ đi tin nó xém tí hại thân rồi

– Tao biết rồi, tao đâu ý nó thâm ᵭộc đến mức đó chứ

– Thế mày để yên cho nó vậy hả ?

– Tạm thời thì cứ xem như không gì đi, từ từ điều tra xem bọn họ có âm mưu gì ?

– Ừm, tao nghe mà muốn ᵭ.ậ..℘ cho nó trận cho hả dạ

– Tao biết mày thương tao muốn đòi công bằng cho tao, như nóng tính quá chỉ hư bột hư đường

– Từ bao giờ mà mày nói chuyện giống gia cát lượng thế Uyên Lam

Tôi nghe nó nói thế thì bật cười.

– Tam quốc diễn nghĩa nhập

Nói xong hai đứa cùng nhau phá lên cười, lúc đến gần đường vào Cao gia tôi liền kêu nó thả tôi xuống, nó liền dừng xe mà không nói gì, trước kia nó từng hỏi tôi chỉ nói là không tiện, vì tôi không muốn nó biết tôi ở Cao gia, nhưng tôi hứa sau này sẽ nói hết nó biết nên nó không có thắc mắc gì cả, thêm nó rất hiểu tôi, cái gì tôi muốn nói sẽ nói còn không thì dù cạy miệng cũng đừng mong tôi hé nửa lời.
Tôi xuống xe tạm biệt nó.

– Hẹn mai gặp ở công ty nhé

– Ừm nhanh vô nhà đi tối rồi.

– Tao biết rồi, mày cũng về đi.

– Ừm bái bay

Khi xe nó đã đi khuất rồi thì tôi mới đi vào thẳng, ở phía trước mắt tôi là khuôn viên của Cao gia với cάпh cổng cao kiên cố nổi bật nhất ở giữa lòng thành phố.

Khi tôi đi gần đến phải qua ngang một con hẻm tối, lúc trước mỗi khi ngang đây tôi điều rất sợ toàn nhắm mắt mà chạy, nhưng lớn rồi cũng bớt cái tính sợ đó, tôi vừa chuẩn bị đi qua bất ngờ từ trong con hẻm có bóng đen lao tới chụp lấy tôi kéo vào bên trong, cả con hẻm vắng tối đen tôi không thấy gì cả, định la lên đã bị bàn tay bịt kín lấy miệng.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *