Đoạt ” Cháu Dâu ” : Chương 16

TÁC GIẢ :HOÀNG CHI

Đoạn 16.

Mới 5h sáng cậu đã thức để chuẩn bị đi Hà Nội sớm, do ôm cậu nên khi cậu dậy tôi cũng thức theo.

– Còn sớm em ngủ thêm đi

– Giờ cậu đi hả ? Sao sớm vậy cậu ?

– Trợ lý Chu đặt vé hơi sớm nên phải ra sân bay nếu không sẽ không kịp

Tự dưng lòng tôi hơi buồn nên mặt xụi lơ.

– Gì mà gấp thế

– Ngoan…tôi sẽ tranh thủ về sớm

Tôi lồm cồm ngồi dậy nhưng cậu ngăn lại.

– Em dậy chi giờ này

– Thì em muốn tiễn cậu

– Thôi sáng sớm còn lạnh lắm em cứ nằm nghĩ thêm đi, đêm qua em không phải em nói mệt à ?

Cậu không nhắc thì thôi giờ nói lại tôi càng sợ sự vô sỉ của người đàn ông này, đòi tôi hết lần này đến lần khác mà vẫn không thấy gì là cạn sức, còn tôi mệt đuối cả người muốn ngủ mà cậu cứ bảo.

– Mai tôi phải đi rồi tôi sẽ nhớ em lắm

– Nhưng em mệt lắm

– Lần nữa thôi rồi mình ngủ nha

– Lúc nảy cậu cũng bảo thế mà có đâu, mà sao cậu không biết mệt thế trong khi em đừ người đây

– Tôi khỏe mạnh như thế em không vui à ?

Tôi hứ lên bĩu môi

– Không biết vui không chứ nếu tiếp tục em sợ mình không sống nổi qua đêm trăng này đâu

Cậu nhìn tôi cười, ánh mắt sáng đầy mị hoặc.

– Lúc nãy ai sung sướиɠ mà…

– Cậu vô sỉ quá nha, đến đó cũng nói ra được

Tôi biết cậu muốn nói gì nên đưa tay bịt lấy miệng cậu lại không cho cậu nói, tôi thật xấu hổ muốn độn thổ với người đàn ông này mà.

– Không nói nữa, nhưng làm nháy nữa nha

– Cậu hứa lần nữa rồi ngủ nha

Cậu không nói gì mà chỉ nhếch cười rồi cúi xuống hôn tôi ngấu nghiến, cậu giống như con mãnh thú bị bỏ đói mà xem tôi như miếng mồi ngon cứ thế mà thưởng thức, đương nhiên xúc cảm cậu mang lại cả tôi và cậu đều sung sướиɠ và thăng hoa, nhưng có điều lời người đàn ông này nói không thể tin được.

Trở lại thực tại tôi nhìn cậu nói :

– Cậu còn dám nhắc à ? Cậu là người không giữ lời

– Tôi làm gì mà em bảo không giữ lời hả ?

– Thì…

Biết mình xém chút lỡ lời mà nói ra nên tôi dừng lại, nếu không tôi sẽ là người xấu hổ chứ với cậu điều đó là không bao giờ có.Tôi liền nằm xuống giường kéo chăn trùm đầu mình lại.

– Sao không nói tiếp mà lại trốn rồi

– Em không nói nữa, cậu đi đi

– Em không định hôn tạm biệt tôi à ??

– Không hôn hít gì hết

– Sao em nói nghe có mùi hờn dỗi thế nhỉ ?Mà nãy giờ tôi đâu làm gì em đâu

Tôi dở cái chăn ra khỏi đầu mình ra:

– Cậu còn dám nói, cậu toàn ăn hϊếp em thôi.

Cậu ngồi lại bên giường cầm tay tôi ôn nhu.

– Tôi thương em như thế thì làm gì mà nỡ ăn hϊếp em được chứ

– Nhưng những chuyện đó sao cậu lại nói ra một cách thẳng thừng ʇ⚡︎ự nhiên như thế được, da mặt cậu dày nhưng còn em mỏng lắm

– Chuyện gì chứ ?

– Cậu lại còn giả vờ

Tôi làm mặt dỗi quay qua hướng khác, cậu liền ôm lấy tôi vào lòng.

– Thôi tôi không trêu em nữa, ngoan giờ tôi đi rồi, em ở nhà việc gì cũng cẩn thận đó.Có gì thì nói tôi biết chưa ??

Nói xong cậu hôn nhẹ lên trán tôi cái, dù rất muốn làm mặt giận với cậu nhưng khi cậu sắp đi xa lòng tôi buồn lắm, đưa tay ôm chặt lấy người cậu.

– Cậu nhớ về sớm với em nha

– Ừm, thôi em ngủ tiếp đi hay là muốn xuống tiễn tôi

– Thôi em ngủ, tiễn ở đây là được rồi cần gì phải xuống dưới chứ

Cậu cười đưa tay nựng mặt tôi.

– Ừm, tôi nói vậy thôi chứ cũng không muốn em xuống đâu, tôi sợ thấy rồi lại không đành lòng mà na em theo đó

– Gì mà na em chứ ?

– Thì lôi em đi cùng tôi chứ sao ? Quen hơi em rồi không có tôi sợ sẽ không ngủ được

– Cậu chỉ được cái nịnh là giỏi

– Thì tôi như thế chỉ riêng và duy nhất mình em thôi, mà thôi gần trễ rồi tôi về phòng chuẩn bị đây

Tôi gật đầu rồi rời khỏi người cậu, đứng lên cậu đặt tôi nằm xuống giường, kéo chăn đắp lại cho tôi, hôn lên mặt tôi vài cái nữa rồi cậu mới đi ra khỏi phòng.Nhìn theo bóng lưng của cậu mà chẳng hiểu tôi lại không cầm nước mắt, chưa gì tôi đã thấy không nỡ.

Cậu đi rồi tôi cũng không thể ngủ lại được nữa nên cũng dậy đi vào phòng làm vệ sinh cá nhân, qua tầm lúc sau tôi trở ra nhìn thấy đã gần 6h, tôi đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phía xa chân trời đã dần sáng nghe tiếng xe tôi liền nhìn xuống, thấy xe của cậu đang từ từ chạy ra khỏi nhà, thật sự lúc nảy nói vậy thôi chứ xuống tiễn cậu tôi sợ bản thân không cầm được lòng sẽ khóc rồi lại làm cậu ρhâп tâm nên tôi mới không đi, như lúc này tôi có khóc cậu cũng sẽ không thấy.

Sau khi bình ổn lại tâm trạng tôi thay đồ rồi sửa soạn rời khỏi phòng để chuẩn bị đi làm, định ra vào thăm anh Gia Khiêm thế nào, vừa xuống đến tầng hai tôi đã chạm mặt Thành Phát, anh ta cũng cũng lúc đi xuống dưới lầu, tôi đã không thích anh ta trải qua chuyện hôm qua tôi càng không muốn nhìn thấy anh ta nên tôi đi một hơi lướt qua anh ta, vừa đặt chân xuống bậc cầu thang anh ta đã lên tiếng.

– Gặp anh mà em cũng không thể chào một tiếng được à ?

Tôi cũng không định nói chuyện với anh ta nhưng anh ta đã nói vậy nên tôi dừng lại mà đáp.

– Tôi thấy chẳng cần phải như vậy, anh quên những gì đã làm với tôi tối hôm qua rồi à ?

– Uyên Lam đó chỉ là anh định đùa với em chút thôi, chứ anh nào có ý xấu với em

Có ma mới đi tin lời anh ta nói, tôi không muốn dây dưa thêm

– Như thế nào thì tôi ʇ⚡︎ự có suy nghĩ

– Em định làm vợ của một tên ngốc đó sao ?

– Chuyện đó không liên quan đến anh

– Anh không muốn một cô gáι đẹp như em lại chôn vùi đời mình vì một tên đần độn, nếu em muốn anh sẽ xin bà nội cưới em

Tôi thật kinh tởm với lời anh ta nói, tôi xoay người lại nhìn anh ta

– Tôi có như thế nào cũng không cần anh bận tâm, tôi cảm ơn lòng tốt của anh nhưng tôi ʇ⚡︎ự biết mình cần gì và làm gì.

– Em đừng có mà ỷ tôi có ý với em rồi chảnh lên mặt với tôi, nói cho em biết Thành Phát này muốn gì thì sẽ nhất quyết có bằng được, tôi để em vào mắt đó là phúc phần của em đó

Tôi cười khẩy.

– Nhưng cái phúc đó tôi không cần.

Nói xong tôi xoay người đi thẳng xuống, vốn định vào xem anh Gia Khiêm nhưng không ngờ gặp anh ta nên thôi tối về tôi thăm anh ấy sau cũng được.Tôi đi rồi anh ta vẫn đứng đó nhìn theo mà ánh mắt hiện lên toan tính xấu xa.

Trong bữa ăn sáng ngồi đối diện với anh thật tình tôi ăn không vô, thêm không có cậu tôi thấy nhớ mà buồn cũng không muốn ăn, tôi nhiều lần bắt gặp ánh mắt ghê sợ của anh ta nhìn tôi, không muốn tiếp tục ở lại nên tôi bỏ chén đũa xuống rồi chào bà ngoại Cao cùng cả nhà đi làm.

Không có cậu nên tôi ʇ⚡︎ự đón taxi đi dù bà ngoại Cao có bảo tôi cứ lấy đại chiếc xe mà đi nhưng tôi không thích phô trương rồi mọi người chú ý lại xì xào bàn tán.

Đến công ty tôi chạm mặt Tú Chi, nghĩ nó còn giận nên tôi không dám bắt chuyện định đi thẳng vào bên trong luôn thì nó lên tiếng.

– Mày đang giận tao đấy à ?

Tôi nhìn nó đáp lại.

– Chứ không phải mày giận tao sao ?

– Ừm thì hôm qua tao hơi giận nhưng tối qua tao đã suy nghĩ rất nhiều, mày là đứa bạn thân nhất của tao mà mày chỉ chơi với mỗi mình tao, nếu tao giận thì mày sẽ buồn nên tao mới không giận nữa

Tôi nghe xong liền cười.

– Thế hết giận thật rồi à ?

– Chứ sao ?

– Vậy giờ đến lượt tao giận mày

– Tao làm gì mà mày lại giận chứ ?

– Tại thích được không ?

– Mày hâm à ?

Tôi nhìn nó không nhịn được mà phải cười, vốn định trêu nó thôi ai ngờ nhìn mặt nó tôi lại Ϯộι.

– Mày cười gì đó hả con kia, mày ghẹo tao đó hả ?

Tú Chi đi đến ôm lấy tôi mà nói, tôi cười đã rồi mới nói :

– Thì tao định chọc mày thôi

– Nhỏ này nay bày đặt đùa nữa, tưởng mày giận thật là tao buồn đó

– Ừm tao giỡn thôi, mà thôi đi vào đi trễ rồi đó

– Ừm

Sau đó hai đứa đi vào sảnh rồi chuẩn bị đi đến thang máy đã nghe mọi người sầm xì, Tú Chi lúc này mới nói :

– Mày nghe gì không ? Hình như chủ tịch đi công tác rồi

– Ừm

– Vậy rồi ai quản lý tập đoàn

– Mày khéo lo cả một tập đoàn lớn thế này không lẽ không ai quản lý khi chủ tịch đi vắng sao ?

– Ừm mày nói đúng, mà sao tao thấy mặt mày buồn vậy ? Có chuyện gì thì tâm sự tao biết đi, hay là mày tương tư anh nào

– Thôi thang máy mở cửa rồi kìa, đi vào lẹ đi

– Mày đáng ngờ lắm nha Uyên Lam

– Mày bớt suy diễn đi cho tao nhờ

Sau đó lên đến phòng làm việc không nói chuyện nữa, mạnh ai nấy làm công việc được giao, Như Quỳnh vẫn cứ tránh né tôi tuy làm chung một phòng như nó lại không nói chạm mặt tôi liền tránh, tôi cũng không quan tâm tôi dại một lần sẽ không có lần hai nữa.Còn chị Liên cũng làm vẻ bình thường, tôi có hỏi qua trợ lý Chu chuyện mà chị ta với Như Quỳnh tiếp đối tác gì đó trợ lý Chu nói không hề có, phòng kinh doanh đâu có liên quan đến vấn đề đó, anh ta cũng nói sao lại hỏi như vậy nhưng tôi chỉ nói là nghe được nên hỏi, anh ta liền cười bảo ai đồn bậy bạ nói để anh ta biết để còn xử lý.Qua cuộc nói chuyện tôi chắc chắn chị Liên đang làm việc gì mờ ám, tôi sẽ tìm cách điều tra mới được.

Cảm thấy chút mệt nên tôi đến phòng nước định làm ly cafe uống, lúc trở ra chạm mặt Như Quỳnh, tôi định lướt đi luôn nó lại nói :

– Uyên Lam ! Hôm đấy sao tao ra không thấy mày vậy ?

Tôi không ngờ nó lại giả vờ hay như vậy, không vội vạch trần nó ngay vì tôi muốn xem nó diễn

– À lúc đấy người nhà gọi tao về gấp nên tao phải về không kịp báo mày

– Vậy hả ? Mày làm tao kiếm mày quá trời, à rồi hôm đó mày về đến nhà thì có sao không ?

– Sao là sao, ý mày là gì ?

Như Quỳnh nghe tôi nói vậy hơi lúng túng

– À…ý tao hỏi mày có say khó chịu không á mà, tại mày đâu biết uống bια

– Thì hơi khó chịu tý thôi, cảm thấy nóng nóng trong người

– Vậy hả ?

– Ừm thôi tao đi làm việc đây

– Mày đi đi tao làm ly nước cái, mà hôm nào tao bù mày bữa cơm khác nha

Tôi không nói gì mà đi thẳng đến chỗ làm việc, tôi không ngờ nó lại diễn giỏi như vậy, tôi để xem nó có thể diễn đến lúc nào.Một ngày làm việc lại trôi qua trong sự buồn chán, đầu óc tôi cứ nhớ đến cậu, không biết cậu đến nơi chưa và đang làm gì, định gọi nhưng lại thôi, Tú Chi nghe tôi nói đi taxi nên bảo đưa tôi về, lúc hai đứa ra chỗ đỗ xe bắt gặp Như Quỳnh cùng chị Liên cũng lên chung một xe, hình như hai người đó đang định đi đâu đó.Lúc này tôi mới nói :

– Ê mày đuổi theo xe của chị Liên đi

Tú Chi nhìn tôi khó hiểu.

– Chi vậy ?

– Thì cứ đi đi

Nó thấy vậy cũng nghe theo mà lái xe đuổi theo phía sau xe của hai người họ.Theo cả đoạn đường dài xe họ dừng lại ở một nhà hàng, ra khỏi xe hai người liền đi vào bên trong.

– Giờ sao ?

Tú Chi bên cạnh hỏi tôi.

– Thì đi vào

– Mày giấu tao chuyện gì đúng không ?

– Từ từ tao sẽ kể rõ mày nghe sau, thôi đi lẹ lên không mất dấu của hai người họ

Tôi cùng Tú Chi cũng ra khỏi xe mà đi vào bên trong, vừa vào đến sảnh tôi đã thấy họ lên tгêภ lầu, định lên xem nhưng chúng tôi đã bị người bảo vệ đứng ở đó ngăn lại.

– Xin lỗi quý khách không thể lên đó được

Tú Chi liền hỏi :

– Tại sao không cho tôi lên, đây chẳng phải là nhà hàng sao ?

– Khu vực tгêภ đó là vip phải có thẻ mới lên được ạ

Tôi không hiểu nên hỏi :

– Thẻ gì chứ ?

– Đó là thẻ hội viên của nhà hàng ạ

– Thế làm sao mới có thẻ này

– Dạ khi quý khách đóng phí hằng tháng và đặt phòng riêng biệt thì quản lý sẽ cấp cho một cái thẻ, lúc đó quý khách có thể lên đó ạ

– Sao phiền phức vậy, muốn vào ăn mà cũng không được

Tú Chi khó chịu nói, người bảo vệ cũng khó xử

– Dạ đây là quy định của nhà hàng ạ, mà quý khách có thể qua đó dùng bữa ạ

Anh ta chỉ về hướng bên phải, nên đó những dãy bàn sang trọng, tôi mỉm cười nói .

– À chúng tôi biết rồi cảm ơn anh

Tôi kéo Tú Chi qua một góc khuất gần đó ngồi xuống, không lên được chỉ đành ngồi chờ họ xuống thôi, nhưng lúc này tôi nhìn thấy từ bên ngoài ông Triết cũng đi vào, ông ta hướng lên lầu nơi người bảo vệ kia đã nói.Khi ông ta đến liền đưa ra cái gì đó cho người bảo vệ, chắc là thẻ gì mà anh nói rồi, sau đó anh ta cung kính gật đầu rồi mời ông ta lên.Tôi thắc mắc ông ta lên đó làm gì, liệu liên quan đến chị Liên và Như Quỳnh không, đột nhiên trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ, không lẽ người đàn ông trong phòng tôi đã thấy ở buổi tiệc cùng người ở cầu thang cùng chị Liên là ông ta.

– Mày sao vậy Uyên Lam, sao ngây người vậy ?

Tôi bừng tỉnh khỏi suy nghĩ nhìn Tú Chi :

– À không gì đâu, mà giờ mày giúp tao đi

– Giúp gì ? Mà mày định làm gì sao thần bí vậy ?

Tôi kề sát tai Tú Chi nói nhỏ, nghe xong nó nhìn tôi có phần lo sợ.

– Mày điên hả ? Tự dưng đòi lên đó chi, mà người canh giữ vậy mày định lên cách nào ?

– Thì mày làm như tao nói đó

– Được không ?

Tôi gật đầu ra hiệu là được, dưới sự năn nỉ của tôi cuối cùng nó cũng chịu giúp, tôi đi nép qua một góc còn Tú Chi ôm bụng đau đi đến người bảo vệ chắn ngay lối lên cầu thang:

– Anh giúp tôi với ʇ⚡︎ự dưng tôi đau bụng quá

Tú Chi làm vẻ mặt đau đớn đi không nỗi, người bảo vệ có hơi chần chừ vì không thể ʇ⚡︎ự ý rời khỏi nơi làm việc, Tú Chi lại nói :

– Tôi đau quá, anh giúp tôi đi, anh thấy ૮.ɦ.ế.ƭ mà không cứu à ?

Cuối cùng người bảo vệ cũng rời khỏi chỗ đứng mà đi đến đỡ nó, tôi nhân cơ hội liền chạy lên phía tгêภ.Lên đến nơi rồi tôi mới thấy tгêภ đây rất rộng, cũng có đến mấy phòng nhìn xung quanh tôi thấy nơi này riêng tư lắm, tôi đi dọc theo hàng lang để xem xét nhưng tất cả các cửa phòng đều đóng nên tôi không biết tìm bọn họ ở đâu, đang dáo dác nhìn quanh thì tôi giật mình khi nghe tiếng nói :

– Cô đi đâu vậy hả ?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *