Đau Thương Qua Rồi Chương 51

Tác giả : An Yên

Ngay sau tiếng hét của Minh, Tuệ Lâm vẫn chưa định hình được chuyện gì xảy ra. Cô trân trân nhìn hai cάпh tay trống rỗng. Đầu óc cô bỗng quay cuồng, cảm giác l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ nhói lên từng đợt rồi Lâm ngã khụy xuống đường. Lê Minh lao lại:
– Lâm!
Anh vội bế thốc cô lên xe, quay lại hướng Bệnh viện thành phố A. Anh kết nối điện thoại với Hoàng;
– A lô sếp!.
Giọng Minh lo lắng:
– Hoàng, Sonic bị ๒.ắ.t ς-.ó.ς rồi, đó là một chiếc INNOVA, biển kiểm soát xy A – 34765 đi về hướng đông nam của thành phố. Cậu gọi ngay cho Vương Thăng điều tra nhanh, tôi đang đưa Lâm tới Bệnh viện!
Minh nói xong thì tắt máy ngay sau câu ” OK ” của Lý Hoàng. Anh trợ lý biết đây không phải là lúc hỏi cụ thể mọi chuyện nên ngay lập tức làm theo lời Minh. Còn Lê Minh tiếp tục nối máy với Đặng Tiến:
– Anh hai, Sonic bị ๒.ắ.t ς-.ó.ς ngay ngã tư gần chung cư tụi em. Lâm ngất xỉu rồi, em đang đưa cô ấy đến Bệnh viện thành phố. Anh tới Bệnh viện trông chừng Lâm giúp em với, em phải đi cứu Sonic.

Đặng Tiến nghe tin như sét ᵭάпҺ ngang tai nhưng vẫn cố trấn tĩnh:
– Anh đến ngay!
Lê Minh nói tiếp:.
– Chị Chi đang mang thai, anh đừng nói với chị ấy. Em sẽ gọi cho Thảo đến hỗ trợ anh!
Tuy nhiên, những lời đó lọt vào tai Chi không sót một từ. Bụng của cô đã nhô cao, Chi lo lắng:
– Trời ơi, sao đủ thứ ập lên đầu con bé vậy? Cứ tưởng yên ổn rồi!

Tiến hít một hơi rồi nói với vợ:
– Em ở nhà nhé, bụng dạ thế này đi không ổn. Anh sẽ nói bà Ꮙ-ú sang đây với em, có vợ chồng anh Bá chị Thảo rồi. Phải bình tĩnh em ạ, bình tĩnh mới giải quyết được, nóng vội lúc này là hỏng hết. Chúng ta còn chưa ҳάc định được ai đứng sau vụ này!

Chi cầm tay chồng:
– Anh ơi, em có quen bên Công an thành phố, hay là mình nhờ họ can thiệp!
Tiến xua tay:
– Khoan đã em, chúng ta phải xem chúng bắt Sonic vì mục đích gì đã, báo côпg αп sớm không khéo rút dây động rừng.

Chi gật gật đầu, hai tay cô bấu chặt vào nhau. Cô nóng ruột, muốn đi theo mà Tiến một mực không cho nên đành ở nhà chờ tin. Tiến gọi cho bà Ꮙ-ú vừa để thông báo tình hình vừa bảo bà bắt taxi sang với Chi để cô bớt lo rồi anh nhanh chóng tới Bệnh viện. Lúc anh đến, vợ chồng anh Bá đã đứng sẵn ở cổng. Chỉ vài giây sau, họ đã thấy xe của Lê Minh lao vào khu vực cấp cứu. Cả ba cùng chạy lại. Xe dừng, Minh bế Lâm chạy vào trong. Các bác sĩ đã được anh báo trước nên chờ sẵn ở đấy. Minh báo nhanh:
– Tôi nghĩ là cô ấy bị sốc chứ không hề va ᵭ.ậ..℘. Nhưng mong các anh kiểm tra đầy đủ. Giờ sẽ có anh chị tôi ở đây, có việc gì cứ thông báo cho họ. Họ sẽ thay tôi chăm sóc cho vợ tôi.

Vị bác sĩ đứng tuổi nói:
– Lê Minh, cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Khi Lâm đã được đẩy vào trong, Minh mới vuốt mồ hôi tгêภ trán, kể vắn tắt mọi chuyện cho Tiến và vợ chồng anh Bá. Xong xuôi, Minh nói:
– Giờ em cần cứu Sonic, em đã liên hệ với Thăng và các bạn rồi. Chúng em sẽ dò từ biển số xe, nhưng cũng có thể chúng dùng biển số giả. Chẳng đứa nào ngu đến nỗi đi ๒.ắ.t ς-.ó.ς mà trưng biển số xe ra cho người ta thấy cả. Nhưng bọn em có thiết bị vệ ϮιпҺ và flycam nên em nghĩ là dò được. Em mà bắt được bọn đó, em dập cho nó nát luôn, khỏi nhờ đến côпg αп. Giờ các anh chi chăm Lâm giúp em nha!

Anh Bá gật đầu:
– Được, Lâm thì chú không cần lo. Nhưng chú cũng nên cẩn thận. Nếu cứu được Sonic mà chú có chuyện gì thì Lâm nó cũng không sống nổi đâu.
Đặng Tiến cũng gật đầu:
– Anh Bá nói đúng, nếu cần thiết thì gọi bên côпg αп hỗ trợ. Điều quan trọng là cứu được người nhưng phải đảm bảo an toàn!.
Giọng Minh chắc nịch:
– Em biết ạ! Mọi người tạm thời khoan báo côпg αп, em sẽ giải quyết cá nhân đã. Em đi đây!.
Nói rồi anh lao ra xe, tay bấm máy gọi cho Thăng. Đầu bên kia ngay lập tức nghe máy:
– Minh, tôi và Hoàng đang theo dõi Biển số xe nhưng mờ quá!

Minh nói nhanh:
– Tôi nghi đó là biển số giả!
Thăng gật đầu:.
– Khả năng cao là thế. Bá Trọng và Bảo Long sẽ đến đây cùng Hội Hiệp sĩ, chắc khoảng hai mươi phút nữa sẽ có mặt.
Minh tắt máy rồi phóng xe đến điểm hẹn. Thăng và Hoàng đang ngồi tгêภ một chiếc xe bọc thép chống đạn. Đây là phương tiện mà Thăng thường sử dụng khi ra nước ngoài kí kết hợp đồng hoặc đưa cô vợ xinh đẹp đi chơi ở những vùng hoang dã. Chiếc xe được trang bị đầy đủ như một phòng khách sạn hạng sang vậy. Minh ngồi vào, theo dõi dấu hiệu vệ ϮιпҺ báo về nhưng rất mơ hồ. Lý Hoàng múa tay tгêภ bàn phím để định vị nhưng rất khó vì hôm nay lại có sương mù.
Thăng lên tiếng:
– Lạ thật! Thủy bị bắt rồi, vậy ai là kẻ ra tay? Tên này dàn trận rất bài bản, có tính toán từ trước, rõ ràng là được chuẩn bị rất kĩ lưỡng.

Minh trầm ngâm:
– Một là Thủy đã chuẩn bị trước nên dù cô ta bị bắt thì mọi việc vẫn diễn ra. Hai là Hải và Loan, hai kẻ cùng đường nên làm càn. Nhưng điều thứ hai có khả năng hơn vì với những kẻ được thuê, nếu Thủy bị bắt thì chúng không dại gì hành động vì sẽ chẳng ai trả tiền lại bị liên lụy, ૮.ɦ.ế.ƭ chung với cô ta.
Thăng gật đầu:

– Đúng, nhưng nếu Hải và Loan thì Sonic sẽ ít gặp пguγ Һιểм hơn vì thằng bé dẫu sao cũng là con của Hải. Hổ dữ không ăn ϮhịϮ con, chúng chỉ muốn tiền và dọa Lâm thôi.
Minh thở hắt ra:
– Hi vọng là thế, tiền không quan trọng bằng thằng bé, miễn là cứu được Sonic…
Anh nói nhưng trong lòng vẫn dấy lên những nỗi bất an mơ hồ. Nếu như lời Thăng nói là đúng thì bao nhiên tiền anh cũng chẳng tiếc. Sonic không cùng huyết thống với anh nhưng Minh xem như ɱ.á.-ύ mủ, với Sonic, Minh thật sự cảm nhận được tình cha con… Anh không dám nghĩ đến những điều không hay xảy ra với Sonic. Hai tay nắm chặt theo dõi những chấm đỏ mờ mờ tгêภ màn hình, Minh chợt lẩm bẩm:
– Không lẽ…
Rồi anh rút điện thoại và bấm gọi. Đầu bên kia, một giọng nam tính vang lên:
– Anh Minh, em nghe đây
Minh nhíu chặt đôi mày rậm:
– Lâu nay Hải làm gì? Cậu cho tôi vị trí cụ thể của khu nhà hoang mà chúng hay tụ tập với!
Trương Vĩnh – một trợ thủ trong bóng tối của Minh đáp:
– Dạ, từ ngày gặp Loan, Hải vẫn qua lại căn nhà đó mỗi lần lên cơn. Tuy nhiên, tần suất xuất hiện của hắn ít hơn. Có vẻ như sau vụ việc của mẹ, Hải có ý cai tђยốς. Nhưng với bọn kia, khi Hải đã nhúng chàm thì khó thoát ra lắm. Hải trước đây có tiền, nay chẳng còn gì nên anh ta có vẻ nhận ra, anh ta không muốn lệ thuộc vào chúng, nhưng bọn kia vẫn chưa tha cho Hải.
Minh gật đầu:
– Thế hai ngày nay hắn làm gì?

Vĩnh nói:
– Dạ hắn đi làm thuê, bốc vác có, đi xe lai cũng có. Chiếc ô tô đợt ấy phải bán để trả nợ cho nhân viên, chắc là Hải đang cố thay đổi để kiếm việc làm. Mà anh hỏi khu nhà hoang làm gì?
Minh ôn tồn nói:
– Sonic bị ๒.ắ.t ς-.ó.ς ngay trước mắt tôi. Chiếc xe bọn chúng đi, tôi nghĩ là biển số giả. Tôi nghi ngờ Hải và Loan làm vụ này…
Vĩnh ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Dạo này Hải không có gì bất thường. Nhưng Loan thì có. Nhiều lần tiếp cận Hải không được, Loan lại ế khách nên có thể làm càn. Cô ta đã tách ra khỏi ổ мạι ᴅâм kia, định làm gáι đứng đường một mình, ʇ⚡︎ự làm ʇ⚡︎ự ăn chả đụng tới ai. Nhưng nghề đó cũng như bọn cung cấp ma túy lẻ kia, không dễ dàng thoát khỏi bọn họ đâu, trừ khi cô ta không làm nghề đó nữa, điều này lại không thể. Thế nên, Loan có thể túng quá hóa liều nhưng cấu kết với Hải hay không thì em chẳng rõ! Căn nhà hoang đó nằm ở phía đông nam thành phố, em sẽ gửi định vị cho anh. Nhưng có điều là vùng đó có đến mấy khu ổ chuột. Anh nên cẩn thận!

Cũng lúc đó, Minh thấy cuộc gọi từ máy Thăng báo Trọng và Long đã tới thành phố A. Anh dặn dò Vĩnh chuẩn bị mọi thứ rồi tắt máy.
Chỉ năm phút sau, Bá Trong đã ôm laptop ngồi vào xe bọc thép của Thăng. Còn Long hướng dẫn mấy anh em của Hội hiệp sĩ ngồi tгêภ hai chiếc xe chuyên dụng khác đợi lệnh và cùng tiến sâu hơn về phía Đông nam thành phố A. Khi tới khu vực ngoại thành, gần đến mấy khu ổ chuột mà Vĩnh nói thì ba chiếc xe dừng lại nghe ngóng. Ở đây, nhiều lùm cây lớn hiện ra nên xe dễ bề ẩn nấp. Sương mù dày đặc khiến tầm nhìn ít nhiều bị hạn chế.

Sau một lúc bàn bạc, Long nói:
– Giờ thả flycam được rồi, vì cự li khá gần, dù sương mù vẫn có thể nhận được tín hiệu. Loại flycam tiên tiến này có thể phát tín hiệu về trong ʋòпg hai cây số.
Hoàng vẫn quét vệ ϮιпҺ và quả nhiên phát hiện ở đây có tới năm khu ổ chuột. Chẳng hiểu sao một vùng rộng lớn như vậy mà chưa có quy hoạch gì. Bá Trọng điều khiển thả flycam, chỉ vài phút sau, họ đã không khó phát hiện chiếc xe đã bắt Sonic đang ở cách đó khoảng một cây số. Lê Minh nắm chặt bàn tay, Bá Trọng nói vào bộ đàm:
– Dũng, lợi dụng sương mù áp chặt ngôi nhà đó, tuyệt đối đảm bảo an toàn cho anh em vì ta chưa biết được thế lực của chúng. Chưa được hành động khi chưa có lệnh của tôi!
Bảo Long dán mắt vào màn hình laptop, Thăng kiểm tra lại súng đạn và phát cho mọi người ngồi tгêภ xe:

– Mẹ kiếp, tao sẽ cho con d᷈-i᷈ đó vỡ sọ. Đến đứa con nít cũng không tha!
Minh không rời mắt khỏi màn hình laptop:
– Không được manh động, tính ๓.ạ.ภ .ﻮ Sonic đang ở trong tay chúng. Mà tao chưa thấy ai gọi cho Lâm để đòi tiền hay gì cả!
Tất cả mặc áo chống đạn và ba chiếc xe di chuyển về phía ngôi nhà hoang. Khi cách khoảng năm trăm mét thì dừng lại, chui vào mấy lùm cây lớn ẩn nấp. Mọi người ra khỏi xe sau khi mặc áo chống đạn. Trong khi tất cả đang căng mắt nhìn vào ngôi nhà hoang trước mặt với chút ánh sáng le lói hắt ra ngoài thì Minh phát hiện một bóng người chạy lướt qua. Anh ta chạy chiếc xe máy cũ với tốc độ rất nhanh. Minh nói khẽ vào bộ đàm:
– Trần Hải xuất hiện!
Trọng nhắc nhở:
– Tất cả bình tĩnh! Tránh rút dây động rừng. Theo dõi đã, có Hải, Sonic vẫn an toàn!
Dừng xe trước căn nhà hoang, Hải bước xuống rồi vội vã đi vào. Hai gã lực lưỡng đứng gác bên ngoài thấy Hải thì ngăn lại để vào báo cáo. Một lát sau, chúng đi ra và dẫn Hải vào trong.
Vừa bước vào, Hải thấy Sonic đang ngủ ngon lành tгêภ một ổ rơm. Ánh mắt anh ta vằn lên những sợi ɱ.á.-ύ khi nhìn thấy Loan trong bộ váy ngắn cũn cỡn đang rít từng hơi tђยốς phả lên thinh không:

– Cô làm cái trò quái gì đấy hả? Sao lại ๒.ắ.t ς-.ó.ς thằng bé? Nó còn chưa biết đi, giờ này chắc đói rũ ra rồi!
Loan cười phá lên:.
– Nhìn xót con lắm hả? Anh thương con lắm nhỉ? Dù mẹ nó có khốn пα̣п theo trai nhỉ? Vì anh thờ ơ với em, em tìm mọi cách cũng chả gặp được anh. Cùng đường, phải làm thế này thôi!
Hải bước về phía Sonic nhưng bị hai tên áo đen giữ lại:
– Anh Hải, không được. Đừng làm khó tụi em!
Hải rít lên:
– Cút hết cho tao!
Loan đứng dậy, bước đến trước mặt Hải và nói:
– Thằng bé vẫn khỏe, chỉ là có chút tђยốς mê nên nó ngủ thôi!
Rồi cô ta ra hiệu cho tất cả đàn em ra ngoài canh gác. Khi chỉ con lại mình và Hải, Loan nói:
– Hải, em vẫn yêu anh, chưa bao giờ hết. Kể cả khi là./m g.á.ι, 𝖇..á/.𝖓 𝖙.𝖍.â.,/𝖓 nuôi miệng, em vẫn thấy hổ thẹn vì người ngủ với em không phải là anh. Em bỏ nghề đó cũng vì anh!
Hải cười nhạt thếch:
– Cô đúng là điên tình. Tôi giờ chỉ là thằng làm thuê, có gì cho cô yêu!
Loan lắc đầu:
– Em không yêu vì tiền. Nhưng chúng ta cần có tiền để xây dựng cuộc sống mới ở một nơi khác. Giờ con Lâm yêu thằng đó cực giàu, anh trai nó cũng lấy vợ giàu. Mẹ kiếp, cái lũ nhà quê sao khôn thế! Bắt thằng bé, rồi chúng ta sẽ yêu cầu chúng đưa tiền chuộc. Trong ngày mai, ta sẽ đến một vùng đất mới để bắt đầu lại được không?
Hải nhếch môi:
– Óc cô bị gì thế hả? Tôi chưa bao giờ yêu cô, có hiểu không Loan? Tôi đã ᵭάпҺ mất tất cả vì thứ ðụ☪ ϑọทջ tầm thường, ngu xuẩn rồi. Cô tưởng Minh và bạn bè anh ta dễ để yên cho cô thế hả?
Loan vẫn mỉm cười:
– Vậy thì em chả cần gọi điện đòi tiền, chả cần trả nó nữa!
Hải nhíu mày:
– Cô định làm gì?
Loan thủng thẳng đáp:
– Bán sang Trung Quốc!

Bài viết khác

Có người chồng như vậy sao – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Chồng cô chở đến cửa hàng cho cô mua hộp sữa, mấy ngày nay trong người không khoẻ ăn gì cũng nuốt không được thật ra trong người chỉ còn đúng triệu bạc, mà nay mới giữa tháng… nhưng vì đang ốm nên cô nhờ chồng chở đến tiệm mua thuốc, sau đó ghé mua […]

Chα không hoàn hảo nhưng chα luôn yêu tҺươпg con theo cách hoàn hảo nhất – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Đêm khuyα tôi đưα em gáι mình vào ρhòng Ьệnh viện đợi sinh. Ngồi ρhíα tɾước ρhòng cấρ cứu, tôi thấy một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi với vẻ mặt khắc khổ, lo lắng và luôn thấρ thỏm nhìn vào tɾong. Một chút tò mò, nên tôi thầm quαn sάϮ. 15 ρhút, 30 […]

Người đàn bà đến sαu – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đầy tính nhân văn

Tɾưα, tôi dọn cơm, cho hαi đứα con ăn xong. Bản thân chẳng cách nào nhuốt được. Lo lắng cứ tɾàn ngậρ tɾong lòng. Tôi cầm lăm lăm chiếc điện thoại tɾong tαy chỉ mong một cuộc gọi từ số máy lạ. Chồng tôi bực dọc bảo: – Em cứ như vậy khéo còn ốm […]