Đau Thương Qua Rồi Chương 48
Tác giả: An Yên
Mười một giờ trưa hôm đó…
Lâm đang gấp gọn đống tài liệu tгêภ bàn thì thấy cuộc gọi của Lê Minh:
– Vợ xong việc chưa?
Vẫn giữ thái độ bình tĩnh, Lâm cười:
– Dạ em vừa xong, kí kết hợp đồng thuận lợi chứ anh?
Minh nhìn khuôn mặt Lâm tгêภ màn hình laptop rồi nói vào điện thoại:
– Cứ thấy vợ con mỗi ngày là suôn sẻ hết!
Lâm bỗng cảm thấy tιм mình nhói lên một cái. Nghĩ lại những lời mẹ anh nói sáng nay, Lâm bỗng nhiên thấy sợ. Cô sợ một ngày Lê Minh mệt mỏi mà không thể tiếp tục cầm tay cô đi, không thể nghe những lời hỏi han như thế nữa. Nỗi lo sợ đó mơ hồ lắm nhưng Lâm cảm nhận được. Tuy nhiên, Lâm đã nghĩ rằng nếu còn một phút để sống, cô vẫn dành phút đó cho tình yêu gia đình, yêu Sonic và yêu anh. Và nếu còn một phút để yêu anh, cô vẫn luôn mỉm cười:
– Khϊếp, Tổng giám đốc dạo này sến súa thế!
Lê Minh gập laptop rồi nói:
– Chồng qua đón vợ nha!
Lâm gật đầu:
– Dạ, nhưng anh đi từ từ thôi nha vì em thay đồ đẹp và trang điểm qua chút. Sáng nay em đưa theo đây rồi!
Minh phì cười:
– Trời, vợ anh mặc gì chả đẹp, đừng đẹp quá anh giữ mệt lắm!
Minh biết, tính cô thích ăn mặc giản dị. Nhưng đây là hợp đồng lớn của anh, thế nên cô mới chịu mặc những bộ đầm anh tặng. Còn Lâm, cô cũng không biết sau trưa nay, mọi việc sẽ như thế nào nữa. Vậy nên cô cứ xinh xắn, cứ tươi cười cái đã…
Lâm vừa thay đồ và trang điểm xong thì thấy Minh đứng trước cửa phòng Kế toán. Vừa thấy cô, anh ngẩn người ra một chốc rồi nhíu mày:
– Này vợ, chỉ là đi ăn với đối tác của chồng thôi mà, em có cần phải xinh thế không?
Lâm cười cười:
– Kệ em, chứ anh muốn em bù xù xấu xí để làm xấu mặt anh à?
Minh tham lam thơm nhẹ lên trán cô rồi nói:
– Nhưng sợ mất vợ!
Rồi bóng dáng cao lớn ấy kéo cô ra ngoài bãi đỗ xe. Mọi người ở Công ty đã quen với hình ảnh cô Kế toán xinh đẹp cùng anh soái ca rồi. Lâm ngồi vào xe, quay sang Minh:
– Có một ông chồng đẹp trai, tài giỏi thì em phải lộng lẫy một chút chứ, để mấy cô trà xanh hay ưỡn ẹo tránh xa anh ra!
Minh cài dây an toàn cho cô rồi đi tới nhà hàng. Bữa cơm diễn ra thân mật và vui vẻ, bên phía đối tác còn khen Minh và Lâm đẹp đôi, giục hai người nhanh kết hôn để mọi người được ăn cỗ. Đáp lại những lời ấy, Minh luôn miệng khẳng định ” chắc chắn, chắc chắn rồi”. Chỉ cần thế, lòng Lâm đã thấy nhẹ nhàng và vui vẻ nhiều lắm rồi…
Ăn uống xong xuôi, anh và cô tạm biệt mọi người để về Chung cư. Minh chuyên tâm lái xe và nói:
– Hôm nay vợ xinh ghê! À, chủ nhật mình về Biệt thự của bố mẹ nha!.
Lâm bất giác giật mình:
– Biệt thự ư?
Minh nhíu mày:
– Có gì lạ đâu em, anh đã nói em về ra mắt mấy lần rồi mà! Đừng nói là chê anh không chịu cưới nhé. Em ςư-ớ.ק nụ hôn đầu của anh nên phải chịu trách nhiệm đấy!
Lâm mỉm cười mà thấy sống mũi cay cay:
– Minh, lỡ bố mẹ anh không thích em thì sao?
Minh cười lớn:
– Em yên tâm đi, bố mẹ anh hiền khô mà. Có người chống ế cho anh, bố mẹ lại chả mừng rơi nước mắt ý chứ! Chắc chắn bố mẹ đồng ý, con dâu vừa xinh vừa giỏi thế này mà!
Lâm gật đầu, dù cô biết ngày đó có thể sẽ không bao giờ tới:
– Dĩ nhiên với anh thì hiền rồi, nhưng em lại khác. Em không muốn anh phải chọn lựa giữa em và bố mẹ.
Xe vừa vào tới tầng hầm, Minh lắc đầu nhìn sang cô:
– Anh không bao giờ phải chọn lựa điều đó, vì anh hiểu bố mẹ anh và anh tin hai người sẽ đồng ý em. Bố mẹ tư tưởng tiến bộ nên em không phải lo lắng gì hết!
Minh mở dây an toàn cho cô rồi thơm chụt vào má cô:
– Không được nghĩ linh ϮιпҺ. Em chỉ cần thật khỏe mạnh, vui vẻ và yêu anh thật lâu là được, rõ chưa?
Anh sang mở cửa cho cô. Lâm không hiểu vì sao anh lại ʇ⚡︎ự tin như thế. Và anh sẽ nghĩ gì khi biết chuyện sáng nay?
Lên đến nơi, Lâm nhìn Sonic đã ngủ ngon lành trong nôi, cô bảo bà Ꮙ-ú đi nghỉ rồi ngắm nghía thiên thần nhỏ say ngủ. Sonic, mẹ phải làm sao đây? Mẹ cứ tưởng gặp được người đàn ông cuối cùng của cuộc đời rồi, tưởng sẽ cho con một gia đình đúng nghĩa, nào ngờ giờ mẹ lại đứng vào tình huống thế này. Mẹ phải mở lời sao đây???
Tiếng Lê Minh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:
– Vợ, con ngủ rồi, em tranh thủ nghỉ trưa đi!
Cô nhìn Minh đã ngồi xuống giường. Cô ngồi cạnh anh rồi nói:
– Minh, thật ra là… sáng nay…mẹ anh đã tới đây tìm em…
Lê Minh ngạc nhiên:
– Cái gì? Mẹ anh sao có thể tới đây được?
Lâm cười:
– Tại sao lại không ạ? Bác ấy ʇ⚡︎ự đến thôi, nhà của anh thì bác ấy đâu xa lạ gì?
Minh nhíu mày:
– Rồi mẹ nói gì với em?
Lâm thật thà kể lại những gì diễn ra sáng nay. Minh trầm tư lắng nghe không sót một chữ nào, cũng chẳng nói năng gì, đôi mày rậm nhíu chặt, trong đầu tưởng tượng ra thái độ cô gáι anh yêu lúc đó. Khi Lâm nói xong, anh nhìn vào mắt cô:
– Lâm, em có tin anh không?
Lâm gật đầu, đặt tay mình lên tay anh:
– Em tin. Thế nên em mới chọn cách là nói rõ với anh chứ không trốn tránh. Nhưng thật tâm, em không muốn anh phải khó xử Minh ạ. Mẹ anh làm thế cũng vì nghĩ cho anh và gia đình anh, em hiểu hết. Nhà anh danh gia vọng tộc, anh là trai chưa vợ lại con một nữa, giỏi giang và có địa vị. Còn em chỉ là cô gáι từ quê lên thành phố lập nghiệp, lại có một đời chồng, có người mẹ nào chấp nhận đâu anh? Em muốn nếu chúng ta nghiêm túc và đã quyết tâm thì nên tìm cách dung hòa mọi thứ, đừng làm căng thẳng, em không muốn anh cãi bố mẹ vì em!
Lê Minh nắm chặt lấy tay cô:
– Lâm,chỉ cần em tin anh. Anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, em và con cứ ở cạnh anh là được, em hiểu không vợ?
Lâm lại gật đầu:
– Em hiểu, em chỉ muốn anh rõ ràng mọi chuyện thôi!.
Minh ôm chặt lấy cô, hôn lên tóc cô rồi vỗ vỗ lưng cô:
– Giờ anh ôm em ngủ nha!.
Lâm vẫn lặng lẽ gật đầu. Sáng giờ cô mệt rồi, đã cố để bình tĩnh đối mặt rồi. Giờ cô muốn nằm trong ʋòпg tay vững chãi và ấm áp này. Lâm nằm xuống và ngủ thϊếp đi.
Chờ cô ngủ say, Lê Minh nhẹ nhàng dậy. Anh mở máy điện thoại, đeo tai nghe và xem lại camera, theo dõi cuộc trò chuyện sáng nay. Những lời nói mà Lâm phải nghe khiến anh giận sôi lên. Miệng nghiến chặt, anh nghe hết cuộc gặp gỡ cho đến khi cάпh cửa đóng lại. Minh nhả ra hai chữ:
– Khốn kiếp!
Anh nhẹ bước ra ngoài và bấm một cuộc điện thoại. Đầu bên kia, Tôn Thủy nhanh chóng nghe máy:
– Minh, cậu thấy lời hôm qua tớ nói đúng rồi phải không?
Minh lạnh giọng:
– Tôi đã cảnh cáo cô chưa?
Thủy sững người:
– Sao….sao cơ? Minh, cậu có biết đang gọi cho ai không?
Minh cười nhạt:
– Tôi chỉ có một người bạn tên là Tôn Thủy. Nhưng bây giờ cô dám đụng đến người phụ nữ của tôi thì tư cách làm bạn xem như vứt cho chó gặm đi. Tôi đã cảnh cáo cô trước rồi, đừng đụng đến bất kì cái gì thuộc về tôi. Cô cố chấp thì ʇ⚡︎ự nhận hậu quả nhé!
Thủy tỏ ra vô can:
– Minh…cậu…nói vậy là sao? Tôi chả hiểu gì hết. Vụ dùng sim rác gọi cho Lâm, OK, tôi nhận. Nhưng đó là tôi thử cô ta thôi, xem cô ta có thật lòng với cậu hay không. Nhưng cô ra vẫn bám cậu dai như đỉa, Lâm quả là bị tiền làm mờ mắt, bất chấp mọi thứ để mồi chài cậu. Còn ngoài vụ đó ra, tôi không đụng gì đến cô ta hết!
Minh nhếch môi:.
– Thế sáng nay cô giở trò gì đấy? NÓI!
Thủy lắp bắp:
– Nó… nó lại ton hót gì với cậu đúng không? Cậu trúng bùa thật rồi. Trò gì là trò gì? Tôi chả làm gì cả!
Giọng Lê Minh bỗng trở nên lãnh khốc:
– Được, là cô ʇ⚡︎ự khẳng định đấy nhé. Công ty của gia đình cô vẫn chưa trở thành một tế bào của Tập đoàn LIGHT đâu nhỉ? Cái gì cũng thế, sự tận tâm luôn được đáp đền. Nhưng cái lô hàng mà gia đình cô đang vận chuyển cho đối tác có trà trộn các thiết bị chiếu sáng kém chất lượng. Vì nghĩ là hợp đồng nhỏ nên cô tính lấy lãi cao bằng cách vớ vẩn đó. Nhưng nếu tin đó đến tai ông Chủ tịch Tập đoàn LIGHT thì con đường trở thành công ty con của Tập đoàn mà gia đình cô đang cố công chạy chọt sẽ thành công cốc!
Thủγ tάi xanh mặt:
– Minh…sao…sao …cậu biết?
Lê Minh cười lớn:
– Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Giờ thì công nhận mình trà trộn hàng kém chất lượng rồi đúng không? Tôi biết chứ, người làm kinh doanh không chỉ cần đầu óc mà còn phải có tầm nhìn. Nhìn xa đến đâu thì phát triển được đến đó. Cô biết không, những thiết bị chiếu sáng có mặt ở mọi nơi và tay chân tôi cũng vậy!
Thủy thở hắt ra:
– Tóm lại bây giờ cậu muốn gì?
Minh lắc đầu:
– Câu đó tôi phải hỏi cậu mới đúng chứ? Tôi học ở Pháp rồi về xây dựng BEAUTY, tôi với cậu ở hai mảng kinh doanh khác nhau, mắc mớ gì cậu phá đời tư của tôi hoài vậy?
Tôn Thủy quắc mắt:
– Tôi không phá, mà tôi muốn cậu tỉnh táo, nó chỉ đào mỏ cậu thôi, chứ yêu đương gì con đó. Nó cũng thề thốt với thằng kia cả năm trời rồi cưới. Đến khi nhà kia mong cháu, ông bố chồng sắp ૮.ɦ.ế.ƭ nó mới mang bầu thằng nhóc. Nhưng bầu bì xấu xí, không chịu chăm sóc bản thân, chồng chán nên cặp con khác, nó lại giả vờ thanh cao rồi bỏ để chia tài sản. Vừa hay anh trai nó kí hợp đồng với BEAUTY, nó vớ được cậu nên làm bộ ngây thơ chứ yêu gì cái ngữ nó. Cậu ngơ ngẩn vừa thôi, đâm đầu vào nó rồi có ngày nó lại đòi li hôn để chia tài sản đấy! Bài của nó là thế mà!
Minh vẫn kiên nhẫn nghe đến đó, rồi anh bật cười. Cái cười đó khiến Thủy thấy lạnh sống lưng:.
– Này, cậu có vẻ rành cái khoản li hôn chia tài sản nhỉ? Cậu nói người khác sao không thấy rác ngay tгêภ đầu mình, chả phải đó là bài của chính cậu sao Tôn Thủy?
Thấy cô ta im lặng vì sững sờ, Minh tiếp tục:
– Tôi bảo này, dạo này nhà cậu kinh doanh ế ẩm đúng không? Cậu có biết các thiết bị chiếu sáng và mĩ phẩm gặp nhau ở đâu không? Ở giới Showbiz! Giới nghệ sĩ ấy săm soi nhau từng li từng tý để bôi nhọ nhau, hạ bệ nhau đấy. Cậu làm kinh doanh mà tôi thấy cậu có tố chất nghệ sĩ ghê. Kiểu nghệ sĩ ế Show nên rảnh rang đi nghiên cứu cả lí lịch của vợ tôi. Cần thông tin gì thì hỏi Lê Minh tôi này, chứ ai cung cấp tin vịt cho cậu thế? Với tôi,cái trò đâm sau lưng, không khéo phản tác dụng đấy.
Thủy lúng túng:.
– Nói linh ϮιпҺ!
Minh cười nhạt thếch:
– Nên nhớ cậu chỉ có một cái miệng để nhai cơm thôi đấy. Nãy giờ tôi vẫn nói chuyện với cậu vì cậu là phụ nữ. Tôi nhắc lại lần cuối cùng, nếu còn giở trò sau lưng tôi như sáng nay, Lê Minh này sẽ không nói nữa mà cho cậu N.Á.T đời đấy!
Minh nói xong thì tắt phụt máy. Thủy nghe thấy tiếng tút tút thì khuôn mặt tỏ ra vô cùng khó coi. Cô ta lẩm bẩm:
– Mẹ kiếp con đó không biết sợ là gì thì phải! Sao Lê Minh biết nhỉ?
Thủy bấm gọi một cuộc điện thoại rồi nhàn nhã đi đến Công ty. Trong khi đó, Lâm tỉnh dậy, không thấy Lê Minh đầu. Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, cô biết anh đang tắm. Với tay tìm điện thoại xem giờ, cô thấy một tin nhắn từ số máy lạ:
– Mặt cô dày thật! Vẫn không buông tha cho con tôi? Vậy thì tôi sẽ cho cô nếm mùi thương tổn khi có người đụng đến con trai mình!