Đau Thương Qua Rồi Chương 42
Tác giả : An Yên
Tổng giám đốc Lê Minh sững người mất một lúc, rồi như hiểu ra cái ” ngốc” mà Lâm mới nói nên ôm chặt lấy cô:
– Anh nhớ vợ lắm, có biết không?
Lâm nằm yên trong tay anh, hít hà mùi hương ς.-ơ τ.ɧ.ể mà cô đã nhớ đến điên dại:
– Một mình anh nhớ thôi đấy!
Minh mỉm cười:
– Thế mà có người bướng lắm cơ, tính hành anh phát điên luôn mới vừa lòng hả?
Lâm ʋòпg tay ôm anh, giọng nũng nịu:
– Một mình anh điên thôi hả? Em giận cho anh chừa cái thói nói dối đi. Không biết đã chừa hay chưa nữa?
Giọng Minh khàn đục:
– Anh vẫn đang tỉnh táo, chưa điên đến mức không dám chừa, không chừa để mất cô vợ xinh đẹp này à?
Lâm bất chợt rơi nước mắt:
– Tự nhiên ngồi trong xe cả đêm, nghĩ mà xót ૮.ɦ.ế.ƭ đi được. Lần sau có chuyện gì cũng không được ʇ⚡︎ự hành ҳάc nghe chưa?
Minh buông một cάпh tay ra, lau giọt nước mắt cho Lâm khi nghe tiếng nghèn nghẹn của cô vang lên trong ánh sáng mờ ảo. Đặt nhẹ làn môi của mình lên mắt cô, anh nói:
– Lúc đó anh không thấy mệt, chỉ sợ mất em và con thôi, thật đấy! Cái hôm đầu tiên ở Biệt thự, anh đã suy nghĩ cả đêm. Anh không nghĩ hành động của mình lại làm vợ tổn thương đến thế. Cứ nghĩ đến ánh mắt em nhìn anh lúc đó, anh không tha thứ được cho mình. Nhưng sau đó, vợ không thèm nhìn anh luôn nên anh không biết nói với em kiểu gì…
Lâm cứ ôm lấy Minh như giữ chặt cái hạnh phúc mình đang có:
– Em thấy mình như ᵭάпҺ bạc luôn ý, xem như đang cá cược với tình yêu xem anh có chịu nói thật không? Em không ghen với quá khứ của anh đâu. Vì bản thân em cũng có quá vãng mà, có tốt đẹp gì đâu, tại sao anh lại giấu em chứ? Em vì Sonic mà vui vẻ sống. Còn anh và chị Ngọc, hai người yêu nhau, có gì với nhau đi chăng nữa thì em vẫn chấp nhận mà. Em muốn khi chúng ta đến với nhau sẽ chẳng giấu nhau điều gì cả, anh hiểu không?
Lê Minh chưng hửng:
– Yêu đương gì? Có với nhau cái gì? Em đang nói vớ vẩn gì đấy? Đúng là hồi nhỏ anh có mến Ngọc và anh cũng nghĩ đó là tình yêu. Nhưng chỉ là anh nghĩ chứ anh và Ngọc chưa bao giờ nói lời yêu nhau, cũng chưa có bất cứ cử chỉ thân mật gì hơn tình anh em cả, vậy thì có gì được? Nắm tay còn không mà! À, lúc bốn, năm tuổi thì có nắm. Tóm lại vợ là người bóc tem Lê Minh này từ ôm đến hôn và gì nữa chưa biết.
Lâm quên cả ngượng, trố mắt nhìn Minh:
– Hả? Không phải là hai người đã yêu nhau và có con nhưng chị Ngọc và đứa bé….
Cô định nói hết, nhưng nghĩ lại chuyện đó nếu là bịa đặt thì kẻ đó thêu dệt quá tàn áċ khi đưa đứa bé vào. Minh nhíu mày:
– Lâm, anh nhớ là chưa nói tên cô ấy, sao em biết đó là Ngọc?
Lâm khẽ ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường. Anh cũng ngồi dậy, tay vẫn giữ chặt tay cô. Lâm nhẹ nhàng kể mọi chuyện cho anh nghe, còn dậy với tìm điện thoại đưa mấy bức ảnh cùng tài khoản zalo và số điện thoại của người gọi cho Minh nữa. Anh lướt nhìn xong, trầm ngâm suy nghĩ mấy phút rồi nói:
– Đây là sim rác thôi! Nhưng nó có là rác thì anh cũng tìm được và cho nó ra bãi rác nằm luôn!
Lê Minh cũng chậm rãi kể cho Lâm nghe câu chuyện của mình. Anh bật đèn, mở lá thư đưa cho Lâm nhưng cô ngăn lại:
– Minh, không cần, em tin anh. Kể cả khi cô gáι đó gọi, em vẫn chọn tin anh mà, chỉ giận Ϯộι nói dối thôi chứ nếu em mà bị cô ta dẫn dụ thì đã không thèm gặp lại anh rồi.
Minh lắc đầu:
– Em cứ đọc đi, để hiểu rõ sự việc hơn thôi.
Lâm đón lấy lá thư và đọc những dòng chữ đều đặn của chị Ngọc. Nước mắt rơi tгêภ khuôn mặt cô. Lâm thấy Bích Ngọc đáng trách nhưng cũng rất đáng thương. Một xuất thân không trọn vẹn, một môi trường sống không trọn vẹn, có thể hun đúc nên lòng thù hận ghê gớm trong mỗi con người. Để một cô gáι xinh đẹp, trông mảnh mai như thế trở thành một sáϮ ϮҺủ, một tên trùm ma túy thì không hề đơn giản. Nếu như chị ấy được một gia đình khác nhận nuôi, một gia đình không nuôi dưỡng lòng hận thù thì kết quả có thể không bi thương như vậy. Đến như Lâm, từ khi sinh ra đã bị bà nội và mẹ ruột hắt hủi bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ. Nếu không có ba cùng anh Tiến và em Đạt yêu thương và động viên thì cuộc sống của Lâm có thể cũng sẽ khác.
Thấy Lâm trầm tư, sụt sịt khóc, anh kéo cô vào ռ.ɠ-ự.ɕ rồi nói:
– Anh hứa từ nay sẽ không giấu vợ bất cứ điều gì nữa. Đừng buồn anh nữa nha!
Lâm lặng lẽ gật đầu:
– Ai cũng có kí ức mà, e cũng thế mà. Em khóc vì đáng lẽ một người như chị ấy sẽ không phải ૮.ɦ.ế.ƭ như thế! Còn chuyện quá khứ, anh cũng có phải người đầu tiên của Tuệ Lâm này đâu!
Minh vuốt tóc cô:
– Ừ, cuộc đời Ngọc là sự đáng tiếc. Còn Tuệ Lâm xinh đẹp ý, kể ra anh phải cảm ơn cái gã điên đó, ςủ-α q-μý mà không biết trân trọng nên anh mới có cơ hội, nếu không ҳάc định anh ế cả đời.
Lâm ngước lên nhìn anh:
– Nói hay chưa? Giờ người ta mới đáng thương đây này. Tưởng yên ổn bên chú đẹp trai, đã chống ế cho rồi, ai ngờ chưa xơ múi được gì đã gặp phải tiểu tam rồi! Chả biết tiểu tam hay tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục gì nữa…
Minh bật cười, ranh mãnh nhìn cô:
– Thế có muốn xơ múi không? Xơ múi để khỏi thiệt thòi nhé!
Lâm ᵭάпҺ vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Này, nói gì đấy? Thay đồ rồi đi ngủ hay ra sofa ngủ? Đồ ở nhà em xếp để ngăn kéo bên phải, cạnh ngăn của Sonic đấy!
Minh hôn chụt lên trán cô:.
– Ngu gì ra sofa ngủ! Anh biết rồi, cảm ơn vợ!
Anh đứng dậy, định lấy đồ thay thì cô nói:
– Chưa ăn tối là cái chắc luôn!
Vừa nói, Lâm vừa ngồi dậy dém chăn cho Sonic đang say ngủ rồi buộc tóc lên cao:
– Để em làm đồ ăn nhẹ nhé, chứ ngủ đói đau dạ dày đấy!. Minh kéo tay cô lại:
– Không, vợ hết giận là no rồi.
Lâm lườm anh:
– Thôi, không phải nịnh!
Minh lẽo đẽo theo sau cô:
– Để anh làm cho!.
Lâm cười:.
– Anh thay đồ đi, ban nãy còn súp đây, Ꮙ-ú sợ em đói nên nấu thêm ý. Nhưng em ăn một mình cũng chả hết, cứ như Ꮙ-ú biết trước có người ăn cùng em ý. Để em làm nóng lại rồi mình cùng ăn, chịu không?
Lê Minh kéo sát Lâm vào người, giọng khàn khàn nói một tiếng ” chịu ” rồi cúi xuống ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ môi cô. Lâm ʋòпg tay ôm lấy tấm lưng rộng. Nụ hôn chất chứa bao nhớ nhung, xóa đi mọi khoảng cách. Nụ hôn gột sạch mọi giận dỗi nên mãnh liệt và cháy bỏng đến lạ lùng. Tay anh luồn vào tóc cô, bàn tay không an phận ѵυốŧ ѵε lưng cô. Lâm để mặc bàn tay ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ ấy chạm vào những ςɧỗ ηɧạγ ςảɱ của mình bởi nó quá ấm áp. Môi lưỡi dây dưa đến khi cả hai ς.-ơ τ.ɧ.ể nóng rẫy, nhịp thở dồn dập, Lâm vội đẩy anh ra:
– Minh, em…em…Sonic còn bé…vả lại…em chưa…
Minh nhìn cô đấy nhu tình, nuốt khan ngụm nước bọt rồi nói:
– Anh hiểu. Anh đã đợi em gần bốn mươi năm rồi, đợi thêm một chút đâu có sao!
Lâm biết, anh là đàn ông mà, đâu dễ kiềm chế. Nhưng chính cô còn chưa biết mối quαп Һệ này sắp tới sẽ ra sao. Yêu, chắc chắn cô yêu. Nhưng để tính xa hơn, để trở thành vợ chồng còn có ý kiến của bố mẹ anh nữa, vì ba của Lâm chắc chắn ủng hộ cô và anh. Sonic đã không có một tình cảm ʇ⚡︎ử tế từ người cha ruột, thế nên Lâm trở nên cẩn trọng hơn. Yêu Minh, cô cảm thấy cuộc sống của mình thực sự có ý nghĩa hơn, đó mới là tình yêu đích thực. Nhưng để gắn bó lâu dài với một gia đình như nhà Minh, Lâm biết tình yêu là chưa đủ.
Dường như nhận ra những băn khoăn của Lâm, Minh thơm lên làn môi sưng đỏ của cô:
– Đừng lo, em chỉ cần yêu anh và vui vẻ, cứ ở bên cạnh anh và các con, mọi việc còn lại cứ để anh lo. Anh sẽ cùng em chăm sóc con, cùng em chia sẻ việc nhà, cùng em đón những đứa em của Sonic. Anh hứa sẽ là người cha tốt, người chồng tốt. Sẽ chẳng có gì cách được chúng ta, em hiểu không?
Lâm gật đầu. Vì tin và yêu anh nên cô mới dám thử anh. Chỉ là sau chuyện vừa rồi, cô hiểu rằng, một người như anh sẽ có rất nhiều vệ ϮιпҺ xung quanh. Chưa kể tới việc cô chưa diện kiến bố mẹ anh nữa. Tuy nhiên, gạt mọi suy nghĩ, Lâm nghĩ cô nên làm như anh nói. Nhân duyên là điều may mắn. Thế nên, khi ta yêu và được yêu, hãy biết nắm bắt hạnh phúc, nghĩ ngợi nhiều lại khiến cho không khí ấy gượng gạo đi. Cô mỉm cười:
– Anh thay đồ đi rồi ăn cùng em!
Minh gật đầu và đi vào phòng tắm. Khi bước ra, anh vui vẻ khi thấy Lâm đặt hai bát súp còn bốc khói lên bàn. Đã mười giờ đêm rồi, vậy mà căn hộ vẫn tràn ngập tiếng cười và những ánh mắt đong đầy niềm hạnh phúc. Ăn uống xong, anh và cô cùng nhau dọn dẹp và trò chuyện một lát nữa rồi mới đi ngủ. Một đêm ngủ ngon cho cả hai người…
Sáng hôm sau, Lâm lười biếng mở mắt, không thấy Minh đâu, cô đưa tay sang chỗ anh nằm, gối vẫn còn ấm, chắc anh mới dậy thôi. Bật dậy và bước vào phòng tắm, thấy ai đó đã nhả sẵn kem ᵭάпҺ răng ra bản chải, Lâm bất giác bật cười. Vậy là những gì tối qua không phải là mơ. Bước ra ngoài, thấy bóng dáng cao lớn của anh đeo tạp dề đang loay hoay xé ϮhịϮ gà nấu miến. Cô chủ động ʋòпg tay ôm lấy anh từ phía sau:
– Ông xã, chào buổi sáng!
Minh đơ người mất một lúc. Lần đầu tiên cô ôm anh trước, lại gọi hai tiếng ” ông xã “, lòng vị Tổng giám đốc gần bốn mươi tuổi kia hân hoan kì lạ. Anh trêu cô:.
– Vợ muốn sáng nay anh ăn miến hay ăn em?
Lâm phì cười:
– Ăn miến!
Rồi cô cũng lăng xăng phụ anh. Đúng lúc đó, điện thoại của Lê Minh báo tin nhắn đến. Vì anh để điện thoại ở bàn ăn nên nghe chuông khá rõ. Minh không ngần ngại nói:
– Vợ, em xem giúp anh ai nhắn tin đấy, hay là Lý Hoàng báo lịch làm việc!
Lâm vui vẻ cầm máy lên. Tin nhắn từ số điện thoại được lưu là ” ANH VỢ”. Anh Tiến ư? Lâm tò mò không biết anh Tiến nhắn gì nên mở ra. Đập vào mắt cô là dòng chữ:
– Em rể, tối qua ổn chưa để anh chở bà Ꮙ-ú về?
Tuệ Lâm trân trân nhìn màn hình rồi quay lại nói:
– Ông xã, lịch làm việc của anh hôm nay dày đặc luôn ạ!