Đau Thương Qua Rồi Chương 40

Tác giả : An Yên

Thấy thái độ của Tuệ Lâm, Minh chau mày suy nghĩ, có chuyện gì ư? Sao Lâm lại bảo anh nói dối? Rõ ràng hôm qua anh nghe điện thoại bên ngoài, không ai biết. Sáng nay cô vẫn vui vẻ cơ mà. Hay vì lúc chiều anh vào chùa và không nghe điện thoại của cô nên Lâm giận? Lê Minh nhìn sâu vào mắt Lâm – giận dữ có, tủi hờn có mà trách móc cũng có. Anh nhẹ giọng:

– Vợ, sao em lại hỏi lạ thế?

Tuệ Lâm nhắc lại câu hỏi:

– Minh, em hỏi anh một lần nữa, tại sao anh nói dối em?

Minh lắc đầu:

– Anh không lừa dối em điều gì cả. Em bình tĩnh đi, em nói rõ được không Lâm?

Lâm gật gật đầu, nhưng không phải là chấp nhận lời nói của Minh mà cô hiểu, đến cuối cùng, anh vẫn chọn cách giấu diếm quá khứ đó. Là anh không muốn cho cô biết hay còn lí do gì khác? Nhưng hiện tại, nghe anh trả lời, cô muốn một mình. Không phải cô hết yêu anh mà cô muốn anh và cô đều trấn tĩnh – trấn tĩnh để anh nhìn nhận lại việc mình làm đã đúng hay chưa. Đôi khi trong tình yêu, không phải cứ vồ vập, phải dính nhau như sam mới là cách thể hiện tình cảm đúng đắn.

Cho nhau một khoảng trời riêng, tôn trọng suy nghĩ của nhau ,cho nhau cơ hội nhìn lại bản thân cũng là một cách yêu để xóa nhòa mọi hiểu nhầm, mọi nghi ngờ. Tuệ Lâm nghĩ thế. Còn giờ đây, nếu cô truy hỏi đến ngọn ngành, rồi anh cũng sẽ nói thôi. Nhưng Lâm không thích như vậy, , nếu bắt người ta nói ra điều họ muốn giấu diếm đến cùng, vậy khác gì ép buộc. Cô muốn Lê Minh ʇ⚡︎ự mở lòng với cô, muốn vậy, cách tốt nhất là cho họ ʇ⚡︎ự tĩnh tâm để đưa ra quyết định.

Hít một hơi sâu, Tuệ Lâm nói:

– Em muốn một mình!

Lê Minh chưng hửng:

– Tại sao? Lâm à, anh làm bất kì điều gì đều nghĩ cho em và con, anh không lừa dối em!

Tuệ Lâm nhìn anh:

– Minh, em đã cho anh một cơ hội, đã hỏi anh về công việc hôm nay thế nào? Nhưng anh không nói thật. Bây giờ thế này, em đang mất bình tĩnh và em không muốn quyết định bất kì việc gì khi không bình tĩnh, huống hồ đây là việc hệ trọng của cuộc đời em. Do đó, tốt hơn hết, anh nên về Biệt thự sống một thời gian. Khi em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Còn lúc này, em không muốn nghe gì cả!

Lê Minh lay lay vai cô:

– Ở nhà đã có chuyện gì rồi đúng không? Anh thấy em lạ lắm, ai đã nói gì với em? Anh sẽ ở đây, anh không đi đâu hết!

Tuệ Lâm kiên quyết:

– Anh không đi đúng không? Vậy mẹ con em sẽ đi!

Lâm nói xong thì gạt tay Minh ra, anh giữ chặt tay cô:

– Nhưng anh không làm gì có lỗi với em và tình yêu của chúng ta?

Lâm lắc đầu:

– Em có bảo anh có lỗi trong tình yêu của chúng ta đâu? Anh mà có lỗi thì khi anh về đã không thấy mẹ con em nữa rồi! Nhưng anh không nói thật, nên em cần thời gian để suy nghĩ!

Lê Minh chen ngang lời cô:

– Nhưng anh…

Tuy nhiên, Lâm không để anh nói hết câu:

– Em hỏi lần nữa, anh đi hay để mẹ con em đi?

Minh thở dài:

– Được rồi, anh đi. Anh sẽ về Biệt thự vài hôm. Nhưng em phải hứa với anh, em ở yên đây, không được đưa Sonic đi đâu hết!

Lâm gật đầu:

– Được! Đồ của anh, em xếp trong vali cả rồi!

Minh nhíu mày:

– Em đuổi anh luôn à, phải cho anh cơ hội giải thích chứ?

Lâm xua tay:

– Không phải lúc này!.

Lê Minh thở hắt ra:

– Cứ để đồ anh ở đây, Biệt thự còn nhiều đồ mà!

Người đâu mà lắm đồ thế không biết. Một cái va li toàn hàng hiệu, vậy mà bảo vẫn còn nhiều. Đấy, đã đẹp trai còn dát hàng hiệu lên người, gáι chả ngó nhiều mới lạ. Không cho một bài học là không ổn…

Lâm thờ ơ đáp:

– Tùy anh. Em buồn ngủ rồi!

Minh kéo cô sát vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình, Lâm cũng tranh thủ hít hà mùi hương quen thuộc. Giọng anh khàn khàn rơi tгêภ đỉnh đầu cô:

– Nhớ ăn uống, nghỉ ngơi đúng giờ nghe chưa?

Lâm không nói gì, chỉ gật đầu. Anh thơm lên trán cô rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Lâm ngồi phịch xuống ghế. Cô thấy mình chả khác gì đang ᵭάпҺ bài, ᵭάпҺ cược tình yêu của mình. Nếu Lê Minh chân thành, anh sẽ ʇ⚡︎ự biết cách làm gì. Còn nếu anh vẫn không thẳng thắn nói ra, cứ giấu giấu diếm diếm thì biết tay cô.

Tối hôm đó, Lâm chẳng tài nào ngủ được. Quen hơi bén mùi anh rồi, nay cô thấy trống trải ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Điện thoại báo cuộc gọi đến của Lê Minh, Lâm tắt phụt nguồn máy. Nhưng nhiều lúc cô thấy mình đúng là đồ ăn hại, tắt máy làm cao nhưng được mười lăm phút sau lại tò mò mở ra xem có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn không. Kết quả, có tới mười lăm cuộc gọi nhỡ và một loạt tin nhắn:

– Lâm, xin em đừng chặn cuộc gọi của anh. Em không muốn nghe thì anh không gọi nữa, nhưng cho anh nhắn tin được không?

– Lâm, em nhớ ngủ sớm đi. Không có anh, em ôm gối cho chặt, đừng sợ nhé!

– Lâm à, anh nhớ em và con quá…

Lâm đọc đi đọc lại, nước mắt nhờ nhoẹt gối, không phải giận mà vì nhớ, nhớ đến quay quắt không chịu nổi. Chả biết cái thành trì cô dựng lên sẽ vững chãi tới đâu, nhưng Lâm nhận ra một điều. Hóa ra khi yêu, cái cảm giác giận dỗi thật sự khó chịu. Nhớ mà không thể nói, buồn mà không thể than, ngột ngạt không chịu nổi. Tuy nhiên, để dạy cho vị Tổng giám đốc kia một bài học, đành phải chịu khó vậy.

Ngày hôm sau…

Một đêm khó ngủ khiến mắt Lâm thâm xì. Cô phải dặm phấn thật kĩ để che khuyết điểm. Tuệ Lâm dậy sớm. Lần đầu sau mấy tháng yêu anh, cô ʇ⚡︎ự lấy kem ᵭάпҺ răng. Cảm giác trống trải và khó chịu ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Trước đây, cô và Hải cũng từng tranh cãi và rồi vài hôm sau, Hải đến xin lỗi, cô cho qua, vậy là xong. Nhưng cái cảm giác lần này nó lạ lắm, khó tả lắm. Rõ ràng là cô chủ – động – giận, vậy mà ruột gan cứ bồn chồn, lòng dạ day dứt, nhớ thương như có ngàn vạn con côn trùng gặm nhấm ς.-ơ τ.ɧ.ể.

Ăn sáng xong, vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy anh đứng sẵn chờ mình:

– Anh đưa em đến công ty nhé, em ăn rồi chứ?

Đôi mắt anh thâm quầng đâu hơn gì cô. Chỉ là cô có phấn che đi thôi. Trông anh vẫn chỉn chu, phong độ, chỉ là nhìn kĩ sẽ thấy sự mệt mỏi, có lẽ cả đêm anh không ngủ. Nhìn xót lắm, thế nên Lâm đã định đồng ý lời đề nghị đó rồi. Nhưng cuối cùng, cô lắc đầu:

– Không cần!

Nói rồi, để mặc vị Tổng giám đốc cười khổ một mình, cô bấm thang máy xuống tầng hầm lấy xe máy đi tới Công ty…

Cả một ngày trời, Lâm vùi đầu vào công việc để ﻮ.เ.+ế+..Ŧ thời gian. Cô hi vọng chính mình sẽ vượt qua thử thách này. Cô không nghe điện thoại cũng chẳng thèm trả lời tin nhắn yêu thương hay những lời nhắc nhở quan tâm của anh.

Bảy giờ tối, tiếng chuông cửa vang lên. Bà Ꮙ-ú bế Sonic ra mở cửa trong khi Tuệ Lâm đang soạn mấy tập tài liệu trong phòng. Lê Minh thấy Sonic thì mỉm cười, anh trao giỏ trái cây cho bà Ꮙ-ú rồi đưa tay bế Sonic:

– Chào con trai!

Cu cậu thấy Minh thì cười toe toét, đạp chân mù mịt, tay huơ huơ đòi bế. Anh hít hà ς.-ơ τ.ɧ.ể Sonic, cậu bé cũng níu chặt lấy anh. Bước vào trong, bà Ꮙ-ú ᵭάпҺ mắt về phía phòng làm việc, Minh hiểu ý nên ngồi chơi với Sonic.

Tuệ Lâm nãy giờ biết anh đến nhưng vẫn làm lơ, cô từ trong phòng bước ra rót nước uống, thấy Minh vui đùa với con, lòng cô mềm nhũn ra rồi ý nhưng vẫn trưng ra bộ mặt lạnh như đá. Chẳng biết anh đã kịp ăn chưa, vì cô nghe tin Công ty anh có Hợp đồng lớn, chắc chắn rất bận, giờ này đã có mặt ở đây rồi thì đêm nay ҳάc định lại thức xuyên đêm cho xem. Thấy cô, Minh ngước lên hỏi:

– Em đang làm việc à?

Tuệ Lâm khẽ gật đầu, rót một cốc nước to rồi đi vào đọc tài liệu. Nhưng cái óc của cô ăn hại lắm, chả nhập nổi chữ gì. Ngoài kia, Minh hết tập ngồi cho Sonic lại trò chuyện với bà Ꮙ-ú, cả ba người vui vẻ cười ngặt nghẽo.

Chín giờ tối, Lâm nói vọng ra ngoài:

– Vú ơi, nhờ Ꮙ-ú bế Sonic vào con cho cháu ngủ với ạ!

Biết cô cố tình tránh mặt mình, Minh đưa Sonic cho bà Ꮙ-ú rồi xin phép ra về. Cánh cửa khép lại, Lâm thở hắt ra. Đã qua một ngày…

Bà Ꮙ-ú bế Sonic vào phòng, nói khẽ:

– Lâm à, Ꮙ-ú thấy cậu Minh có vẻ mệt như sắp ốm, thấy Ϯộι Ϯộι. Bên đó ở một mình rồi chẳng biết có chịu ăn uống không? Vú không dám bàn chuyện của con, nhưng nếu có khúc mắc, con nói ra cho nhẹ lòng. Hành nhau như thế, Ꮙ-ú thấy xót hai đứa bây lắm.

Lâm vừa cho Sonic bú vừa nói:

– Vú cứ kệ anh ấy. Ai bảo, cái Ϯộι nói dối, giấu giấu diếm diếm. Con làm một lần cho chừa đi. Vú cứ bình thường, xem anh ấy làm gì! Vú yên tâm, con không còn là trẻ con, con biết phải làm gì mà!

Bà Ꮙ-ú gật đầu nói:

– Ừ, hai đứa buồn Ꮙ-ú cũng có vui nổi đâu. Sonic nó quen hơi cậu Minh rồi nên cũng biết buồn khi cậu ấy về đấy. Lát con lót thằng bé vào nôi hay để Ꮙ-ú ru nó ngủ rồi Ꮙ-ú lót cho?

Lâm lắc đầu:

– Không ạ, con định cho Sonic ngủ tгêภ giường với con ạ. Nằm một mình thấy trống trải, ôm cục vàng này cho dễ ngủ Ꮙ-ú ạ!

Bà Ꮙ-ú mỉm cười, vỗ vỗ mông Sonic:

– Đấy, chờ ít hôm cho mẹ hết giận ba đã nhé, làm gối ôm cho mẹ nha con!

Tối hôm đó, Lâm ôm Sonic ngủ, cảm thấy hơi ς.-ơ τ.ɧ.ể của Minh vẫn ở tгêภ người thằng bé. Còn Lê Minh về nhà, làm việc tới ba giờ sáng mới đi nằm nhưng cũng chả ngủ được. Lần đầu tiên trong đời anh hiểu cái trống trải, bứt rứt khi bị người yêu giận nó khổ sở thế nào. Minh ơi là Minh, cứ tưởng rằng để Lâm khỏi suy nghĩ, nào ngờ lại được ăn hành, mà loại hành tím, cay xè sống mũi luôn.

Lần đầu tiên anh hiểu, trong tình yêu, dù một lỗi nhỏ cũng có thể khiến đối phương tổn thương, cũng bị trừng phạt. Thế giới phụ nữ đã phức tạp, phụ nữ thông minh và ϮιпҺ tế lại còn đáng sợ hơn ý. Há miệng mắc quai rồi Minh à, mặt dày đến gặp người ta một lần nữa mà Lâm không chuyển ý thì phải chọn cách khác vậy, kẻo mất vợ như chơi. Hi vọng ngày mai trời hửng sáng….

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *