Đau Thương Qua Rồi Chương 33

Tác giả: An Yên

Sáng hôm sau…

Trần Hải ăn mặc chỉn chu và đứng trước phòng của Chủ tịch Tập đoàn BUILD – Vương Thăng. Sau ba tiếng gõ cửa, một âm thanh trầm ấm vang lên:

– Mời vào!

Hải khép nép bước vào và cúi chào:

– Chào Chủ tịch!

Thăng chỉ chiếc ghế tгêภ bộ sofa và nói:

– Cậu ngồi đi!

Hải từ tốn ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Vương Thăng nổi tiếng là một vị Chủ tịch hét ra lửa, không nói hai lời. Trong công việc, cái gì Chủ tịch Vương Thăng đã quyết thì không bao giờ có chuyện thay đổi và cũng vô cùng sáng suốt. Vì thế, câu nói ngày hôm qua của anh khiến Hải cả đêm mất ngủ.

Thăng nhàn nhã ngồi xuống đối diện Hải, rót một tách trà đẩy về phía Hải. Hải lắp bắp:

– Anh…anh….để em làm cho ạ!

Thăng lắc đầu:

– Không. Trà của tôi không phải ai muốn pha thì pha, ai muốn rót thì rót đâu. Có những người vào phòng này có thể thoải mái ngồi mà chẳng cần mời, thoải mái pha trà, rót và uống, nhưng cũng có những kẻ không được phép động vào. Cũng như cái Tập đoàn này, không phải ai muốn vào thì vào rồi ʇ⚡︎ự tung ʇ⚡︎ự tác cho rằng mình ấm thân muốn làm gì thì làm. Cái Tập đoàn này như một ngôi nhà, luôn phải có NÓC!

Hải toát mồ hôi hột. Tay run run cầm tách trà lên rồi lại sợ ᵭάпҺ rơi nên đặt xuống:

– Chủ tịch, tôi không hề biết Lê Minh là chỗ thân thiết với anh, tôi có mắt như mù, đụng người không nên đụng. Chỉ cần Chủ tịch cho tôi cơ hội, tôi chắc chắn sẽ nỗ lực hết sức mình đưa Công ty HA của tôi phát triển và góp phần cho sự đi lên của Tập đoàn BUILD. Tôi hứa sẽ không đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ gì tới Lê Minh nữa, xin anh hãy tin tôi…

Thăng bật cười. Vị Chủ tịch này có đặc điểm rất LẠ – không phải cười là vui. Đôi khi buồn cũng cười, tức giận cũng cười mà vui lại chưa chắc đã cười. Nụ cười của Thăng luôn khiến đối phương khó hiểu, chỉ có hai anh bạn thân từ bé Bảo Long và Lê Minh hiểu được. Nụ cười này có ý nghĩa gì đây? Câu trả lời được nói ra ngay sau đó:

– Tôi đã từng tin cậu hứa hẹn, cũng như Tuệ Lâm từng nghe cậu thề non hẹn biển ý. Nhưng cậu đã làm gì? Với gia đình, cậu là kẻ phụ tình tàn nhẫn, gây mất đoàn kết nội bộ. Với công việc, cậu sa vào ăn chơi sa đọa, để mặc Công ty HA cho phó giám đốc xoay xở. Mỗi tuần cậu ghé vào công ty được mấy lần? Hợp đồng không thèm kiếm, có đối tác tìm thì ủy quyền cho phó giám đốc, vậy cậu giữ chức vụ Giám đốc làm gì cho chật chỗ?

Hải siết chặt hai tay vào nhau để lòng bớt run sợ:

– Chủ tịch, em sẽ thay đổi!

Thăng tiếp tục:

– Doanh thu tháng trước đã giảm nhẹ, tôi vẫn im lặng để xem cậu làm thế nào để vực dậy. Tháng này doanh thu vẫn đang đi xuống. Đã vậy, thân làm Giám đốc mà suốt ngày ɾượu chè, quán Bar hút sách…. Cậu muốn ૮.ɦ.ế.ƭ thì ૮.ɦ.ế.ƭ một mình đi, đừng để ảnh hưởng đến tới cả Công ty và nhất là công nhân làm công ăn lương, họ chỉ mong chờ công việc ổn định và đồng lương mỗi tháng thôi. Cậu bê tha như thế thì thử hỏi Công ty đi về đâu? Đến lúc đó, công ty HA phá sản, bao nhiêu công nhân viên mất việc, cậu đã thấy tai hại chưa? Còn Tập đoàn của tôi, cậu chỉ là một con sâu nhỏ xíu, tôi chỉ cần lấy đũa gắp ra, vứt đi là xong!

Mồ hôi lạnh túa ra khắp mặt Hải. Anh ta ôm lấy trán đầy căng thẳng rồi nói:

– Chủ tịch, tôi sẽ thay đổi, còn chuyện hôm qua….

Thăng lắc đầu, nhếch môi:

– Không có chuyện hôm qua thì hôm nay cậu vẫn ngồi đây. Tôi và Lê Minh là bạn, nhưng chúng tôi công tư ρhâп minh, không bao giờ để chuyện riêng tư ảnh hưởng đến công việc. Tôi và cậu ấy có thể làm tất cả vì bạn bè nhưng phải đúng và không liên quan tới công việc, cậu hiểu không?

Dừng một chút để nhìn biểu hiện của Hải, Thăng nói tiếp:

– Tôi nói thật nhé, cỡ như cậu đừng ᵭấu với Lê Minh mà thiệt thân, tôi không dọa đâu! Vả lại nói riêng một chút, cậu cũng lạ thật đấy, ăn chơi đàn đúm tùm lum, vợ nó bỏ là đúng, cậu níu kéo làm gì? HÈN lắm! Cảm thấy ʇ⚡︎ử tế được thì sống cho đàng hoàng mà giữ cô ấy, còn khi không đáng mặt đàn ông để giữ nữa, để mất vợ rồi thì giành giật làm gì để người ta cҺửι cho NHỤC? Nếu còn muốn cô ấy tôn trọng, cậu hãy sống cho ʇ⚡︎ử tế, hết duyên rồi, đường ai nấy đi, cậu phá người ta làm gì?

Hải gật đầu:

– Được được, tôi sẽ cố gắng, sẽ không đụng đến họ nữa, đổi lại Chủ tịch cho tôi cơ hội, được không?

Thăng nhìn Hải:

– Cậu không có tư cách ra điều kiện với tôi. Tôi nói rồi, chúng tôi công tư ρhâп minh. Đó là tôi nhắc nhở cậu chứ không lôi việc nhà vào công việc. Cậu hứa làm gì, suốt ngày ăn chơi có làm việc đâu!

Hải xua tay:

– Tôi vẫn làm việc mà Chủ tịch, có chơi bời gì đâu? Chỉ là dạo này mẹ tôi hay đau đầu nên tôi mới bị ρhâп tán tư tưởng…

Thăng vứt xoẹt xấp ảnh lên bàn. Đó là những tấm hình chụp Hải say khướt ở quán Bar, õng ẹo cùng mấy cô ả thiếu vải và sử dụng ma túy đá. Hải trân trân nhìn những bức ảnh vương vãi tгêภ bàn. Vuốt vội mồ hôi tгêภ mặt, cảm thấy mắt cay xè vì vị mặn của mồ hôi, Hải run run:

– Cái này…tôi…tôi…

Thăng lạnh giọng:

– Vẫn muốn cãi?

Hải ngước nhìn Thăng:

– Chủ tịch….tôi…tôi…sao anh có những bức hình này?

Thăng lại cười:

– Tôi không hay xía vào đời tư người khác. Những tấm ảnh này do trợ lý của tôi tình cờ thấy được và chụp lại. Vì tôi không nghĩ cậu sa đọa như thế, nhưng tình cờ quán Bar này…lại là chỗ quen thân với tôi.

Hải cúi gằm mặt:

– Vậy là…tôi không còn cơ hội?

Thăng đặt một tờ giấy trước mặt Hải:

– Từ nay, Công ty HA chính thức tách ra khỏi Tập đoàn BUILD, ʇ⚡︎ự thân vận động, cậu muốn làm gì để chèo lái nó thì tùy!

Hải hốt hoảng nhìn tờ giấy có đóng dấu đỏ và chữ kí dứt khoát của Thăng. Hành động này đồng nghĩa với việc HA bị đuổi cổ khỏi Tập đoàn BUILD. Thà rằng Hải đủ thế và lực để tách ra riêng, đằng này lại là lúc Công ty đang khó khăn, nếu vẫn ở lại Tập đoàn, HA của Hải còn có một tấm lá chắn, dù vẫn phải xoay xở nhưng còn có nhiều cơ hội, có thể xin chỉ thị và sự giúp đỡ từ Tập đoàn.

Đằng này bây giờ Hải như một đứa con chưa trưởng thành bị tống ra khỏi nhà vì quá ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ, gia tài chỉ là một mớ kiến thức ít ỏi, vài đồng bạc lẻ mà còn phải kéo theo cả một đoàn tàu há mồm đằng sau. Quyết định này không chỉ là việc ném Hải ra ngoài ʇ⚡︎ự bươn chải mà còn khiến anh ta ทɦụ☪ nhã ê chề.

Hải run rẩy cầm tờ giấy, Thăng nói tiếp:

– Tôi hi vọng cậu thay đổi, đừng để nhân viên của mình ૮.ɦ.ế.ƭ đói vì họ là thành phần cốt cάп làm nên thành công và họ còn có cả một gia đình để lo toan. Muốn họ hết lòng vì công việc thì phải đảm bảo một đời sống tốt cho họ. Ra ngoài đi!

Hải cầm tờ quyết định, cúi chào Vương Thăng rồi lê từng bước nặng nhọc ra khỏi căn phòng. Bi kịch của cuộc đời Hải là hậu quả của một loạt sai lầm từ SỰ PHỤ BẠC – phụ tình yêu của Lâm, phụ niềm tin của Thăng và bao nhân viên. Khi cái sai ngày càng lớn, Hải không sửa mà còn sa vào trăng hoa, ăn chơi đàng đ.ɨế๓ khiến sai lầm ngày càng trầm trọng. Biết trách ai đây ngoài bản thân anh ta? Từ ngày li hôn Lâm, Hải chỉ biết lao vào ɾượu chè và Ьὰι Ьα̣c, gáι gú. Những cuộc tình một đêm chóng vánh, ăn bánh trả tiền, hôm sau tỉnh lại – khuôn mặt của cô ả ngủ với mình đêm qua Hải cũng không nhớ. Rồi chậc lưỡi cho qua.

Về nhà làm gì khi bà Liên suốt ngày lèm bèm trách móc. Đáng lẽ ra Hải đã có một gia đình êm ấm, vợ đẹp con ngoan, công việc ổn định. Vậy nhưng chính anh ta đã đẩy cuộc hôn nhân ấy xuống vực thẳm chỉ vì những khao khát ðụ☪ ϑọทջ không kiềm chế. Lương nhân viên tháng này còn chưa đủ để trả, nay lại bị tống cổ khỏi Tập đoàn, Hải rối bời cả tâm trí.

Thất thểu ngồi vào xe, Hải ᵭάпҺ mạnh vào vô lăng, cҺửι thề:

– Mẹ kiếp! Chờ tao ổn định Công ty rồi tụi bay ૮.ɦ.ế.ƭ cả lũ với tao. Thấy tao khó khăn nên cố tình đuổi tao à? Chờ đấy! Tao cho ૮.ɦ.ế.ƭ hết!

Lái xe về công ty, vừa bước vào phòng, Hải đã nhìn thấy khoảng mười tờ đơn xin thôi việc, trong đó có cả Phó giám đốc lâu nay thay Hải gồng gánh Công ty. Mẹ cha chúng nó, khi làm ăn nên nổi thì xu nịnh đủ kiểu, lúc sa cơ lỡ vận thì rút hết. Đúng là loại không có tính người. Tao một tay gây dựng HA thì giờ hà cớ gì không dựng xây lại được?

Phê duyệt những đơn xin nghỉ việc , Hải tiến hành một cuộc họp khẩn cấp để thông báo về quyết định của Tập đoàn. Cuộc họp không đông đủ, khá nhiều nhân vật vắng mặt và cả những lí do trời ơi đất hỡi. Kể cả khi Hải công bố sẽ một mình gây dựng lại HA và sẽ cố gắng, quyết tâm chèo lái nó vững vàng, mong mọi người giúp đỡ thì tất cả đều im lặng. Mãi tới một lúc sau, một người đứng dậy và nói:

– Thưa giám đốc, chúng tôi chỉ là những người làm công ăn lương, mọi thứ đối với chúng tôi đều quy ra tiền ra gạo để duy trì cuộc sống. Nay công ty rệu rã cả rồi, phó giám đốc lâu nay vất vả để nó vững mà không thể. Anh thử nghĩ xem, giờ chúng tôi sao dám tin anh? Mạo hiểm trong kinh doanh là ” được ăn cả ngã về không”, mà anh thì chẳng có gì chắc chắn cả!

Mọi người đều đồng tình với ý kiến đó. Người đàn ông đó lại tiếp tục:

– Vả lại, đến lương tháng này chúng tôi cũng không biết có được phát nữa hay không? Thủ quỹ, kế toán và phó giám đốc hiện tại đều không thể liên lạc được!

Hải hσảпg hốϮ đến lạc cả giọng:

– Cái gì? Không liên lạc được? Là sao?

Mọi người phía dưới nhao nhao:

– Giám đốc mà ban lãnh đạo Công ty không liên lạc được cũng không biết sao?

– Bọn đó vơ vét sạch quỹ sạch vốn và chuồn lẹ rồi cũng nên!

Hải ૮.ɦ.ế.ƭ sững. Bà Liên từng cảnh báo anh ta và giờ đây lời đó có vẻ như đang thành sự thật. Đơn xin thôi việc đã phê duyệt rồi, họ không còn là nhân viên của HA nữa. Hải buông thõng hai tay, mọi người lắc đầu ngán ngẩm ra khỏi phòng họp. Anh ta thật sự trắng tay rồi…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *