Đau Thương Qua Rồi Chương 32
Tác giả : An Yên
Lâm giật mình quay lại. Trần Hải bước tới trước mặt cô. Rõ ràng anh ta không được mời tới đây, chắc là anh ta đã đợi ngoài này chờ Lâm đi ra. Dù không dự tiếc cưới của anh Tiến nhưng có vẻ Hải đã uống ɾượu trước khi đến đây. Khuôn mặt đỏ bầm, những đường gân xanh nổi lên tгêภ trán rất đáng sợ. Anh ta nhìn Lâm với ánh mắt vừa căm giận lại vừa khát khao, ánh mắt của kẻ bất chấp mọi thủ đoạn. Bước đến trước mặt Lâm, gã gằn giọng:
– Sao, tôi nói đúng quá chứ gì? Bày đặt thanh cao, ra đi cao thượng không đòi hỏi gì. Trước mặt tôi còn chú chú cháu cháu, tối ℓêп gιườпg, nằm dưới thân thằng cha đó, cô có gọi nó bằng chú không?
Lâm lấy lại bình tĩnh, nghe những lời chói tai đó, nếu không bận bế Sonic chắc chắn cô sẽ cho Hải mấy cái tát rồi:
– Hải, nhà anh có gương không? Anh nói người khác rồi có soi lại mình không? Anh lăng loàn với chính chị dâu, có người vợ nào chịu được cảnh đó? Còn tôi, khi đã ʇ⚡︎ự do, yêu ai – lấy ai – ngủ với ai là quyền của tôi. Tôi có mèo mả gà đồng giống anh đâu?
Hải cười ha hả:
– Chứng cứ rõ ràng đó mà còn cãi à vợ cũ? Chắc chắn tụi mày đã tằng tịu từ trước, chỉ là vì tao tin mày nên không nhận ra. Mày chờ tao mắc lỗi để chia tay thôi. Cái ngu của tao là để mày dắt mũi. Cũng nể mấy đứa nhà quê thật. Cất công đợi chờ để cặp với thằng giàu hơn chồng. Nể!
Lâm cười:
– Óc của anh chỉ nghĩ được đến đó thôi hả? Sao anh hèn thế Hải? Anh quá đáng thương!
Hải điên tiết định lao vào Lâm thì tiếng xe phanh kít phía sau làm hắn giật mình. Minh từ xa đã thấy Hải nên gấp gáp phóng xe lại. Anh vội vã bước ra:
– Tuệ Lâm, em có sao không?
Thấy Minh, Hải càng làm già:
– Sao, không chú cháu nữa à? Hai kẻ lang chạ là đây chứ đâu nữa. Mày không đủ tư cách nuôi con, Lâm ạ! Đưa con tao đây!
Hải vừa nói vừa đưa tay ra có ý giật lấy Sonic. Minh nhanh nhẹn bắt lấy tay hắn:
– Mày không xứng đáng!
Hải quắc mắt nhìn Minh:
– Thế mày mới xứng đúng không? Loại phá tan hạnh phúc gia đình người khác như mày rồi cũng sập sớm thôi!
Minh nhếch môi:
– Tao có như thế nào cũng không đến lượt mày lo! Còn gia đình mày do ai phá đi thì mày rõ hơn tao!
Hải bị chọc giận đến điên tiết, mắt long sòng sọc. Những lời nói qua nói lại khiến Sonic giật mình khóc thét lên. Lâm áp con vào lòng cưng nựng, cu cậu nín khóc, mắt ráo hoảnh nhìn hai người đàn ông đang giằng co trước mặt. Hải nhìn Sonic:
– Con à, bố đây! Về với bố và bà nội đi con. Sau này lớn lên đừng đụng đến cái lũ nhà quê. Vì bố không nghe lời bà nội nên bố con mình mới xa nhau đấy!
Lâm trừng mắt nhìn Hải:
– Anh im miệng đi! Đây là con tôi, tòa đã xử cho tôi được nuôi con, anh không có quyền đó. Việc của anh là chu cấp hàng tháng và thăm con.
Hải quát:
– Nó là con tao, để nó cho lũ mọi rợ tụi bay mà ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ hả?
Lê Minh nắm lấy cổ áo Hải nhấc bổng lên:
– Hạ cái thanh quản xuống nếu không muốn miệng vỡ làm đôi!
Giọng nói lạnh tanh của Minh khiến Hải dừng động tác giành giật Sonic, rồi chợt hắn cười ha hả:
– Mày nói ai đấy thằng chó?
Tay còn lại của Minh nắm chặt, khớp kêu răng rắc. Lâm vội nắm lấy tay anh:
– Minh, đừng anh, không đáng đâu, đừng làm thế trước mặt con!
Minh nới lỏng tay, Hải cười lên man rợ. Hình ảnh một Trần Hải hiền lành mà Lâm biết đã biến đi đâu mất. Trước mắt cô là một kẻ đáng sợ:
– Tình tứ quá, con tao ai cho nó gọi con? Việc quái gì tao phải sợ, thích thì nhào vào đây!
Minh trừng mắt:
– Tao không hiểu mày học hành kiểu gì mà ngu thế Hải ạ! Lâm không muốn tao ᵭάпҺ mày trước mặt con để giữ thể diện cho mày, để Sonic còn có chút ấn tượng tốt về cha của nó!
Hải gật gật đầu rồi bất chợt vung cú đấm. Nhưng Lê Minh bắt lấy tay Hải bẻ ngoặt ra sau, khớp kêu răng rắc. Cùng lúc đó, một thanh âm vang lên:
– Quậy đủ chưa?
Minh quay lại, anh Bá và chị Thảo đang bước tới:
– Ai cho chú đến đây?
Thấy anh trai, Hải cúi gằm mặt xuống:
– Anh hai, Sonic là con em, em chỉ đến thăm con thôi!
Anh Bá quát:
– Thăm ở đây à? Thăm kiểu đó à? Có đứa con nào chịu được người cha mặt đỏ gay, người sặc mùi ɾượu không?
Hải gân cổ lên cãi:
– Anh hai, nhưng nó theo trai, nó chờ cơ hội bỏ em để theo thằng kia, uổng công bố tin yêu nó!
Anh Bá không ngần ngại vung taγ tάt mạnh vào mặt Hải:
– Tao thay mặt bố tát cho mày tỉnh. Có óc không hả Hải? Mày chê người khác dơ mà chẳng thấy mình không sạch sao? Lê Minh là do tao vun vén cho Lâm đấy vì cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc với người ʇ⚡︎ử tế, không phải loại như mày!
Hải xoa gò má sưng đỏ:
– Anh dám ᵭάпҺ tôi vì một ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à?
Bá gật đầu:
– Vì nói suông với mày chỉ mệt óc mệt người thôi! Đây không phải là chỗ cho mày lớn tiếng, về đi!.
Hải cúi mặt xuống im lặng. Mọi người đang định giải tán thì một giọng trầm ấm vang lên:
– Trần Hải?
Là Vương Thăng. Anh chàng nhàn nhã bước tới sau khi thấy tụm năm tụm ba. Hải thấy Thăng thì khuôn mặt chuyển từ đỏ sáng tái mét :
– Chủ…tịch…anh đi đâu đây ạ?
Thăng hất hàm hỏi lại:
– Anh làm gì ở đây? Cứ lèm bèm như thế, hỏi sao doanh thu của Công ty giảm dần, Công ty sắp phá sản rồi đấy!
Hải lắp bắp;
– Dạ…thưa…chủ tịch. Thời gian này sức khỏe mẹ em… hơi mệt ạ. Anh yên tâm, em sẽ thay đổi ạ!
Thăng nhìn Hải:
– Cậu đã từng cố gắng để trở thành công ty con. Nhưng giờ đây, cái công ty ấy không nên tồn tại nữa. Sáng mai cậu lên phòng gặp tôi nhé!
Thăng nói xong nhìn thấy Hải đang rúm ró:
– Chủ…tịch…tôi không biết đó là bạn anh. Thứ lỗi cho tôi nha…
Thăng lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nghe nữa. Lê Minh lên tiếng:
– Thăng, ông nên ôm sách vở sang Hoàng Gia học cách xử lí công ty con xem! Mấy thành phần vớ vẩn này cũng chấp nhận được à, nể đấy!
Thăng cười:
– Cảm ơn nhã ý của ông bạn!
Hải nhìn Thăng van nài rồi quay lưng đi thẳng. Anh Bá quay sang Thăng:
– Cứ cho nó một bài học để biết ʇ⚡︎ự lập, dựa dẫm quen rồi! Cảm ơn Chủ tịch!
Thăng vỗ vỗ vai Bá :
– Cậu là người anh tốt!
Nói xong, mọi người vui vẻ tạm biệt nhau. Minh mở cửa cho mẹ con Lâm ngồi vào. Cô vẫn còn run rẩy về hành động ban nãy. Nếu Minh và mọi người không tới kịp, Lâm không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, Sonic bé nhỏ của cô có thể bị giật đi. Ôm chặt con vào lòng, cô lí nhí:
– Minh, cảm ơn anh!
Lê Minh đưa tay cầm lấy tay cô:
– Không, anh xin lỗi vì tới muộn khiến em và con sợ. Anh không dám nghĩ nếu mình tới muộn chút nữa thì…Lâm sẽ không có lần sau đâu!
Lâm gật đầu:
– Thôi qua rồi, giờ mình cần cẩn thận hơn. Em lo Hải tới chung cư. Bà Ꮙ-ú ở nhà…
Minh vẫn nắm tay cô trấn an:
– Em yên tâm đi, chung cư rất nghiêm ngặt. Anh sẽ đưa ảnh hắn cho bảo vệ, họ không cho lên đâu. Nhưng cũng nên dặn bà Ꮙ-ú cẩn thận, đưa Sonic xuống khu vui chơi nên có thêm người. Lâm, hay em và con cùng bà Ꮙ-ú về Biệt thự với anh?
Lâm lắc đầu:
– Không được đâu, chúng ta mới bắt đầu… em không muốn anh mang tiếng!
Minh cười:
– Anh không sợ thì em sợ gì chứ! Nếu em chưa sẵn sàng thì anh sẽ tới ở cùng em!
Lâm bùi ngùi:
– Minh, sao anh tốt với mẹ con em vậy?
Minh liếc cô:.
– Vì anh thương mẹ con em, hỏi vớ vẩn!
Xe rẽ vào chung cư. Phía bên kia đường, đối diện tòa nhà, một làn môi tái nhợt nhếch lên:
– Để tao xem tụi bay vui vẻ được bao lâu. Thứ tao không có thì chẳng thằng nào có hết!