Đau Thương Qua Rồi Chương 31
Tác giả : An Yên
Sáng hôm sau…
Mới sáu giờ sáng, một thân ảnh cao lớn đã nấu xong món súp gà bổ dưỡng. Vừa tháo tạp dề, đang định dọn dẹp một chút trước khi Tuệ Lâm dậy thì tiếng chuông cửa vang lên. Sợ Lâm giật mình, Minh vội vàng ra mở cửa. Thấy bà Ꮙ-ú, anh cười:
– Bác lên sớm thế, sao không ngủ thêm chút nữa? Bác có thẻ từ rồi cứ thư thư lên muộn cũng được mà!
Bà Ꮙ-ú đang tay ҳάch nách mang đủ thứ quà quê lỉnh kỉnh, thấy Minh mở cửa cũng đoán được phần nào câu chuyện. Bà cười hiền:
– Tôi sợ Tuệ Lâm không nhớ giờ dậy. Mọi chuyện ổn rồi chứ cậu?
Minh ra dấu OK rồi cười:
– Con cảm ơn bác đã dành tối qua cho con bên mẹ con cô ấy!
Bà Ꮙ-ú cười:
– Tốt quá, tôi chỉ mong cô ấy vui vẻ, hạnh phúc. Là cậu thì tốt quá rồi, còn gì bằng, hai người tốt gặp nhau còn gì bằng hả cậu. Tôi phải lên sớm chút kẻo lại bị nghi ngờ, với lại để chuẩn bị đồ ăn sáng nữa. Nhớ thằng cu mà chả ngủ được cậu ạ, không biết tối qua có khóc không?
Minh ҳάch bớt đồ cho bà Ꮙ-ú:
– Có dậy hai lần bác ạ, nhưng bú xong lại ngủ. Cháu hầm súp gà rồi, bác vào ăn luôn ạ!.
Bà Ꮙ-ú ái ngại:
– Ấy, ai lại để cậu vào bếp thế. Cậu cứ tốt với mẹ con Tuệ Lâm là già này vui rồi!.
Cả hai vừa cười vừa mở rộng cửa để bước vào thì bắt gặp Tuệ Lâm đang đứng khoanh tay với ánh mắt đằng đằng sát khí:
– Hai người hay quá ha? Lê Minh, anh dàn trận lừa em vậy có vui không hả?
Bà Ꮙ-ú liếc Lê Minh, giọng bà bối rối:
– Thực ra…
Minh nháy mắt cười:
– Anh đã nói rồi, để đạt được mục đích tốt, ta cần một chút thủ đoạn mà? Với lại, tối qua em ςư-ớ.ק nụ hôn đầu đời của anh rồi, phải chịu trách nhiệm đấy!
Ồ, hợp lí chưa? Đúng là không thể cãi nổi mà, có tức không cơ chứ? Đã thế, Minh còn quay sang kéo tay bà Ꮙ-ú:
– Đi bác, bác vào rửa tay rồi ra ăn với tụi con nhé!
Ánh mắt bà Ꮙ-ú hơi ái ngại vì sợ Lâm giận Lê Minh, nhưng anh có vẻ nắm bắt rất nhanh suy nghĩ của bà nên cười xòa:
– Không sao đâu bác!
Anh cất đồ của bà Ꮙ-ú đưa lên rồi quay sang Lâm vẫn đang nhìn anh không chớp mắt:
– Này Tuệ Lâm, anh biết mình đẹp trai rồi, nhưng không đến nỗi khiến em nhìn mãi không chán thế chứ? Có ăn đồ anh nấu không nào?
Lâm phụng mặt:
– Nguyên cả gia đình bị mua chuộc, đến cả bà Ꮙ-ú cũng không yên!
Lê Minh bước lại thơm trán cô rồi bất chợt ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ môi cô rồi buông ra. Chỉ một tích tắc mà khiến Lâm run rẩy cả người. Đúng là đồ ăn hại mà, tính mắng người ta mà mới chạm một chút đã bay sạch mọi khí thế rồi. Minh cất giọng khàn khàn mê hoặc:
– Anh mua chuộc vì việc tốt nên mọi người mới giúp đỡ mà, chứ việc xấu thì ai thèm giúp anh. Nếu không tin tưởng anh thì chắc Giám đốc Tiến cho anh ra rìa lâu rùi, anh đâu dám tơ vương chứ!
Tuệ Lâm còn trừng mắt nhìn anh một cái rồi mới lại bàn ngồi ăn. Thực ra, trong lòng cô đã nở hoa bung bét rồi ý, nhưng nhìn cái bản mặt nhơn nhơn kia đáng ghét quá nên cô mới dọa cho một trận. Thế nhưng dọa cũng chẳng ăn thua nên đành ngoan ngoãn ngồi ăn.
Ăn sáng xong xuôi, cô vắt sữa để ở nhà cho Sonic rồi cùng Minh đến Công ty. Thấy anh ung dung nhàn nhã tắm rửa, thay đồ và ra mở cửa, Lâm nhíu mày:
– Lê Minh, anh quên vali kìa!
Anh đẩy nhẹ lưng cô:
– Thôi chúng ta đi, anh lấy sau, lo gì!
Anh còn quay qua nựng Sonic mấy câu rồi mới cùng cô ra xe. Lâm nhìn sang anh:
– Sao anh không để em đi xe máy cho tiện?
Minh liếc cô:
– Không được! Đi xe máy bụi lắm. Vả lại, giờ em là người yêu của Lê Minh mà, đi xe máy nhiều người nhìn em, anh ngứa mắt lắm!
Lâm tủm tỉm:
– Có giữ được thế này cả đời không mà mạnh miệng thế?
Minh vừa khởi động xe vừa nói giọng chắc nịch:
– Có chứ, chắc chắn!
Anh dừng xe trước trung tâm đào tạo TIEN’S, tháo dây an toàn cho Lâm rồi nói:
– Trưa chuẩn bị về thì nhắn tin cho anh nha!
Lâm cười:
– Anh quên đây là trung tám của anh trai em à, em nói anh hai chở về là được rồi, anh bận thế mà?
Minh lắc đầu:
– Không được! Anh Hai bận lắm, sắp thành lập công ty bao nhiêu thủ tục, lại còn đám cưới vào cuối tuần nữa. Mà anh báo cơm rồi, không cho anh ăn à?
Nghe kiểu nó đó đủ hiểu đằng sau một khuôn mặt nghiêm túc và lạnh lùng kia là một độ ” LẦY” đang tăng cấp của Tổng Giám Đốc BEAUTY rồi. Lâm cười:
– Khéo tận dụng cơ hội quá nhỉ?
Lê Minh chợt hôn chụt vào má cô:
– Cơ hội không biết tận dụng thì ế đến già à?
Lâm bất ngờ trước hành động của Minh. Trước giờ, kể cả Hải cũng không thể hiện tình cảm chốn đông người như thế. Kiểu này chỉ thấy tгêภ phim ảnh hay trong truyện ấy. Cô ᵭάпҺ nhẹ vai anh:
– Đang chỗ đông người đấy!
Minh liếc cô:
– Em còn nói nữa thì đừng trách anh nhá!
Lâm vội mở cửa xe:
– Thôi, em vào đây!
Ánh mắt nhu tình của anh nhìn cô, Minh chờ Lâm đi khuất vào trong rồi mới mỉm cười lái xe đến BEAUTY. Một núi công việc đang chờ anh sau một đêm nghỉ ngơi.
Trưa hôm đó, Lê Minh lại chở cô về chung cư, cùng ăn cơm, nghỉ ngơi trong phòng của mẹ con cô, còn phòng kia dành cho bà Ꮙ-ú. Lâm ngại lắm, không lẽ buổi trưa lại bảo anh về. Nhưng cái kiểu thái độ ʇ⚡︎ự – nhiên – hơn – ruồi của ai kia khiến cô không biết xử sự thế nào cả. Bà Ꮙ-ú lại tỏ ra không hề quan tâm, cứ như hai người là vợ chồng rồi ý, cứ giục cô và anh vào nghỉ ngơi. Trong khi anh đang chơi với Sonic, cô tranh thủ hỏi bà Ꮙ-ú:
– Vú ơi.. anh Minh bảo…ở lại…con ngại lắm ạ
Bà Ꮙ-ú liếc nhìn anh đang vui đùa với Sonic:
– Con nhìn đi, Sonic là tất cả với con lúc này, chẳng phải thằng bé đang vui khi có một người cha đúng nghĩa sao? Nhà này cũng của cậu ấy cho chúng ta ở. Vú nói thật, không phải vì cậu ấy giàu mà Ꮙ-ú Ꮙ-ún vén đâu. Vì cậu ấy chân thành con ạ. Con nghĩ mà xem, cậu Minh vì yêu con mà làm rất nhiều thứ. Căn hộ này đâu thiếu cách kiếm tiền đúng không?
Lâm tần ngần:
– Nhưng…nếu ai biết….
Bà Ꮙ-ú vẫn nhẹ nhàng:
– Cô Lâm, xin lỗi nếu già này nhiều chuyện nhé! Tôi biết cô sau đổ vỡ hôn nhân, tôi thương cô như con ruột nên mới nói chứ dù sao tôi cũng chỉ là phận giúp việc, làm công ăn lương thôi. Nhưng tôi trải đời hơn cô, tôi nhìn ra sự thành thật trong tình cảm của cậu ấy. Ai cũng mong cô hạnh phúc, kể cả cậu Bá cô Thảo là người nhà cậu Hải thế thì cô còn lo gì điều tiếng?
Bà Ꮙ-ú nói đúng, hôm qua giờ Lâm đã nghĩ, cô và Hải mới chia tay mấy tháng nay, nếu cô yêu người khác, người ngoài liệu có dị nghị, cô sợ Minh mang tiếng. Thế nhưng, tình yêu đích thực là thế, chẳng cần lí do để biện minh và chẳng cần quá nhiều thời gian để chiêm nghiệm. Bởi đôi khi, thời gian đó lại làm mình mất đi cơ hội được hạnh phúc. Lâm không phải là người trải đời nhiều như bà Ꮙ-ú hay Minh, nhưng trong tình cảm, sau những tổn thương, cô nhận ra rằng phụ nữ cần phải mạnh mẽ và yêu thương bản thân mình, để đủ bản lĩnh vượt qua những bão giông của cuộc sống.
Nói chuyện với bà Ꮙ-ú, lòng cô nhẹ nhõm hơn, thoải mái hơn rất nhiều với việc trưa nay Minh sẽ ở lại đây, lại ôm cô ngủ trong ʋòпg tay ấm áp và rắn rỏi ấy. Dù giờ nghỉ trưa chỉ kéo dài một tiếng đồng hồ thôi nhưng với những người yêu nhau, chỉ một giây bên nhau cũng trở nên quý giá…
Tối hôm đó, anh chàng Tổng giám đốc lại đón cô và cùng về chung cư ăn cơm, có vẻ như anh không hề có ý định ҳάch vali về Biệt thự. Ăn uống xong, Minh còn rủ rê Lâm:
– Em ơi, mình đưa con sang nhà anh Tiến xem anh chị chuẩn bị đến đâu rồi nhé! Hôm qua giờ anh về mà bận quá nên mới chỉ gọi điện thôi!
Lâm ngạc nhiên:
– Ơ, em thấy sếp thong thả thế cơ mà? Rồi sếp không định ghé qua Biệt thự xem trộm khoắng hết đồ chưa à?
Lê Minh bật cười:
– Nhà anh ở đây mà! Em và con ở đâu thì nhà anh ở đó. Còn Biệt thự á, anh thách kẻ nào dám đột nhập vào đấy! Em yên tâm đi, cầm thêm bỉm cho con đi, lát về anh làm việc sau!
Lâm lắc đầu:
– Không được, anh không thể vui chơi quên công việc như thế. Vậy định tối nay cũng ngủ nhờ hả?
Minh kéo tay cô:
– Ừ, ngủ nhờ cả đời,hoặc chí ít là em và con về Biệt thự ở với anh!
Lâm chả làm được gì khi thảo luận với Minh vì cô luôn thua, đành mỉm cười và cùng anh sang căn hộ của anh Tiến. Chỉ mấy ngày nữa thôi là tới ngày trọng đại của anh trai quốc dân rồi…
Mấy hôm sau…
Cuối cùng, ngày cưới của anh Tiến chị Chi cũng đến. Hôm nay, Lê Minh đưa cô đi trang điểm từ sáng sớm, cùng địa điểm với chị Chi. Anh kiên nhẫn chờ cô và ngỡ ngàng khi thấy cô bước ra:
– Anh hơi ân hận vì đưa người yêu đến đây rồi đấy. Thế này giữ mệt lắm đây!
Mọi thứ đều được chuẩn bị tỉ mỉ từ những bông hoa tươi đến bàn tiệc. Lễ cưới của Đặng Tiến và Thảo Chi diễn ra trang trọng và ấm cúng, không mang vẻ khoa trương của những nhà giàu. Đây là sự ϮιпҺ tế của chị Chi. Thủ tục đám hỏi được thực hiện một ngày trước đó. Anh chị chọn ngày thứ bảy và chủ nhật để làm lễ hỏi và rước dâu thật thoải mái. Lê Minh cũng bận rộn không kém trong việc giúp đỡ anh trai Lâm. Thành ra Tuệ Lâm lại thảnh thơi nhất, chỉ chơi với Sonic và phụ anh mấy việc vặt.
Tình yêu của anh Tiến và chị Chi thật đáng ngưỡng mộ – tình yêu vượt qua ranh giới giàu nghèo bằng sự thấu hiểu và rung động chân thành của trái tιм, bằng sự vị tha và hi sinh cho đối phương. Nghe những lời anh chị dành cho nhau tгêภ sân khấu, Lâm ҳúc ᵭộпg rưng rưng, giọt nước mắt trong veo lăn xuống gò má cô. Lâm cũng mong mình có một hạnh phúc bình yên như thế. Lê Minh ngồi cạnh vội lau giọt nước trong veo đó, nắm chặt tay cô như củng cố niềm tin cho cô vào tình yêu của anh. Minh ghé tai cô:
– Chúng ta cũng sẽ có một đám cưới cổ tích, một cuộc sống hạnh phúc như thế, anh hứa!
Cô đỏ mặt nhìn anh rồi lặng lẽ gật đầu…
Cả bữa tiệc, Lê Minh đặt vào bát của Lâm đủ thứ bổ dưỡng, món gì to còn xắn tay xé nhỏ cho cô và bế Sonic giục cô ăn nữa khiến Lâm ngại vô cùng nhưng vẫn ngoan ngoãn tận hưởng sự cưng chiều đó. Anh chỉ nhấp vài ngụm ɾượu với chú rể cô dâu và mấy người bạn thân, trong đó có Chủ tịch Vương Thăng và anh Bá chị Thảo. Minh lấy cớ phải chở mẹ con Lâm về nên hẹn mọi người dịp khác sẽ nhậu một bữa. Ai cũng vui vẻ vì lí do đó. Tiệc tàn cũng là lúc Sonic ngủ say sưa. Ra tới sảnh khách sạn, anh bảo cô chờ mình lấy xe.
Lâm đứng dưới mái vòm khách sạn đợi anh. Đang mỉm cười nhìn Sonic say ngủ, bỗng một âm thanh vang lên:
– Con chó cái! Nhanh li dị chồng để lăng loàn với trai đúng không?