Đau Thương Qua Rồi Chương 29

Tác giả : An Yên

Vị Tổng giám đốc của BEAUTY đơ mất mấy chục giây. Bất ngờ. Ngỡ ngàng. Kinh ngạc. Những cảm xúc ấy khiến Lê Minh không diễn tả nổi. Sau mấy chục giây ngơ ngẩn trước câu nói của Tuệ Lâm, Minh hỏi lại:

– Lâm, em nói lại được không?

Tuệ Lâm nhắc lại câu ban nãy:

– Lê Minh, em rất nhớ anh!

Không kìm lòng được, anh giang rộng ʋòпg tay ôm lấy thân hình bé nhỏ cùng những cάпh hoa. Lần đầu tiên Lâm áp mặt mình vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ ấy, bình yên đến lạ lùng. Cô nói khẽ:

– Buông em ra đã, đang ở ngoài cửa đấy!

Minh không những chẳng thả cô mà lại còn siết chặt hơn:

– Không buông!

Sợ mọi người đi qua đi lại thấy sẽ ngại vì dẫu sao Lâm cũng mới chuyển tới đây chưa tới một tháng nhưng vòm ռ.ɠ-ự.ɕ này ấm quá, Lâm không nỡ rời xa, cô nói:

– Hỏng hoa bây giờ!

Bó hoa tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu đang ở giữa hai người. Nhưng vị Tổng giám đốc kia vẫn kiên quyết:

– Hỏng thì mua bó khác!

Lâm đẩy nhẹ anh:

– Không, bó hoa đầu tiên phải giữ chứ! Buông em ra đi! Sonic đang nằm một mình trong cũi đấy!

Lần này thì Lê Minh buông cô ra, Lâm mở rộng cửa để anh bước vào trong. Cô đã từng nghĩ không biết nói ra tình cảm của mình với anh như thế nào và cuối cùng cô chọn cách bộc bạch nỗi nhớ. Bởi quả thật đó là tình cảm lớn nhất mà cô cảm nhận được trong hai tuần qua. Cảm giác đứng ngồi không yên, tay chân thừa thãi, liên tục nhìn điện thoại…tất cả chỉ vì cô quá nhớ anh, cô chờ mong sự xuất hiện của anh.

Và đến giờ phút này, cô nghĩ mình không nên né tránh nữa, không nên để cả hai phải dằn vặt nữa. Anh Tiến nói đúng, đã là duyên thì một tuần hay hai tuần cũng đều có thể yêu và thấu hiểu, còn khi đã hết duyên thì có dành cả năm để níu kéo cũng chẳng có ích gì. Và Lâm cũng không ngờ, việc cô nói ra những tâm tư tình cảm của mình lại dễ dàng như vậy, có lẽ vì cô đã nói đúng người và chọn đúng thời điểm.

Lê Minh bước vào trong, nhìn thấy Sonic thì mỉm cười đi lại chiếc cũi. Cu cậu thấy anh cũng cười toe toét. Anh bế Sonic lên và cưng nựng:.

– Con trai, ba về rồi nè! Nhớ ba không con?

Lâm vừa cắm hoa vào lọ vừa nguýt anh:

– Ba nào? Ai cho anh nhận vơ?

Minh siết chặt Sonic cũng đang ôm chặt cάпh tay anh:

– Ừ, không xưng ba nữa!

Cô còn chưa tiêu hóa hết câu nói đó thì anh lại bật cười:

– Xưng BỐ nhé, con trai nhỉ? Ba hay bố cũng được, miễn đừng xưng chú là được. Như mẹ Lâm ý, xưng chú là hư con nhỉ?

Sonic ôm chặt lấy Minh như cảm nhận một thứ hương thơm quen thuộc đã xa lâu ngày.

Lâm liếc anh:

– Con đã biết gì đâu mà anh nói linh ϮιпҺ thế?

Vẫn giọng cưng nựng, Tổng giám đốc Lê Minh cười:

– Chưa biết thì nói để biết, Sonic đẹp trai nhỉ??

Vừa lúc đó, điện thoại của Minh reo lên. Anh tiến lại bộ sofa rồi ngồi ngửa ra để Sonic vẫn bám tгêภ người, một tay đỡ lấy cu cậu, một tay rút điện thoại. Thấy vậy, Lâm đặt bông hoa đang cắm xuống và định đi lại đỡ con nhưng Minh ra hiệu không cần và chỉ vào bó hoa, ý nói cô cứ tiếp tục làm việc đó. Nhìn thấy số điện thoại của Lý Hoàng, Minh kẹp máy vào tai và tiếp tục đỡ chặt lấy Sonic:

– Tôi nghe!

Phía bên kia, giọng anh chàng trợ lý sốt sắng:

– Sếp, giờ này sao chưa về Biệt thự? Tôi mới đi qua mà thấy cửa đóng then cài im ỉm. Máy bay hạ cάпh lâu rồi mà? Đừng nói chán quá đi nhậu nha!

Minh cười:

– Cậu lèm bèm gần bằng mẹ tôi rồi đấy? Tôi về Biệt thự tắm gội rồi đang ở chỗ Tuệ Lâm!

Hoàng thở phào một cái rồi với giọng nghiêm trọng, anh hỏi:

– Tình hình sao sếp, có OK không?

Minh liếc Lâm đang say sưa cắm hoa:

– Chuẩn bị đám cưới anh vợ và tôi sẽ không phải đi một mình!

Tuệ Lâm ửng hồng khuôn mặt, còn anh chàng trợ lý thì cười vui vẻ:

– Ồ, chúc mừng sếp đã chính thức thoát ế nhé! Chúc hai người sớm đám cưới sống đầu bạc răng long, con cháu chắt chút chít đầy đàn nha!

Nghe lời chúc cả cây số của Hoàng, không chỉ Minh mà Lâm cũng phì cười. Anh chàng Tổng giám đốc tủm tỉm:

– Cảm ơn cậu, mai gặp lại!

Lý Hoàng chêm thêm câu nữa:

– Nhớ ăn uống tẩm bổ cho có sức nha sếp. Người ta bảo với những người bị ế quá lâu cứ như bị bỏ đói lâu ngày, khi được ăn sẽ hăng say như hổ vồ, khéo bội thực nha sếp!

Lê Minh trừng mắt:

– Im miệng nếu không muốn bị trừ lương!

Hoàng gật đầu lia lịa:

– Dạ, sếp bớt nóng, em còn tiết kiệm tiền cưới Vân, sếp mà trừ lương thì Ϯộι vợ em lắm. Em khóa miệng đây ạ!

Nói rồi, anh bạn kiêm tay trợ lý tài tình tắt phụt máy. Tuệ Lâm nhìn Minh:

– Anh Hoàng bình thường ít nói thế mà nay liến thoắng ghê anh nhỉ?

Lê Minh đặt điện thoại ra bàn rồi nói:

– Đó là ngồi với em nó làm màu đấy. Nó mà ít nói thì chả còn ai nói nhiều!

Lâm cắm hoa xong, lại ngồi gần Minh:

– Sao sếp biết em thích hoa hồng xanh hay vậy?

Minh đưa ánh mắt nhu tình nhìn cô:

– Có ông anh vợ siêu tốt bụng mách cho đấy!

Giờ Lâm mới xâu chuỗi lại mọi thứ, từ mọi câu nói tốt về Minh cho đến chữ DUYÊN trong tình yêu và cả sự vắng mặt bất thường cách đây mấy tuần của cả nhà cùng một lúc… uầy, hóa ra anh Tổng Giám đốc đã mua chuộc cả sao? Cô đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn người đàn ông đẹp như tạc bên cạnh:

– Anh giỏi quá nhỉ? Dám mua chuộc cả anh trai chị dâu em!

Minh tủm tỉm:

– Đôi khi để đạt được mục địch tốt, ta cần một chút thủ đoạn! Nhưng tình yêu là chân thành nha. Mọi người thấy amh thương Tuệ Lâm quá mà bị em thờ ơ mới giúp mà!

Lúc này Lâm mới nhớ ra chuyện anh xuống máy bay thì tắm rửa rồi đến đây ngay nên hỏi:

– Anh chưa ăn gì đúng không?

Minh cười:

– Anh ăn tгêภ máy bay lúc chiều rồi!

Lâm nhíu mày:

– Đó là ăn nhẹ tính gì? Sao không ăn tối rồi hẵng tới, em ở nhà chứ có đi đâu đâu!

Minh kéo luôn cả cô vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ ấm:

– Chưa gặp em nuốt sao trôi? Chắc Tuệ Lâm của anh cũng chưa ăn đúng không?

Cô ngượng ngùng:

– Ai của anh? Em ăn rồi, ăn vặt ý. Kiểu như là em hơi hồi hộp ý!

Minh bật cười:

– Em của anh chứ ai! Em hồi hộp chứ anh căng thẳng hơn cả ngồi ᵭấu giá ý! Mình đi ăn nhé, đưa con đi dạo luôn!

Lâm rời vòm ռ.ɠ-ự.ɕ của anh nói:

– Thật ra là…em có chuẩn bị mấy món để mời anh. Em tưởng anh đến sớm một xíu ý, nhưng anh xuống sân bay trễ hơn nên em tưởng anh ăn tối rồi mới tới. Em ướp sẵn gia vị rồi đặt vào tủ lạnh. Anh chờ em nấu một tý tẹo là xong!

Lâm định đứng dậy, nhưng Minh đưa Sonic cho cô:

– Để anh làm cho, yên tâm, bên Pháp anh ʇ⚡︎ự nấu ăn, chưa phải dùng viên tђยốς đau bụng nào đâu! Anh đã học nấu ăn nữa đấy. Sau này sinh em cho Sonic, anh sẽ nấu nhiều món tẩm bổ cho em nữa!

Lâm bật cười:

– Nói gì đấy? Người ta mới gọi ANH chưa tới một tiếng đồng hồ đâu đấy! Giờ anh ngồi với Sonic, ngồi máy bay mệt rồi, với lại em làm quen rồi!

Nhưng Minh vẫn không chịu:

– Chỉ là vấn đề thời gian thôi, trước sau gì anh chả chăm em lúc sinh những đứa con của chúng ta. Còn giờ ngồi bế con, máy bay đi chứ anh có đi đâu mà mệt? Em quên là trước kia anh từng ở đây sao? Ai quen hơn?

Anh ấn Sonic vào tay Lâm rồi lại mặc tạp dề nấu nướng. Cãi không lại anh, Lâm ngoan ngoãn bế con và lăng xăng đứng nhìn anh làm. Lê Minh xào nấu rất nhanh và chuyên nghiệp như một đầu bếp thật sự. Cô đã cắm sẵn cơm nên chỉ một lát sau, đồ ăn đã được đặt lên bàn. Minh rửa tay rồi đón lấy Sonic:

– Con vào cũi chơi nhé, để bố mẹ ăn cơm nè! Vì con trai nên xuống sân bay bố về tắm rửa để tới bế con đấy. Chứ cứ nghĩ đến mẹ con, bố chỉ muốn lao ngay tới đây thôi!

Cu cậu quyến luyến rời ʋòпg tay Minh rồi ngoan ngoãn nằm trong cũi. Anh lại kéo ghế đối diện cô, múc một muỗng canh, thổi thổi rồi đưa lên miệng Lâm:

– Em xem anh đủ điều kiện cưới em chưa?

Lâm húp lấy muỗng canh, cảm nhận vị ngọt của canh lẫn vị tình của người nấu trong đó:

– Sếp lấy vợ được rồi đấy, nhưng em đang muốn rong chơi đã, sếp không chờ được thì cứ chọn ai đấy cũng được!

Minh nhướn mày:

– Em là người phụ nữ duy nhất đến thời điểm này anh ôm ngoài mẹ anh, là người đầu tiên anh ôm bằng tình cảm yêu đương, thế nên em phải có trách nhiệm với anh suốt đời!

Lâm há hốc miệng:

– Cái lý thuyết gì đấy? Tự kéo người ta vào ôm rồi giờ bắt người ta chịu trách nhiệm là sao? Đời thuở nào có cái lí lẽ kì cục thế? Vớ vẩn!

Nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, anh gắp thức ăn cho Lâm rồi nói:

– Không ở đâu có thì ở anh có. Ăn nhiều vào rồi có sức mà đối đáp!

Cả hai vui vẻ ăn uống, còn trêu đùa đủ thứ. Ăn xong, anh lại còn tranh dọn dẹp với cô. Nhưng Lâm nhất quyết không chịu. Thảo luận chán chê, cuối cùng quyết định anh rửa cô cất.

Hai người lại cùng vui đùa với Sonic. Nhìn anh cưng nựng thằng bé, Lâm thấy lòng ấm áp lắm. Đôi khi HẠNH PHÚC chỉ đơn giản như thế – có một người cùng đợi mình dùng bữa, cùng dọn dẹp với mình, cùng chơi với con. Cô không biết tình yêu của mình và Lê Minh sẽ đi tới đâu, có gặp ngáng trở gì hay không bởi cô chưa rõ về gia đình anh. Nhưng cô biết nhà anh rất danh giá, anh lại là trai một và là trai tân nữa.

Tuy nhiên, Lâm nghĩ rồi, cô sẵn sàng đối mặt để bảo vệ tình yêu, bảo vệ hạnh phúc cùng anh. Thà mình nỗ lực mà không được còn hơn là chẳng cố gắng. Hạnh phúc của mỗi người tùy thuộc vào cách người ta quan niệm về nó. Có người xem tiền tài danh vọng là hạnh phúc và tìm mọi cách để có, có người lại chỉ nghĩ đơn giản như Lâm lúc này.

Sau sóng gió đầu đời tưởng không thể vượt qua, giờ cô đã thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Cánh cửa trái tιм cô đã mở rộng hơn để đón nhận một thân ảnh mà cô nghĩ xứng đáng hơn gấp trăm ngàn lần cái vũng bùn đã làm cô bẩn chân. Ngày mai, hi vọng trời hửng nắng hồng…

Bài viết khác

Câu chuyện đi khám và bài học đầy ý nghĩα sâu sắc cho tuổi trung niên

Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật củα tôi và những người thân xung quαnh. Tôi sinh rα và lớn lên tại thủ đô Hà Nội trong một giα đình công chức bình thường. Về học vấn, tôi học chật vật vất vả, thậm chí học đến 3 giờ sáng, cuối cùng cũng thoát […]

Tình tuổi trung niên – Câu chuyện là bài học đầy ý nghĩa sâu sắc cho tình yêu

Ngày em gặp anh, em vẫn là một cô gái hoàn toàn trong sáng và có chút cả tin khi thấy một người đàn ông đạo mạo và thành đạt như anh. Anh dễ gần và hòa nhã nên một cô nhân viên quèn cũng có thể nói chuyện vô cùng thoải mái với anh. […]

Cuộc đời sẽ dịu dàng hơn biết mấγ nếu chúng ta biết đặt mình vào vị trí của nhau…

Sống trên đời, mỗi người đều có một hoàn cảnh, một số ρhận khác nhau nên tính cách và suγ nghĩ cũng chẳng mấγ khi tương đồng. Vậγ mà, nhiều khi ta lại cho rằng mình đúng, mình hơn người, để rồi chỉ trích, buông lời chê bai, ρhán xét những người xung quanh ta. […]