Đau Thương Qua Rồi Chương 22
Tác giả : An Yên
Nghe những gì Thảo Chi nói, mẹ Tuệ Lâm tỏ ra bối rối. Là bà lạc hậu khắt khe hay giới trẻ phóng khoáng quá? Người phụ nữ phải biết nhịn, biết chịu ทɦụ☪ chứ, cứ hở tý lại kéo nhau ra tòa thì còn gì tình nghĩa nữa? Nhưng thôi, Chi đã nói thế, nhà con bé giàu có gia giáo mà không chê gia đình bà quê mùa, nó sắp là con dâu mình, bà chẳng nên đôi co làm gì, im lặng cho xong.
Vả lại, đằng nào chúng nó cưới nhau rồi cũng ở lại thành phố, con bé khéo léo thế cũng đỡ va chạm. Cứ tưởng Tuệ Lâm bỏ chồng rồi sinh đẻ lại về nhà ngoại, nhưng Thảo Chi tính toán vậy thì bà cũng đỡ ê mặt với bà con làng xóm, bà nội mấy đứa cũng đỡ cằn nhằn mệt cả người.
Nghĩ vậy nên bà Lý thở dài ᵭάпҺ thượt một cái rồi nói:
– Ừ, may có con chứ Tuệ Lâm nó còn dại lắm, sống kiểu bản năng nghĩ sao nói vậy, nói sao làm vậy, chả tính đến hậu quả đâu. Có gì con chỉ bảo thêm cho em nha!
Thảo Chi cười nhẹ:
– Mẹ cứ lo xa, Tuệ Lâm học và làm việc ở thành phố năm, sáu năm rồi. Với lại, con cũng rất thích tính thẳng thắn, thật thà của em nên ba mẹ không phải lo đâu ạ. Vậy chúng ta quyết định như con bàn lúc nãy ba mẹ nhé!
Ông Đặng Hùng trầm ngâm suy nghĩ nãy giờ. Ông thương cô con gáι nhiều thiệt thòi. Tính như Thảo Chi thì vợ chồng ông khỏe nhưng tấm lòng người cha thương con đứt ruột. Đáng lẽ ông đưa con về quê, chẳng có nội phải có ngoại, để ngày ngày ông chăm con chăm cháu mới yên tâm được.
Nhưng ông hiểu vì sao con dâu lại làm như thế. Vì con bé biết bà Lý không ưa gì Lâm, đã vậy bà nội và anh em nhà nội đã luôn xem Lâm là sao chổi từ ngày cô còn bé, đẩy gia đình ông từ chỗ khá giả đến chỗ chẳng còn gì, chỗ dung thân là tấm bìa đỏ cũng phải cầm cố, rồi vay mượn khắp nơi. Thế nên, nếu đưa con bé về nhà, e rằng nó lại thêm tủi thân.
Thấy mấy phụ nữ sau sinh vì áp lực mà sinh ra trầm cảm tгêภ báo chí, ông cũng hoang mang lo sợ. Có lẽ theo cách của Thảo Chi sẽ ổn hơn. Nhìn con gáι đang ăn cháo ngon lành, ông gật đầu:
– Ừ, thôi thì cứ theo cách của chị Chi con nhé. Rồi ba mẹ và em sẽ xuống đây chơi với con và cháu. Dù sao thì ở thành phố, mọi thứ nó cũng hiện đại hơn. Hàng tuần, ba mẹ sẽ đưa đồ ăn sạch xuống, ở quê rau củ ʇ⚡︎ự trồng, gà lợn ʇ⚡︎ự nuôi vẫn tốt hơn con ạ.
Lâm rất hiểu những điều mọi người đang làm cho mình. Cô đủ ϮιпҺ ý để nhận ra suy nghĩ từng người trong từng câu nói nên vui vẻ nói:
– Ba mẹ cứ yên tâm đi ạ, chị dâu chăm con như chăm em bé, mọi người thấy con có bầu mà béo ú đấy thôi. Sau này con không mặc vừa đồ thì chị Chi phải chịu trách nhiệm ạ.
Mọi người cùng cười mà chả dám cười to vì sợ bé con giật mình. Lần đầu tiên Tuệ Lâm thấy mẹ cười với mình mà thoải mái thế. Chị Chi quả là khéo dung hòa mọi thứ, cứ thấy mọi người vui vẻ là Tuệ Lâm ấm lòng rồi…
Vì Lâm sinh thường nên bác sĩ vào dặn cô sau khi tiêm vắc xin ngừa Viêm gan B cho bé vào lúc gần trưa, tới chiều cô có thể ra viện. Chín giờ sáng, bé con vừa đi tiêm vắc xin về thì anh Bá và chị Thảo tới. Lâm ngạc nhiên:
– Ơ…anh chị…
Chị Thảo ngồi cạnh cô:
– Con bé này, chị dặn là khi nào sinh phải báo cho anh chị cơ mà?
Lâm cười hiền:
– Hôm qua em hoảng quá, chẳng nhớ gì cả. Sáng nay ngủ dậy lại quên khuấy đi. Ơ, sao mới sinh xong mà em đãng trí thế chị nhỉ? Trước chị có thế này không ạ?
Thảo Chi nhìn Lâm cười:
– Không phải đâu, chị nghĩ do em không được cầm điện thoại nhiều như trước nên không nhớ ra thôi. Anh Bá gọi cho anh Tiến hỏi thăm mới biết đấy!
Chị Thảo ngắm bé con đang ngủ say sưa rồi nói:
– Ghét ghê chưa con trai, mẹ con là số một đấy!
Chị cưng nựng bé con rồi hỏi han Lâm đủ thứ. Anh chị ngồi chơi rất lâu nên Lâm thực sự thấy vui. Ít ra, trong cái gia đình khốn пα̣п ấy có người giống bố chồng cô – điềm đạm và hiểu chuyện. Anh Bá còn trêu chị Thảo:
– Vợ, hay mình sản xuất thêm đứa nữa, chứ anh thấy em vẫn mê mẩn trẻ sơ sinh đấy!
Chị Thảo lườm chồng:
– Thôi, dừng lại ba con để nuôi dạy cho tốt, em mê thì em đến chơi với cháu nhé!
Anh Bá đi ra ngoài một lát rồi trở vào. Sợ anh chị bận công việc lại ngồi chơi với mình, Lâm hỏi:
– Dạ hôm nay anh chị không qua Shop sao ạ?
Chị Thảo lắc đầu:
– Không em, dịp quan trọng thế này, anh chị vắng mặt sao được. Anh Bá giao cho nhân viên quản lí rồi. À, chị mới mở thêm một Spa. Vài hôm nữa, nhân viên bên chị sẽ qua mát – xa cho em và cháu. Đừng ngại nha, vì em là em của chị nên chị đã giao cho nhân viên có kinh nghiệm trong chăm sóc mẹ sau sinh và bé. Em cứ yên tâm, phải nhớ phụ nữ dù ở thời điểm nào cũng phải đẹp!.
Chị Chi reo lên:
– Tuyệt, em đang kiếm chỗ mà chưa biết địa chỉ nào đáng tin cậy nhất. Vậy sau này em sinh cũng nhờ bên chị Thảo luôn nha!
Thảo đưa tay ra dấu OK:
– Chốt đơn luôn!
Anh Bá lúc này mới mỉm cười bước tới:
– Tuệ Lâm, anh thanh toán rồi, lát em chỉ bế con về thôi nha. Còn đây là món quà của anh chị tặng hai mẹ con. Em đừng ngại, là quà của hai bác cho cháu, không liên quan tới bất kì ai hay bất cứ điều gì khác ngoài tình cảm anh chị dành cho em, thế nên em nhận cho anh chị vui nha!
Lâm biết, anh Bá rào đón như vậy vì sợ Lâm nghĩ rằng đây là sự bù đắp của nhà nội vì dẫu sao bé cũng là giọt ɱ.á.-ύ của Hải, chỉ nhìn qua khuôn mặt đang say ngủ kia cũng đủ nhận ra điều đó mà chẳng cần phải xét nghiệm ADN. Nhưng Lâm rất ngại khi anh Bá đưa phong bì tiền. Những gì liên quan tới Hải, cô không muốn nghĩ đến nữa.
Thấy ánh mắt ái ngại của Lâm, chị Thảo vuốt tóc cô:
– Anh chị nói rồi còn gì, em sẽ là em gáι của anh chị, em không phải ngại gì cả. Anh chị còn qua lại với em cả đời chứ có phải đưa tiền cho xong rồi đi mất dạng đâu. Đây là quà cho cháu, như anh Bá nói đấy, không liên quan đến ai hết!
Chị Thảo Chi cũng nói thêm vào:
– Bé Lâm, em nhận cho anh chị vui. Em và con còn cần nhiều thứ lắm, là tình cảm thôi, không sao đâu!
Tuệ Lâm cầm lấy phong bì tiền và cảm ơn vợ chồng anh Bá. Hóa ra, ban nãy anh Bá ra ngoài để đi thanh toán tiền viện cho cô. Trước khi tới đây, họ đã ghé qua trung tâm gặp anh Tiến để lấy mấy giấy tờ nhập viện chỗ anh Tiến. Âu cũng là sự an ủi lớn cho mẹ con Lâm…
Một tháng sau…
Trong một tháng trời, Tuệ Lâm và bé Sonic – tên gọi ở nhà của bé con được chăm bẵm tỉ mỉ nên trộm vía cu cậu bụ bẫm lắm. Tuệ Lâm cũng sớm lấy lại vóc dáng thon gọn như thuở chưa mang bầu, trông trắng trẻo hồng hào khiến ai cũng bảo cô quả là ” gáι một con trông mòn con mắt”. Bà Ꮙ-ú sớm làm quen với Sonic, cậu bé lại ngoan, không uốn mẹ, cứ bú no sữa lại ngủ nên Lâm cũng khá nhàn…
Sau một tháng ở cữ, lâu lâu Lâm lại xin phép ra ngoài thay đổi không khí, thỉnh thoảng ghé qua trung tâm cho đỡ nhớ nghề. Lâm định khi Sonic được hai tháng sẽ đi làm lại. Cô phải làm việc để nuôi nấng bé con nên người, không thể dựa dẫm vào ai hết!
Cũng một tháng ấy, có hai người đàn ông ngày ngày theo dõi cô qua Facebook, nắm bắt từng khoảnh khắc hạnh phúc của Lâm và Sonic. Một người chính là Hải, sau khi Lâm chặn mọi sự liên lạc, anh ta lập một tài khoản Facebook khác để theo dõi mẹ con cô. Ngày ngày nuối tiếc nhìn Lâm và con trai mình, Hải thực sự khó chịu. Càng ngày, anh ta càng sa đọa vào ɾượu chè bê tha. Bà Liên nói mãi cũng chán nên quay sang cҺửι mắng:
– Mày vừa vừa thôi, bỏ bê Công ty mình khó nhọc lắm mới gây dựng nên cho thằng Phó giám đốc, khéo nó nuốt luôn không biết chừng. Bố mày ở tгêภ Trời nhìn xuống cũng ngao ngán với mày. Suốt ngày ɾượu chè, đi làm xong không về nhà mà la cà nhậu nhẹt, không đáng mặt đàn ông. Mày xem bố mày đấy, đến khi nằm xuống cũng khiến người ta nể phục. Thằng Hoàn đấy, vợ nó như thế nhưng vẫn tu chí làm ăn để nuôi con, đâu có ai như mày???
Hải nhếch môi:
– Đời tôi đến cơ sự này là do ai? Tôi lấy vợ thì mấy người ghét, chê dân nhà quê . Một con chị dâu lăng loàn lôi kéo tôi ℓêп gιườпg. Vợ có bầu, đàn ông lại lắm nhu cầu, bỗng nhiên gọi đến rồi cởi đồ phơi ra đó, thằng chó nào chịu được? Anh Hoàn còn có con mà chăm, tôi giờ con cũng chả được lại gần, bà sướиɠ chưa?
Những cuộc cãi vã như cơm bữa khiến bà Liên ngán ngẩm, chán chả buồn nói, chỉ lẳng lặng phục vụ nấu nướng cho Hải. Hôm nào anh ta không ăn thì bà lại lủi thủi một mình.
Trong khi đó, Lê Minh cũng ngày ngày nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp ấy mà chẳng biết lấy lí do gì để gặp Tuệ Lâm. Không thể lấy cớ tới thăm em – gáι – của – đối – tác – sinh – con được, Minh cứ đi ra đi vào. Trừ khi bị cuốn vào công việc, ngoài ra Minh lại mở Facebook của Tuệ Lâm mà anh mày mò tìm được trong Facebook của Tiến. Lê Minh cảm nhận có một cái gì đó lạ lắm dấy lên trong lòng nhưng không thể hiểu nổi điều gì đang diễn ra. Bởi cảm giác ấy, thú thực chưa bao giờ anh trải qua…
Hôm nay cũng vậy, vừa xong việc với đối tác, về tới phòng Tổng Giám đốc, anh nhìn đống giấy tờ đang chờ mình, day day thái dương rồi mở laptop và ấn vào Facebook Đặng Tuệ Lâm rồi bất chợt mỉm cười. Tiếng gõ cửa vang lên, Minh vẫn giữ nụ cười tгêภ làn môi mỏng mà nói:
– Vào đi Hoàng!.
Anh chàng trợ lý bước vào. Cửa vừa đóng lại, Hoàng nói câu vu vơ:
– Tội nghiệp ông bạn tôi, đến cây si cũng không biết trồng kiểu gì! Có lẽ con đường chông gai nhất là đi vào trái tιм phụ nữ nhỉ?
Vị Tổng giám đốc ngẩn người ra…Không lẽ mình đã vướng vào cái mà thế gian gọi là LƯỚI TÌNH???