Đau Thương Qua Rồi Chương 14

Tác giả : An Yên

Bà Liên khẽ giật mình rồi đưa mắt nhìn Lâm:

– Họp…họp gì thế con???

Ba của Lâm nhìn bà thông gia:

– Chẳng lẽ Tuệ Lâm họp gia đình mà bà thông gia không biết chuyện gì sao?

Anh Hoàn nãy giờ cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc chiều thím Lâm gọi điện thoại cho anh, nói tối nay có chuyện quan trọng cần anh có mặt. Vì vợ đưa con về ngoại chơi từ chiều nên anh sang đây một mình. Nghe Lâm nói thì có vẻ đây là việc hệ trọng. Trong khi anh chưa hiểu chuyện gì thì mẹ và Hải có vẻ hơi mất bình tĩnh nên Hoàn cất tiếng:

– Có chuyện gì vậy thím?

Hải nháy mắt cho Lâm. Thế nhưng cái nháy mắt ấy chả tác động được gì tới cô. Tuệ Lâm cất lời:

– Thưa mọi người! Hôm nay đúng ra nên có mặt chị Loan nhưng chị ấy lại bận về bên ngoại, chỉ có anh Hoàn về đây…

Vừa lúc đó, vợ chồng anh Bá cũng về. Lâm nhanh nhẹn:

– Em mời anh chị ngồi, em có việc muốn thưa ạ!

Anh Bá và chị Thảo chào mọi người rồi lẳng lặng ngồi xuống. Bà Liên tay đã run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn:

– Chuyện gì mà con phải gọi nhiều người tới như vậy? Có gì cũng phải thông qua mẹ và chồng con đã chứ Lâm?

Tuệ Lâm mỉm cười:

– Mẹ ơi, nếu con nói trước thì thế nào mẹ và anh Hải cũng không cho con tiến hành cuộc họp này. Thế nên con đành tiền trảm hậu tấu vậy. Đúng ra nên có chị Loan và bố mẹ chị ấy nữa, nhưng con lại không biết liên lạc với hai bác bằng cách nào cả. Thôi thì nhờ anh Hoàn sẽ truyền đạt lại giúp em nha!

Anh Hoàn gật đầu:

– Được, thím cứ nói đi, anh và mọi người đang nghe đây!

Tuệ Lâm ” dạ ” một tiếng rồi ngồi xuống và nói:

– Trước hết, con biết mình về làm dâu còn nhiều thiếu sót, bởi thực ra con người không ai hoàn hảo cả. Nhưng con chắc chắn một điều là con đã cố gắng hết sức, không làm gì có lỗi với chồng và gia đình chồng. Thế nhưng, cách đây vài tuần, con đã tình cờ phát hiện ra một chuyện, nói ra thì thực sự xấu hổ nhưng con vẫn phải nói, đó là chồng con có quαп Һệ tình cảm với chị dâu là vợ của anh Hoàn!

Những người ngồi đó, trừ bà Liên và Hải cúi gằm mặt xuống thì tất cả đều ngạc nhiên đến mức há hốc miệng. Anh Bá và anh Hoàn cùng thốt lên:

– Không thể nào…

Anh Hoàn lặng đi rồi nhíu mày:

– Thím Lâm, đây là vấn đề danh dự. Vì thế, anh cần bằng chứng cụ thể!

Tuệ Lâm gật đầu:

– Em biết ạ! Đây là vấn đề danh dự nên em đã suy nghĩ rất kỹ trước khi mời mọi người về đây. Vì em mới về làm dâu hơn một năm, chưa đủ để tạo niềm tin cho mọi người nên em rõ thái độ của tất cả những người ngồi đây về sự việc này.

Ngừng một lát như để bình tĩnh hơn khi nhắc đến cái điều tồi tệ ấy, Lâm nói tiếp:

– Đặc biệt với anh Hoàn, một người mà em rất kính trọng, em biết anh còn kinh ngạc hơn cả em khi chứng kiến điều đó. Trước giờ chị Loan không ưa em. Ban đầu em nghĩ do em cư xử chưa khéo, có thể khiến chị ấy hiểu lầm gì đó. Nhưng dần dần em hiểu rằng có một cái gì đấy không bình thường trong mối quαп Һệ của chị Loan với chồng mình nên em luôn để ý đến những điểm bất thường. Vì thế, em cũng sốc, cũng đau, cũng xấu hổ thay chồng em khi chứng kiến cảnh đó, nhưng em chắc chắn là em bình tĩnh hơn anh Hoàn vì em đã chuẩn bị tâm lý với một người không ưa mình ngay từ ngày đầu tiên em đặt chân về đây. Trong chuyện này, em chỉ không chấp nhận sự giả dối của chồng mình. Mọi người thấy đấy, nãy giờ giờ em nói mà mẹ và chồng em im lặng. Nếu oan ức thì anh ấy có ngồi yên như thế không?

Mọi ánh mắt lại đổ dồn về Hải đang ngồi cúi mặt, hai tay đan vào nhau. Anh Bá nghiêm giọng:

– Hải, những điều thím Lâm vừa nói là thế nào?

Hải vẫn lặng thinh. Một lát sau, anh ta nhìn vợ:

– Lâm, em bảo có bằng chứng đúng không?

Anh Hoàn lại dời ánh mắt sang Lâm:

– Đúng là thái độ của Hải quả không bình thường rồi. Nhưng như anh nói lúc nãy, thím có bằng chứng không?

Lâm cầm điện thoại lên:

– Dạ vâng, vì em đã chuẩn bị tâm lý nên em quay lại được cái cảnh tồi tệ đó của hai người tại phòng ngủ của vợ chồng anh!

Anh Hoàn lặng cả người đi. Người vợ mà anh hết mực yêu thương, cưng chiều như một bà hoàng nay lại dắt em trai của chồng ℓêп gιườпg ngủ của vợ chồng anh ư? Hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên từng đám, anh nói mà lạc cả giọng:

– Thím nói thật?

Tuệ Lâm mỉm cười – một nụ cười rất nhẹ pha chút thê lương và chua xót. Cô quay sang Hải:

– Chồng à, em đã tưởng khi em phát hiện ra, khi em ngất xỉu ngã xuống và phải đi cấp cứu thì anh sẽ ân hận. Em đã nghĩ tình yêu một năm qua của chúng ta cùng với nghĩa vợ chồng hơn một năm trời đủ thức tỉnh lương tri của anh. Vì thế, em đã nghĩ sẽ cho anh một cơ hội sửa đổi. Nhưng các cụ nói cấm có sai ” Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Em đã quyết định thử anh. Ở trong căn nhà này, em lạc lõng chỉ vì em là dân quê xuống thành phố. Dù em có cố gắng đến mấy thì trong con mắt của mọi người, em chẳng thể bằng chị Thảo và chị Loan. Em tưởng rằng anh và bố là hai người hiểu em. Hóa ra, người duy nhất hiểu em lại không còn tгêภ đời nữa. Vì thế em không đủ niềm tin nữa …

Hải ngắt lời cô:

– Anh chưa bao giờ khinh thường em!

Lâm lắc đầu, mắt ngân ngấn nước:

– Anh chưa nói ra xuất xứ nghèo khổ của em, nhưng lại khinh em không biết làm vợ. Anh ăn ngủ với chính chị dâu mình khi vợ đang mang bầu, vậy mà còn có quyền chê bai vợ ư? Em đã nghĩ đến con mà định cho anh một cơ hội …

Hải lại cắt ngang lời cô:

– Em chưa bao giờ cho anh cơ hội. Từ ngày xảy ra chuyện đến giờ, em lầm lì không nói chuyện với anh!

Nước mắt Lâm đã lăn dài tгêภ má:

– Vậy tôi hỏi anh, anh hãy thử đặt mình vào vị trí của tôi đi. Nếu anh thấy tôi cùng với anh trai anh như thế, liệu anh anh có vui vẻ được ngay không? Anh bảo tôi vui kiểu gì khi trước mặt tôi thì ngọt ngào vợ vợ chồng chồng, nhưng năm phút sau sang bên đó hú hí với chị dâu lại chê vợ là cục gỗ. Đã thế, anh đốn mạt đến mức không biết lỗi lại còn xóa luôn đoạn video trong điện thoại của tôi. Anh tưởng tôi không biết ư?

Ánh mắt Hải cụp xuống. Trông anh ta như một kẻ thảm bại ทɦụ☪ nhã. Tiếng anh Bá cất lên:

– Nãy giờ nghe chú thím nói qua nói lại, anh cũng hiểu sơ qua vấn đề. Theo như anh hiểu thì chú Hải và thím Loan có qua lại nhưng bằng chứng lúc này thì lại bị xóa rồi, đúng không?

Bà Liên thở phào một cái rồi nói:

– Bằng chứng không có thì nói ai tin được hả con? Mọi người thông cảm, vừa rồi Lâm có bị ngất xỉu do áp lực công việc. Là công việc ở trung tâm chứ ở nhà thì ai cũng thương và lo cho Lâm cả. Bác sĩ bảo tâm lý của Lâm không ổn, là một kiểu trầm cảm. Mẹ nghĩ chúng ta cần đưa Lâm tới Ьệпh viện…

Chị Thảo nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng:

– Ý mẹ là chuyện vừa rồi đó, thím Lâm tưởng tượng ra ư?

Bà Liên lặng lẽ gật đầu. Chị Thảo nhíu mày:

– Vậy tại sao chú Hải lại không phản đối ạ? Nếu không phải sự thật thì chú ấy đã không nói những lời như vậy!

Con dâu cả của bà Liên rất ít nói nhưng khi nói thì câu nào ra cậu ấy. Chị Thảo sống khá chuẩn mực, không hay soi mói vào việc của người khác. Hôm nay, lúc đầu chị định không về vì hơi mệt. Nhưng vừa là dâu cả, chồng lại ở rể nên lúc chiều nghe thím Lâm nói, chị nghĩ là có việc hệ trọng. Đã được ở ngoại, trách nhiệm của mình phải cao hơn vì dâu trưởng nhưng lại không sống chung với nhà chồng.

Do đó, chị đã cùng về đây. Nghe màn ᵭấu khẩu của Hải và Lâm nãy giờ, chị nghĩ sự việc không đơn giản nhưng mẹ chồng nói. Lâm không ʇ⚡︎ự nhiên như thế. Dù ít tiếp xúc nhưng qua quan sát thì Thảo thấy Lâm thuộc dạng thật thà hiền lành, nhưng cũng rất năng động. Chị đưa ánh mắt sang Lâm:

– Em có mệt lắm không?

Lâm lắc đầu, gạt nhanh dòng nước mắt đang lăn xuống. Bà Liên lên tiếng:

– Hải nó nói vậy, vì nó biết Lâm không ổn. Nếu cứ gân cổ lên cãi lại thì vợ lại thêm căng thẳng.

Lâm mỉm cười:

– Mẹ à, mẹ diễn giỏi quá! Con thấy mẹ không làm diễn viên thì hơi phí đấy ạ. Đúng là tâm lý của con không ổn nhưng cái không ổn đó là do con sống giữa một gia đình chồng giả tạo. Chị Thảo và anh Bá không ở đây nên đâu hiểu hết. Một cuộc sống mà bao giờ cũng phải gồng mình lên để suy nghĩ, căng tai ra để phán đoán xem những gì mình nghe, mình thấy là thật hay không. Một bà bầu với một tâm thế đó thì ổn sao nổi ạ mẹ???

Bà Liên nhìn cô:

– Vậy con nói xem, những gì con vừa trình bày có bằng chứng không? Con bảo thằng Hải xóa video, nói thế ai tin? Con kêu bao nhiêu người tới đây để nói về một vấn đề không có căn cứ như thế. Có phải mất thời gian của tất cả không con? Thôi, con vào phòng nghỉ đi!

Lâm đứng dậy đi vào phòng. Bà Liên hướng mắt nhìn theo cô rồi chép miệng:

– Tội nghiệp, lần đầu có thai nên….

Nhưng bà chưa kịp dứt câu thì đã thấy Lâm đi ra, tгêภ tay cô là chiếc laptop quen thuộc. Cô cười:

– Chắc chồng con nghĩ màn hình điện thoại của con nhỏ, nhìn không đã mắt nên xóa đi. Nhưng anh Hải à, em nói rồi, là em thử anh thôi. Em là một kế toán, là sinh viên xuất sắc của trường Kinh tế, em đâu ngu ngơ làm những việc không suy nghĩ thế? Một chuyện động trời như vậy, Tuệ Lâm này có mười cái đầu cũng không dám tưởng tượng ra. Trước khi vợ anh vứt điện thoại lung tung, vờ không để ý thì em đã lưu đoạn video đó rất cẩn thận vào đây. Không phải mỗi mình laptop này mà còn một vài nơi nữa.

Vừa nói, cô vừa thao tác và mở laptop cho mọi người xem. Những câu nói ỡm ờ, hình ảnh t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ của đôi gian phu da^ʍ phụ hiện lên rõ mồn một khiến bà Liên và Hải tái mét mặt. Còn những người khác, ai nấy đều trân trân mắt nhìn màn hình. Khi đoạn video kết thúc, bố của Tuệ Lâm ᵭ.ậ..℘ bàn quát lớn:

– Khốn пα̣п! Ly hôn ngay!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *