Đau Thương Qua Rồi Chương 10

Tác giả : An Yên.

Cô bước ra khỏi phòng mà vẫn nghe tiếng chị Loan lanh lảnh vang lên:

– Loại mất dạy! Chú Hải rước cái thứ gì về thế không biết!

Chị Thảo hôm nay mệt nên không ở lại, vả lại Lâm thấy chị ấy cũng ít gây sự với cô. Có lẽ ở xa nên ít va chạm, cứ gần nhau lại dễ sinh khúc mắc, hoặc cũng có thể do một nguyên nhân nào đó khác mà Lâm chưa biết chăng?

Một lát sau, cô thấy Hải bước vào phòng. Lâm biết chồng đang rất buồn sau sự ra đi của bố nên đã lẳng lặng đi pha một tách trà hoa cúc đưa vào phòng:

– Anh uống đi cho đỡ mệt! Anh cố gắng lên nhé! Em nghĩ bố vẫn sẽ luôn ủng hộ anh!

Hải nhấp một ngụm trà rồi kéo Lâm ngồi xuống bên cạnh:

– Chuyện tiền bạc anh cũng không biết bênh em kiểu gì vì anh biết em không có cái tính đó, nhưng chuyện xảy ra nó trùng hợp ngẫu nhiên quá nên … thôi, cứ kệ chị Loan đi, em đừng suy nghĩ mà ảnh hưởng đến sức khỏe, em còn lo cho con nữa.

Lâm vân vê tà áo:

– Chỉ cần chồng hiểu em trong sạch là được. Em không làm gì có lỗi với bố, với gia đình chồng và với bản thân. Em không hiểu vì sao chị Loan lại không ưa em nhưng em cũng chẳng vì thế mà gây chuyện đâu. Em sẽ sống đúng tâm là được.

Hải đặt chiếc tách đã sạch nước lên tủ đầu giường, ngả người ra giường rồi nói:

– Bố mới mất, anh không muốn ồn ào, có chuyện gì để đó giải quyết sau! Giờ nên tập trung lo cho bố và cả cho mẹ nữa…

Để đó giải quyết sau ư? Hải nói vậy là có ý gì? Thế ra anh vẫn chưa hoàn toàn tin cô sao? Nếu điểm ʇ⚡︎ựa cuối cùng cũng mất nốt thì cô chả cần giải thích nữa. Càng ngày Lâm càng thấy gia đình này có nhiều điều lạ lùng. Người đáng ra có tiếng nói là ba anh con trai thì ngoài anh Bá có vẻ bản lĩnh lại ở rể nhà vợ, còn anh Hoàn và anh Hải lại không có tiếng nói.

Anh Hoàn suốt ngày chỉ biết đến công việc, vợ có quá lời cũng chỉ nói vài câu, còn Hải không xấu nhưng quá hiền lạnh thành ra nhu nhược. Chị Loan chỉ là dâu như cô nhưng xem ra chị ấy có một thế lực gì đó mà lại quá hống hách. Mọi thứ cứ sai sai thế nào ấy! Lâm thở dài một tiếng rồi lật chăn nằm xuống cạnh Hải lúc này đã đều đều nhịp thở…

Sáng hôm sau…

Lâm dậy sớm nấu cơm cúng bố chồng. Thấy Bà Liên có vẻ mệt, cô nấu một nồi cháo rồi múc lên mời bà trước:

– Mẹ ăn ít cháo cho đỡ mệt ạ!

Bà Liên nhìn cô rồi thở dài ᵭάпҺ thượt một cái:

– Thôi tôi chưa muốn đi theo bố thằng Hải, phải chờ con cái thành đạt thực sự cái đã!

Lâm thở hắt ra:

– Mẹ à, dù mẹ với chị Loan có không thích con thì dẫu sao con cũng là dâu con của nhà này. Nếu con là loại lòng dạ lang dạ thú ấy thì anh Hải cũng đâu yêu con mà cưới về đây hả mẹ? Với lại con đầu ᵭộc cha mẹ chồng để làm gì? Rồi quả báo nhãn tiền đó chứ mẹ!

Bà Liên nhếch môi:

– Con Loan nó nói cấm có sai! Cái ngày cô về đây, nó bảo cô có tướng sao chổi dễ khiến nhà này đoản mệnh. Giờ đấy, mới gần một năm trời mà bố chồng cô đã về với Tiên tổ rồi đấy, còn chưa biết khi nào sẽ đến lượt bà già này. Ngày trước biết thế để thằng Hải nó lấy con Nguyệt có phải hơn không. Con bé khéo ăn khéo nói lại giỏi giang. Nếu cô không xuất hiện thì hai đứa không khéo thành đôi rồi đấy!

Lâm vẫn mỉm cười:

– Vợ chồng là duyên số, đâu phải muốn lấy ai là lấy ạ mẹ? Tướng gì thì con không biết nhưng con chẳng có lý do gì để hại người cả, hại người để rồi thiệt mình sao mẹ?

Bà Liên quắc mắt:

– Miệng lưỡi cô cũng ghê gớm nhờ? Cái vẻ mặt thì trông hiền lành mà hóa ra trong bụng cũng cả một bồ dao găm nhỉ? Vì cái gì ư? Vì để ςư-ớ.ק không cái nhà đất này! Ra ở riêng thì không được vì thằng Hải nó có hiếu, muốn phụng dưỡng cha mẹ, mà ở chung thì chúng tôi khiến cô ngứa mắt. Thế nên, cô muốn tống chúng tôi là khỏi đây. Chết là khỏe, chẳng ai ngáng chân cô nữa!

Vậy ra, trong lòng họ, cô là loại người như thế, trong đầu óc họ, cô chỉ có những mưu hèn kế bẩn như vậy. Một khi họ đã không ưa mình thì có đủ mọi lý do để ghét, đến cả cái bầu không khí cũng chả muốn thở chung.

Lâm cười chua chát:

– Mẹ à, Bố mẹ có ba người con trai hiền lạnh giỏi giang. Anh Bá và anh Hoàn đã có ở nhà cửa. Anh Hải cũng ʇ⚡︎ự lo được, con cũng có công việc, Ϯộι gì phải làm những điều đốn mạt ấy cho mang tiếng xấu hả mẹ?

Bà Liên hơi sững người lại trước những lời nói của Lâm. Bà cười nhạt:

– Ai biết, mấy người nhà quê thấy nhà cao cửa rộng thì sáng mắt ra, để ý gì đến nhân quả nữa…

Tay Lâm nắm chặt:

– Mẹ, không có nông thôn sao có thành thị ạ? Còn luật nhân quả nó đến muộn nên nhiều người nghĩ là không có đó mẹ. Con chợt nghĩ biết đâu bố ra đi cũng là cách giải thoát để tránh khỏi những điều đáng tiếc. Đó là phước phần của bố. Còn con, mọi việc con làm không trái lương tâm là được!

Cô nói xong vẫn để bát cháo ở đấy rồi bước ra ngoài. Nhưng đi chưa ra đến sân, Lâm bỗng nhìn thấy bố của chị Loan đang ngồi bên ngoài cùng với vợ chồng chị ấy. Bác đó đến làm gì sớm thế nhỉ? Đang định ra chào hỏi thì Lâm chợt sững lại bởi tiếng của bố chị Loan:

– Thật ngại quá, đúng là một chuyện hi hữu. Hôm qua bố bận ký kết hợp đồng với một công ty tầm trung. Thật ra bố đã cố gắng dời ngày giờ ký rồi mà ngặt nỗi bên đối tác lại không sắp xếp được. Anh phó giám đốc lại đang bị nhiễm covid thế nên vội vàng sang thắp hương để đi cho kịp, đầu óc thế nào lại quên đặt lễ.

Tối hôm qua về muộn, áy náy cả đêm không ngủ được. Sáng nay, bố phải tới thắp hương tạ Ϯộι với ông thông gia, phong bì chuẩn bị sẵn từ hôm qua mà lại để trong túi áo vest nhưng lại quên bỏ vào thùng. Gia đình con thông cảm cho bố nhé!

Anh Hoàn lắc đầu:

– Không sao đâu mà. Bố bận thế mà vẫn sắp xếp đến đây là quý rồi. Tính bố nhà con giản dị, không câu nệ lễ lạt gì đâu ạ, quan trọng tình cảm thôi bố. Bố không phải áy náy đâu ạ!

Lâm nghe chồng nói, bố của chị Loan là giám đốc một công ty tầm trung nhưng hai năm nay có được khá nhiều hợp đồng nên công việc thuận lợi lắm. Vậy là câu trả lời đã rõ, bố chị ấy quên bỏ phong bì vào thùng đựng tiền phúng điếu, nhưng chắc là trước đó có nói với chị Loan về việc ấy nên chị ấy biết là bố mẹ thắp hương hai triệu đồng. Hôm qua đông người nên chắc cũng không để ý bác âý bỏ lễ hay chưa.

Lâm thở dài, nghèo đúng là một cái Ϯộι. Dù chẳng ai quyết định được điều gì trước, nhưng may mà cô còn có công việc , anh trai cũng không phải người nghèo dù không thuộc Giới Thượng Lưu. Thế mà cô và gia đình mình còn bị khinh rẻ như vậy. Cô định quay xuống bếp thì bắt gặp ánh mắt của Hải đang ở ngay sau lưng mình.

Anh cũng đã nghe được hết câu chuyện, ánh mắt lóe lên những tia phức tạp nhưng cũng thể hiện sự hối lỗi. Hải bước ra chào hỏi bố chị Loan và trò chuyện một lát rồi mọi người cùng vào ăn sáng.

Ăn xong, anh Hoàn giọng áy náy:

-Thím Lâm, thành thật xin lỗi thím. Loan nóng nảy thành ra hồ đồ, chuyện này mong thím bỏ qua.

Lâm liếc ánh mắt sang Loan rồi nói :

– Chị em dâu trong nhà chấp nhặt làm gì ạ.Nhưng chuyện này thực sự là vấn đề danh dự của cả gia đình em, em mong rằng chị Loan đừng bao giờ nói nặng nề ҳúc ρhα̣m gia đình em như thế nữa. Ai cũng có quê hương bản xứ, có cha mẹ và em cũng vậy. Thử đặt vào hoàn cảnh của em, chị sẽ thấy khó chịu như thế nào.

Loan vẫn cúi gằm mặt nhưng chỉ một lát sau ngẩng lên và nói:

– Được rồi, chị cũng xin lỗi thím vì hơi nặng lời. Thím cũng hiểu cho cương vị của chị, rồi sự chênh lệch giữa chị và thím dù là dâu trong một nhà. Cái điều đó không biết thím có hiểu cho không, những người như chị nhiều khi suy nghĩ khác với người…

Đấy, xin lỗi nhưng vẫn là giọng cửa tгêภ, nói ra càng thêm bực bội. Nhưng không sao, Lâm đủ ngôn từ để nói lại nên cô mỉm cười:

– Dạ chị nói đúng lắm. Những người nhìn không sâu cứ chuyện chẳng có gì đã vội sồn sồn lên, nó khác với những người từ tốn bình tĩnh. Em chấp nhận lời xin lỗi của anh chị, từ nay hi vọng chúng ta sống hòa thuận để bố cũng yên lòng.

Bà Liên khẽ nói:

– Thôi, vậy cũng rõ ràng rồi. Loan và Lâm đều là dâu nhà này, cứ vui vẻ với nhau, không có hiềm khích thì mọi chuyện sẽ ổn. Chứ con mẹ thì ba đứa đều ngoan cả. Nhà nào rồi chả có mâu thuẫn, gia đình nhà Loan giàu có nên nó nghĩ thế nhiều khi cũng thông cảm cho chị. Bỏ qua đi!

Cách dàn hòa của mẹ chồng Lâm thật khéo, khéo tới nỗi mà cô nuốt không trôi. Nhưng Lâm vẫn chẳng nói năng gì. Với những người như thế, ngôn từ ʇ⚡︎ử tế e rằng thành ra xa xỉ. Cô im lặng dọn dẹp và cũng quên luôn cho nhẹ lòng, vì bố chồng cô và vì cả thiên thần là giọt ɱ.á.-ύ của nhà Hải đang lớn dần lên trong bụng…

Bài viết khác

Một cuộc tình – Giấc mơ dù đẹρ, dù xấu thì cũng ρhải tỉnh thôi – Ngẫm đời

Sau bao nhiêu ngàγ nghĩ tới, nghĩ lui bữa naγ ăn cơm xong chị nhẹ nhàng mở lời với anh: – Chỉ còn nửa tháng nữa là hết hợρ đồng nhà, em tính nói với anh, dạo nàγ em không khỏe, mình trả nhà rồi ai về nhà nấγ. Anh giãγ nảγ lên: – “Em […]

Người cũ – Là phụ nữ nhất định phải mạnh mẽ, vừa toát lên khí chất vừa làm đàn ông ngưỡng mộ

Tôi gặρ lại “Người cũ” ở chốn cũ – một quán cαfe nằm khuất trong con hẻm nhỏ, biển hiệu đã mờ, chủ quán cũng không màng sơn lại, loáng thoáng có thể đọc thấy chữ “… Nhớ”. “Người cũ” ngồi một mình ngαy góc cửα sổ quen thuộc, nắng xuyên quα kẽ lá chiếu […]

Hơi ấm tình người trong đêm giáng sinh lạnh giá, câu chuyện cảm động đầy tính người

“Tα sẽ chẳng bαo giờ quên chú mày được”, ông già lẩm bẩm. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo củα ông. “Tα đã già rồi. Tα không thể lo cho chú mày được nữα đâu.”     Nghiêng đầu quα một bên, con chó nhìn ông chủ. “Gâu gâu! Gâu […]