Dám ly hôn – Cuộc đời lại vẫn đẹp sao với bạn tôi
DÁM LY HÔN
Vô Ưu
(chuyện có thật ở phố tôi)
Cô ấy là bạn thân của tôi, hồi cấp hai hai chúng tôi học cùng với nhau ba năm liền. Cô ấy rất xinh đẹp, da trắng nõn và đôi mắt đen lay láy. Hai chúng tôi đứa xinh đứa xấu, nhưng tôi không hề ghen tị mà lại cảm thấy yêu bạn mình hơn
Ngày ấy nhà nào cũng nghèo, nhà bạn tôi phải nói là nghèo rớt mùng tơi. Bạn còn là chị gái của 5 đứa em, thế nên học hết cấp 2 bạn tôi phải nghỉ học. Tôi thì học tiếp cấp 3, rồi vào đại học. Đừng một cái, năm 18 tuổi bạn tôi đi lấy chồng
Nhà chồng bạn sát nhà tôi, một gia đình viên viên chức thời pháp thuộc. Ông bà thuộc tuýp người tiểu tư sản ngày xưa : sống rất lịch sự rất trưởng giả, rất ra vẻ danh giá. Thế là tôi trở thành hàng xóm của bạn tôi
Bạn về nhà chồng với hai bím tóc ngang vai, đôi má ửng hồng trông yêu lắm. Chồng bạn, anh hàng xóm nhà tôi, vốn chạc tuổi tôi, năm nay anh đi bộ nên cưới vội vợ ( anh ta cũng đã mê bạn tôi rồi) để lên đường nhập ngũ
Ngày mới về, bạn tôi được bố mẹ chồng sắm cho cái máy khâu con bướm, sau đó cho cô vào Sài Gòn học nghề thợ may. Sau vài năm cô đã trở thành một cô thợ may nổi tiếng. Tiền cô làm ra nuôi bố mẹ chồng, nuôi 3 em chồng dễ dàng. Nhà đông khách may, lại cộng thêm việc chăm sóc gia đình đã làm cô kiệt sức.
Gia đình chồng cô ỉ lại việc cho cô tất cả. Bố mẹ chồng cô vốn vẫn giữ cái đức tính của kẻ giàu sang, coi thường người nghèo, coi thường cô( một kẻ mà họ mang lại cho cái nghề, cho cô được ở trong 1 cái nhà to, nay nhờ có họ mà cô được đổi đời)
Bốn năm sau, cô sinh liền 2 đứa. Sau 4 năm chồng cô cũng giải ngũ. Sau 4 năm từ ngày lấy chồng cô già xấu hẳn, cô không còn là hoa khôi của lớp tôi năm xưa nữa, vất vả chăm sóc gia đình và kiếm tiền đã làm cô kiệt sức.
Ngày tôi tốt nghiệp đại học có sang nhà cô chơi, nhìn thấy tôi bạn nở nụ cười buồn rầu, mới 23 tuổi mà trông bạn như đã 40, tội nghiệp quá, tôi chỉ muốn khóc
Chồng cô thì vẫn đẹp trai như xưa, mới 23 tuổi mà anh ta đã là bố của 2 đứa trẻ. Anh ta không hề phải bế trên tay chúng một lần nào, anh ta xa nhà, và tranh thủ về nghỉ phép kiếm con, vậy thôi. Nhưng khi giải ngũ thì anh ta thất nghiệp.
Thương chồng cô bỏ tiền chạy cho cô 1 chân trong nhà nước, sau đó lại bỏ tiền cho anh ta đi học hàm thụ đại học. Sau 5 năm lại bỏ vài trăm triệu chạy cho anh ta làm 1 chức phó giám đốc 1 cơ quan. Đường công danh của anh ta lên như diều gặp gió.
Từ ngày làm quan, anh ta nhìn oai lắm, tay cắp cặp lái xe ôtô đi làm. Ở nhà cô vợ tội nghiệp vẫn hàng ngày chăm chỉ làm lụng, cưng chiều anh như vật báu. Anh nghiễm nhiên hưởng, đó là lộc của các cụ cho chứ không phải của vợ anh cho. Rồi anh đổ đốn có nhân tình
Cô nhân tình trơ trẽn đến tận nhà chửi bóng chửi gió vợ cả
Bạn tôi bỗng dưng như bị sốc, cô không chịu nổi và khóc với tôi :” đời tớ thế là hết”.trông bạn già nua, xộc xệch, thảm quá, tôi khóc theo.
Vậy mà, đến tận 37 năm sống chung bạn vẫn nén chịu con trai con gái của bạn đều đã lập gia đình, bố mẹ chồng đều lần lượt ra đi. Trong nhà chỉ còn hai vợ chồng cô : một người giống như người giúp việc, còn ông chồng thì khệnh khạng gái gú
Rồi bất ngờ xảy ra, bạn tôi tự dưng đâm đơn ly dị chồng. Cô ly dị chồng ở cái tuổi 55, tuổi mà ai cũng bảo sống cho yên phận, hay cố sống cho chót đời.
Tôi sững sờ, bạn nói :”đáng ra mình phải ly hôn từ mấy chục năm trước rồi, mình chờ 2 cháu ra ở riêng, mình chờ anh ta hối cải, anh ta không hề thương yêu mình”. Tôi hiểu tất cả, người đàn ông kia không xứng đáng được tha thứ. Anh ta là một kẻ vô ơn, một kẻ ích kỷ
Đó là một cuộc ly hôn lạ đời ở phố tôi, một anh chàng phó giám đốc bị một cô vợ thợ may bỏ ở cái tuổi 55.
Sau khi ly hôn, bạn tôi tay không ra khỏi nhà, cái nhà 3 tầng cô xây dựng lại trên đất nhà chồng cô để cho anh ta ở, cô mua 1 ngôi nhà nhỏ trong ngõ. Sau 7 năm ly hôn, giờ cô lại giàu có. Các con lại xum vầy cùng cô. Đôi bạn chúng tôi đã trên 60 tuổi thường xuyên rủ nhau đi du lịch. Cuộc đời lại vẫn đẹp sao với bạn tôi