Cuộc chiến hào gia – Chương 5

Tác giả: Nguyễn Hiền

Bà Thúy Lan tỏ ra tức giận khi vừa rồi điện nói chuyện thì ông Vĩnh nói sẽ về ngay, làm mất công bà vội vàng tắm rửa sạch sẽ nằm chờ, vậy mà bà chờ trong phòng cả tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thấy ông vào phòng bà như mọi lần. Quấn vội tấm khăn, bà đi ra ngoài thì ngạc nhiên khi thấy xe ông Vĩnh đang đậu trong sân, vậy ông ấy về rồi mà còn đi đâu chứ? Có bao giở ổng lên phòng bà Hai không? chuyện này lạ à nha, bởi cũng từ lâu lắm mà cụ thể từ ngày bà chuyển về đây, thì dường như hai ông bà ly thân, họ giữ mối quαп Һệ vợ chồng dường như chỉ ràng buộc bởi đứa con đó là Gia Minh. Vậy hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà ông ấy lại không vào phòng với bà mà lại đến phòng bà Hai?

Nhẹ nhàng đi lên lầu, tiếng nói bên trong chứng tỏ ông Vĩnh đang có mặt trong phòng, tiếng hai người nói khá nhỏ nhưng vì nhà yên tĩnh nên bà Ba đứng bên ngoài vẫn nghe rất rõ. Hai người nói những gì trước đó thì bà không biết, nhưng bà bỗng giật mình khi nghe tiếng ông Vĩnh như năn nỉ:

– Vợ chồng mình cũng không còn trẻ nữa, anh muốn xong đợt này thì bàn giao lại tập đoàn cho thằng Gia Minh thay thế anh quản lý, mình nghỉ ngơi thôi em ạ, em đã thiệt thòi quá nhiều, anh sẽ bù đắp cho em…

Tiếng bà Nhã Trúc trả lời:

– Chuyện này nói nãy giờ rồi, em không muốn nhắc lại bất cứ chuyện gì? ai làm sai ông trời đều nhìn thấy nên anh cũng không nên nhắc lại mà làm gì? còn việc anh vừa nói muốn bàn giao cho thằng Minh quản lý tập đoàn thì chờ thằng Minh về rồi em sẽ hỏi nó…

Ông Vĩnh ngập ngừng:

– Công ty dạo này làm ăn đen đủi quá, tình hình kinh tế hơi căng em ạ…

Bà Hai im lặng, tay lần chuỗi hạt còn hai mắt nhắm nghiền, miệng lầm nhầm khấn mà dường như không muốn nói chuyện gì thêm nữa. Bỗng ông Vĩnh hỏi:

– Còn chuyện cưới xin của thằng Minh và cô gáι sao rồi?

– Nghe nói ông sui đang không khỏe, hơn nữa hình như năm nay tuổi hai đứa không chọn được ngày tốt, chắc phải dời lại rồi…

Ông tỏ ra quan tâm:

– Cùng phụ nữ với nhau nên em dễ tâm sự, xem có giúp gì được ông ấy không? nếu phải điều trị thì có cần anh can thiệp với Ьệпh viện không?

– Được rồi, em sẽ xin cuộc hẹn…

Thấy ông Vĩnh đứng lên chuẩn bị ra ngoài, nên bà Ba vội vàng đi nhanh về phòng giống như mình đang ngủ, cũng không lâu sau thì tiếng chân ông Vĩnh đi về phòng, nhưng một lần nữa ông ấy không ghé vào, mà đi thẳng xuống phòng khách và ngồi một mình trầm ngâm…

Bà Thúy Lan giật mình, có bao giờ ông ấy đang nghi ngờ mình không? tại sao ông ấy muốn bàn giao tập đoàn Phùng Gia cho Gia Minh mà không hề nói gì với bà, vậy ở cái nhà này Bà là gì chứ? Mặc dù bà không trực tiếp điều hành, cũng như không có điều kiện để góp tiền, thì bà cũng là vợ ổng hơn 20 năm rồi. Tiếc rằng bà không nghe được tất cả nội dung hai người nói chuyện, nhưng điểm quan trọng nhất là ông Vĩnh muốn bàn giao tập đoàn lại cho Gia Minh thì bà cũng đoán được họ đang nói gì. Bà nghĩ lúc này phải hết sức bình tĩnh, và điều quan trọng là Gia Huy phải khẩn trương trở về. Việc bà Nhã Trúc chưa đồng ý cho con trai tiếp quản tập đoàn, lý do vì sao thì bà chưa đoán được, nếu Gia Minh là con trai trưởng không muốn nhận thì việc ông Vĩnh bàn giao cho con trai thứ là Gia Huy cũng là lẽ bình thường…

Xuống phòng khách, bà thấy ông Vĩnh đang ngồi trầm ngâm ở ghế sofa thì nhẹ nhàng đứng từ phía sau, dùng hai bàn tay nhẹ nhàng mat xa vai cho ông, bất ngờ nên ông Vĩnh ngoái lại nhìn, bà cười giả lả:

– Mình mệt thì tắm rửa rồi vào phòng nghỉ ngơi, sao lại còn ngồi đây chứ?

Ông Vĩnh quay mặt đi im lặng không trả lời, cũng không gạt tay bà ra hay tỏ thái độ giận dữ, mà ông cứ để yên cho vợ xoa Ϧóþ, bởi bà Ba làm sao có thể hiểu được trong đầu ông đang nghĩ gì? thời hạn phải trả nợ ngân hàng đang đến gần, mà khách mua khách sạn thì trả rẻ, ông có cảm giác ông ta biết ông đang ở thế bí nên cố tình ép giá, ông biết thương trường như chiến trường, nếu ông trong hoàn cảnh này thì ông cũng sẽ làm như thế.

Vừa rồi tгêภ phòng bà Hai ông vẫn chưa nói được nhiều, ông chỉ mới nói tình hình kinh tế bây giờ khó khăn, nhưng ông thấy bà vẫn thản nhiên tay lần chuỗi hạt, miệng niệm phật thì ông thật khó để mở lời…

Thật tình bà Ba như biết lỗi nên cố gắng làm hòa, nhưng lúc này ông cũng không có tâm trạng để nghĩ về việc khác nữa, ông đang căng thẳng để tìm lối thoát, nếu như không bán được khách sạn và bà Hai cũng không đồng ý. Ông kéo tay bà Ba ra rồi mệt mỏi trả lời:

– Bà hãy để tôi một mình…

– Có chuyện gì xảy ra hay sao? Mình có thể nói với em được không?

Ông lắc đầu, bởi với bà chỉ có một mục đích là đưa tiền, có bao giờ bà hỏi đến tình hình của công ty bao giờ đâu, vậy thì nói với bà được ích gì chứ? Ông nói nhát gừng, hai mắt vẫn nhắm nghiền mệt mỏi:

– Bà đi ra, tôi nói bà có nghe thấy không?

Bà Ba cũng đã nhún nhường, việc ông về lên phòng nói chuyện với bà Hai để bà nằm chờ cả tiếng đồng hồ mà bà vẫn chưa hỏi, bây giờ bà quan tâm thì sao chứ? Đâu phải cậy làm ra tiền rồi ông coi thường bà mà muốn nói gì thì nói, bà sẵng giọng:

– Nay ông bị sao vậy? ʇ⚡︎ự nhiên quát người ta vô cớ, bực mình hà…

Ông Vĩnh vốn tâm trạng không tốt và hoàn toàn bế tắc, tưởng về nhà nghỉ ngơi thì lại bị bà vợ cứ lải nhải bên tai làm ông bực mình quát lên:

– Cút đi, nếu bà cảm thấy bực mình không được thoải mái thì bà có thể đi, đừng làm tôi thêm đau đầu nữa…

– Ơ, cái ông này, ʇ⚡︎ự nhiên đi về nhà rồi gây chuyện à? Tôi chỉ hỏi nếu ông không trả lời thì thôi, cớ sao lại đuổi tôi chứ? Ông nên nhớ rằng tôi đã đến đây được thì không dễ để đuổi tôi ra khỏi đây…

Ông Vĩnh đã không muốn nhắc đến bà đi với ai lái chiếc xe đen, nhưng đang sẵn cơn bực tức nên ông nói luôn:

– Bà nói không làm gì, vậy oan lắm hả? vậy bà có muốn tôi nói thẳng ra không?

Một thoáng im lặng, tại sao ông ấy đang nói chuyện nọ lại sọ chuyện kia, không biết điều ông ấy muốn nói là gì, bà hỏi:

– Ông đang muốn ám chỉ điều gì thì nói ra đi, tôi đây không làm gì sai thì không sợ…

– Tôi hỏi bà, sáng giờ bà đi đâu? Làm gì?

Chỉ cần vậy thôi là bà đã đoán ra được ý ông Vĩnh muốn nói gì, hai mắt đã ngập nước, bà khóc thút thít:

– Tôi cũng là người phụ nữ chịu nhiều thiệt thòi, không được như người ta, tiền tiêu sài cũng phải ngửa tay xin chồng, nhưng thôi thì tôi cũng không màng đến bản thân mình mà chỉ nghĩ thương con, thằng Huy ở bển cần tiền nó hỏi mà tôi không còn, định đi cầm đỡ cái ʋòпg nhưng họ cho cầm ít tiền quá nên tôi lại đi về, hơn nữa chưa hỏi ý kiến của ông nên tôi chưa cầm cho người ta…

Ông Vĩnh thấy bà Ba khóc thì lại mủi lòng, lúc ở công ty thằng Huy cũng điện cho ông xin tiền, vậy mà ông lại nghĩ oan cho bà ấy, nhưng ông vẫn thắc mắc về chiếc xe màu đen nên hỏi:

– Bà về bằng taxi hay sao?

Biết không thể giấu được nữa, có thể ai đó nhìn thấy nên nói với ổng, nghĩ vậy nên bà trả lời:

– Tôi đứng chờ taxi thì gặp người quen chạy xe qua nên dừng lại cho đi nhờ, ông còn nhớ ông Tân hay chạy chiếc xe màu đen không? nay ông ta cũng bết lắm…

Ông Vĩnh ậm ờ cho qua chuyện, thật tình lúc này trong đầu ông chỉ lo đến tiền chứ có nhớ đến ai, chợt bà Ba nói:

– Em thấy nên đưa thằng Huy về, chứ cứ ở bển không chịu làm gì mà mình cũng không quản lý được, anh xem trong công ty có việc gì thì giao cho nó, rồi để em xem có đứa nào thì gả cho vợ chồng nó bảo ban nhau làm ăn, mình già rồi phải nghỉ ngơi thôi anh ạ…

Như chợt nhớ ra điều gì, ông Vĩnh không trả lời vào câu hỏi của bà Ba mà quay sang hỏi lại:

– À, lô đất 5 héc ta ở Phú quốc tôi mua cho cha má của bà, bây giờ cha má mất rồi thì bán đi để mà làm gì, trong khi tôi đang cần tiền…

Bị hỏi bất ngờ, bà Ba không biết trả lời thế nào, ông ấy vừa nói cái gì mà cần tiền? cái tập đoàn lớn như thế này đâu cần gì đến mảnh đất tép riu này chứ? Ông ấy mua cho cha má vợ thì đồng nghĩa đó cũng là của riêng bà, vậy tại sao bây giờ lại nói bán đi đưa tiền cho ổng? với bà đâu có dễ như vậy được, nhưng thôi lúc này nên di hòa vi quý không nên căng thẳng dễ mích lòng, khi nào thằng Huy nắm được tập đoàn này rồi tính sau. Không còn cách nào khác bà đành nghĩ cách giả vờ ôm bụng nhăn nhó:

– Trời ơi trời, có ăn gì đâu mà đau bụng vậy nè?

Nói rồi bà ôm bụng chạy vào trong. Thật tình ông Vĩnh cũng chẳng lạ gì bà ta cả, nhưng vì bà ấy cứ lằng nhằng nói bên tai làm ông đau đầu, chứ với mấy héc ta đất cũng chẳng thấm vào đâu với số nợ khổng lồ của tập đoàn, ông bấm máy gọi cho ông Hoàng Vũ để tìm cách giải quyết, thôi thì bán rẻ một chút cho dứt nợ còn hơn mỗi ngày lãi lại đẻ ra thì lơ mơ mất trắng luôn ấy chứ…

Chuông điện thoại vẫn đổ nhưng không có người nghe máy. Lúc này ở tгêภ lầu, bà Nhã Trúc đang nói chuyện với một ai đó mà khóc nức nở:

– Chuỗi nhà hàng, khách sạn đó là tâm huyết của Ba em, anh phải bằng mọi giá thâu lại giúp em, có thể thương lượng thêm một chút cũng được…

– Ông chủ đã giao cho anh thì em cứ để anh giải quyết, anh còn đang muốn cho hắn một bài học, hắn phải hiểu rằng nếu phản bội ông chú thì sẽ phải trả giá như thế nào?

– Em và vợ chồng gia Minh đang tiến hành phục hồi lại Hà Gia, khi nào thì anh trở về Việt Nam?

– Bất kỳ lúc nào anh cũng có thể trở về…

Chợt ông Hoàng Vũ nói:

– Ông Vĩnh đang gọi cho anh, chắc lo sốt vó lên rồi, anh nhờ bên ngân hàng ngày nào cũng hối làm cho hắn cuống lên…

– Thôi anh ạ, cũng Ϯộι nghiệp ổng…

– Bởi vì em hay mềm lòng, nên tại sao số cổ phần của tập đoàn Hà Gia ông chủ lại tin tưởng giao cho anh mà không phải là em…

Nói rồi ông tắt máy, ông Hoàng Vũ chính là người trợ lý trung thành mà ông Hà Thanh, Ba của bà Nhã Trúc tin tưởng nhất, khi ông Vĩnh lên quản lý thì ông cũng cáo Ьệпh xin nghỉ, khi thấy con rể không giữ lời hứa thì ông Hà Thanh gọi Nhã Trúc và ông Hoàng Vũ cùng luật sư làm việc, ông chuyển giao số cổ phần còn lại của Hà Gia cho ông Hoàng Vũ, với một điều kiện khi Gia Minh trưởng thành thì bàn giao lại cho cháu ngoại, và bây giờ ông đang thực hiện lời hứa…

Thực tình lúc ông Vĩnh lên phòng bà nói chuyện, bà đã đoán được ông đang muốn nói gì? nhưng vì mọi việc cũng chỉ mới bắt đầu nên bà chưa nên có ý kiến gì, mà cứ để cho ông Hoàng Vũ đàm phán với ông Vĩnh, nhất định những tài sản của Hà Gia phải trở về Hà Gia, nhưng đang nói chuyện thì bà nghe thấy tiếng bước chân đang đi lại gần, đoán chắc người đó không ai khác mà chính là bà Thúy Lan, bà bỗng dưng cố ý nói to việc ông Vĩnh muốn giao tập đoàn lại cho Gia Minh, chủ yếu để cho bà ta nghe thấy…

Nhiều khi bà cũng muốn buông bỏ và cho ông chồng một bài học, nhưng bà nghĩ những tài sản đó mang tiếng là Phùng Gia nhưng là công sức của cả đời mà cha má bà vất vả gây dựng nên. Nhất định vì lòng tham, bà ta sẽ nghĩ cách thuyết phục ông Vĩnh bàn giao cho con trai thứ, bà cũng muốn thử tets lòng trung thành của ông Vĩnh một lần nữa, nếu ông ta còn lương tâm thì bà sẽ nới tay còn nếu không thì ông Hoàng Vũ cho ông ta một bài học phá sản cũng xứng đáng…

Bài viết khác

Bức thư tình tuổi già – Một tình yêu chung thủy mộc mạc, đơn sơ, đầy tính nhân văn

Em yêu dấu! Anh ngồi bấu tαy vào thành giường nhìn ɾα ngoài tɾời. Hình như mưα. Mắt αnh mấy ngày nαy thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưα, thấy mưα thì nhìn như đαng nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không ɾõ nữα, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói […]

Vàng bạc đầy nhà cũng chẳng bằng con cái được giáo dục tốt – Câu chuyện sâu sắc đáng để suy ngẫm

Người xưα dạy ɾằng, muốn giα tộc hưng thịnh thì cần giáo dục con cái thật nghiêm khắc. Tɾẻ được giáo dục tốt sẽ chọn được con đường làm giàu ngαy chính, dùng chính sức lực củα bản thân mà kiến tạo tương lαi. Thế mới có câu, vàng bạc đầy nhà cũng chẳng bằng […]

Nghèo mà biết cho đi là giàu hơn tất cả, giàu mà ki bo keo kiệt thì thiếu thốn tận cùng

Thước đo củα cuộc đời không ρhải là thời giαn mà là sự cống hiến. Khi bạn cho đi, cuộc đời sẽ mαng đến cho bạn những món quà bất ngờ. Có một câu chuyện nổi tiếng giữα hαi bố con, được đăng tɾên mạпg xã hội, khiến chúng tα ρhải suy ngẫm: Một hôm, […]