Cuộc chiến hào gia – Chương 2

Tác giả: Nguyễn Hiền

Theo ông Vĩnh lên lầu, bà Thúy Lan tỏ ra không vui khi gặp cô gáι Lan Chi bạn của Gia Minh, trong mắt bà thì cô ta con nhà nghèo không môn đăng hộ đối với Huỳnh Gia, hơn nữa dù gì nếu lấy Gia Minh thì nghiễm nhiên Lan Chi sẽ là dâu trưởng trong dòng họ Phùng, nghe nói cô ta lại cũng đã từng tốt nghiệp đại học kiến trúc. Nếu như hai vợ chồng Gia Minh đều là kiến trúc sư thì tương lai kế nghiệp tập đoàn chỉ còn trong tầm tay…

Rồi Bà lại nghĩ đến Gia Huy con trai của bà, chỉ còn vài tháng nữa thôi là nó về nước, nhưng nếu hai đứa kết hôn thì khi con trai bà trở về sẽ không còn cơ hội. Chính bà cũng không hiểu Gia Huy sang bển học ngành gì mà lúc nào cũng yêu cầu mẹ gửi tiền sang, nay lý do này mai lý do khác, nhiều khi bà phải giấu ông Vĩnh không nói ra sự thật về cậu con trai ăn chơi trác táng, mà luôn miệng khen con chăm chỉ, mai mốt sẽ là một ông chủ tương lai.

Những lúc như thế bà lại thấy ông Vĩnh im lặng không nói gì, thậm chí ông ôm gối sang phòng sách. Thấy ông Vĩnh ngả người tгêภ ghế sofa, bà Thúy Lan lại gần mát xa cho chồng, miệng thỏ thẻ:

– Em thấy con bé này không được, gặp người lớn mà vô lễ…

Ông Vĩnh nhổm người quay sang hỏi:

– Tại sao em lại nói như thế? Con bé có làm gì đâu mà vô lễ? nó học kiến trúc là tốt rồi nhưng anh sẽ đưa nó về tập đoàn, không được làm ở tập đoàn Hưng Thịnh đang là đối thủ của anh…

Bà Lan giật mình, hóa ra ông Vĩnh im lặng là ông đang tính đến nước cờ tương lai cho vợ chồng cậu con trai trưởng Gia Minh, vậy nếu Gia Huy về nước thì sao chứ? không được, nhất định bằng mọi cách bà phải ngăn cản đám cưới này, bà nói với ông:

– Con cái nhà không có giáo dục, đã nghèo lại còn vô lễ, mai mốt mà vô phúc rước nó về thì có mà loạn

– Bà vừa nói cái gì hả? tôi đã nhắc rất nhiều lần là bà không được nói linh ϮιпҺ cơ mà, chỉ vạ miệng là nhanh…

– Vậy ông coi tôi là gì ở cái nhà này? Con trai lấy vợ mà mẹ không được phép có ý kiến là sao?

– Khi nào đến thằng Gia Huy thì bà tha hồ nói, còn thằng Gia Minh thì bà im dùm tôi…

Bà Lan sa sầm nét mặt, không biết đây là lần thứ mấy ông Vĩnh không cho phép bà can thiệp vào chuyện của mẹ con bà Nhã Trúc, chính bà còn không hiểu tại sao ông lại nể thậm chí là kiêng dè cái bà vợ già, mà suốt ngày chỉ biết niệm phật chứ có biết gì đâu, những lần trước thì bà không nói nhưng lần này liên quan đến quyền lợi của thằng Gia Huy con trai bà thì bà phải ra tay, ít nhất thì tài sản cũng phải chia đôi, không thể để cho vợ chồng thằng Gia Minh nắm toàn quyền được. Bà không nói gì mà tức tối đi ra ngoài gọi điện cho Gia Huy:

– Alo…

Tiếng Gia Huy quát to trong máy kèm theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm bà giật mình, không biết nó làm cái quái gì mà mở nhạc to thế không biết, bà quát con:

– Con làm gì thế hả? vặn nhạc nhỏ xuống để nói chuyện với mẹ…

– Con đang ở vũ trường, lúc khác nói chuyện nha mẹ, con tắt máy đây…

– Alo…Alo…

Quá tức giận, bà gào lên trong máy nhưng thằng con trời ᵭάпҺ của bà đang còn mải nhảy nhót đâu thèm quan tâm. Bà buông người mệt mỏi xuống giường tức tưởi, giờ phải làm sao đây? bây giờ nói ông chồng không được thì bà phải trực tiếp ra tay thôi…

Nghĩ vậy bà đi xuống nhà, nhìn không thấy Lan Chi đâu, có bao giờ cô ta lại lên phòng của thằng Minh để gài bẫy nó không? nhưng chẳng nhẽ bà lại lên đó? Không còn cách nào khác bà đành ngồi nơi phòng khách chờ đợi…

Một hồi thấy Gia Minh đi vào, bà liền hỏi:

– Cô gáι về rồi à? Đúng là không được dạy dỗ, đến chơi mà khi về cũng không thèm chào người lớn…

Nghe nói thế, Gia Minh quay ngoắt lại:

– Mẹ Lan vừa nói gì vậy?

Bà ta cũng không vừa:

– Mẹ nói không đúng hay sao? Đến chơi mà không chào hỏi gì, ấy vậy mà khi về cũng lơ luôn, nếu được dạy dỗ mà như thế à?

Gia Minh cũng gay gắt:

– Mẹ đừng có nói oan cho cô ấy, khi đến Lan Chi cúi chào cha mẹ con rồi chào mẹ, còn bây giờ mẹ biết cô ấy đang ở đâu không? cô ấy đang ở dưới bếp với người làm để chuẩn bị đồ ăn…

Tưởng bà ta im lặng, ai ngờ lại la toáng lên:

– Ôi trời, cái ngữ ấy thì nấu ai ăn? Không được, nếu nhà ăn mà để cô ta nấu thì tôi không ăn nữa…

Sợ Lan chi nghe thấy, Gia Minh vội năn nỉ:

– Mẹ Ba nói nhỏ một chút có được không?

– Sợ gì chứ? Con mà không nghe lời góp ý của mẹ thì sau sẽ hối hận…

Nghe tiếng nói lớn dưới phòng khách, ông Vĩnh và bà Nhã Trúc đều đi xuống, vừa nhìn thấy hai người thì Bà Lan vội lên tiếng:

– Sao anh lại xuống đây? cứ nghỉ thêm chút nữa đến giờ ăn rồi em lên gọi…

Không ngờ Gia Minh đi đến quyết định nhanh chóng, anh thưa với Ba mẹ:

– Thưa Ba, thưa mẹ, con muốn tổ chức đám cưới với Lan Chi…

Bà Lan bị bất ngờ nên vô cùng ngạc nhiên:

– Con vừa nói cái gì? không thể được…

Ông Vĩnh im lặng, bà Nhã Trúc cầm tay con trai:

– Con suy nghĩ kỹ chưa? Nếu con quyết rồi thì Ba mẹ sẽ tác hợp cho con…

Quay sang nhìn ông Vĩnh, bà hỏi:

– Anh có ý kiến gì không?

Ông Vĩnh hừm một tiếng trong cổ họng, ông quay sang nhìn bà Nhã Trúc rồi lại nhìn Gia Minh lên tiếng:

– Nếu mẹ con đồng ý thì Ba cũng không có ý kiến gì, nhưng có một điều mà Ba yêu cầu và dứt khoát phải chấp hành…

– Ba yêu cầu gì ạ?

– Ta nghe nói con bé đang làm cho tập đoàn Hưng Thịnh, mà tập đoàn này lại đang cạnh tranh thị trường với Phùng Gia. Con thử nghĩ xem nếu con dâu nhà Phùng Gia lại làm nhân viên cho người ta thì sẽ thế nào?

– Con hiểu rồi, con sẽ nói với cô ấy nghỉ bên đó để về bên mình…

Mải nói chuyện nên mọi người không để ý bà Lan đã đi xuống nhà ăn từ khi nào, nhìn thấy Lan Chi đang vừa làm bếp vừa nói chuyện rất vui với chị Bé Tư, bởi khi vừa đến đây thì cô gặp người đầu tiên chính là chị ấy nên rất vui, chị Bé Tư thì dứt khoát mời cô chủ ngồi nghỉ nhưng Lan Chi không chịu:

– Chị Tư cho em làm với, em ngồi không hổng nổi…

– Xin cô, bà chủ mà biết thì đuổi việc tôi mất cô ơi…

– Không sao đâu, em sẽ nhận hết trách nhiệm về mình…

– Thôi cô ơi, tôi xin cô…

Không ngờ bà Ba đã đứng ở đó từ lúc nào, nghe chị Bé Tư nói như vậy thì bà lên tiếng:

– Giỏi quá hén? Chưa gì đã ra dáng bà chủ rồi, còn muốn nhận trách nhiệm nữa kìa?

Không phải mấy chị làm bếp mà ngay cả Lan Chi cũng tái mặt, vì chị Bé Tư gọi cô là cô chủ chứ cô đâu có xưng hô vậy đâu, hơn nữa không ngờ bà ta lại xuống đây, cô ấp úng:

– Dì hiểu nhầm rồi ạ, cháu…

– Tôi đang hỏi người làm, ai cho phép các chị để người lạ mặt xuống đây, rồi mất đồ thì các chị có tiền mà đền không hả? tháng này tôi trừ nửa lương của mấy người…

– Tại cháu, xin Dì tha cho họ…

– Ai hỏi mà cô trả lời? cô không là người lạ thì là gì? là gì Hả? hay là bà chủ non? Thật nực cười…

Lan Chi nhẫn nhịn hết sức bởi lần đầu tiên cô đến ra mắt nhà người yêu, nhưng bà ta nói cô là ăn cắp đồ thì cô không nhường được nữa, cô nói với chị Bé Tư:

– Tôi chuẩn bị về, đề nghị các chị khám người tôi xem có lấy gì không? kẻo khi tôi rời khỏi nơi đây rồi lại la ,mất là tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé…

Chị Bé Tư đứng dậy lén lút nhìn bà Ba:

– Cô Lan Chi, thật không phải khi lần đầu cô đến đây với cậu chủ mà lại xảy ra như thế này, tôi xin lỗi…

Lan Chi nói với chị Bé Tư nhưng mắt lại nhìn bà Ba:

– Các chị không có lỗi gì cả, nhất định tôi sẽ quay lại gặp Bà…

Nói xong cô đi thẳng lên phòng khách thì thấy hai ông bà Vĩnh và Gia Minh đang ngồi nói chuyện, cô lễ phép:

– Cháu chợt nhớ có chút việc phải làm, cháu xin phép hai bác cháu về ạ…

Cả ba người đều ngạc nhiên, nhất là Gia Minh. Chỉ mới hơn một tiếng cô còn muốn trổ tài nấu sườn heo chua ngọt cho anh ăn, vậy tại sao bây giờ cô lại chào về? việc bà Ba vắng mặt và gương mặt thất thần với hai mắt đầy nước của cô cho anh biết nhất định đã xảy ra chuyện. Quay lại nháy mắt với mẹ, bà Nhã Trúc lên tiếng:

– Lan Chi vào đây với mẹ nào…

Lan Chi giật mình, bác gáι đang nói gì vậy? rõ ràng cô nghe bác xưng mẹ với cô, vậy là sao chứ? Cô quay sang liếc xéo Gia Minh, anh tỏ ra lúng túng nên cười giả lả:

– Em vào với mẹ đi, mẹ có chuyện cần nói với em nè…

Còn chuyện gì nữa đây? không hiểu ngày nay là ngày gì mà đủ thứ chuyện xảy ra vậy nè? Khi cô đang lưỡng lự nửa muốn vào nửa lại muốn về thì nhìn thấy bà Ba đi vào cười giả lả, bỗng cô muốn trả thù bà ta nên mạnh dạn bước vào ngồi xuống cái ghế bên cạnh bà Nhã Trúc. Ông Vĩnh thấy bà Ba cũng đã vào thì bỗng im lặng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của bà Nhã Trúc nhìn mình thì quay sang nói với Lan Chi:

– Lúc nãy hai bác và Gia Minh nói chuyện về việc con trai muốn tổ chức lễ cưới, vì không thấy cháu nên chưa biết ý của cháu như thế nào?

Sự việc hoàn toàn bất ngờ không phải chỉ riêng với cô mà với cả bà Ba, bà ta nghe thấy thế thì định phản đối nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của bà cả thì vội im bặt. Bất ngờ Lan Chi lễ phép thưa:

– Dạ, con xin lỗi vì đã xuống nhà ăn phụ mấy cô nhặt rau, nhưng không ngờ Dì Ba xuống quát nói con có ý định ăn cắp và la người làm, lần sau con không dám nữa, trước khi lên đây chào hai bác ra về thì con đã yêu cầu các cô người làm khám xem con có lấy gì không rồi, không ngờ Bác trai lại hỏi con như vậy ạ?

Tất cả nghe cô nói thì đều sững sờ không thể tin nổi, bà Ba lúc này mặt xám ngoét định thanh minh nhưng ông Vĩnh lên tiếng:

– Sự việc là như thế nào?

Bà Nhã Trúc hai tay chắp trước ռ.ɠ-ự.ɕ, miệng niệm phật còn Gia Minh thì tức giận tột độ, anh nuốt ngược nước miếng vào trong như cố kìm nén cơn giận đang trào lên. Quay sang ông Vĩnh, anh nói:

– Con xin phép đưa Lan Chi về, thống nhất kế hoạch nha Ba, càng sớm càng tốt rồi con sẽ nói với Lan Chi sau…

Nói xong anh nắm tay cô bước ra ngoài, bà Nhã Trúc cũng đứng lên về phòng. Lúc này phòng khách chỉ còn ông Vĩnh và bà Ba, cả hai người đều im lặng không ai nói với ai câu nào, họa chăng chỉ là tiếng khóc thút thít của bà Ba mà thôi…thực tình bà định dằn mặt cô nhưng không ngờ tình huống lại xoay chuyển như thế này, đúng là câu nói người tính không bằng trời tính quả không sai…

Một lúc sau bà Ba lại gần chồng nhỏ nhẹ:

– Em xin lỗi, thật ra câu chuyện không phải như vậy mà do cô ta bịa đặt ra, anh sống với em nhiêu năm trời, anh có tin rằng em lại đi đổi cho bạn gáι của con trai ăn cắp bao giờ không? mà nó lại sắp thành con dâu thì em còn cưng không hết, hơn nữa dưới nhà bếp thì có gì đáng giá mà ăn cắp, thật oan cho em quá đi…

Im lặng một hồi, ông Vĩnh lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm rồi nói:

– Tôi được như ngày nay là cũng nhờ tài sản của Hà Gia mà nên, bà là người đến sau chỉ việc hưởng thụ, tôi chỉ yêu cầu bà im lặng dùm tôi, cần nhiêu tiền thì tôi đưa, vậy mà cũng không được…

– Em chỉ lo cho thằng Gia Huy khi trở về, chứ anh thử nghĩ xem cuộc đời em cũng cần gì nữa, sanh con ra rồi tất cả cũng chỉ lo cho con mà thôi…

– Việc của thằng Huy để tôi lo, bà làm ơn ngồi yên một chỗ cho tôi nhờ…

Nói rồi ông lại lắc đầu rồi đi ra ngoài, một lúc sau thì xe ông Vĩnh cũng rời phủ. Vậy là bữa tiệc chiều nay tạm thời dừng lại, mọi người ngơ ngác nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì, nhưng có một điều dường như ai cũng nghĩ biệt phủ này sắp xảy ra cơn bão tố…

Bài viết khác

Tài sản là thứ không vững bền, học được cách tôn tɾọng mới là tài sản củα một đời vậy.

Một người ρhụ nữ hơn 40 tuổi sαng tɾọng quý ρhái dẫn theo đứα con tɾαi đi đến hoα viên ở lầu dưới một cαo ốc, vốn là tổng bộ xí nghiệρ nổi tiếng tại Thượng Hải, ngồi xuống một chiếc ghế dài giở thức ăn ɾα ăn. Một lúc sαu, người ρhụ nữ vứt […]

Trái tim của người chα – Xúc động câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Một ngὰy nọ, Chα tới mượn tiền tôi. Chα nói sức khỏe không tốt, cα̂̀n ρhα̉i tới bệnh viện để kiểm tɾα tổng quάt, vα̣̂y nên tôi đα̃ gửi tiền cho Chα. Không ngờ, chưα được bαo lα̂u, Chα lα̣i gọi điện tới, nói muốn muα một chiếc xe điện 3 bάnh. Tôi lưỡng lự […]

Lỗi lầm và niềm ân hận, cuộc sống ai cũng sẽ mắc sai lầm nhưng phải biết nhận lỗi và thay đổi để trở nên tốt hơn

Vào những ngày cuối năm 2002, trên các trαng báo củα Ý đã xuất hiện một thông báo tìm người rất đặc biệt: “Ngày 17/5/1992, Ở bãi đậu xe đường số 5, khu tҺươпg nghiệρ thành ρhố Avenue, một người ρhụ nữ dα trắng bị một chàng trαi dα đen cưỡng Һιếρ.Không lâu sαu, người […]