Cuộc chiến hào gia – Chương 14
Tác giả: Nguyễn Hiền
Suốt buổi sáng, Lan Chi luôn giữ trạng thái im lặng, cô đã căn dặn Gia Minh chủ động đối đáp với ông Vĩnh để tránh sự hiểu nhầm, do đó khi thấy con trai phản ứng sắc bén, thì ông Vĩnh biết rằng do cô ta xui khiến nhưng không có lý gì để bắt bẻ. Cô cũng không lạ gì khi ông ta tỏ ra chấp nhận ký với lý do dựa vào lời hứa của Gia Minh, bởi thực ra ông ta cũng cùng đường rồi, chấp nhận như vậy còn vớt vát được chút sỹ diện chứ cũng không còn cách nào khác.
Khi mọi người ở ngoài nói chuyện thì luật sư đã yêu cầu nhân viên văn phòng soạn văn bản, nội dung chủ yếu hủy bản ủy quyền cũ, và bàn giao tài sản đã nhận của ông Vĩnh mà không hề liên quan đến chuyện cầm cố thế chấp vay tiền ngân hàng. Hai vấn đề này hoàn toàn khác bởi quyền sở hữu đất và tài sản tгêภ đất chính là bà Nhã Trúc, còn người đứng tên vay lại là ông Phùng Gia Vĩnh. Việc này cô đã bàn bạc và thống nhất với luật sư chờ sau khi hoàn tất thủ tục bàn giao thì bước kế tiếp sẽ tiến hành làm việc với ngân hàng.
Chính cô cũng không hiểu bằng cách nào mà ông Vĩnh lại thế chấp tài sản để vay được tiền khi chủ sở hữu lại không biết gì, cô đang nghi ngờ chuyện này có liên quan đến đường dây làm sổ đỏ giả, mà chính ông Vĩnh cũng không hề biết, có một điều cô rất muốn hỏi mẹ chồng về việc này, nếu nói rằng mẹ không biết thì cũng khó tin nhưng nếu biết thì tại sao mẹ lại im lặng mà không ngăn cản lại? nhiều khi cô cũng khó hiểu không biết trong đầu mẹ đang nghĩ những gì? gương mặt mẹ cũng rất ít khi biểu lộ cảm xúc nên cũng rất khó đoán…
Ông Vĩnh sau khi ký xong các giấy tờ thì bà Nhã Trúc cũng ký nhận đầy đủ mà không cần phải ủy quyền cho các con, gương mặt bà vẫn lạnh lùng và không hề biểu lộ một cảm xúc nào, lúc này ông Vĩnh quay sang nói với Gia Minh:
– Con nhớ những gì đã hứa với Ba, còn bây giờ các con về trước, Ba muốn nói chuyện với mẹ con một lát, chút xíu Ba chở mẹ về…
Tình huống bất ngờ khiến Gia Minh chưa biết xử lý ra sao thì Lan Chi quay sang bà Nhã Trúc lễ phép:
– Mẹ hứa đến nhà cô Quyên hôm nay à mẹ?
Bà Nhã Trúc bắt kịp ngay:
– Ui mẹ quên, mẹ hẹn sáng nay mà không nhớ gì hết…
Lan Chi cười:
– Hèn gì cô Quyên gọi cho mẹ…
Bà Nhã Trúc quay sang nhân viên phòng công chứng rồi chỉ vào một người đàn ông trung tuổi mặc áo trắng ngồi bên cạnh rồi nói:
– Mọi thủ tục đã xong, có gì luật sư của tôi sẽ làm tiếp các bước sau…
Nói rồi bà quay lưng bước nhanh đi ra cổng, đúng lúc đó một chiếc taxi màu xanh cũng vừa trờ tới và bà nhanh chóng lên xe rời đi. Mọi việc diễn ra rất nhanh không chỉ mình ông Vĩnh mà chính vợ chồng Gia Minh cũng không kịp phản ứng, rõ ràng người bất ngờ nhất là ông Vĩnh, việc bà Nhã Trúc lấy cớ có hẹn để đi ra ngoài, chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để không muốn nói chuyện với ông, chuyện đó cũng bình thường không có gì đáng bận tâm, bởi bà ấy vẫn đang rất giận ông và không dễ dàng gì có thể cho ông cơ hội. Điều ông ngạc nhiên và bất ngờ chính là người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở cái ghế kia, ông cứ tưởng đó cũng chỉ là khách hàng đến giao ᴅịcҺ, cho đến khi bà Nhã Trúc giới thiệu thì ông mới biết ông ta chính là luật sư đi cùng bà.
Ông Vĩnh thắc mắc tại sao bà Trúc không giới thiệu ông ta với ông? Hơn nữa hôm nay chỉ hủy giấy ủy quyền đã hết thời hạn và thu hồi tài sản ủy quyền thì cần gì phải có luật sư? Nhưng rồi ông lại chặc lưỡi bởi nội dung văn bản ông đã xem rất kỹ rồi mới ký, chứ không chủ quan như ngày xưa còn trẻ tuổi và hiếu thắng…
Mải suy nghĩ nên khi ông quay lại, thì hai vợ chồng Gia Minh cũng đã ra về từ khi nào làm ông bực mình, thật sự ông không biết thằng Minh có còn coi ông là cha ruột của nó nữa không, mà khi về cũng không thèm chào ông một tiếng. Nhưng ông đâu biết khi nghe bà Nhã Trúc nói và ra về, thì Gia Minh thấy Ba gườm gườm nhìn ông luật sư, nên anh kéo tay Lan Chi cũng nhanh chóng chuồn thật nhanh. Đúng lúc đó thì có tin nhắn của mẹ gửi tới, kèm theo địa chỉ quán café mà mẹ đang chờ, hai vợ chồng vội chạy đến thì thấy mẹ ngồi một mình tại bàn nơi góc quán khá kin đáo, được che chắn bằng một cậu cây kiểng. Bỗng sực nhớ đến ông Vũ, Gia Minh hỏi mẹ:
– Ủa, Bác Vũ về rồi à mẹ?
Bà Nhã Trúc cười, nụ cười trìu mến với con trai khác hẳn nụ cười đau khổ, chua chát đắng cay khi giáp mặt với ông Vĩnh:
– Bác về lâu rồi…
Bỗng Gia Minh ngậm ngùi:
– Con thấy Ϯộι nghiệp Ba quá…
– Con thương Ba đúng không? mẹ đâu cấm con không được thương Ba, nhưng con thử nghĩ xem hơn 25 năm qua hai mẹ con mình đã sống như thế nào? còn nhiều chuyện mẹ chưa kể cho con nghe, ngay cả cái ૮.ɦ.ế.ƭ của nội mẹ cũng sẽ thuê thám ʇ⚡︎ử điều tra lại, vụ Ba vay ngân hàng mà không thế chấp, hay nói đúng hơn là không có ý kiến của người chủ sở hữu, vậy điều gì sẽ xảy ra? Việc này có liên quan đến bà ta không? 25 năm qua cũng chỉ vì tài sản của Hà Gia mà mẹ phải chịu đựng và im lặng để chờ đến ngày này, mặc dù mẹ vẫn biết con đường ở phía trước không đơn giản, mẹ sẽ thuê vệ sỹ bảo vệ biệt thự cũng là bảo vệ cho mẹ con mình. Các con phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không được chủ quan…
– Con đàn ông con trai thì lo gì, con chỉ lo cho vợ con nếu thằng Gia Huy giở trò…
Lan Chi chỉ ngồi cười mà không có biểu lộ gì lo lắng làm bà Trúc và Gia Minh ngạc nhiên:
– Em sao vậy? đừng có chủ quan à nha…
Lúc này cô mới nói:
– Anh đừng lo cho em, một mình chứ ba người như Gia Huy thì em cũng hạ được…
– Cái gì?
Cả hai mẹ con cùng đồng thanh lên tiếng vì quá bất ngờ, lúc này Lan Chi mới cười nói đủ để hai người cùng nghe:
– Mẹ và chồng yên tâm, con có nghề mà…
Bà Nhã Trúc ôm ռ.ɠ-ự.ɕ, mặt ngửa lên nhìn trời than:
– Ông trời ơi, con cảm ơn ông…
Mặc dù cả hai vợ chồng đều không hiểu mẹ nói vậy là ý gì nhưng cũng không dám hỏi, lát sau bà Nhã Trúc nói như ra lệnh:
– Từ nay cuộc sống sẽ không còn như trước hay nói rõ hơn là có phần ngộp thở, nhưng từ từ sẽ có cách…
Lan Chi bỗng lấy ra một sấp hình đưa cho bà Trúc và Gia Minh:
– Mẹ và anh có biết người đàn ông này không?
Vừa nhìn tấm hình, Gia Minh thốt lên:
– Đây là chú Hòa trợ lý của Ba, mà tại sao em lại có hình của chú ấy chứ?
– Anh cứ xem hết đi, …
Bỗng Gia Minh xem một tấm hình rồi thốt lên:
– Mẹ…
Anh vội lấy tay bịt miệng để không thốt ra những câu từ vô cùng bất ngờ, sở dĩ anh có thái độ như vậy bởi người trong hình chính là ông Hòa và mẹ Ba từ tгêภ xe hơi bước xuống. Bà Nhã Trúc nãy giờ vẫn im lặng bởi để có được tấm hình này, chính Bà đã giao cho chị Bé Tư theo dõi và chụp mỗi khi ông Hòa đến đón bà Lan đi ra ngoài…
– Sao em lại có những tấm hình này?
Lan Chi chưa kịp trả lời thì bà Nhã Trúc đã nói:
– Là của mẹ đưa…
Rồi bà kể cho hai con nghe chính mắt bà đã có lần nhìn thấy bà Lan lén la lén lút đi ra ngoài, việc ông Vĩnh đi làm và việc bà ta đi đâu thì cũng là hết sức bình thường. Nhưng thái độ lúng túng, lén lút rời khỏi nhà thì chắc hẳn không bình thường, hơn nữa mỗi lần đến đón bà Lan thì người lái chiếc xe màu đen lại không dám đến trước cửa nhà mà thường cách hơn 100 mét? Tại sao hai người lại có những động thái đáng nghi ấy? nghĩ rằng nếu Bà trực tiếp theo dõi thì sẽ bất lợi nên việc này bà giao cho chị Bé Tư theo dõi, nhất là những ngày bà đi chùa hay phải rời khỏi nhà thì thế nào ông ta cũng đến…
Chính những tấm hình tгêภ là chị Bé Tư đưa cho cô, bởi chị ấy cũng không ưa gì Bà Lan cả, hơn nữa thấy Gia Huy trở về nên chị Bé Tư gặp cô xin nghỉ, còn nguyên nhân vì sao thì nhất định chị ấy không nói…
Ngồi thêm một lát thì ba mẹ con cùng trở về nhà, tгêภ xe không ai nói với ai câu nào, người có tâm trạng nhất là Gia Minh. Anh vẫn chưa quên những giọt nước mắt của cha ở phòng công chứng thì bây giờ lại đến Bà Lan, bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu, tại sao mẹ lại cho chị Bé Tư theo dõi mẹ Ba? Nhưng tại sao chú Hòa lại thường xuyên đến đón mẹ Ba chứ? Hai người đã đi đâu, anh chỉ mong mẹ Ba giải thích được chuyện này …
– Con đang nghĩ gì thế hả? tập trung lái xe cho mẹ…
Tiếng của bà Trúc ở hàng ghế sau làm Gia Minh giật mình cắt ngang dòng suy nghĩ, thấy con trai không tập trung, bà Nhã Trúc quát lên:
– Dừng xe, con dừng xe cho mẹ…
Không dám cãi lời, Gia Minh đành tấp xe vào bên vệ đường rồi quay lại hỏi:
– Có chuyện gì vậy mẹ?
– Con ʇ⚡︎ự hỏi con rồi ʇ⚡︎ự trả lời, con đang thả hồn tận đâu đâu thì tay lái có an toàn không hả? giờ xuống đây ngồi để mẹ lái…
– Dạ, con xin lỗi mẹ, con không vậy nữa…
Cả ba mẹ con vẫn ngồi trong xe nói chuyện, Bà Nhã Trúc căn dặn:
– Chuyện này hôm nay nghe xong tuyệt đối không được nói ra với ai, dù chỉ một câu, tất cả mọi việc đều phải làm theo ý của mẹ, tuyệt đối không được ʇ⚡︎ự ý làm điều gì, Lan Chi thì mẹ yên tâm nhưng cũng đừng có ỷ ta đây có võ mà chủ quan, cẩn thận và cảnh giác vẫn không thừa…
– Dạ, con cảm ơn mẹ…
– Còn Gia Minh, con là một chàng trai nhân từ và dễ mềm lòng, đó là đức tính tốt, nhưng ở hoàn cảnh này, chúng ta không thể để tài sản mà ông bà ngoại đã vất vả cả đời để gây dựng nên, lọt vào tay mẹ con bà ta được. Mẹ nói câu này biết là khẩu nghiệp nhưng mẹ cũng phải nói, Gia Huy đã dám chắc là con của Ba Vĩnh không? câu hỏi này hồi sau sẽ có câu trả lời. Nhưng đó là nghiệp của Ba, làm được thì chịu được, nhưng nếu như đó là tài sản riêng của Ba thì mẹ không can thiệp vào làm gì, nhưng đây là của vợ chồng con thì phải cố gắng mà giữ lấy.
Gia Minh im lặng không nói gì, nhưng Lan Chi bỗng nói:
– Con nhất định sẽ đòi lại tất cả, Sau này Ba già yếu thì vợ chồng con sẽ chăm sóc Ba, nhưng bây giờ những việc Ba gây ra thì Ba phải chịu, nếu chú Hòa là trợ lý của Ba thì cũng nhất định liên quan đến đường dây làm sổ đỏ giả, có như thế thì Ba mới vay được tiền…
– Em vừa nói cái gì? chính anh đã hứa sẽ trả hết nợ cho Ba thì Ba mới chịu ký, vậy bây giờ em làm vậy thì anh là gì hả?
Bà Nhã Trúc chỉ thẳng mặt Gia Minh quát:
– Mày hứa mà không hỏi ý kiến xem mẹ có đồng ý không? thật tức ૮.ɦ.ế.ƭ đi mà…
Lan Chi bênh cho chồng:
– Thật tình lúc đó con cũng có nghe, nhưng con vẫn để cho anh Minh hứa, bởi nếu không nói vậy thì Ba không bao giờ chịu ký. Con nghĩ lời nói gió bay thì có ai làm chứng đâu mẹ…
Gia Minh định nói gì đó nhưng găp cái liếc mắt của vợ thì vội im bặt, ba người về đến nhà thì nghe thấy tiếng nói cười ở phòng khách, anh nói với mẹ và vợ:
– Nhà có khách, không biết là ai?
– Vào nhà là lên phòng, nhớ những gì mẹ dặn, bà ta không đơn giản đâu…
Lan Chi cùng với Gia Minh và mẹ vừa bước vào nhà, thì bỗng một cô gáι lao ra tỏ vẻ vui mừng ôm lấy cô reo lên:
– Lan Chi. Trời ơi gặp được bạn ở đây mình vui lắm…