Con đường cũ – Câu chuyện cảm xúc ý nghĩa sâu sắc
Một giờ sáng điện thoại báo có tin nhắn, em hờ hững mở khoá rồi không tin vào mắt mình.
Là anh.
Ba chữ “chúc ngủ ngon” giản đơn chợt trở nên loá mắt khi tên anh hiện lên bên góc trái.
“Người cũ”.
Hay đúng hơn là “người cũ còn thương”.
Tim em chợt nhói lên một nhịp.
Em bỏ điện thoại xuống bàn, hít sâu, tự hỏi anh có nhắn nhầm cho ai khác? Em có nên trả lời? … Em nhớ ngày trước em vẫn thường đợi tin nhắn chúc ngủ ngon của anh.
Đôi khi anh bận việc đến một giờ sáng và quên nhắn, em vẫn đợi như một thói quen. Những tin nhắn ấy em còn lưu trong điện thoại kể cả khi anh đã buông tay, để mỗi đêm trước khi ngủ lại mở ra xem, vì sao thì chính em cũng không biết nữa.
Chắc vì còn thương.
Lòng em không rõ tư vị gì. Em đã đi qua những ngày chông chênh khi vắng anh trong đời, vất vả sắp xếp lại mọi thứ, lần lượt gói ghém hình ảnh của anh và cố không nghĩ đến. Khi em dần quen với việc bước đi một mình thì anh trở lại. Và nhắn “Yêu em…”
Lần này chắc anh không nhầm vì tin nhắn đến rất nhanh, như thể sợ không nói ra thì vĩnh viễn sẽ im lặng…
Em muốn nói với anh “em vẫn còn yêu”, em vẫn luôn chờ đợi.
Nhưng em có đủ can đảm quay lại con đường mà mình vấp ngã, rồi bước đi nơm nớp sợ bị tổn thương không?
Là anh muốn quay lại, hay anh đang chông chênh muốn tìm chỗ dựa vào giây lát?
Là anh đang nhớ em và quá khứ tốt đẹp, hay đang say mù mịt không biết đường về?
Là anh ân hận vì rời xa em, hay chỉ là phút yếu lòng giữa đêm khuya không kiềm chế được… ?
Nếu em nhìn về phía anh lần nữa, vết thương của em sẽ được chữa lành hay càng khoét sâu hơn?
Cả em và anh đều không biết được.
Em cũng không dám đặt cược nhiều thêm.
Em lặng lẽ tắt đèn, khung tin nhắn vẫn sáng, hẳn là anh còn đợi câu trả lời nhưng con đường cũ đó em sẽ không bước lên lần nữa, dù lòng vẫn còn thương.
Em tắt máy.
Gần sáng rồi, ngủ đi thôi…Đến cuối cùng ai cũng cần một người thương
Người ta có thể đi lại con đường cũ nhiều lần, ăn món ăn quen thuộc nhiều lần, nhưng với “người cũ” không thể ngoái nhìn nhiều lần được… Vì chỉ cần yếu lòng giơ tay ra, có khi vết thương cũ lại âm thầm nứt vỡ…
Nguồn và ảnh fb: Trần Hùng