Con dâu tôi – Câu chuyện xúc động ý nghĩa nhân văn
Truyện ngắn của: Bùi Nhật Lai
Tôi là giáo viên cấp 3, chồng mất khi con trai tôi mới 3 tuổi, tôi ở vậy nuôi con khôn lớn. Khi con vào Đại học tôi dồn hết số tiền tiết kiệm của mình mua cho con một căn nhà ở thành phố để tiện cho việc học tập của con. Đủ tuổi, tôi về hưu, lúc này con trai tôi cũng đã ra trường và có công việc ổn định tại một công ty điện tử có vốn đầu tư nước ngoài do vậy lương của con cũng rất cao. Ít lâu sau con trai tôi lấy vợ, hai vợ chồng làm cùng nhau, và đều là kỹ sư giỏi của công ty nên chế độ lương bổng và ưu đãi cũng rất tốt. Tôi rất mừng cho các con, nhưng tôi không có ý định ở cùng chúng mà quyết định vẫn ở ngôi nhà cũ dưới quê một phần là do thói quen, một phần cũng là để chăm lo phần mộ của chồng và hương khói cho gia tiên.
Khi con dâu tôi sinh con gái đầu lòng, hết 4 tháng nghỉ thai sản phải đi làm, nên con trai đã về nhờ tôi lên trông cháu giúp. Thương con và cũng nghĩ giờ mình đã nghỉ hưu, thời gian rảnh dỗi, mình còn khỏe việc giúp con cũng là việc nên làm, vậy là tôi theo con trai lên trông cháu.
Con dâu tôi là người hiền lành, dễ tính và cũng rất hiếu thuận, con bảo với tôi:
– Con bố mẹ đều không còn, có mỗi người anh trai nhưng anh đã vào Nam lập nghiệp và lấy vợ trong đó, họ hàng thân thích không có ai. Giờ cháu còn bé chúng con trông cậy vào mẹ giúp chúng con.
Người già chỉ cần nghe câu nói ấm lòng như vậy cũng thấy rất vui, vậy là tôi vui vẻ lo mọi việc từ nấu ăn, giặt rũ, đến chăm cháu để con dâu yên tâm đi làm. Hai mẹ con tôi rất hợp và hiểu tính nhau nên càng sống, chúng tôi càng thêm gắn bó, không hề có điều tiếng gì. Chưa biết rõ về khẩu vị của con dâu nên tôi bảo:
– Mẹ nấu ăn có món gì con không thích thì cứ bảo với mẹ, để mẹ nấu cho hợp khẩu vị của con.
Nghe tôi nói vậy, nó nói luôn:
– Mẹ nấu sao cũng được, miễn là sạch sẽ, vệ sinh là được, mẹ ăn thế nào, con ăn thế ấy mẹ đừng cầu kỳ quá vất vả ra, đáng ra con phải nấu nướng phụng dưỡng mẹ mới đúng, đằng này đã để mẹ phải nấu lại còn chê thì thật là bất hiếu, con đâu dám thế nên mẹ đùng ngại gì cả.
Nghe những câu nói của con dâu như vậy tôi cũng hởi lòng, hởi dạ nên càng toàn tâm, toàn ý chăm sóc con cháu chu đáo. Hàng tháng hai vợ chồng con đưa tiền cho tôi lo ăn uống và tiêu pha hằng ngày, nên tiền hưu của tôi rất ít khi phải dùng đến, các dịp lễ tết con dâu đều mua quà tặng tôi, khiến tôi vô cùng cảm kích và tự hào vì đã có được cô con dâu vừa đẹp người, đẹp nết lại giỏi giang.
Thời gian cứ thế êm đềm trôi qua với gia đình nhỏ bé của chúng tôi, chả mấy mà đã bốn năm trôi qua, cháu gái 4 tuổi đã đi mẫu giáo do vậy tôi cũng nhàn hơn. Tôi nghĩ đến chuyện về quê thì con dâu lại có bầu đứa thứ hai, vậy là tôi lại tiếp tục ở lại chăm cháu và con dâu bụng bầu. Lần này con dâu sinh cháu trai. Vậy là toại nguyện cả gia đình. Tôi rất vui về điều này, càng ra sức chăm sóc con cháu chu đáo hơn. Con Trai tôi cũng vừa được công ty bổ nhiệm chức trưởng phòng kinh doanh. Tôi mừng đúng là “song hỷ lâm môn”! Dịp tết năm ấy, các con đưa tôi về quê ăn tết, nhân tiện chúng thuê thợ sửa sang lại nhà cửa, lắp thêm các thiết bị gia dụng tiện ích trong nhà, như máy điều hòa, hệ thống điện cảm ứng và sơn lại toàn bộ nhà. Tôi ngạc nhiên chưa hiểu ý các con ra sao thì con trai tôi bảo:
– Giờ chúng con có điều kiện, tranh thủ sửa sang để tới này cuối tuần cả nhà mình về quê nghỉ ngơi vừa để thư giãn, vừa để thay đổi không khí mẹ ạ ! Trước kia khó khăn, nhiều lần con đã có ý bảo mẹ bán ngôi nhà này rồi lên ở với chúng con để tiện việc chăm sóc. Nhưng giờ chúng con có điều kiện hơn rồi, nhà này không thể bán được vì đó là tài sản cả đời bố mẹ đã gắn bó, là nơi thờ bố và gia tiên nên con cho sửa sang lại thế này cho đàng hoàng mẹ ạ ! Thiên hạ giờ họ đổ về quê mua đất xây biệt thự, tội gì mình có sẵn lại bán đi ?
Thấy con nói vậy tôi rất vui vì con biết lo xa như vậy, khác với nhiều người khi ra thành phố, làm ăn khá giả thường bắt bố mẹ bán hết nhà cửa ở dưới quê, đưa bố mẹ lên thành phố ở, chả được bao lâu nảy sinh mâu thuẫn giữa bố mẹ và con cái. Vậy là bố mẹ tuổi già, trở đi mắc núi, trở lại mắc sông, nhà không còn nữa nên không thể về. Và họ phải sống trong cảnh dằn vặt, trì chiết của con cháu, khiến không ít những sự việc đau lòng đã sảy ra với những ông bố, bà mẹ già cả theo con lên phố như thế.
Tôi ở với các con khi cháu gái lớn đã vào lớp 2, cháu thứ hai cũng đã đi mẫu giáo. Công việc của các con ổn định, lúc này tôi cũng đã ngoài 60 tuổi, tôi suy nghĩ và đấu tranh khá nhiều, một đằng là ở lại cùng con cháu, một đằng là về quê. Nếu ở lại với các con thì sẽ luôn được sum vầy như vậy vui hơn, nay mai già yếu các con cũng tiện bề chăm sóc, còn nếu về quê, tôi cũng sống thoải mái và tự do hơn, tôi có sở thích ca hát và khiêu vũ, tôi sẽ có thời gian thỏa mãn những đam mê của mình và vui với chị em, bà con ở quê cũng rất thú vị. Băn khoăn mãi, tối ấy tôi quyết định nói chuyện với các con về ý định của mình. Khi nghe tôi nói vậy, ngay lập tức con trai tôi phản đối:
– Không được, mẹ về quê sống một mình như thế sẽ rất buồn, vả lại mẹ giờ tuổi đã cao sức khỏe đâu còn được như trước, mẹ về quê nhỡ đêm hôm ốm đau ai biết đấy là đâu, con không cho mẹ về ! Tại sao đang yên, đang lành mẹ lại đòi về quê như thế ? Hay vợ con đã làm gì khiến mẹ không vui ạ ?
– Các con rất tốt, không có gì làm mẹ phật lòng cả chỉ là mẹ muốn về quê sống quãng đời còn lại của mẹ thôi. Mẹ muốn được tự do, thoải mái làm những gì mẹ thích, sống những ngày cuối đời với những người bạn mà mẹ đã gắn bó từ nhỏ con ạ ! Giờ cháu gái cũng đã lớn, biết tự phục vụ bản thân, như tắm gội, thu xếp quần áo và giúp việc cho bà, cho mẹ rất tốt rồi, con trai cũng đã hơn ba tuổi ngoan ngoãn, khỏe mạnh thế là mẹ vui. Thi thoảng nhớ cháu mẹ sẽ lên thăm, các con ngày nghỉ đưa cháu về với bà.
Nghe vậy con dâu tôi liền nói:
– Con tán thành và tôn trọng ý kiến của mẹ. Hơn 7 năm qua mẹ đã vì vợ chồng con và hai cháu mà chịu vất vả rất nhiều, chúng con luôn biết ơn mẹ. Nên con đồng ý và ủng hộ ý kiến của mẹ. – Nói đến đây nó quay sang chồng nói tiếp: – Thôi anh để cho mẹ về quê, em nghĩ đã đến lúc mẹ được sống và làm theo ý thích của mình, anh ạ ! Giờ mình đã có ô tô riêng, mẹ cần, ới cái mình có thể về ngay được mà, bao năm qua mẹ đã vất vả rồi hãy giải phóng cho mẹ.
Thấy vợ nói vậy con trai tôi cũng không còn ý kiến gì, vậy là tôi về quê. Thực tình tôi cũng thấy thương và nhớ con cháu vô cùng, hai đứa cháu đã quen với sự hiện diện của tôi, giờ tôi về, hẳn cũng sẽ để lại trong tâm trí chúng một khoảng trống không hề nhỏ mà phải mất một thời gian dài chúng mới quen được. Nhưng âu cũng là quy luật cuộc sống, tôi đâu có thể sống mãi với chúng được.
Trở về nhà tôi cũng mất cả tháng trời mất ngủ vì chưa quen với hoàn cảnh mới, thương và nhớ con, nhớ cháu vô cùng, cứ buổi tối các con lại gọi zalo để các cháu trò chuyện với bà nên tôi cũng nguôi ngoai dần. Tôi tham gia vào các hoạt động của hội phụ nữ và câu lạc bộ ca hát, khiêu vũ của thị trấn, hàng ngày cùng nhau tập luyện và đi giao lưu bạn bè, tôi mau chóng hòa vào nhịp sống mới nơi quê nhà.
Hôm ấy, tôi vừa đi khiêu vũ về thấy người mệt mỏi, hôm sau tôi đi khám, bác sĩ phát hiện tôi có khối u ở phổi, họ khuyên tôi nên điều trị và phẫu thuật sớm vì đây cũng chỉ là u nang lành tính. Sau khi thăm khám chính xác tôi hỏi các bác sĩ chuyên khoa, họ cho biết số tiền phẫu thuật phải tốn khoảng 350 triệu. Tôi thật sự lo lắng vì đó là số tiền rất lớn đối với tôi, tiền tiết kiệm của tôi mấy năm qua cũng chỉ được 250 triệu, còn thiếu 100 triệu, chưa kể có thể còn phát sinh nhiều khoản khác nữa. Cả đêm tôi mất ngủ và suy nghĩ, chỉ có cách là gọi con trai hỏi vay thêm 200 triệu. Vậy là trưa hôm sau tôi gọi zalo cho con trai, lúc này hai vợ chồng nó đang nghỉ trưa:
– Con à mẹ cần tiền con cho mẹ vay 200 triệu.
– Mẹ cần làm gì nhiều tiền thế ạ ?
– Mẹ đi khám phát hiện khôi u ở phổi cần mổ sớm.
Nghe vậy con trai tôi liếc nhìn sang vợ vẻ ái ngại rồi nhỏ giọng:
– Việc này mẹ để con tính đã !
Con dâu thấy chồng nói vậy nó giật ngay lấy điện thoại nói:
– Mẹ ơi số tiền lớn thế chúng con không thể cho mẹ vay được ạ !
Tôi nghe con dâu nói vậy không khác gì bị dội một gáo nước lạnh. Tôi run run, cổ nghẹn lại không thốt được nên lời. Một ý nghĩ lóe trong đầu tôi. Sao con dâu tôi lại cư xử với tôi như vậy được, nó chẳng đã bao lần từng nói biết ơn tôi đó sao? Tôi đã hết lòng giúp đỡ vợ chồng nó bao năm qua như vậy mà giờ tôi ốm đau cần đến sự giúp đỡ của con mà nó lại nhẫn tâm từ chối thẳng thừng vậy sao ? Quả thật lòng người không ai biết đâu mà lường ! Đúng miệng thì thơn thớt mà dạ ớt ngâm ! Tôi cay đắng khi nhận ra điều này. Thế mới biết lòng dạ con người bị đồng tiền chi phối khủng khiếp, vì tiền mà người ta sẵn sàng từ bỏ cả máu mủ, mẹ cha ! Tôi ăn ở với các con đâu có độc ác gì mà sao giờ chúng quay ngoắt thế được ? Ôi ! Đứa con dâu mà tôi luôn nghĩ là nó ngoan hiền, hiếu thảo, bao năm qua tôi luôn hết lòng yêu thương đấy ư ? Tôi thật vô phúc quá ! Mắt tôi hoa lên đầu óc quay cuồng, choáng váng.
Rồi tiếng con dâu lại vang lên:
– Mẹ ơi số tiền đó chúng con không cho mẹ vay. Mà chúng con sẽ chịu tất cả mọi chi phí phẫu thuật và điều trị cho mẹ. Mẹ là mẹ của chúng con làm sao mẹ phải vay chứ ?
Tôi nghe con dâu nói vậy, lại thêm một lần choáng váng, tôi không tin vào tai mình nữa, tôi lắp bắp hỏi lại:
– Các con… cho mẹ… tiền… thật hả ?
– Chữa bệnh cho mẹ là trách nhiệm của chúng con, mẹ đừng lo gì nhé, mai chúng con xin nghỉ phép về đưa mẹ đi viện ạ !
Thì ra là thế, mới thoạt nghe tôi tưởng là nó không cho vay, vậy là do cách nói của con dâu không rõ ràng, khiến tôi hiểu lầm. Ôi con dâu hiếu thảo của tôi ! Mẹ xin lỗi vì đã nghĩ xấu cho con. May là tôi chưa nói điều gì cay nghiệt với con, nếu không giờ đây tôi sẽ phải hối hận. Nước mắt tôi lã chã rơi nhưng lòng tôi ấm lại, tôi thầm cảm ơn con dâu hiếu thảo của tôi.
Đúng hẹn hôm sau vợ chồng chúng về đưa tôi đi viện. Ca phẫu thuật thành công như mong đợi, suốt gần 1 tháng hai vợ chồng chúng thay nhau chăm sóc tôi rất chu đáo. Thanh toán tiền viện 350 triệu chưa kể những phát sinh khác các con đều thanh toán hết. Khi về nhà tôi đưa cho chúng số tiền của tôi nhưng con dâu nói:
– Tiền đó mẹ giữ lấy mà tiêu, cần gì thêm mẹ cứ bảo chúng con lo, mẹ không phải ngại gì nhé !
Tôi xúc động, cảm ơn tấm lòng hiếu thảo của con dâu ! Tôi hạnh phúc và tự hào vì đã có các con tuyệt vời như vậy !
Phố Đu 15.11.2024