Cớm áo gạo tiền – Chương 6
Tg Antoni Phenix
Còn rất sớm nhưng An đã đến khu ký túc xá sinh viên của trường đại học tổng hợp Praha. Ký túc xá sinh viên này là nơi mà những người tham gia hội nghị Equadiff 10 sẽ được bố trí nhà để ở .
Cửa ra vào ký túc xá vẫn đóng chưa mở, An đang loay hoay định gõ cửa thì cάпh cửa cũng vừa bật mở. Một ông già cao lớn bước ra. Một thoáng chần chừ nhưng anh đã nhận ra ông. Đúng là giáo sư Szafir, thầy giáo cũ của An.
– Em chào thầy ạ !
– Chào buổi sáng ! Xin lỗi ông biết tôi ?
– Dạ ! Em là An, người đã viết thư nhờ thầy giúp đỡ.
– An ! Sao em gầy hơn trước nhiều thế ? Thầy nhớ không nhầm em là một trong những học sinh Việt Nam cao to nhất cơ mà !
– Vâng ! Em có gầy đi một chút. Bây giờ em chỉ nặng 53 kg, trước đây em nặng 65 kg ạ .
-Em bị ốm đau gì không ?
-Dạ ! Em không bị Ьệпh gì đâu ạ .
– Xong hội nghị ở Praha về Bratislava, thầy sẽ đưa em đi khám kiểm tra sức khoẻ tổng thể. Phải có đủ sức khỏe thì mới làm việc được .
-Vâng ạ ! Em cảm ơn thầy ạ?
– Sao em đến sớm thế ?
– Dạ tàu hỏa của em đến Praha từ khoảng gần hai giờ đêm cơ ạ .
-Thế đêm qua em ở đâu ?
– Em ngồi ở nhà ga metro và đi dạo phố ạ.
– Em không biết giữ gìn khỏe, sau này ở tuổi như thầy thì vất và lắm .
– Vâng ạ ! Em sẽ rút kinh nghiệm. Sao thầy đi đâu mà sớm thế ạ ?
-Người già không ngủ được nhiều, thầy đi dạo hít thở không khí một chút .
-Em đi dạo cùng với thầy được không ạ!
-Không được ! Em phải ở lại đây. Để thầy bảo mấy ông bà thường trực, họ sẽ bố trí phòng cho em. Em vào phòng ngủ một giấc đi. Ta sẽ gặp nhau vào lúc ăn sáng nhé. Trông em có vẻ như bị cảm lạnh.
– Vâng ạ .
Thầy Szafir đi dạo, còn An đã được nhận phòng. An mệt quá, vừa nằm xuống giường là anh đã buồn ngủ díp mắt. An nghĩ sao mới có mười năm trời mà thầy Szafir, từ một trung niên rất phong độ đã trở thành một ông già chậm chạp nhỉ ? Chưa tìm được lời giải thích thì giấc ngủ đã ập đến. Anh ngủ không còn biết trời biết đất gì nữa .
Đến 8h30 thầy Szafir tới gọi cậu học trò đi ăn sáng thì An mới tỉnh dậy. Hai thầy trò sang quán bar sữa. Đây là quán bar tương đối rẻ tiền, rất thích hợp dành cho sinh viên. Gọi là bar sữa thôi nhưng quán cũng có đủ các món ăn chế biến từ ϮhịϮ như dăm bông, xúc xích…
Hai thầy trò đặt món rất giống nhau, đều có súp sữa, bánh mỳ với dăm bông, bơ, pho mát trắng và nước uống.
– Thưa thầy ! Đến khi nào em bắt đầu làm việc ạ ?
– Em bắt đầu làm việc luôn từ ngày hôm nay. Nhưng công việc cũng không có gì lắm. Em sẽ ngồi hỗ trợ các nhân viên quản lý ký túc xá, ρhâп phòng cho những khách đến dự hội nghị. Tuần sau thì em về trường tổng hợp UB khám sức khỏe, ổn định chỗ ăn chỗ ở và bắt đầu làm việc.
– Vâng ạ! Em sẽ làm công việc gì ạ ?
– Trước mắt em đi dự tất cả các buổi bài giảng của thầy và em sẽ đi dự giờ của các thầy giáo chữa bài tập nữa. Em hãy tranh thủ nói chuyện với sinh viên và các thầy giáo. Sau hai tháng nếu không có vấn đề gì về ngôn ngữ, thì em sẽ trực tiếp hướng dẫn làm bài tập cho hai lớp sinh viên.
– Em muốn làm trợ giảng cho thầy, đồng thời nhờ thầy hướng dẫn em làm luận án tiến sĩ có được không ạ ?
– Rất tiếc là thầy đã 75 tuổi rồi, mà sức khỏe lại yếu nên thầy chỉ làm việc ở trường đến hè sang năm là nghỉ hưu thôi. Thầy biết em vẫn muốn làm về toán kì dị, còn ly thuyết Mellin dùng để giải các phương trình vi ρhâп, đạo hàm riêng…thì thầy sẽ giới thiệu em với giáo sư Zeman tгêภ Praha. Zeman là một giáo sư nồi tiếng đồng thời cũng là học sinh cũ của thầy.
– Được như vậy thì tốt quá. Em cảm ơn thầy rất nhiều ạ!
Sau đó An đã làm việc cùng với ban quản lý ký túc xá sinh viên, bố trí cho các đại biểu từ các nước khác tới tham dự hội nghị vào các phòng cho hợp lý. Anh tham gia tất cả các buổi seminar của thầy Szafir.
Hội nghị đã kết thúc tốt đẹp sau ba ngày làm việc tích cực. An xin thầy Szafir ở lại Praha một tuần để giải quyết một số vấn đề rồi sẽ về Bratislava. An còn phải đến đại sứ quán báo cáo và nộp các giấy tờ cần thiết xin ở lại làm việc. Sau đó An còn phải đến nhà thăm ông cậu đằng vợ và phải gửi một gói quà của cậu bạn gửi cho vợ đi xuất khẩu lao động.
Tiễn thầy Szafir ra ga Hlavny Nadrazi xong, An hỏi đường đến đại sứ quán Việt Nam.
Đã 10 giờ sáng, đến giờ làm việc rồi mà sứ quán vẫn đóng cửa im ỉm. Mãi đến 10h30 mới thấy bác bảo vệ uể oải đi ra mở cửa.
Thấy An, bác bảo vệ lên tiếng hách ᴅịcҺ hỏi:
– Anh kia, có việc gì mà đến sớm thế ?
– Dạ ! Em đến bộ phận quản lý lưu học sinh ạ .
– Đến tìm ông Lự phải không? Ông ấy phải 11 h mới đến làm việc.
– Nếu vậy thì sứ quán ta nên ghi tгêภ biển làm việc từ 11h, chứ sao lại ghi là làm việc từ 10h ?
– Cái anh này lại định dạy khôn sứ quán à ! Ở đây đã thành cái lệ thế rồi, có ai kêu đâu mà cậu thắc mắc.
Mãi đến hơn 11 giờ trưa thì anh Lự mới đến mở cửa phòng làm việc. An là người xếp hàng đầu tiên nên anh được mời vào ngay.
– Em chào anh Lự ! Em qua sứ quán báo cáo với anh về công việc. Em sang Praha giúp giáo sư Szafir tổ chức hội nghị Equadiff 10. Hôm nay hội nghị đã kết thúc tốt đẹp rồi ạ.
– Cậu là An, tí nữa tớ không nhận ra cậu ! Bao giờ cậu về Việt Nam?
– Tuần sau em về…
-Tốt quá. Cậu phải chấp hành nghiêm chỉnh các qui định của bộ đại học.
– Không phải…tuần sau em về dưới Bratislava. Em làm phụ giảng cho giáo sư Szafir.
– Không được. Cậu phải về nước. Thay đổi mục đích của chuyến đi công tác là sai phạm lớn. Bộ đại học sẽ kỷ luật cậu .
– Em có thay đổi mục đích của chuyến đi bao giờ đâu! Em xin sang đây để giúp giáo sư tổ chức hội nghị, đồng thời em cũng xin đi làm phụ giảng cho thầy giáo em ở trường đại học tổng hợp UB .
– Cậu nói cái gì? Tôi chỉ biết cậu đi hội nghị xong thì cậu phải về nước ngay chứ ?
– Anh Lự ! Anh hãy xem hết các giấy tờ của em trước đã, rồi ta sẽ nói chuyện sau. Đây là quyết định của trường ta, có chữ ký của thầy Qui hiệu trưởng và con dấu của nhà trường. Còn đây là quyết định của bộ đại học. Anh xem kỹ đi ạ .
– Cậu chạy giỏi nhỉ ! Có đủ cả quyết định của trường và cả ở tгêภ bộ đại học cơ à ?
– Em không chạy mà là em xin…anh ạ ! Em đến báo cáo anh để anh bố trí cho em vào sinh hoạt ở đoàn lưu học sinh nào thôi ạ !
– Tôi sẽ báo cáo trường hợp này cho đại sứ biết.
– Em ở dưới Bratislava, có gì anh nhắn cho em sau nhé. Chào anh em về !
Anh Lự không thèm chào lại An, mặt anh ta hằm hằm tức giận. Không biết anh ta tức giận vì cái gì ? Hay là vì An có quá đủ giấy tờ nên anh ta không hành được ?
Ra về An cứ buồn rầu và suy nghĩ mãi. Tại sao anh Lự trước đây từng làm trưởng phòng giáo vụ trong trường của An, là người cùng trường quen biết nhau từ lâu rồi…Mà gặp nhau nơi đất khách quê người, anh ấy lại đối xử với mình như vậy?
Antoni Phenix