Cô ấy là mẹ tôi chương 9

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 9

Thấy em gáι nói chuyện với bà Huệ, và nhiều lần anh còn thấy bà ta đưa tay lên lau nước mắt. Vũ Luân cho rằng bà ta đang tỏ ra yếu đuối đáng thương, nhằm lấy lòng con gáι của ông Tuấn. Không hiểu bà ta nói những gì mà Lan Nhi có vẻ thẫn thờ, đau khổ. Trong hoàn cảnh này thì bà ta nói gì mà Lan Nhi chẳng nghe, bởi dù sao bà ta cũng là vợ Sếp, còn em gáι anh cũng chỉ là nhân viên mà thôi.

Vũ Luân không muốn cho em gáι đi về phòng mẹ, anh phải hỏi cho rõ xem bà ta đã nói với em những gì. Nhưng gọi mãi mà Lan Nhi vẫn một mực không quay lại, nên không còn cách nào khác Vũ Luân đành chạy theo kéo tay em gáι:

– Em khoan hãy về phòng mẹ, nói chuyện với anh một lát…

Lan Nhi có vẻ bực mình:

– Anh Hai nói gì thì nói đi, kỳ cục quá à…

Không cần suy nghĩ, Vũ Luân nói thẳng với em:

– Em có biết bà ta là ai không? Anh đang nghi bà ta có vấn đề với Ba đó…

Vừa nghe đến đó thì Lan Nhi vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn thẳng vào mặt anh Hai mà quát lên:

– Bộ anh có phải là con của Ba không hả? Hết làm những chuyện gì đâu hại cả gia đình còn chưa đủ hay sao mà giờ lại còn nghĩ bậy bạ nữa chứ?

– Em mở zalo ra đi, xem trong đó có những gì? Anh mới gửi đó…

Lan Nhi giật mình, trong hình là Ba đang cười rất tươi với một người phụ nữ, nhưng chỉ cần nhìn sau lưng thì cô cũng biết đó chính là cô Huệ. Cô hỏi anh Hai:

– Những tấm hình này tại sao mà anh có?

– Anh cũng giống em thôi, thật vô tình anh đến Ьệпh viện tìm tên Dương, nhưng không ngờ gặp cảnh này. Vần đề là tại sao Ba lại quen và tỏ ra thân mật với cô ta?

– Có thể Ba vào thăm ông Vinh? Ba quen bác ấy và khi về thì cô Huệ tiễn khách thôi…

Nói đến đó bỗng Lan Nhi im bặt, nếu nói rằng Ba vào thăm ông Vinh và gặp cô Huệ ở đó. Vậy tại sao lúc hai cha con đến Ьệпh viện, thì Ba lại không vào cùng với cô mà lại đứng chờ bên ngoài. Rồi sau đó khi cô về rồi thì Ba lại đến một mình? Còn cô Huệ tại sao lại quan tâm đến hợp đồng của công ty Ba, nên hỏi cô rất kỹ mà thật ra không liên quan gì đến cô ấy. Thấy Lan Nhi im lặng, Vũ Luân cười:

– Thiệt tình có nằm mơ thì anh cũng không tin Ba lại phản bội mẹ, để quen một người phụ nữ không ra gì như bà ta. Người phụ nữ này anh nghe nói cũng chính là tiểu tam phá nát gia đình của ông Vinh. Bây giờ thấy tình hình ông Vinh không ổn, thì quay sang bám lấy Ba. Anh còn lạ gì bà ta nữa…

– Em yêu cầu anh không được nói cô ấy với lời lẽ như thế, chỉ một tấm ảnh mà anh khẳng định rằng người ta có gì với Ba hay sao? Nếu chuyện này mà đến tai mẹ thì mẹ có sống nổi không? Ba hiện giờ còn chưa tha thứ cho anh chuyện kia, bây giờ lại biết anh làm như thế này thì sao nhỉ? Em xin anh đừng làm mọi chuyện rối thêm nữa…

Vũ Luân nghe thấy thế thì có vẻ lo lắng, nhưng vẫn tò mò:

– Nhưng vừa rồi bà ta nói chuyện gì với em? Phải hết sức cảnh giác nghe không?

– Em biết rồi, mà có chuyện gì đâu chứ?

Nghe em gáι nói như thế thì Vũ Luân quay lưng đi ra cổng. Thấy vậy Lan Nhi hỏi:

– Ủa, chứ anh không vào với mẹ à?

Vũ Luân trả lời:

– Em vào với mẹ đi, sáng mai anh hẹn với bác sỹ Minh rồi…

– Bác sỹ Minh nào?

– Bạn học cùng hồi phổ thông với anh đó, nó học ngành y còn anh học xây dựng…

Như chợt nhớ ra điều gì, Lan Nhi reo lên:

– Có phải anh Minh công ʇ⚡︎ử không? Nghe nói ảnh đi nước ngoài rồi mà…

– Là đi du học rồi về nước công tác…Nhưng phải nhớ những gì anh dặn đấy nhé…

Lan Nhi chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cô đến phòng mẹ thì thấy Ba đang ngồi một mình ở cửa liền hỏi:

– Sao Ba lại ngồi ở đây?

– Mẹ ngủ rồi, để yên cho mẹ con ngủ…

Nhìn khuôn mặt lo lắng của Ba mà cô ʇ⚡︎ự hỏi, liệu những lời mà anh Hai vừa nói là như thế nào? Nhưng với ai chứ với một người hết mực thương vợ con như Ba thì cô không bao giờ tin. Dù suy nghĩ như vậy nhưng cô vẫn hỏi dò:

– Sếp Vinh cũng chuyển sang đây rồi Ba ạ…

Ông Tuấn ngạc nhiên, rõ ràng ông mới đến thăm ông ấy, tuy rằng không nói chuyện được gì vì ông ấy vẫn hôn mê, nhưng không nghĩ là Ьệпh lại trở nặng như thế. Ông hỏi con gáι:

– Tại sao con lại biết?

– Con mới gặp cô Huệ ở dưới căn tin Ьệпh viện…thương cô ấy quá…

Như chợt nhớ ra chuyện gì, ông Tuấn hỏi con:

– Lúc Ba đi công việc gấp, rồi con gặp cô Huệ để mượn điện thoại gọi cho Ba, thì cô ấy có hỏi gì không?

– Dạ có, con cũng không biết tại sao cô ấy lại biết về hợp đồng công ty nhà mình nên hỏi con…

– Rồi con trả lời thế nào?

– Con nói lỗi do anh Hai, nhưng cô ấy nói thư ký Hà Trâm phải chịu trách nhiệm chứ không thể đổ lỗi cho anh Hai được…

– Rồi gì nữa?

– Gọi điện cho Ba xong thì con kêu taxi về công ty…

Ông Tuấn im lặng không nói gì, thấy vậy Lan Nhi thắc mắc:

– Mà Ba có quen cô ấy ạ?

– Ba không quen, cũng chỉ biết cô ta là vợ ông Vinh thôi…

Rồi ông kể cho con gáι biết lý do vì sao mà ông bỏ đi đột ngột, nhưng ông không nói đã nhìn thấy bà Huệ và ông Kiên ở trong quán cafe. Nghe xong Lan Nhi quá đỗi vui mừng, vừa nói mà hai mắt đã ngập nước:

– Vậy là nhà mình không bị mất tiền rồi, mừng quá Ba ơi…

Nhưng cô bỗng cụt hứng khi thấy nét trầm ngâm tгêภ khuôn mặt Ba. Im lặng một hồi ông nói:

– Ba muốn làm một cái gì đó để vạch trần thủ đoạn lừa đảo của công ty của bà Thủy, để bà ta không thể cứ lừa hết công ty này đến công ty khác. Nhưng bây giờ thì Ba quyết định dừng lại…

– Sao vậy Ba?

– Ba phải tập trung chữa Ьệпh cho mẹ con, sức khỏe của mẹ con là tгêภ hết. Ba ân hận lúc chiều mẹ nói Ba bỏ qua cho thằng Hai nhưng Ba không đồng ý…

– Công ty không mất tiền thì Ba còn giận anh ấy làm gì?

– Thì Ba muốn từ chuyện này mà điều tra ra kế hoạch của bà ta…hơn nữa Ba muốn dạy cho thằng Hai một bài học…

Lan Nhi thấy Ba nói thế thì cũng không nói gì nữa. Rõ ràng trong tấm hình mà anh Hai chụp thì Ba đang đứng nói chuyện với cô Huệ. Nhưng khi cô hỏi thì Ba trả lời là không quen cô ấy? Vậy chẳng nhẽ Ba lại đang giấu một chuyện gì đó. Nhưng phận làm con nên cô cũng không dám hỏi gì thêm. Đúng lúc đó thì nghe tiếng của mẹ trong phòng nên hai cha con vội chạy vào. Vừa nhìn thấy con gáι thì bà Lan Anh hỏi:

– Con đi đâu nãy giờ mà mẹ không thấy?

– Con ngồi dưới căn tin với anh Hai…

Bà Lan Anh cười:

– Vụ này hơi lạ à nha, con gáι đến thăm mẹ nhưng không vào mà xuống căn tin ngồi chơi…

Lan Nhi biết mẹ nói đùa nên cô không trả lời vào câu nói của mẹ mà hỏi lại:

– Mẹ thấy trong người thế nào? Có mệt không mẹ?

Bà Lan Anh cười:

– Già rồi thì phải mệt chứ? Nhưng không sao đâu?

Chợt bà không thấy Vũ Luân liền hỏi:

– Anh Hai con đâu rồi? Tội nghiệp cứ thấy Ba con đâu là lại tìm cách né tránh…

Ông Tuấn thấy thế liền lên tiếng:

– Ba có ăn ϮhịϮ nó đâu mà phải né tránh…

Lan Nhi ôm tay Ba năn nỉ:

– Hợp đồng nhà mình thoát пα̣п rồi, tiền không mất thì Ba cũng tha cho ảnh nha Ba…

Thấy con gáι nói như thế và ông Tuấn gật đầu thì bà Lan Anh thắc mắc:

– Hai người đang giấu tôi chuyện gì? Tại sao hợp đồng lại không mất tiền?

Cầm tay vợ, ông Tuấn giải thích:

– Thật may quá em ạ, sáng nay ngân hàng gọi anh lên bổ sung giấy ҳάc nhận của côпg αп địa phương, vì trước đây khi mở tài khoản thì anh sử dụng chứng minh nhân dân, còn bây giờ mọi giao ᴅịcҺ anh lại dùng căn cước công dân.

– Vậy là tiền chưa trừ trong tài khoản?

– Đúng rồi…

– Mừng quá anh ơi, vậy là Vũ Luân không bị sao rồi…

Ông Tuấn nhìn vợ, người ta nói con hư tại mẹ quả là không sai. Nhưng bây giờ vợ ông đang Ьệпh nên ông im lặng không nói gì, lát sau bà Lan Anh nhìn chồng rồi nói:

– Vậy là nhà mình thoát пα̣п rồi, anh bỏ qua cho con trai nhé…

Ông Tuấn gật đầu, nhưng liền sau đó nói tiếp:

– Bây giờ vấn đề cần làm là sức khỏe của em. Em có khỏe thì cha con anh mới yên tâm để làm việc…

– Em không sao mà, mọi người cứ làm lớn chuyện lên thôi…

Ông Tuấn quay sang con gáι rồi nói:

– Con về nhà nghỉ rồi mai còn đi làm, đêm nay Ba sẽ ở lại với mẹ…

Chợt bà Lan Anh hỏi con gáι:

– Vậy hợp đồng giữa công ty bà ta với công ty con thì sao? Phải hết sức cẩn thận nha con…

Vì không muốn cho mẹ biết tình hình của Sếp Vinh rồi mẹ lại suy nghĩ, nên Lan Nhi chỉ vâng dạ rồi đứng dậy ra về. Tгêภ đường về nhà mà cô vẫn không ngừng suy nghĩ, xâu chuỗi lại những lời Ba nói với bằng chứng của anh Hai, thì cô thấy có gì đó mâu thuẫn. Ba nói không quen cô Huệ, vậy tại sao lại có tấm hình kia? Hơn nữa nếu Ba có gặp cô ấy thì cũng là bình thường, chẳng có gì phải giấu cả. Chợt nhớ sáng mai gặp cô ấy ở văn phòng công chứng thì nhất định cô sẽ hỏi. Nghĩ vậy nên Lan Nhi mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Thấy phòng anh Hai vẫn sáng đèn nên cô thật nhẹ nhàng đi về phòng, Quả nhiên một lúc sau thấy tiếng bước chân của anh Hai dừng lại trước cửa phòng cô một lúc rồi cũng đi về phòng. Sở dĩ cô không muốn gặp anh Hai bởi trong đầu cô vẫn đang rối như mớ bòng bong. Cô không thể cho anh Hai biết những suy nghĩ của mình, lại càng không thể nói cho anh ấy biết công ty đã thoát пα̣п và không mất tiền. Cô đồng ý với Ba về cách giáo dục anh ấy, dù có mất tiền hay không? thì cũng không thể chấp nhận được việc vừa rồi mà anh ấy đã làm với công ty.

Mới sáng sớm Lan Nhi đã ra khỏi nhà nên khi Vũ Luân thức giấc thì không thấy em gáι liền hỏi cô giúp việc:

– Ủa, tối qua Lan Nhi có về nhà không hay ngủ ở Ьệпh viện với mẹ hả cô Xuân?

– Cô Ba có về ngủ, sáng nay lại đi rồi…

Cô Xuân ngập ngừng muốn hỏi tình hình sức khỏe của bà chủ, nhưng thấy gương mặt của cậu chủ không vui nên không dám mà lẳng lặng đi vào. Biết Ba vẫn đang ở Ьệпh viện nên Vũ Luân chạy đến công ty. Chợt nhớ lời dặn của Bác sỹ Minh nên anh gọi điện cho mẹ;

– Sáng nay mẹ ăn gì chưa? Không để con mua…

Bà Lan Anh cười rất tươi:

– Mẹ ăn rồi…

– Vậy khoảng 30 phút nữa con ghé…

Bà lan Anh cười:

– Ba con cũng mới vừa đến công ty rồi, chút xíu con nói bác sỹ Minh cho mẹ ra viện nhé…

– Không được, sáng nay bác sỹ sẽ xem kết quả xét nghiệm rồi mới kết luận được…

Thấy mẹ đang cười rất tươi bỗng im bặt thì Vũ Luân lo lắng:

– Mẹ ơi, alo…

Tiếng bà Lan Anh ngập ngừng:

– Mẹ không sao…

– Mẹ đừng lo lắng nha mẹ, con đến ngay…

Nhà anh có 4 người thì Vũ Luân và mẹ có vẻ hợp tính nhau. Mẹ là một người phụ nữ hiền lành, hết lòng lo cho chồng con mà đôi khi quên cả bản thân mình. Còn Lan Nhi lại giống Ba về tính nết, bản lĩnh và quyết đoán. Nhưng em lại giống mẹ về khuôn mặt nên rất xinh đẹp. Nhiều khi anh ʇ⚡︎ự hỏi mình là con của Ba nhưng tại sao lại hoàn toàn không giống Ba, chắc có lẽ vì thế mà anh có cảm giác Ba không thương mình, mà ngược lại mẹ dồn hết tình thương cho con trai, kể cả khi con mắc lỗi…

Bài viết khác

Thầy Tiến – Xúc ᵭộng một câu chuyện hαy ý nghĩα ᵭầy tính giáo dục và nhân văn

Tôi là một học sinh không dạy nổi, tất cả các thầy cô giáo ᵭã dạy tôi ᵭều nhận xét như vậy với Ьố mẹ tôi. Chưα có lớρ học nào chịu thu nhận tôi quá một tháng. Mẹ tôi khóc. Bố thở dài: thằng này vậy là coi như xong… Chuyển quα tɾường mới. […]

Sống lâu hay sống sâu – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Sống lâu hay sống sâu Một ước vọng của nhiều người là được sống lâu, sống thọ. Tôi cũng từng như vậy. Cho đến một ngày, tôi tận mắt chứng kiến những năm tháng cuối đời của bạn thân cha tôi, một nghệ sĩ nhiếp ảnh khá nổi tiếng. Ông từng đoạt nhiều giải thưởng […]

Sau 65 tuổi, tôi nhận ra từ chối 3 yêu cầu này của con cái mới có thể hạnh phúc: Biết đủ là cách tự bảo vệ mình khi xế chiều

Chứng kiến những câu chuyện buồn khi về già của mọi người xung quanh, tôi nhận ra đây là lúc cần sống vì bản thân mình thay vì quá chăm lo cho con cái như trước. Bài viết của tác giả họ Vương, 66 tuổi trên nền tảng Toutiao (Trung Quốc) Trước khi nghỉ hưu, […]