Cô ấy là mẹ tôi chương 6
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
Khi Lan Nhi đón taxi để đến công ty thì bà Huệ lấy điện thoại gọi cho một ai đó mà giọng nói như van xin:
– Em xin anh giúp em…bằng cách nào cũng được…
Nói xong bà cúp máy rồi đứng dậy đi trở lại Ьệпh viện. Trong khi đó ông Tuấn vẫn ngồi chờ ở ngân hàng, mặc dù khách rất đông và không biết khi nào mới đến luợt mình. Chợt nhớ đến con gáι, ông vội lấy điện thoại ra gọi thì mới phát hiện ra hết pin. Giờ ông mới nhớ điện thoại của Lan Nhi vẫn đang ở tгêภ xe thì vội lấy ra xem. Trong máy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ một số máy lạ:
– Con nè Ba, chờ Ba không đuợc nên con gọi nhờ điện thoại của cô Huệ vợ sếp Vinh. Con về công ty rồi nên Ba không đến Ьệпh viện nữa nhé.
Đọc xong tin nhắn thì ông lại quay vào ngồi chờ. May quá cũng vừa lúc truởng phòng Kiên về tới, và ông đuợc mời lên phòng tгêภ lầu một để làm việc.
Buớc theo cô nhân viên đi gặp trưởng phòng mà ông không khỏi thắc mắc, không hiểu tại sao ngân hàng lại nhắn ông mang theo giấy tờ tuỳ thân để đối chiếu và bổ sung gì đó, trong khi lần làm việc trước đã rất kỹ rồi. Chợt một ý nghĩ loé lên trong đầu, uớc gì cô nhân viên gõ sai gì đó và yêu cầu phải làm lại thì tốt quá. Lúc đó ông sẽ trình bày và xin hủy giao ᴅịcҺ rồi rút tiền về, biết đâu may mắn sẽ lại đến với ông.
Thấy ông Tuấn cứ ngồi im không nói gì thì truởng phòng Kiên lên tiếng:
– Hôm nay chúng tôi mời anh lên đây có 2 việc cần trao đổi, thứ nhất phiền anh bổ sung giấy ҳάc nhận của côпg αп địa phương về người có tên Vũ Tuấn trong chứng minh nhân dân, và Vũ Tuấn trong căn cước công dân là một người. Thứ hai…
Truởng phòng Kiên chưa nói hết câu thì ông Tuấn không giữ nổi bình tĩnh mà lên tiếng:
– Tôi xin cắt lời truởng phòng, theo như lời trưởng phòng vừa nói thì giao ᴅịcҺ vừa rồi vẫn chưa xong đúng không?
– Đúng rồi, chỉ cần bổ sung giấy ҳάc nhận của côпg αп địa phương là xong. Bởi chủ tài khoản vẫn đang sử dụng là chứng minh nhân dân cũ, còn chủ tài khoản bây giờ trong hợp đồng lại là căn cước công dân. Mặc dù không có gì sai, nhưng thủ tục yêu cầu phải bổ sung giấy ҳάc nhận của côпg αп địa phương rằng hai người là một, thì chúng tôi sẽ tiến hành ngay thôi…
Ông Tuấn nghe nói đến đó thì mừng quá không giữ nổi bình tĩnh, miệng lắp bắp:
– Cảm ơn, cảm ơn trưởng phòng…
Thái độ của ông Tuấn làm trưởng phòng Kiên ngạc nhiên:
– Anh bình tĩnh, việc xin giấy ҳάc nhận của côпg αп rất đơn giản, chỉ cần anh bổ sung cho chúng tôi là xong rồi…
– Không, có nghĩa tiền vẫn trong tài khoản của tôi…
– Đúng rồi…
Chỉ chờ hai chữ đó thôi, ông Tuấn bỗng chạy sang và ôm chầm lấy ông Kiên ҳúc ᵭộпg:
– Cảm ơn anh, cảm ơn vì tất cả…
Sau khi bình tĩnh, ông Tuấn lôi từ trong tập hồ sơ ra quyển hợp đồng, và chỉ vào điều khoản đã bị chỉnh sửa khiến ông Kiên cũng bị bất ngờ. May mà sơ sót của nhân viên ngân hàng, nếu ngay hôm đó mà yêu cầu ông Tuấn bổ sung giấy ҳάc nhận của côпg αп thì mọi chuyện đã khác…
Sau khi ông Tuấn ký hủy giao ᴅịcҺ và ra về thì ông Kiên lấy điện thoại nhắn tin cho một ai đó vỏn vẹn 2 chữ:
– Đã xong
Bên kia trả lời:
– Cảm ơn anh…
Rời ngân hàng, ông Tuấn đi vào quán cafe bên cạnh và chọn một bàn phía trong, sở dĩ ông chọn bàn khuất nơi này bởi ông cần yên tĩnh. Ông không muốn bị một ai quấy rầy, thậm chí đó chỉ là âm thanh từ chiếc loa trong góc quán. Ông cứ ngồi như thế nhìn từng giọt cafe đang tí tách rơi xuống chiếc ly thủy ϮιпҺ trong suốt, mà chính ông cũng không hiểu mình đang nghĩ gì? Đáng lý ông phải đến quán ăn lót dạ rồi mới đến nơi đây. Từ sáng đến giờ ông chưa ăn gì, hay nói đúng hơn là từ tối hôm qua. Nhưng cho dù có nằm mơ thì ông cũng không thể tưởng tượng được mọi chuyện lại xoay chiều theo một hướng khác như thế. Ông như người rơi xuống vực thẳm khi đã hết hy vọng lại đuợc cứu lên bờ…
Bỗng ông giật mình khi thấy một người phụ nữ đang đi vào quán. Mặc dù cô ta mang khẩu trang và cặp kính mát che kín mặt, nhưng ông vẫn nhận ra đó là ai? Cô ta tiến thẳng đến phòng VIP rồi đẩy cửa bước vào như đã đặt trước. Khoảng 10 phút sau thì ông lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy trưởng phòng Kiên cũng đi vào cái phòng đó. Vậy là thế nào? Chuyện gì đã xảy ra? Có bao giờ việc giải quyết giao ᴅịcҺ của ông đã được ai đó can thiệp. Người đó là ai? Tại sao lại biết được chuyện này khi ông chưa hề nói ra, thậm chí là báo côпg αп nhờ điều tra…
Ông Tuấn ngồi xoay nguời lại sợ bị phát hiện, nhưng mắt vẫn không rời cάпh cửa phòng mà hai người đã vào, với biết bao câu hỏi trong đầu. Phải gần một tiếng sau thì thấy cάпh cửa phòng mở và ông Kiên đi ra rất nhanh. Chợt ông giật mình bởi phát hiện ra tác phong của ông ta thay đổi, khi vào phòng thì ông ta đóng thùng, áo bỏ tг๏ภﻮ q.ยầภ hết sức phong độ, nhưng khi trở ra thì áo đuợc kéo ra ngoài và có phần nhàu nhĩ.
Là một nguời đàn ông từng trải, ông Tuấn hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai người trong căn phòng đó. Ông vẫn không khỏi thắc mắc việc của hai người vừa rồi, liệu có liên quan gì đến hợp đồng của ông không? Khi chỉ mới mấy tiếng đồng hồ mà xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác. Cho dù cô ta có che chắn thì ông vẫn nhận ra người phụ nữ đó là vợ trẻ của ông Vinh. Mối quαп Һệ giữa cô ta và trưởng phòng Kiên là như thế nào? Liệu ông Vinh có biết chuyện này không? Nhưng ông vẫn không khỏi thắc mắc và ʇ⚡︎ự hỏi Cô ta là ai? Và tại sao lại can thiệp vào chuyện gia đình của ông?
Đúng lúc đó thì nguời phụ nữ cũng từ trong phòng buớc ra, cô ta tiến về phía quầy thu ngân để thanh toán rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Tất cả mọi việc diễn ra mà ông có cảm giác như mình đang mơ và không thể tin là sự thật. Chợt điện thoại của Lan Nhi đổ chuông, ông mới nhớ từ sáng đến giờ chưa liên lạc về cho gia đình liền nghe máy:
– Alo…
Tiếng bà Lan Anh đã nghèn nghẹn như sắp khóc vì lo lắng:
– Anh đang ở đâu? Sao từ sáng đến giờ mà em không tài nào gọi được cho anh?
– Điện thoại anh hết pin, lại quên mang cục sạc…
– Trời ơi, ba hồi thế này chắc đau tιм quá…vậy khi nào anh về?
– Anh đang chạy về nè, anh về thẳng về nhà nhé…
– Em đang ở công ty mà, về nhà làm gì chứ?
– Anh hơi mệt…
Chỉ cần nghe đến đó thì bà Lan Anh vội thu xếp giấy tờ cho vào ngăn tủ khóa lại rồi chạy về, bà chỉ kịp dặn thư ký Hà Trâm:
– Tôi có việc chạy về nhà một lát. Có gì thì gọi cho tôi…
– Vâng ạ…
Vừa lúc đó thì Vũ Luân vừa đến liền nói:
– Để con chở mẹ về…
Bà Lan Anh không nói gì mà cứ thế đi ra xe, hai mẹ con đều im lặng không ai nói một câu nào. Khi về đến nhà thì bà xuống xe rồi nói:
– Con quay về công ty, để mẹ xem Ba mệt thế nào? Chắc là chưa ăn gì rồi…
– Hay con chạy đi mua phở nha mẹ…
– Không cần đâu, để xem tình hình thế nào rồi tính…
– Dạ mẹ…
Nói xong Vũ Luân cho xe chạy về công ty, còn bà Lan Anh thì đi vào nhà. Nhìn xe của chồng đậu trong sân thì bà biết ông đã về, nên vội vàng định đi lên phòng thì chị Xuân giúp việc cũng vừa từ dưới bếp đi lên. Vừa nhìn thấy bà chủ thì chị lại gần có vẻ bí mật:
– Bà chủ ơi…
Bà Lan Anh quay lại hỏi:
– Có chuyện gì vậy chị Xuân?
– Ông chủ nay lạ lắm…
Bà Lan Anh tỏ ra sốt ruột:
– Lạ là thế nào? chị nói thẳng ra đi chứ cứ úp mở như vậy làm tôi khó chịu lắm…
– Tôi thấy ông chủ lúc thì cười, lúc thì cau mày khó chịu…
– Thế hàng ngày thì chị thấy ổng thế nào?
– Tôi thấy ông chủ ít khi cười mà khuôn mặt lúc nào cũng căng thẳng…
Bà Lan Anh nghe người giúp việc nhận xét mà không nhịn được cười, hỏi lại:
– Vậy chị thấy tôi thì sao? Có hay cười không?
– Bà chủ và cô Ba là thương tôi nhất…
– Ủa, bộ ông và cậu chủ không thương chị hả?
– Dạ không dám, ý tôi là hai người đó ít cười thôi…
Vỗ vai cô giúp việc, bà cười:
– Thôi chị làm việc đi, tôi lên phòng xem ổng thế nào?
Nói rồi bà bước lên lầu về phòng, đúng lúc thấy ông Tuấn từ trong phòng tắm đi ra. Vừa nhìn thấy vợ thì câu đầu tiên ông hỏi Bà:
– Em hỏi người giúp việc xem có gì ăn không?
Bà Lan Anh ngạc nhiên:
– Bộ anh chưa ăn gì hay sao?
– Không những chưa ăn mà còn uống ly cafe đen, giờ xót ruột quá…
Bà Lan Anh nghe chồng nói thế và nhất là thấy nét mặt ông có vẻ giãn ra, không còn căng thẳng như trước thì vội chạy xuống bếp. Chỉ nửa tiếng sau thì mùi thơm của đồ ăn bốc lên thơm nức mũi, ông Tuấn vừa cười vừa đi xuống khen vợ:
– Vợ anh mê nhất ở điểm này…
Bà Lan Anh cười:
– Vậy chỉ có mê ăn thôi à? Coi chừng tui à nha…
– Muốn anh nói ra không?
Cả hai ông bà cùng cười, mặc dù đã bước vào tuổi trung niên nhưng hai người vẫn rất quan tâm chăm sóc nhau. Chỉ cần nhìn nét mặt chồng khi trở về nhà là bà biết tình hình hôm nay thế nào để lựa lời nói chuyện. Chính ông Tuấn cũng đã có lần từng nói như vậy. Ngay hôm nay cũng thế, bà định sau bữa cơm thì lựa lời nói chuyện với chồng tha thứ cho con trai, khi con đã nhận ra sai sót của mình. Nhưng khi thấy nét mặt tươi cười của chồng từ trong phòng tắm bước ra, thì ý định đó bà tạm thời dừng lại.
Nhưng cũng không ai hiểu vợ bằng ông Tuấn, sau khi ăn xong thì hai ông bà cùng về phòng. Vừa ngồi xuống bàn thì ông lên tiếng:
– Em nói trước đi…
Quá bất ngờ, bà Lan Anh vô cùng ngạc nhiên khi nghe chồng hỏi câu đó. Ngập ngừng một lúc, bà lên tiếng:
– Con trai biết lỗi rồi, anh bỏ qua cho con nhé…
Ông Tuấn định trả lời từ chối nhưng nhìn ánh mắt khẩn khoản của vợ, ánh mắt của người mẹ chiều và thương con. Chỉ có người mẹ mới có được ánh mắt đó. Chợt ông nhớ đến hình ảnh người phụ nữ mệt mỏi từ trong phòng đi ra từ quán cafe thì ông hiểu tất cả. Không phải ông không thương Vũ Luân, nhưng nếu không nghiêm khắc với con, thì những sự việc đáng tiếc không chỉ xảy ra một lần mà còn có những lần khác. Thấy chồng không trả lời thì bà cầm tay ông năn nỉ:
– Anh đồng ý nha…
Ông Tuấn lắc đầu:
– Nếu cứ dạy con theo kiểu của em thì anh trả lời là không đồng ý. Nó làm được thì chịu được, chẳng lẽ gây cứ ra chuyện tày đình rồi chỉ một lời xin lỗi là xong hay sao?
– Ý em không phải thế…
– Thế ý em là thế nào? Một câu nói bỏ qua không khó, nhưng hậu quả của việc nó gây ra thì thế nào đây? Phải để nó ʇ⚡︎ự giải quyết chứ?
Bà Lan Anh im lặng, bây giờ bà biết nói thế nào khi một bên là chồng còn một bên là con trai. Bà phải công nhận rằng ông nói đúng, nhưng Bà là một người mẹ khi chứng kiến con trai ngồi khóc vì hối hận thì lại không đành lòng. Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề, đáng lý ra bà sẽ được ông kể cho bà nghe ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà tâm trạng ông lại vui như thế. Nhưng tất cả đã khiến ông buồn và rồi bà cũng không còn tâm trạng nào mà hỏi nữa…