Cô ấy là mẹ tôi chương 38
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 38
Đã hai ngày im hơi lặng tiếng không thấy mấy tên xăm trổ lảng vảng trước cửa nhà. Thì ông Trí đã yên tâm rằng mọi chuyện đã được cậu Tiến giải quyết ổn thỏa như lời con gáι nói. Sáng nay mới mờ sáng thì ai đó đã đến nhà bấm chuông inh ỏi khiến ông giật mình. Ông vội sang phòng con gáι gõ cửa:
– Tuyết Trinh ơi…
Phải gọi đến lần thứ ba thì tiếng của Tuyết Trinh mới ngáι ngủ từ trong vọng ra:
– Có chuyện gì vậy Ba?
– Có người bấm chuông, hình như tụi nó lại đến con ạ…
– Ba nói gì zạ? Anh Tiến đã ký nhận nợ rồi, không còn liên quan gì đến nhà mình nữa…
– Con dậy đi, ra xem có chuyện gì?
– Kệ họ đi, chắc nhầm nhà gì đó. Rõ ràng chính tay con ký làm chứng mà…
Ông Trí nghe con gáι nói như vậy thì cũng lặng lẽ đi về phòng. Tiếng chuông cửa vẫn đổ liên hồi, lúc sau tiếng chuông điện thoại của ông cũng kêu to không kém làm cho ông hoảng sợ. Nhìn màn hình thì là một số máy lạ nên ông không dám nghe, bởi biết đâu đó lại là số của chủ nợ. Đúng như ông dự đoàn, chỉ lát sau thì số điện thoại đó gửi đến cho ông một dòng tin nhắn đe dọa:
– Đúng 2 giờ chiều mai, có người đến nhà lấy số tiền mà bà Thủy vợ ông đã vay…
Run rẩy đứng không vững, ông Trí lại lật đật đi sang phòng con gáι gõ cửa:
– Trinh ơi dậy đi, không ổn rồi con ơi…
Thấy giọng nói của Ba run run như sắp khóc thì Tuyết Trinh cũng tỉnh hẳn ngủ, cô vừa mở cửa phòng vừa nói:
– Có chuyện gì vậy Ba?
Đưa điện thoại có tin nhắn cho con gáι, ông Trí im lặng và chờ đợi. Trong khi đó Tuyết Trinh hết sức ngạc nhiên. Cô ngạc nhiên hơn nữa khi lấy điện thoại gọi cho Quốc Tiến hết cuộc này đến cuộc khác nhưng tuyệt nhiên đều thuê bao không liên lạc được. Không hiểu chuyện gì xảy ra nên cô lại gọi cho Trần Dương:
– Alo, anh Hai ơi…
Trần Dương thì khác, anh hoàn toàn tỉnh táo và có phần lo sợ khiến đêm qua không ngủ. Thấy Tuyết Trinh gọi thì anh lên tiếng:
– Tình hình Ba và em có ổn không?
Thoáng ngạc nhiên về câu hỏi của Trần Dương thay vì động viên cô yên tâm. Đằng này anh lại hỏi cô có ổn không? Vậy có nghĩa anh ấy cũng không ổn. Tuyết Trinh hỏi lại:
– Anh sao vậy? Tại sao lại hỏi em câu đó?
– Anh phải hỏi em mới đúng, rõ ràng em nói cậu Tiến đã ký vào hồ sơ vay tiền và thu hồi tờ giấy vay mà bà Thủy đã ký. Vậy tại sao tối qua bọn chúng lại lên đây tìm anh kèm theo lời đe dọa…
Tuyết Trinh vẫn khẳng định:
– Chính ҳάc là như vậy mà, rõ ràng em ký làm chứng, còn đóng mộc nữa…
Thất vọng buông điện thoại xuống, cô nói với Ba:
– Con cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Sáng nay đi làm rồi con hỏi anh Tiến xem sao?
– Vậy hai giờ tụi nó đến thì sao?
– Thì Ba cứ nói chuyện bình thường, họ có ăn ϮhịϮ Ba đâu mà lo. Nếu họ yêu cầu Ba trả tiền thì Ba nói bà Thủy vay thì đi tìm bà ấy mà đòi…
Ông Trí nghe con gáι nói mà ngao ngán lắc đầu đi về phòng. Rõ ràng con gáι ông đang nói cho có, chứ có chấp thêm 10 cái ๓.ạ.ภ .ﻮ già này nữa thì ông cũng không dám trả lời như thế. Chợt ông nhớ đến bà Huệ và đi đến một quyết định. Ông sẽ bán ngôi nhà này và mua một ngôi nhà khác trong hẻm, mai mốt xem như món quà tặng cho con gáι Tuyết Trinh. Số tiền còn lại thì ông trả nợ và chia cho hai thằng con trai là Trần Dương và Vũ Luân. Thà ở trong căn nhà nhỏ mà thanh thản còn hơn cứ phải sống trong nơm nớp lo sợ như thế này…
Vì đã quyết định như thế nên ngay từ sáng, ông đã gọi điện cho Trần Dương và Vũ Luân đến. Trần Dương thì không nói gì bởi anh ta đang chờ đến ngày này. Nhưng Vũ Luân thì hết sức ngạc nhiên, bởi hôm qua hai mẹ con còn bàn tính lên kế hoạch, nhưng chưa kịp thực hiện thì nay ông ta lại nhắn đến với lý do bán nhà. Anh nói với mẹ thì bà Huệ cũng thắc mắc, bà nói với con:
– Tốt nhất con hỏi ý kiến Ba Tuấn xem Ba nói như thế nào?
Gương mặt ông Tuấn hết sức bình thản không có gì ngạc nhiên, bởi ông biết việc này chính là võ sư Lê Hoàng cho người dằn mặt tên Thứ cụt. Ông chỉ nói với Vũ Luân:
– Vậy thì tốt, Ba sẽ cho cậu Quân đi cùng với con…
– Cần gì anh ta? Chẳng nhẽ con đi một mình không được hay sao?
– Ý Ba không phải thế, mà Ba thấy sức khỏe con còn yếu, hơn nữa có người đi cùng vẫn tốt hơn…
Không cần Vũ Luân đồng ý, ông lấy điện thoại gọi cho Lê Quân:
– Sáng nay cậu đi cùng với Vũ Luân đến gặp ông Trí, nhớ làm theo kế hoạch…
– Dạ, con biết rồi…
Vũ Luân ngạc nhiên khi nghe Lê Quân xưng hô với ông Tuấn là Con và rất thân mật. Hơn nữa chẳng hiểu Ba đang nói đến kế hoạch gì với anh ta? nhưng anh không dám hỏi mà im lặng đi ra ngoài. Không hiểu sao trong anh bỗng thấy tủi thân, và có cảm giác rằng mình không còn có vị trí gì trong gia đình này nữa…
Khi hai người đến nơi thì đã thấy Trần Dương có mặt ở đó. Không hiểu sao khi nhìn thấy Vũ Luân thì ông Trí có vẻ ҳúc ᵭộпg. Lê Quân nhìn thẳng vào Trần Dương khiến anh ta cúi đầu như tránh ánh mắt ấy. Việc này không qua khỏi ánh mắt của Lê Quân, bởi anh nghĩ chỉ có tật mới giật mình, người ngay thẳng không việc gì phải làm thế…
Ông Trí nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Vũ Luân, trong khi khuôn mặt anh vẫn tỉnh bơ không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Lê Quân rất ʇ⚡︎ự nhiên đứng dậy lấy bình trà đi châm nước, rồi rót ra từng ly đặt trước mặt mọi người. Trần Dương thấy vậy thì cười giả lả đón ly nước từ tay Lê Quân uống một hơi hết sạch rồi tỏ ra ái ngại:
– Thật ngại quá, chủ nhà mà phải để khách mời nước chứ?
Mặc anh ta nói, Lê Quân đưa ly nước cho ông Trí rồi nói:
– Bác uống nước đi, chuyện này trước sau cũng phải giải quyết thôi. Chuyện gì thì trước sau cũng đều có cái giá của nó…
Anh cố tình dằn mạnh mấy chữ CÁI GIÁ CỦA NÓ như ngầm nhắc nhở ông rằng đây là hậu quả của việc ông ta đã làm. Bỗng Lê Quân nói với Vũ Luân:
– Trong khi chờ cô Tuyết Trinh về, cậu Hai có muốn đi tham quan nhà hay không?
– Cũng được…
Miệng nói nhưng Vũ Luân đã đứng dậy bước đi, thấy thế ông Trí cũng vội đứng dậy đi theo:
– Để Ba…à tôi đưa cậu đi…
Trần Dương thấy hai người đã bước lên lầu thì vội đặt ly nước xuống và chạy theo. Chỉ chờ có thế, Lê Quân lấy hai cái ly của ông Trí và Trần Dương cho vào bịch ni lon rồi cho vào túi quần. Xong anh sắp hai cái ly khác vào vị trí cũ.
Đúng lúc đó thì Tuyết Trinh về, nhìn thấy Lê Quân trong nhà mình khiến cô ngạc nhiên:
– Ủa, sao anh Quân lại ở đây?
Lê Quân cười:
– Thế anh đến đây chơi không được hay sao? Nói giỡn chơi thôi, anh đi cùng với Vũ Luân…
– Ý em không phải như thế, mọi người đâu rồi ạ?
– Cậu Luân muốn đi tham quan nhà nên Bác và anh Dương đi cùng rồi…
Tuyết Trinh muốn hỏi Lê Quân về hợp đồng nhưng đúng lúc đó thì mọi người cũng vừa vào tới. Vừa nhìn thấy Tuyết Trinh thì Vũ Luân cứ đứng như trời trồng giữa nhà. Vừa rồi ông Trí có nói chờ thêm một người nữa, không ngờ lại là cô ấy. Hình như ông Trí đã phát hiện ra điều đó nên gọi mọi người lại bàn ngồi. Thấy Vũ Luân cứ nhìn mình chằm chằm tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng có phần tức giận, thì Tuyết Trinh quay nhìn Lê Quân và được anh gật đầu. Cô chủ động lên tiếng:
– Với cả nhà thì em là em út, nhưng nay Ba đã già lại vướng món nợ lớn của mẹ em. Nên ý Ba muốn bán căn nhà này để chia cho mấy đứa con của Ba, cũng là muốn sống thanh thản lúc tuổi già. Bản thân em là con gáι thì sẽ lấy chồng và theo chồng, em chỉ muốn sau ngày hôm nay thì Ba mẹ được sống yên ổn mà thôi…
Trần Dương sốt sắng:
– Anh nhất trí, Ba cũng già rồi, bây giờ đang còn minh mẫn thì nên giải quyết là tốt nhất…
Ông Trí nhìn Vũ Luân rồi nói:
– Ý Vũ Luân thế nào để Ba quyết định…
Bỗng anh hỏi làm cả nhà ngạc nhiên:
– Căn cứ vào đâu mà ông bảo tôi là con ông? Căn nhà này đáng giá bao nhiêu tiền? Có thể bù đắp với mấy chục năm tuổi xuân của mẹ tôi không?
Ông Trí cúi gằm mặt xuống, bởi quả thật ông không còn mặt mũi nào để nói với các con. Nhưng ở tình thế này, việc phải trả nợ cho bà Thủy là cấp bách nhất. Bọn Һγ siпh đang hẹn ông 14 giờ chiều mai bắt buộc ông phải trả lời thời hạn trả tiền. Thấy ông Trí vẫn im lặng không trả lời câu hỏi của Vũ Luân thì Trần Dương lên tiếng:
– Đến giờ này mà còn nhắc đến chuyện đó mà làm gì? Chuyện đã qua thì hãy để cho nó qua đi. Bây giờ cha con tìm được nhau là quý lắm rồi…
Vũ Luân vẫn tiếp tục quay sang ông Trí hỏi tiếp:
– Cơ sở nào mà nói rằng ông là cha của tôi?
Ông Trí bỗng quay sang nhìn Trần Dương làm anh ta lúng túng;
– Tôi…cũng chỉ nghe Trần Dương nói. Khi con phẫu thuật thì Trần Dương và Tuyết Trinh truyền ɱ.á.-ύ cho con…cả hai anh em nó đều cùng nhóm ɱ.á.-ύ O…
Lê Quân ngồi im lặng nãy giờ, thấy thế bèn lên tiếng:
– Việc trùng nhóm ɱ.á.-ύ không thể khẳng định có cùng huyết thống. Phải xét nghiệm ADN mới chính ҳάc. Chính vì vậy cháu có ý kiến việc cần thiết bây giờ là xét nghiệm huyết thống để biết ai mới chính là con ruột của ông Trí…
Trần Dương lấy từ trong túi ra 3 tờ giấy kết quả xét nghiệm huyết thống do Ьệпh viện cấp đặt lên bàn rồi nói:
– Không cần phải chờ cậu nói chúng tôi mới biết. Sở dĩ có buổi gặp mặt ngày hôm nay vì tôi đã làm xong thủ tục nói tгêภ. Chính bà Lan Anh cũng ҳάc nhận điều đó…
Lê Quân cũng đưa ra một tờ giấy có đóng dấu đỏ chói của Ьệпh viện rồi nói:
– Vậy tờ giấy ҳάc nhận không có việc xét nghiệm huyết thống giữa ba người thì sao nhỉ. Tôi nghi ba tờ giấy này là giả…Để cho chắc chắn và không nghi ngờ thì tôi thấy nên xét nghiệm ADN với ông Trí đang ngồi đây. Nếu không đồng ý thì có thể nhờ cơ quan côпg αп can thiệp…
Vừa nhắc đến côпg αп thì Trần Dương vội vơ ba tờ giấy định cất đi, nhưng Lê Quân đã nhanh tay hơn cất ngay vào túi. Lúc này ông Trí lên tiếng:
– Tôi đồng ý theo ý kiến của cậu Quân…
Trần Dương tỏ vẻ bực mình đứng dậy chỉ thẳng mặt Vũ Luân rồi nói:
– Chỉ có thằng ngu như mày mới từ chối tài sản. Tự nhiên đưa thêm thằng ҟҺùпg đến đây gây rắc rối. Giờ tôi phải đi công chuyện, không rảnh để nói chuyện tầm phào…
Thấy thế ông Trí vội ngăn lại:
– Từ từ hãy đi, để nhờ cậu Quân lấy mẫu xét nghiệm…
Trần Dương không nhìn cũng không trả lời, chợt anh ta khựng người lại khi nghe Lê Quân nói với ông Trí:
– Dạ cứ để cho anh ấy đi, mẫu xét nghiệm cháu đã có rồi…
Tuy rất thắc mắc về câu nói của Lê Quân nhưng đã lỡ bước ra ngoài thì không thể quay trở lại. Thật ra ba tờ giấy kết quả xét nghiệm huyết thống kia là giả. Hôm đó ở Ьệпh viện, anh ta nhìn thấy bà Lan Anh đi về phía dãy phòng xét nghiệm nên vội đi thật nhanh và lẻn vào trong. Nhìn qua khe cửa thấy bà ấy đang ngồi xuống ghế đá như chờ đến lượt mình vào gặp bác sỹ, thì anh ta nói thật to cố ý cho bà Lan Anh nghe thấy. Đúng là kế hoạch của Trần Dương đã lừa được sự cả tin của bà Lan Anh. Không ngờ đến bây giờ khi miếng mồi đã tới miệng thì tên Vũ Luân lại phá hỏng.
Khi chỉ còn 4 người, Lê Quân lấy từ trong túi ra tờ kết quả xét nghiệm huyết thống giữa anh và mẹ là bà Huệ, Bây giờ cần phải xét nghiệm xem Vũ Luân có cùng huyết thống với cha là ông Trí hay không? Nghe thấy thế thì ông Trí lên tiếng:
– Ngày xưa khi cô Huệ có thai hai tháng rồi bỏ đi. Tất cả cũng là do tôi đã yêu cầu cô ấy bỏ đứa con này, nhưng cô ấy cương quyết không chịu và bỏ đi ngay đêm hôm ấy. Bây giờ tìm được mẹ con cô ấy rồi thì không cần phải xét nghiệm nữa. Con cô Huệ chính là con trai tôi…
Lúc này Tuyết Trinh khóc rồi nói:
– Còn con thì sao? Cũng chỉ vì tin lời anh Dương mà con phải tìm mọi cách để cho anh Luân bỏ con. Hai anh em ruột không thể lấy nhau…
Nghe thấy thế thì Vũ Luân giật mình. Chính anh cũng ngạc nhiên bởi lần đầu anh đưa Tuyết Trinh đến Ьệпh viện thăm mẹ Lan Anh thì bà tỏ ra rất quý cô gáι. Bỗng dưng bây giờ thì cương quyết không chịu. Với lý do không ngồi xui với bà Thủy và ông Trí. Hóa ra tất cả cũng đều do tên Dương bày đặt ra cả…
Quay sang Tuyết Trinh, anh nói:
– Tại sao em không nói với anh?
– Em sợ lắm, nghe anh Dương nói như vậy thì tin là đúng. Ngay cả cô Huệ cũng tin vậy mà…
Nghe đôi trẻ nói chuyện thì ông Trí như nhớ đến một chuyện gì đó. Tuyết Trinh kém Vũ Luân hai tuổi và sanh vào tháng sáu, thì thời gian đó ông đang ở Singapo đưa cha ông sang đó chữa Ьệпh. Hồi đó bà Huệ bỏ đi, ông có đi tìm nhưng không được, rồi chán đời bỏ đi cùng cha gần hai năm. Lúc đó bà Thủy báo tin có thai nhưng ông cũng không thèm bận tâm, bởi trong đầu ông chỉ nhớ đến bà Huệ mà thôi…Thôi thì đây cũng là cái giá mà ông phải trả cho những năm tháng sống buông thả vô trách nhiệm. Việc Tuyết Trinh có phải là con ruột của ông hay không thì bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa…