Cô ấy là mẹ tôi chương 35
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 35
Nhìn hợp đồng kinh tế đầu tiên với chữ ký của mình và được cô gáι Tuyết Trinh đi theo đóng dấu, phục vụ từ công việc đến từng ánh mắt, nụ cười mà lòng Quốc Tiến như nở hoa. Vừa ra khỏi công ty thì Tuyết Trinh gọi ngay cho Trần Dương:
– Alo, em báo anh một tin mừng…
– Kết quả tốt phải không? Chỉ cần thấy em cười tươi như vậy là anh biết ngay rồi…
– Ký xong rồi anh ạ, chờ mấy ngày bên họ bảo lãnh ngân hàng là anh Tiến rút tiền trả nợ cho mẹ em rồi…
Trần Dương trả lời:
– Vậy là sống rồi, mấy ngày nay anh ăn không ngon, ngủ không yên với tụi nó…
– Anh Tiến đã hứa là cứ yên tâm, lời nói của người có tiền cũng khác…
– Vậy em nói anh Tiến đứng ra trả trực tiếp cho tụi nó nhé, còn thông qua anh mà làm gì?
– Vâng, để em nói xem sao…
Đúng lúc đó thì Quốc Tiến cũng vừa chạy xe ra, anh còn lịch sự xuống xe mở cửa mời người đẹp.Tuyết Trinh cười tươi như hoa bên cạnh chàng giám đốc trẻ đẹp trai. Có lẽ lúc này hình ảnh Vũ Luân một thời, mà đã có lần cô tuyên bố rằng không thể sống nếu thiếu anh. Thì giờ đây trong tιм cô đã được thay thế bằng một hình ảnh khác. Đó chính là Quốc Tiến, người mà tương lai sẽ được kế nghiệp cả một khối gia tài đồ sộ.
Thật khó mở lời với Quốc Tiến về số tiền nợ của mẹ mà anh đã hứa. Tuyết Trinh nhắn cho Trần Dương:
– Anh Hai gọi cho em nói rằng họ đang kéo đến ᵭòι пợ tiền mẹ vay…
Chỉ hai phút sau thì điện thoại của cô đổ chuông, nhưng Quốc Tiến không thấy cô nghe mà bấm tắt máy thì lấy làm lạ liền hỏi:
– Ai gọi điện mà em không nghe?
Hai mắt đã ngấn lệ, Tuyết Trinh trả lời:
– Dạ, không có gì…
Cô nói xong rồi tắt máy nhưng cuộc gọi từ đầu dây bên kia vẫn tiếp tục khiến Quốc Tiến sốt ruột. Anh tưởng cuộc gọi vừa rồi là của Vũ Luân nên nói với cô:
– Em nghe đi xem ai gọi và có chuyện gì? Vũ Luân phải không?
– Dạ, vẫn là chuyện Һγ siпh ᵭòι пợ mẹ em số tiền đó…
– Hẹn chúng nó mấy ngày nữa…
– Vì hẹn nhiều lần rồi nên giờ nói gì họ cũng không tin…
Suy nghĩ một hồi, Quốc Tiến nói:
– Sáng mai 8 giờ, hẹn đến văn phòng gặp anh. Vậy giờ anh hứa thì họ có tin không?
Tuyết Trinh cảm động nhoài người sang đặt lên má Quốc Tiến một nụ hôn thay lời cảm ơn, làm anh đỏ mặt vì bất ngờ. Sở dĩ anh dám mạnh miệng như thế bởi số tiền đó là của Bà Thủy đối ứng cho chủ đầu tư chứ chẳng phải của anh. Nếu không có số tiền đó thì sau khi bên chủ đầu tư bảo lãnh xong, công ty anh cũng phải đối ứng cho họ mà. Vậy chẳng qua anh làm vậy vừa được việc lại có thể giúp gia đình Tuyết Trinh. Chỉ cần chờ họ bảo lãnh xong thì anh có thể rút tiền ra trả cho bà ấy được rồi.
Đúng 8 giờ, Tuyết Trinh đi cùng một thanh niên vào phòng giám đốc Tiến. Anh thầm thở phào vì khi nhìn anh ta không có vẻ gì là Һγ siпh như anh tưởng tượng. Mà ngược lại trông rất lịch sự với quần Jin, áo sơ mi xanh đóng thùng. Tiến chủ động lên tiếng không để Tuyết Trinh phải giới thiệu:
– Chào anh…
Thanh niên đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt rồi giơ tay về phía giám đốc Tiến:
– Vâng, chào giám đốc…
Chợt Quốc Tiến nhăn mặt đau đớn, bởi bàn tay anh có cảm giác đang bị một gọng kìm ҳιếϮ chặt, và anh hiểu rằng tên kia đang ngầm dằn mặt mình. Thấy thế Tuyết Trinh rút lui:
– Hai anh nói chuyện, em xin phép về phòng làm việc…
Quốc Tiến thở hắt ra khi bàn tay đã được nới lỏng. Thanh niên trả lời:
– Tôi không muốn nói dài dòng mất thời gian vàng ngọc của giám đốc. Theo như cô Tuyết Trinh trình bày, thì giám đốc muốn chịu trách nhiệm về số tiền mà bà Thủy đã vay của công ty chúng tôi, tất cả nội dung nói tгêภ tôi cũng đã được biết qua cô Tuyết Trinh con gáι bà ta. Hợp đồng chúng tôi đã soạn, giám đốc xem qua rồi ký tên là xong…
Quốc Tiến định hỏi về giấy nợ của bà Thủy anh phải thu hồi lại sau khi trả nợ. Nhưng không cần anh phải hỏi thì người kia đã đưa luôn kèm câu nói:
– Sau khi anh ký nhận trả nợ thì chúng tôi cũng hủy bỏ hợp đồng vay tiền của bà Thủy…
Tuy cũng hơi ớn lạnh khi đối mặt với anh ta, nhưng mọi chuyện dường như không dừng lại được nữa, nên anh trả lời nhưng trong giọng nói cũng có phần không được ʇ⚡︎ự nhiên:
– Lẽ dĩ nhiên rồi…
Bất đắc dĩ Quốc Tiến đành đặt bút ký tên vào hợp đồng vay tiền mà anh ta để trước mặt. Tưởng mọi chuyện vậy là xong, ai ngờ anh ta còn yêu cầu Tuyết Trinh ký người làm chứng, và đóng dấu treo của công ty vào góc bên trái tгêภ cùng của bản hợp đồng. Trước khi rời đi, anh ta lại giơ tay về phía anh để bắt tay tạm biệt, nhưng Quốc Tiến vội đứng dậy từ chối.
Hai người rời khỏi phòng đã lâu mà Quốc Tiến vẫn còn như hóa đá. Anh không biết mình tỉnh hay mơ và tại sao lại vướng vào cái ʋòпg luẩn quẩn này. Giờ đây anh chỉ còn cầu mong mọi việc suôn sẻ và nếu chẳng may…Nếu hai chữ chẳng may xuất hiện thì anh sẽ có cách khi nghĩ đến bà Huệ. Lúc đó anh sẽ đi đến nước cờ cuối cùng…
Ngày mai theo đúng kế hoạch là đơn vị chủ dự án sẽ bảo lãnh tiền vào tài khoản ngân hàng của công ty. Cả đêm anh không ngủ được, và bỗng thấy lo lắng. Có bao giờ vì đây là hợp đồng đầu tiên anh được ký, nên cảm thấy hồi hộp như vậy không?
Trời vừa sáng là anh đã dậy, thay vì chạy bộ tập thể dục như mọi ngày, thì anh lại xuống phòng khách ʇ⚡︎ự tay pha cho mình một ly cafe cho tỉnh táo và chờ đợi. Anh chờ đợi và mong ngóng một thông báo kết quả bên đối tác, đã tiến hành thực hiện bảo lãnh thanh toán không hủy ngang theo điều khoản hợp đồng mà hai bên đã ký. Nhưng không hiểu sao đã 9 giờ rồi mà vẫn chưa thấy cuộc gọi nào. Anh đứng dậy ra xe để đến công ty, Bỗng tiếng chuông điện thoại làm anh giật mình xen lẫn hồi hộp, bởi sáng nay anh không đến công ty cũng chỉ để chờ tiếng chuông này. Nhưng hy vọng rồi lại thất vọng bởi đó là cuộc gọi từ phòng bảo vệ. Tiếng ông Hoài có vẻ sốt ruột:
– Alo…
– Chú gọi cho tôi có việc gì?
– Vì đã hơn 9 giờ rồi mà chưa thấy Sếp đến…
– Tôi đến lúc nào là việc của tôi, bộ bây giờ bảo vệ lại có quyền giám sát cả giờ giấc của giám đốc hả?
Nghe giọng nói có vẻ bực mình của Quốc Tiến thì ông Hoài hoảng sợ, lắp bắp:
– Dạ, tôi không dám…
– Vậy ông gọi cho tôi có chuyện gì?
– Dạ, có thông báo gấp của công ty chủ đầu tư gửi giám đốc…
– Sao không nói sớm? Được rồi, tôi đến ngay…
Nhận thông báo từ tay bảo vệ mà Quốc Tiến vô cùng hồi hộp. Anh không nói gì mà đi thẳng vào phòng và đóng cửa lại. Chính anh cũng không hiểu tại sao mà mình lại mất bình tĩnh đến thế? Và rồi anh lạnh toát sống lưng khi đọc dòng chữ thông báo Tài khoản công ty đã bị phong tỏa. Nên chủ đầu tư không thể giao ᴅịcҺ được. Họ yêu cầu phải trả lời gấp sau 24 giờ đồng hồ, vậy là sao chứ?
Không kịp suy nghĩ, Quốc tiến lao ra xe thay vì chạy đến Ьệпh viện hỏi Ba. Thì anh lại đến văn phòng công ty của bà Huệ. Lúc này Vũ Luân đang kiểm tra khâu trang trí, anh yêu cầu thợ sửa lại một số chi tiết theo ý mình. Thì thấy chiếc xe hơi màu trắng đậu ngay trước cửa và Quốc Tiến hầm hầm đi vào. Khi đến cửa thì anh gọi lớn:
– Bà Huệ đâu?
Vũ Luân không nhớ rằng mình vừa bị thương nên vội xông ra. Nhưng bà Huệ nhanh hơn lao ra đứng giữa hai người. Miệng hỏi:
– Cậu tìm ai?
– Tôi tìm bà Huệ?
– Tôi đây, nhưng tôi không có nhiệm vụ phải tiếp cậu…
Nghe mẹ nói rất nhiều và cũng đã từng chứng kiến Ba ở bên người phụ nữ này. Nhưng chưa bao giờ Quốc Tiến lại giáp mặt với bà ấy như lần này. Anh hơi bất ngờ khi bà ta dám nói với con trai duy nhất của ông Vinh như vậy. Trong tâm trạng không đủ bình tĩnh nên anh gằn từng tiếng:
– Bà tưởng mình là ai hả? Bà lấy kiếng soi lại mình đi…
Bà Huệ biết cậu ta bắt đầu khiêu khích, làm xấu mặt Bà trước mặt Vũ Luân nên nháy mắt cho hai thợ hồ kéo lôi cậu ta ra ngoài. Vũ Luân vốn đã tức Quốc Tiến vì Ϯộι ςư-ớ.ק giật Tuyết Trinh từ tay anh. Nay lại còn dám đến đây lớn tiếng với mẹ thì chạy ra, mặc dù hai người thợ ra sức ngăn cản lại:
– Thằng kia. Đây không phải là nơi mà mày muốn đến thì đến. Cút ngay khỏi mắt tao trước khi tao báo côпg αп…
Trong khi hai người vẫn nói đi nói lại thì bà Huệ vào trong phòng gọi điện cho ông Vinh. Lúc này ông Vinh đang ngủ nên bà Mùi nghe máy. Nhận ra tiếng của bà Huệ thì bà tỏ ra khó chịu, lời nói có phần gay gắt:
– Cô hỏi ông Vinh có chuyện gì? Ông ấy đang ngủ…
– Gặp Bà thì may quá, tôi thông báo cho ông bà biết cậu Tiến con trai ông bà đang đến nhà tôi quậy phá. Nếu ông bà không lên tiếng thì tôi sẽ gọi côпg αп…
– Cái gì? Bà nói thằng Tiến nhà tôi hả? Nó đang đi làm mà…
Bà Huệ không trả lời mà giơ máy về phía Quốc Tiến rồi hỏi bà Mùi:
– Bà nghe rõ tiếng cậu ta đang cҺửι, nêu đích danh tên tôi đấy?
Bà Mùi im lặng, đúng như bà ta nói. Tiếng Quốc Tiến nghe rõ trong máy, vì bà nói lớn tiếng khiến ông Vinh tỉnh giấc, thấy vợ đang nói chuyện bằng điện thoại của mình thì tỏ ra không vừa lòng:
– Bà đang nói chuyện với ai đấy?
Bà Mùi dằn mạnh điện thoại xuống giường rồi tức giận bỏ đi ra ngoài. Bà vô cùng lo lắng nên gọi điện cho con trai. Quốc Tiến thấy điện thoại của mẹ gọi thì vô cùng ngạc nhiên không hiểu mẹ gọi có chuyện gì? Và càng ngạc nhiên hơn khi thấy mẹ khóc:
– Mẹ sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?
Bà Mùi nức nở:
– Có việc gấp, con về ngay đi…
– Mẹ bình tĩnh, con về ngay…
Trả lời với mẹ xong thì anh quay lưng bước ra xe, nhưng vẫn không quên ném lại phía sau một lời đe dọa:
– Bà coi chừng tôi nghe chưa?
Thay vì tỏ ra bực tức thì bà Huệ chỉ cười khiến Vũ Luân ngạc nhiên:
– Mẹ còn vui lắm hay sao còn cười…
Bà Huệ càng cười lớn hơn trả lời:
– Phải cười chứ? Trận này thì hắn ૮.ɦ.ế.ƭ là cái chắc. Ông Tuấn vừa điện nói chuyện với mẹ xong, chưa kịp nói với con thì hắn đã đến đây…
– Con sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn…
– Sức khỏe con chưa tốt, phải hết sức cẩn thận. Hôm nay hắn đến đây là hắn không bình tĩnh, hơn nữa cũng không loại trừ cố tình va chạm với con…việc này mình chưa cần lên tiếng mà để cho ông Vinh xử lý. Ông Tuấn và cậu Quân đang ký hợp đồng rồi…
Bà chỉ nói sơ bộ như vậy với Vũ Luân bởi nếu biết sự thật, tuổi trẻ nhiều khi không kìm chế được lại nói ra gây bất lợi. Vũ Luân nghe mẹ Huệ nói như thế thì anh cũng hiểu Quốc Tiến đang gặp chuyện không vui, hay nói một cách khác là hợp đồng anh ta ký bị thất bại. Anh lại nhớ đến Tuyết Trinh, liệu cô ta đã biết chuyện này chưa? Nếu như biết hợp đồng bị hủy, việc thay lòng đổi dạ với anh để bám víu vào cái danh hão kia, để rồi bây giờ thất bại ê chề. Chắc chắn một điều khi bác Vinh khỏe lại sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta làm việc, chứ nói gì đến dâu con trong nhà như cô ta từng mơ ước…