Cô ấy là mẹ tôi chương 31
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 31
Tuy miệng cười nói rất vui nhưng thật ra không ai biết rằng Quốc Tiến đang rất lo lắng. Việc ông Vinh Ьệпh đột ngột thì ai cũng biết rằng, anh là con trai sẽ lên thay Ba tạm thời quản lý công ty. Nhưng để được chính thức đặt bút ký vào hợp đồng kinh tế, và giải quyết những vấn đề giao ᴅịcҺ tại ngân hàng. Thì bắt buộc phải là giám đốc và đồng thời là chủ tài khoản, mà anh lại chưa được Ba ủy quyền làm điều đó.
Sau khi đưa Tuyết Trinh về nhà thì Quốc Tiến chạy về nhà gặp mẹ. Anh đã làm việc với luật sư về vấn đề này nhưng không thành công. Theo luật pháp nếu nói về vấn đề thừa kế thì chỉ khi người chủ quα ᵭờι. Nhưng đằng này ông Vinh mới chỉ Ьệпh nặng, hơn nữa Ьệпh nhân không hoàn toàn tỉnh táo, thì cũng không thể làm chứng để ký ủy quyền cho bất kỳ ai, kể cả người đó là vợ con.
Về đến nhà, nhìn ổ khóa to đùng ngay cửa thì anh ngạc nhiên liền gọi cho mẹ. Từ đầu dây bên kia tiếng bà Mùi mẹ anh tỏ vẻ vui mừng:
– Alo, mẹ nghe nè con…
– Mẹ đang ở đâu ạ? Con về nhà mà không thấy?
Tiếng cười của mẹ trong điện thoại làm anh ngạc nhiên. Mẹ cười nhưng giọng nói lại ҳúc ᵭộпg đẫm nước mắt:
– Mừng lắm con ơi, Ba đã tỉnh lại rồi…
Thay vì tỏ ra vui mừng, nhưng bà thất vọng khi nghe con nói:
– Vậy mẹ nói Ba ký uỷ quyền công ty cho con đi…
– Nghe tin Ba khỏe mà con không nói được câu nào hay hơn à Tiến?
– Con xin lỗi mẹ, vì vất vả lắm con mới có được hợp đồng này. Nhưng vì nguời đại diện pháp luật vẫn là Ba nên đối tác không chấp nhận cho con ký thay nếu như không được Ba ủy quyền. Mẹ nói chuyện với Ba đi…
Bà Mùi chỉ biết lắc đầu rồi cúp máy. Ông Vinh chồng bà cũng chỉ mới tỉnh lại nhưng sức khoẻ còn yếu lắm. Lúc này bà chỉ biết chăm sóc cho ông ấy thật tốt, làm sao có thể mở miệng nói gì? Huống hồ là chuyện công ty? Bà biết con trai cũng vì nôn nóng công việc mà trở nên vô tình. Là một người mẹ, bà cũng chỉ cố gắng dàn xếp hai cha con sao cho ổn, chứ cũng không biết phải làm sao.
Khoảng hơn 30 phút thì Quốc Tiến đến Ьệпh viện. Nhưng anh không đi một mình mà cùng đi với luật sư Hà. Bà Mùi thấy thế thì vội lên tiếng:
– Con mời luật sư đến là sao?
– Thì ảnh muốn đến thăm Ba, con gặp ngoài cổng Ьệпh viện nên vào luôn…
Khổ thân bà Mùi khi nghe con nói như thế thì thở hắt ra nhẹ nhõm. Thấy luật sư đi cùng con trai thì bà lại tưởng do con mời đến gặp ông Vinh. Cho dù có chuyện gì thì bà cũng không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra để ông ấy phải suy nghĩ. Luật sư Hà ngạc nhiên khi nghe Quốc Tiến trả lời như vậy, rõ ràng cậu ta mới luật sư tới đây gặp ông Vinh, vậy mà bây giờ lại nói như thế. Nhưng anh định lên tiếng thì cậu ấy đã túm tay kéo anh đi vào phòng. Lúc này ông Vinh đã tỉnh nên khi thấy hai người thì ngồi dậy. Linh tính như có chuyện gì đó khi nhìn thấy luật sư Hà. Ông biết luật sư này nhưng ít khi ông liên hệ, kể cả khi công ty cần luật sư tư vấn về pháp luật, bởi luật sư Hà làm việc tгêภ ϮιпҺ thần lợi nhuận. Thấy ông Vinh nhìn mình thì luật sư Hà lên tiếng:
– Chào giám đốc, ông khỏe chứ?
– Vâng, cảm ơn…
Quốc Tiến thấy nét mặt của Ba có phần khó chịu thì không yên tâm, nên nháy mắt với luật sư Hà dừng lại. Lúc đầu anh tưởng Ba còn nằm liệt giường nên mới dùng đến biện pháp này. Nếu Ba khỏe rồi thì anh sẽ xin Ba trực tiếp, anh lên tiếng:
– Luật sư Hà nghe tin Ba Ьệпh nên đến thăm…con gặp ảnh ngoài cổng…
Ông Vinh hỏi luật sư Hà:
– Cảm ơn, nhưng ngoài việc đến thăm tôi thì còn điều kiện gì không?
Cả hai người cùng ngạc nhiên, lát sau Quốc Tiến lên tiếng:
– Dạ, không có gì đâu ạ…
Ông Vinh quát con:
– Ba không hỏi con mà hỏi luật sư Hà…
Luật sư Hà bỗng trở nên lúng túng, quay sang nhìn Quốc Tiến rồi nói:
– Thật sự là tôi nhận được yêu cầu từ giám đốc Tiến đến tư vấn về việc ủy quyền điều hành công ty Việt Vinh…
– Rồi sao nữa?
Luật sư Hà thấy tình hình căng thẳng bèn đứng dậy cáo từ ra về. Quốc Tiến không ngờ tình hình lại như thế này liền nói với Ba:
– Con ký được hợp đồng của bà Thủy rồi đó Ba…
Anh nói chưa dứt thì ông Vinh cắt lời:
– Vậy thì tốt, chúc mừng. Giờ thì ra ngoài để Ba nghỉ…
Nói xong ông nằm xuống nghỉ và quay mặt vào trong, làm Quốc Tiến không hiểu tại sao mà Ba lại đối xử với mình như thế. Cực chẳng đã anh đành đứng dậy đi ra ngoài…
Bà Mùi thấy sắc mặt con trai không vui thì cho rằng khi cha đang Ьệпh lại đưa luật sư đến. Bà nói với con:
– Mẹ nói mà con không nghe cứ ngang bướng làm theo ý mình…
Quốc Tiến hằn học:
– Mẹ có biết chuyện gì chưa? Bà ta có một thằng con trai và có rất nhiều tiền, bây giờ còn đang mở công ty cho nó nữa kìa. Con mang tiếng là con của Ba mà có gì chứ? Mai mốt Ba rút hết vốn nhập vào công ty của bà ta là xong…
Nhưng thật kỳ lạ, cho dù anh có nói thế nào thì bà Mùi vẫn ngồi im, hai mắt nhìn ra ngoài mà không nói một lời nào. Thấy thế thì Quốc Tiến càng tỏ ra bức xúc:
– Mẹ bị làm sao thế? Tại sao mẹ lại không nói gì?
Bà Mùi làm bộ ngơ ngác:
– Con vừa nói gì? Thôi con bận thì đi về đi, để cho Ba ngủ…
Quốc Tiến tuy bức xúc nhưng đành ra về mà không làm gì được. Anh không hiểu Ba đang nghĩ gì khi một hợp đồng lớn mang lại nhiều lợi nhuận cho công ty mà ông đã từng theo đuổi. Nhưng bây giờ khi đã trong tầm tay thì lại thờ ơ như không hề biết. Có bao giờ do sức khỏe nên Ba trở nên lú lẫn không còn nhớ gì không? Vậy còn mẹ thì sao? Hay đã xảy ra chuyện gì và Ba mẹ đang cãi nhau thì anh đến? Nhưng chưa đầy một tiếng đồng hồ, Mẹ còn báo tin rằng Ba đã tỉnh và cười vui lắm mà. Tại sao bây giờ lại thế chứ…
Nghĩ kiểu gì cũng không có lối thoát, Quốc Tiến đành lững thững ra xe về công ty. Nhìn dáng con trai buồn bã đi ra ngoài mà bà Mùi cũng vô cùng đau khổ. Bà thương con nhưng bà hoàn toàn bất lực mà không làm gì được để giúp con. Biết con trai bức xúc và khó hiểu, nhưng bà không thể nói với con sự thật, vì tất cả mọi Ϯộι lỗi đều do bà gây nên…
Nhớ lại ngày nghe tin bà có thai ông Vinh vui sướиɠ cỡ nào. Không chỉ riêng ông mà cả gia đình nhà nội đều rất vui khi có cháu trai nối dõi tông đường. Mặc dù công việc rất bận nhưng ông thường xuyên tranh thủ về nhà. Mua không thiếu thứ gì, hễ nghe ai nói món ăn hoặc tђยốς bổ cũng đều mua mang về cho vợ. Bé Tiến ra đời trong sự chúc phúc của cả nhà, cho đến năm con 20 tuổi đang học năm thứ ba đại học, thì sức khỏe của ông Vinh ngày càng yếu. Hai vợ chồng đưa nhau đi khắp Ьệпh viện này đến Ьệпh viện khác để khám. Và bàng hoàng nhận cùng một kết quả không thể kinh hoàng hơn. Đó là ông Vinh bị suγ Ϯhậп mạn giai đoạn 4, vì thận không thể thực hiện các chức năng cần thiết để giữ cho người Ьệпh khỏe mạnh. Cũng chính vì thế mà mới nảy sinh ra bi kịch ngày hôm nay. Khi bác sỹ làm các xét nghiệm đối chéo để ҳάc định tính phù hợp, giữa con trai Quốc Tiến và cha ruột là ông Vinh để tiến hành ghép thận. Thì kết quả khiến ai cũng bàng hoàng. Đó là hai cha con không cùng huyết thống. Hai mắt ông Vinh mở trừng trừng nhìn bà Mùi như muốn hỏi tại sao? Không còn cách nào khác bà đành thú nhận rằng, vì ông Vinh thường xuyên vắng nhà đi theo công trình nên bà rất cô đơn. Vô tình một lần bà gặp lại người yêu cũ và hai người đã qua đêm với nhau. Bà thật không ngờ chỉ duy nhất một lần lại mang đến kết quả bất ngờ đó là bé Quốc Tiến ra đời.
Đất trời như sụp đổ dưới chân. Tuy vô cùng đau khổ vì bị vợ lừa dối, nhưng ông Vinh vẫn rất thương con. Bà Mùi không cầu xin ông tha thứ mà chỉ xin ông không nói ra chuyện này với bất kỳ ai. Bởi cha ruột của Tiến hiện nay cũng đã có vợ con và đang định cư ở nước ngoài. Tuy miệng nói đồng ý nhưng ông Vinh phần thì buồn lại thêm Ьệпh mỗi ngày một nặng. Cho đến một ngày ông bị ngất ngoài đường, và được một người phụ nữ kêu xe mang vào Ьệпh viện. Khi biết được Ьệпh của ông Vinh đang nguy kịch, thì bà ấy tình nguyện hiến thận để cứu người mà không đòi hỏi bất kỳ điều kiện nào. Và điều kỳ diệu đã xảy ra khi bác sỹ thông báo thận của bà ấy phù hợp để ghép cho ông Vinh. Cảm kích trước tấm lòng của bà Huệ, ông Vinh tặng bà ấy một căn nhà và một sổ tiết kiệm để sau này dưỡng già. Bà Mùi cũng tìm đến để cảm ơn bà Huệ đã cứu chồng mình và xin ông Vinh không nói cho con trai Quốc Tiến biết.
Nhưng với chàng trai Quốc Tiến thì khác. Anh thấy Ba thay đổi, cụ thể là ít khi tâm sự với con trai như trước nên cho rằng lỗi là do bà Huệ xúi bẩy để chiếm công ty. Chính vì thế mà khi ông Vinh lâm Ьệпh thì anh tìm cách đuổi và không cho bà Huệ chăm sóc…
Tiếng ho của chồng trong phòng Ьệпh cắt ngang dòng suy nghĩ của bà. Bà Mùi nhẹ nhàng mở khẽ cửa và bước vào thì thấy ông Vinh không nằm ngủ mà đang ngồi tгêภ giường. Vừa nhìn thấy vợ thì ông lên tiếng:
– Điện thoại của tôi đâu?
– Em để trong tủ…
– Bà về nhà lấy cho tôi…
Ngập ngừng một hồi, bà nhẹ nhàng nói:
– Em pha ly sữa nóng cho anh uống rồi em về lấy điện thoại nhé…
Ông Vinh tỏ ra bực mình, giọng nói gay gắt:
– Không uống ngay ly sữa cũng chưa ૮.ɦ.ế.ƭ, nhưng không xử lý ngay vụ việc thì có khi phá sản cũng không chừng…
Vừa nghe ông nói như thế thì bà Mùi vội vàng đứng dậy ra về. Chỉ cần ông Vinh nói như thế là bà đã hiểu phần nào sự việc. Không biết thằng Tiến đã làm gì để ông ấy bực mình đến thế? Cầu cho đừng xảy ra chuyện gì để mẹ con bà được yên thân. Mặc dù Quốc Tiến không phải con trai ruột, nhưng ông Vinh vẫn hứa sau khi ông quα ᵭờι thì tất cả tài sản đều dành cho hai mẹ con. Có một điều mà bà lấy làm lạ là khi tỉnh dậy không thấy bà Huệ bên cạnh, thì ông Vinh cũng không hỏi Bà là tại sao? Vừa rồi Quốc Tiến có nói với bà chuyện cô Huệ cũng có một đứa con trai. Bà nhớ rằng không nghe ông Vinh nói đến chuyện đó. Có bao giờ chàng trai ấy lại là con trai của ông ấy không? Nếu đúng là như thế thì rõ ràng tài sản này con trai bà không thể được hưởng trọn vẹn…
Cầm điện thoại vợ đưa, người đầu tiên mà ông Vinh gọi và cần gặp không phải bà Huệ mà là Lan Nhi. Ông muốn biết tình hình hợp đồng của bà Thủy bây giờ thế nào? Chính ông chỉ tin tưởng và giao cho cô phụ trách. Bây giờ nghe Quốc Tiến nói nhưng ông biết rằng nếu ông không ủy quyền thì không bao giờ con trai ông có thể ký được.
Lan Nhi khá bất ngờ khi nhận cuộc gọi từ ông Vinh, cô vội lên tiếng:
– Sếp khỏe chưa ạ? Con tính ghé thăm nhưng bận quá…
Tiếng ông Vinh cười:
– Bác muốn gặp cháu được không? Nhưng không cho người công ty biết…
– Vậy cuối giờ tan làm cháu đến nhé. Bác giữ sức khỏe ạ…
– Ok cháu, bác chờ…
Nói vài câu với Lan Nhi, ông buông điện thoại và nằm xuống ra chiều suy nghĩ. Có lẽ ông cũng phải nghĩ đến đường lui rồi, bởi tuổi tác và sức khỏe không cho phép. Mặc dù ông đang vẫn còn tham công việc và rất khó để chấp nhận rằng mình đã già…