Cô ấy là mẹ tôi chương 30
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 30
Ông Tuấn khá bất ngờ khi Quốc Tiến đã đàm phán với chủ đầu tư, để được tiếp tục thi công gói thầu mà bà Thủy đã ký trước đó. Đúng là tuổi trẻ tài cao, ngay cả ông và có thể cả ông Vinh cũng không nghĩ ra chuyện đó. Ông rất vui và bất ngờ khi nghe con gáι nói về việc liên danh cùng công ty của Quốc Tiến, thi công gói thầu này thì ông đồng ý ngay. Ông nói với con gáι:
– Ba sẽ nói chuyện với cậu Tiến…giải pháp này cứu luôn số tiền mà bà Thủy đã đối ứng trước đó cho chủ đầu tư…rất hay.
– Không biết bà ta sẽ nghĩ như thế nào khi biết chuyện này…thật hồ đồ quá…
– Nhưng có bao giờ cậu Tiến không muốn liên danh với Ba không?
Lan Nhi cười:
– Nếu vậy thì công ty mình làm trọn gói thầu…
– Con đang nói gì thế?
Lúc này Lan Nhi mới kể cho Ba nghe không phải do Quốc Tiến nghĩ ra cách này mà là anh Quân. Khi con nói ra chuyện này thì anh Quân tìm hiểu và gặp đối tác. Lúc này chủ đầu tư cũng chưa tìm được đơn vị thi công, khi nghe tụi con trình bày thì họ đồng ý hợp tác. Có nghĩa yêu cầu đơn vị san lấp mặt bằng bàn giao biên bản nghiệm thu phần san lấp cho công ty mình…
– Thế sao con không nhận thầu cho công ty mình luôn? Công ty thừa sức thi công mà…
– Con cũng đã nghĩ tới, nhưng Ba đã ký rồi lại hủy, rất có thể họ sẽ không yên tâm. Chi bằng lấy công ty bên sếp Tiến là ok ngay…
Ông Tuấn gật đầu, nếu trong gói thầu này có sự tham gia của con gáι ông thì rõ ràng Quốc Tiến có muốn cũng không thể từ chối. Ông sẽ ký liên danh 2 và cậu ta đứng liên danh 1. Vậy là ông vẫn không bị mất hợp đồng và điều đó làm ông rất vui…Chợt Lan Nhi thốt lên:
– Con thấy công ty mà Ba thành lập cho cô Huệ và anh Hai sẽ rất khó hoạt động. Hay Ba đứng tên ký hợp đồng rồi cho anh ấy thầu lại. Chứ với anh Hai thì không ai tin tưởng mà giao việc cho cả…
Ông Tuấn nghiêm nét mặt, giọng nói gay gắt:
– Từ nay Ba hết nhiệm vụ với mẹ con cô ấy. Trong công việc không có sự nhân nhượng, thằng Luân muốn thành công thì phải đi tìm việc. Không có việc gì dễ cả, tất cả đều phải đi từ bước chân đầu tiên. Không ai cho không cái gì? Ngày xưa Ba cũng phải đi lên từ anh thợ hồ, chứ cũng có sung sướиɠ gì đâu?
Dừng lại một lúc, ông nói tiếp:
– Hôm nay Tuyết Trinh và ông Trí có đến văn phòng công ty của bà Huệ. Ba thấy mọi chuyện sẽ còn rắc rối lắm, có lẽ con không nên đứng tên căn nhà đó nữa. nếu bà Huệ vì một lý do gì đó mà không muốn đứng tên, thì có thể chuyển cho thằng Luân chứ không phải con…
Lan Nhi gật đầu:
– Dạ, con cũng chỉ đứng tên giúp cô ấy một thời gian thôi. Con nghĩ chuyện cô Huệ là mẹ ruột của anh Hai cũng nên nói với ảnh được rồi…
– Con không phải lo chuyện đó…tập trung vào làm công việc cho tốt.
Đúng lúc đó thì điện thoại của Lan Nhi đổ chuông, nhìn màn hình cô cười:
– Là Sếp Tiến gọi…
– Con nghe đi xem có chuyện gì? Rồi hẹn cho Ba gặp…
– Chắc Sếp sang phòng mà không thấy con nên hỏi thôi…
Nhưng không chỉ mình cô mà ngay cả ông Tuấn cũng giật mình. Khi Quốc Tiến muốn Lan Nhi bàn giao hợp đồng gói thầu này cho Tuyết Trinh phụ trách. Lan Nhi ngạc nhiên:
– Sếp vừa nói giao gói thầu cho cô Trinh, trong khi chuyên môn và kinh nghiệm của cô ấy còn non…
– Có gì còn có cô Lan Nhi hỗ trợ mà…
– Tôi không làm, nếu Sếp muốn cô Trinh phụ trách gói thầu này thì tôi làm đơn xin nghỉ, rút toàn bộ cổ phần về, mong Sếp thông cảm…
Thấy con gáι có vẻ gay gắt, ông Tuấn giơ tay có ý ngăn lại. Nhưng Lan Nhi có vẻ vẫn đang bức xúc, nên dường như không quan tâm đến vẻ mặt của cha. Không biết từ đầu dây bên kia Quốc Tiến nói gì mà sau khi dừng máy. Cô gọi ngay cho Lê Quân:
– Anh đến quán cafe đối diện công ty em ngay nhé…
Trong khi chờ Quân đến thì ông Tuấn hỏi con gáι:
– Đã xảy ra chuyện gì? Cậu ta trả lời như thế nào? Rõ ràng sáng nay hai cha con ông Trí còn đến chỗ bà Huệ mà, tại sao lại được tiếp nhận vào công ty con ngay thế?
– Con cũng không biết, Quốc Tiến bố trí cô Tuyết Trinh vào phòng và sẽ thay thế con sau này. Sếp nhận người thì con không tham gia, nhưng một hợp đồng lớn mà giao cho một người chưa có kinh nghiệm thì không thể được. Ngay hợp đồng nhà mình chỉ bị sửa điều khoản mà còn пguγ Һιểм, đằng này…
– Vậy con gọi cho cậu Quân làm gì?
– Hợp đồng này do anh Quân mang về nên con hỏi anh ấy xem còn cách nào không? Nếu Ba liên danh với công ty của Sếp Tiến, mà Tuyết Trinh soạn thảo hợp đồng này, thì lấy gì đảm bảo rằng không có sai sót?
Ông Tuấn im lặng, câu chuyện đã chuyển sang hướng xấu, mà nếu không giải quyết khéo léo sẽ còn sứt mẻ tình cảm, mà điều đó thì ông không muốn. Vẫn biết rằng công ty nào cũng muốn ký được hợp đồng, nhưng không phải vì thế mà xảy ra mâu thuẫn rồi hiểu nhầm rằng công ty ông đã hớt tay tгêภ của họ. Ông ʇ⚡︎ự trách con gáι không nói với cha khi làm việc này. Bây giờ chủ đầu tư đã giao cho công ty của cậu Tiến rồi, giờ Lan Nhi định cùng cậu Quân làm gì nữa? Đưa mắt quan sát một hồi, ông nói với con gáι:
– Ngồi đây không tiện khi cậu Tiến từ trong chạy ra sẽ nhìn thấy chúng ta. Con hẹn cậu Quân chạy về công ty gặp Ba…
– Nhưng con đang phải làm việc…
– Ba chỉ hỏi con rằng hợp đồng hai bên đã ký chưa? Nếu chưa ký thì có thể làm lại. Còn ký rồi chỉ còn hoàn tất tài chính tại ngân hàng, thì không còn gì mà phải bàn cãi nữa…
– Dạ chưa ký hợp đồng chính thức, hai bên mới thống nhất các điều khoản trong bản thảo hợp đồng thôi…
Ông Tuấn gật đầu rồi lấy điện thoại gọi cho Quân:
– Alo, cậu đang ở đâu? Chạy về văn phòng gặp tôi…
Lê Quân ấp úng:
– Dạ, cháu chạy qua chỗ Lan Nhi xem có chuyện gì rồi cháu về ngay ạ…
– Tôi đang ngồi với con gáι đây, cậu về văn phòng đi…
Nói xong ông đứng dậy bước đi, còn Lan Nhi ngồi lại thẫn thờ như người mất hồn một lát, rồi cũng đứng dậy đi về công ty tiếp tục làm việc.
Cô bỗng thấy lo, cũng tại mình chủ quan nên không nói với Ba. Hơn nữa cô nghĩ không bao giờ xảy ra chuyện gì? Nhất là hợp đồng do chính cô mang về, chẳng nhẽ Quốc Tiến lại lật mặt hay sao? Nhưng ở đời không thể lường hết những rủi ro cũng như lòng người thật khó đoán. Cô ʇ⚡︎ự hỏi vừa mới đây thôi, tại sao Sếp vẫn cố gắng níu kéo cô ở lại, bây giờ khi cô mang hợp đồng về thì Sếp dễ dàng tin tưởng giao cho người khác? Mặc dù về chuyên môn và kinh nghiệm còn non yếu?
Làm sao mà Lan Nhi có thể hiểu được Quốc Tiến muốn lấy lòng người đẹp Tuyết Trinh. Nên đã hứa sẽ giao hợp đồng mới cho cô phụ trách. Anh thích Tuyết Trinh chỉ một phần, nhưng anh muốn nhất định phải chiếm cô bằng được. Để thằng Vũ Luân phải đau khổ, có như thế thì bà Huệ mới thấm thía nỗi khổ của mẹ anh đã trải qua khi bà ấy ςư-ớ.ק chồng của mẹ.
Không ngờ Lan Nhi lại phản ứng gay gắt như thế và còn tuyên bố sẽ nghỉ việc. Anh phải tính nếu như lời tuyên bố là thật. Vậy thì phải đi trước một bước, anh gọi cho Tuyết Trinh:
– Em đến đi công việc với anh…
– Cần gấp không anh?
– Có cần thì anh mới gọi cho em chứ?
– Dạ, anh chờ em một chút, em đến ngay…
Thật tình anh gọi cho cô cũng chỉ lấy oai mà thôi, chứ hôm nay không có hẹn nào cả. Chỉ tuần sau hợp đồng ký xong thì anh sẽ thưởng cho cô, và tin rằng đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Xem thằng Luân sẽ như thế nào? Chắc chắn bộ mặt của hắn nhìn sẽ thú vị lắm…
Tuyết Trinh lần đầu đi hẹn hò với giám đốc Tiến, nên cô trang điểm hơi kỹ trông rất đẹp. Đúng 18 giờ thì xe của Quốc Tiến đến đón, nhìn thấy cô lộng lẫy đang đứng chờ, thì anh chỉ muốn giá như Vũ Luân nhìn thấy cảnh này. Thấy Quốc Tiến chở mình đến nhà hàng thì Tuyết Trinh ngạc nhiên:
– Ủa, sao anh nói đi gặp đối tác mà sao lại tới đây?
– Thì gặp ở đây mà,…phải ký hợp đồng tгêภ bàn nhậu thì mới thành công chứ?
– Nhưng họ đâu?
– Họ lại có cuộc hẹn bất ngờ nên cáo lỗi với mình. Thôi để hôm khác…
Ngập ngừng một hồi rồi cô nói:
– Chắc tại phần số em không gặp may nên cũng ảnh hưởng đến anh…
– Em nói linh ϮιпҺ gì thế hả?
Tuyết Trinh im lặng, bỗng điện thoại đổ chuông làm cô thoáng bất ngờ, bởi cô đang ngồi ở nhà hàng với Sếp Tiến, mà cuộc gọi kia lại là của Vũ Luân. Cô rất muốn được gặp anh, được nghe những lời anh nói. Nhưng bây giờ phải làm sao khi Quốc Tiến đang ở đây?
Thấy Tuyết Trinh có vẻ lúng túng thì Quốc Tiến thắc mắc, anh hỏi:
– Điện thoại của ai gọi? Mà sao em không nghe?
– Dạ, không có gì? Họ gọi lộn số…
Nhưng cô chưa nói dứt câu thì điện thoại tгêภ bàn lại đổ chuông. Quốc Tiến cầm lên nghe:
– Alo, tôi nghe…
Đầu dây bên kia im bặt một hồi rồi tắt máy. Vũ Luân vô cùng ngạc nhiên khi anh gọi cho cô, nhưng người trả lời lại là một người đàn ông. Anh ta là ai? Tại sao lại nghe điện thoại của Tuyết Trinh chứ? Vũ Luân đã khỏe nên anh muốn điện cho Tuyết Trinh để khoe về công ty của mình. Không ngờ cô lại đang cạnh bên một người đàn ông khác… Vũ Luân bỗng thấy buồn và muốn đi gặp cô ngay. Nhưng vì sức khỏe của anh chưa ổn định, nên bác sỹ nhất định không cho phép anh ra ngoài. Anh năn nỉ bác sỹ:
– Tôi chỉ muốn đến công ty một xíu thôi, rồi tôi về liền à…
– Tuy vết thương đã khô nhưng không thể chủ quan được. Anh ráng mấy hôm nữa rồi bác sỹ sẽ đi cùng với anh…
Không còn cách nào khác nên anh đành im lặng. Trong khi đó Quốc Tiến trả lời được một câu gây cho Vũ Luân nghi ngờ là anh thấy phấn khởi lắm rồi. Tuyết Trinh nhìn Quốc Tiến cười hả hê thì biết rằng anh ấy đang sợ và chọc tức Vũ Luân. Nhưng cô chợt nghĩ hay lợi dụng chuyện này để cho Vũ Luân hiểu nhầm cô đã phản bội mà chia tay. Cô vội đưa ống tay áo lau thật nhanh giọt nước mắt đang chực rơi xuống, cố gắng nở nụ cười:
– Anh Luân gọi mà sao im vậy nè…
– Tại sao em không trả lời? Chắc ảnh tưởng em đã phản bội…
– Em sẽ giải thích sau…anh đừng bận tâm ạ…
Bỗng Quốc Tuấn hỏi:
– Hai người vẫn gặp nhau thường xuyên chứ?
– Dạ, cũng lâu rồi, kể từ ngày ảnh nằm viện…
– Tại sao?
Im lặng một hồi rồi Tuyết Trinh trả lời:
– Anh thử nghĩ xem em còn mặt mũi nào mà vác mặt đến, khi chính mẹ mình thuê Һγ siпh đâm anh ấy, lại còn ๒.ắ.t ς-.ó.ς Lan Nhi…chỉ cần nghĩ đến việc gặp bác gáι và nghe bác hỏi đã hoảng sợ rồi…
Bỗng Quốc Tiến đi lại bàn quàng vai ôm lấy cô gáι. Tiếng Tuyết Trinh chống đỡ yếu ớt:
– Bỏ em ra nè, kẻo người ta nhìn thấy…
– Vũ Luân thì đang làm bạn với cái giường thì lo gì nữa chứ? Hơn nữa anh em mình vô tư thì lo gì?
Kể từ đó, bữa cơm bỗng trở nên trầm lắng, khác hẳn không khí ban đầu, mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng. Quốc Tiến không hiểu sao khi ôm Tuyết Trinh trong ʋòпg tay mà anh lại tưởng đó là Lan Nhi. May mà anh không thốt ra tiếng gọi tên cô, không thì không biết phải giải thích với Tuyết Trinh như thế nào nữa…