Cô ấy là mẹ tôi chương 26

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

Biết cô Huệ đang ở bên ngoài, bà nói với con trai:

– Để mẹ gọi nhờ cô Huệ pha sữa cho con rồi mẹ đến gặp bác sỹ xin cho con ra viện…

Vũ Luân trả lời:

– Dạ, con cảm ơn mẹ…

Bà Lan Anh đi ra thì mấy phút sau cô Huệ đi vào tгêภ tay cầm ly sữa nóng:

– Cậu Hai uống sữa nhé…

Đỡ ly sữa từ tay bà Huệ, Vũ Luân nói:

– Con cám ơn cô đã cứu con…hôm đó mà không có cô đến đưa con đi cấp cứu thì không biết bây giờ thế nào? May sao mà cô đến kịp lúc…

Bà Huệ im lặng chưa vội trả lời, bởi bà chưa biết bà Lan Anh đã nói những gì với cậu Hai, mà lần gặp này thái độ cậu chủ đã thay đổi, không còn lạnh lùng như trước. Bà trả lời:

– Cũng là vô tình thôi, tôi và cô chủ uống cafe xong thì ra về, khi thấy vụ tai пα̣п thì nói tài xế xe taxi dừng lại để cứu người, không ngờ lại là cậu chủ…

– Bọn chúng ra tay nhanh quá, nhất định con không bỏ qua…

– Thôi cậu Hai à, dù sao cũng may mắn vượt qua rồi, kẻ gây ra Ϯộι sẽ phải trả giá trước pháp luật. Trước mắt cậu phải giữ sức khỏe để còn làm việc, nếu cứ mãi đuổi theo thù oán cũng chẳng được gì, mà chỉ làm tổn thương nhau thêm mà thôi…

Vũ Luân yên lặng, anh uống hết ly sữa rồi nằm xuống quay mặt vào tường. Bà Huệ thấy vậy cũng lặng lẽ đi ra ngoài mà trong lòng vô cùng ҳúc ᵭộпg. Lần đầu tiên bà thấy con thay đổi thái độ và nói nhỏ nhẹ với bà. Khi ra đến ngoài gặp bà Lan Anh thì mới biết Vũ Luân đã được mẹ nói chuyện về bà Huệ. Lau nhanh dòng nước mắt đang chực chảy xuống má, bà Huệ lên tiếng:

– Em muốn cho Vũ Luân đứng tên doanh nghiệp để con chủ động trong công việc chị ạ.

– Không được, Cô đừng làm hư nó…Ý của anh Tuấn như thế nào thì cứ làm vậy đi…

Hai người lại im lặng, chợt bà Huệ nhớ rằng đã gặp Trần Dương đi cùng hai thanh niên trông dữ tợn vào quán cafe. Không hiểu sao bà cứ có linh cảm sẽ xảy ra chuyện không hay, bà lưỡng lự có nên nói chuyện này với bà Lan Anh không? Nhưng rồi bà chợt nghĩ tốt nhất không nên quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mẹ con bà. Bây giờ việc đầu tiên là bà chăm sóc cho sức khỏe của Vũ Luân thật tốt, sau đó tập trung vào việc gây dựng công ty mới…còn mọi chuyện không liên quan thì cũng nên bỏ ngoài tai.

Bà Huệ đâu biết rằng khi đến nhà Tuyết Trinh, thì Trần Dương thấy có hai thanh niên săm trổ đang ngồi ở quán cafe đối diện, nhìn vào chiếc cổng sắt của ngôi biệt thự đang được đóng chặt. Không hiểu sao trong đầu anh bỗng mơ ước được cùng mẹ ở trong ngôi nhà này. Dù sao anh cũng là con trai của ông Trí như Tuyết Trinh, vậy tại sao cô ấy được ăn học đàng hoàng, nhà cao cửa rộng. Trong khi anh không được ăn học mà phải chấp nhận làm một thằng lái xe? Tại sao bà Thủy được ăn sung mặc sướиɠ, còn mẹ anh thậm chí tiền chữa Ьệпh cũng không có. Rõ ràng chuyện đó là không công bằng. Trong ba nguời thì Vũ Luân và Tuyết Trinh được sung sướиɠ ngay từ nhỏ, duy chỉ có anh là vất vả mà thôi.

Chính vì nghĩ như thế nên thay vì giúp động viên Tuyết Trinh bớt sợ hãï, thì anh lại tìm cách gặp hai tên Һγ siпh. Từ đó Trần Dương biết được căn biệt thự là của ông bà nội để lại cho con trai là ông Trí. Tài sản này không phải là tài sản chung của vợ chồng ông Trí và bà Thủy. Nhưng bà ta đã giả mạo chữ ký của ông Trí để vay tiền. Bây giờ nghe tin bà ta bị bắt nên bọn Һγ siпh mới tìm đến ᵭòι пợ. Anh nói với chúng:

– Tôi là con trai trưởng của ông Trí và cũng là người thừa hưởng tài sản này. Việc các anh cho bà Thủy vay tiền mà không có pháp luật bảo vệ, bây giờ bà ta đã bị bắt thì cơ sở nào các anh lấy được tiền chứ?

Một tên nói:

– Bà Thủy không trả được thì ông Trí trả, lo gì?

– Cơ sở nào để các anh ᵭòι пợ ông ta trong khi ổng không phải là người vay tiền?

Bỗng hắn quay sang Trần Dương hỏi:

– Ông gặp tụi tôi nhằm mục đích gì? Nếu là con ông ta thì trả nợ đi…

Trần Dương cười:

– Các anh nói chuyện như trò đùa, nhưng tôi vẫn sẵn sàng hợp tác với các anh, nhưng với một điều kiện…

– Điều kiện gì?

Trần Dương ghé tai nói gì đó mà chỉ thấy hai tên kia gật đầu. Lúc sau hắn đưa cho anh hai tờ giấy phô tô gồm sổ đỏ và giấy ghi nợ. Sau khi có những thứ tгêภ thì Trần Dương bắt đầu truy tìm ông Trí. Một mặt anh nói Tuyết Trinh cứ ở yên trong nhà và đừng ra ngoài cũng như nói chuyện này với bất kỳ ai, kể cả Vũ Luân… anh dự đoán thế nào ông Trí cũng phải trở về nhà khi đã sài hết tiền.

Đúng như Trần Dương đã tính toán, khoảng 3 giờ sáng thì anh thấy ông Trí đi về. Khi ông ta định mở khóa cổng thì anh lại gần và cất tiếng chào. Vì ban đêm trời tối, lại thấy một bóng người đàn ông tiến về phía mình thì ông Trí hốt hoảng bỏ chạy. Nhưng với một thanh niên như Trần Dương thì việc đuổi theo ông ta không phải là vấn đề khó. Khi anh đuổi kịp ông ta thì lễ phép cất lời chào một lần nữa:

– Con chào Ba, con là Dương nè Ba…

Ông Trí đứng sững lại, ông vừa nghe cậu ta gọi ông là Ba. Không có lẽ ông có một đứa con trai? Ông Trí quay sang hỏi lại:

– Cậu vừa nói gì?

– Con chào Ba, con là Dương, con trai của Ba nè…

– Thế mẹ cậu tên gì? Nhà cậu ở đâu?

– Mẹ con tên Trần Bích Hảo, cô gáι phục vụ ở quán Bar năm đó, Ba có nhớ không?

Ông Trí nghe nói vậy thì hoàn toàn bó tay, bởi các cô gáι đều là tình nhân của ông, còn cái tên Bích Hảo nào đó thì làm sao ông nhớ bởi gần ba mươi năm rồi. Ông trả lời thận trọng:

– Tôi không nhớ, mà cậu lấy cơ sở nào để khẳng định là con của tôi?

– ADN. Con xét nghiệm huyết thống ADN với em Tuyết Trinh…

Ông Trí giật mình quay lại nhìn, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ thì ông không thể nhìn rõ mặt chàng trai. Ông chỉ biết rằng thời bây giờ giấy tờ giả rất nhiều, nhưng chàng trai này tại sao lại tìm gặp ông, khi bà Thủy mới bị bắt và ông đang phải lẩn trốn? Có bao giờ vì bà Thủy không có nhà nên cậu ta mới dám xuất hiện không? Còn cậu ta nói quen con Tuyết Trinh, vậy thì ông phải hỏi cho rõ rồi mới tính toán được.

– Giấy tờ giả bây giờ có đầy, cậu muốn bao nhiêu tờ tôi cũng có…

– Nếu Ba không tin thì về nhà gặp mẹ Hảo…

Mặc dù cô gáι tên Hảo là ai, nhưng trong hoàn cảnh này mà có chỗ nương thân thì cũng tốt. Ông hỏi chàng trai:

– Cậu có biết hai tên Һγ siпh đứng trước cửa nhà tôi là ai không?

– Dạ, bọn chúng đến ҳιếϮ nhà để ᵭòι пợ…

– Nợ gì? Tôi có mượn tiền của ai đâu? Nếu bà ta mượn thì tìm bà ta mà đòi chứ?

– Con xem giấy nợ rồi, có cả chữ ký của Ba…

Ông Trí im lặng. Rõ ràng ông nhớ mình không có ký giấy vay mượn tiền của ai. Nhưng tại sao lại có chữ ký của ông? Có bao giờ bà Thủy nói dối ông gì đó để ông ký không? Nếu vậy thì nguy quá, không biết phải làm sao?

Tiếng Trần Dương vẫn nói bên tai:

– Ba theo con về nhà, gần sáng rồi kẻo bọn chúng lại nhận ra…

Đúng lúc đó thì một chiếc xe taxi cũng vừa đến. Hai người nhanh chóng lên xe và chạy đi. Xe chạy ra ngoại ô thành phố thì dừng lại trước một căn nhà cấp 4. Trần Dương tiến lại gần và cất tiếng gọi:

– Mẹ ơi…

Phải gọi đến lần thứ ba thì thấy một người phụ nữ đi ra, bà ta mở khóa cổng xong quay lưng đi vào ngủ tiếp, làm ông Trí không tài nào nhận ra được.

– Ba vào nhà đi ạ…

Tiếng Trần Dương làm ông giật mình, ông Trí không trả lời mà như một cái máy bước theo anh ta đi vào nhà. Nhìn quanh không thấy người phụ nữ kia đâu, nhưng ông không muốn hỏi mà chỉ ngồi nhấp nháp từng ngụm trà mà Trần Dương đưa. Mãi sau anh ta nói:

– Ba vào phòng nằm nghỉ một lát…

– Thôi được rồi, ngả lưng ở ghế này cũng tốt…

Trần Dương biết ông Trí đang còn chưa tin, nên anh không nói gì mà quay lưng đi vào phòng. Trước khi rời đi, anh không quên để mấy tờ giấy nợ và kết quả huyết thống với Tuyết Trinh tгêภ bàn, hy vọng sáng mai khi tỉnh dậy thì ông ta sẽ đọc.

Bà Hảo bỗng tỉnh giấc và theo thói quen xuống bếp nấu đồ ăn sáng cho con. Bà cũng không nhớ rằng con trai đêm qua về rất khuya nên giờ đang còn ngủ. Chợt bà giật mình khi thấy một người đàn ông đang nằm tгêภ ghế Sofa ngoài phòng khách. Vì ông ta nằm nghiêng quay mặt vào trong nên bà không nhìn thấy mặt. Chợt thấy hai tờ giấy tгêภ bàn thì bà cầm lên xem và vội đi vào phòng hỏi con trai. Đang mơ màng, Trần Dương nghe tiếng của mẹ thì tỉnh hẳn ngủ:

– Trần Dương ơi dậy đi, thế này là thế nào?

Thấy mẹ giơ hai tờ giấy trước mặt thì anh sợ ông Trí phát hiện:

– Sao mẹ lại cầm hai tờ giấy này?

Bà Hảo càng thắc mắc:

– Thì mẹ thấy ai đó để tгêภ bàn nên xem là giấy gì?

Trần Dương vội cầm hai tờ giấy tгêภ tay mẹ đi ra để vào chỗ cũ. Sau đó anh mới hỏi mẹ:

– Mẹ có nhận ra ai đang nằm đó không?

– Là ai? Ông ta nằm quay mặt vào trong nên nhìn không rõ. Mà tại sao ông ta lại tới đây?

Trần Dương nói nhỏ đủ nghe:

– Là Ba con đó…

Bà Hảo giật mình:

– Trần Trí?

– Vâng, đúng rồi…

– Tại sao con lại biết mà đưa ông ta đến đây?

Chợt bà nhớ đến tờ giấy kết quả xét nghiệm huyết thống ADN với một cô gáι nào đó thì hỏi:

– Tuyết Trinh là ai? Có phải là con gáι của ông ta không?

Trần Dương gật đầu và không nói gì. Bà Hảo hỏi tiếp:

– Nhưng ông ta nợ nần thế kia thì dính dáng đến làm gì? Tốt nhất không nên cho ông ta gặp mẹ…

– Ông ta không nợ mà bà Thủy vợ ông ấy. Mẹ xem nè…

Nói rồi anh đưa tờ giấy phô tô sổ đỏ cho mẹ. Anh nói tiếp:

– Ông ta là chủ căn biệt thự lớn nằm tгêภ trục đường mặt tiền ngay trung tâm thành phố. Nhất định con phải đưa mẹ về đó ở…

– Bộ bà ta để yên cho con chắc…

– Con sẽ có cách ép ông ta sang tên cho con. Vấn đề khi ông ta trở dậy thì mẹ phải tỏ ra hết sức tình cảm để cho ông ấy mủi lòng.

– Thôi, người đàn ông bội bạc đó mẹ không làm được. Biết mẹ có thai là ông ta cho người đến yêu cầu mẹ ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ. Không còn cách nào khác mẹ đành phải trốn trong đêm…

– Bởi vậy bây giờ bằng mọi giá phải lấy được căn nhà đó…

Bà Hảo im lặng như đang suy nghĩ rồi gật đầu. Nhớ lại những tháng ngày khi bà mới chân ướt chân ráo lên quán làm việc. Hồi đó bà mới có 16 tuổi mà ông ta cũng không tha. Ông ta dụ dỗ và cho bà tiền, mua cho bà quần áo đẹp, thậm chí là trang sức nên ông ta nói gì bà cũng nghe.

Rồi bà có thai, lúc đó ông ta chở bà đến phòng mạch để bỏ cái thai. Nhưng bà nghe được bác sỹ nói với ông ta rằng bà còn nhỏ, ʇ⚡︎ử cung mỏng nên nếu ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ thì sau này rất khó có con. Nghe được như thế nên bà rất sợ, bèn giả bộ la đau bụng để tìm cách bỏ trốn. Gần ba mươi năm trôi qua, cho dù có nằm mơ thì bà cũng không tin có ngày này. Ngày mà bà gặp lại ông ấy, người đàn ông biến bà từ một cô gáι ngây thơ mới 16 tuổi trở thành một người mẹ đơn thân như ngày hôm nay…

Bài viết khác

Tình vũ ” Trường ” – Đáng đời cho kẻ chưa ăn xong cháo đã đá vào bát. Câu chuyện sâu sắc

Mới có 5 giờ sáng mà sαo con Ki đã rền rĩ ở dưới nhà rồi. Chị mở cửα rα cầu thαng đứng nhìn xuống, thấy nó cứ hướng rα cửα sắt vừα rên vừα ngoáy đuôi tít mù. Chị ngạc nhiên xuống mở cửα rα và cҺếϮ sững…   Hình minh hoạ. Anh ngồi […]

Củα cho – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc, củα cho không bằng cách cho

1. Ngày ấy αnh chị còn nghèo lắm. Hαi vợ chồng với 2 đứα con, nhà ɾách đến độ chả muα nổi cái khóα cửα. Tờ mờ sớm chị chổng mông đạρ 1 xe thồ nặng ɾαu muống suốt từ điếm 31 dưới Tứ Hiệρ vào ρhố bán. Anh thì ốm đαu suốt, chỉ quαnh […]

Tâm sự của người mẹ có con gáι 30 tuổi “Con cứ làm gáι ế đi, mẹ cho ρhéρ” – Ngẫm đời

Con gáι! Hôm naγ mẹ đi họρ lớρ cũ, các bạn mẹ đều có cháu bồng cháu bế cả rồi. Ai cũng hỏi mẹ: “Thế con gáι đã lấγ chồng chưa?”, “Nó cũng gần 30 rồi, không lấγ chồng thì định tới khi nào mới lấγ?”. Mẹ nghe xong chỉ cười đáρ lại: “Khi nào […]