Cô ấy là mẹ tôi chương 24
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 24
Ông Tuấn đi vào nghe được câu trả lời của Lê Quân, thì quay sang nháy mắt với vợ rồi cười. Bà Lan Anh đang cười bỗng im bặt khi nghĩ đến những đứa con rơi con vãi của ông Trí. Câu trả lời của Lê Quân về cha của người chị làm bà chợt nghĩ đến ông ta. Có bao giờ cô gáι ấy lại cũng nhóm ɱ.á.-ύ O và cùng huyết thống với Vũ Luân? Lê Quân thấy hai bác nhìn nhau cười thì ngạc nhiên chẳng hiểu tại sao và có phần lo lắng, không hiểu vừa rồi anh có sơ xuất gì không? Chợt bà Lan Anh nhìn anh rồi hỏi:
– Thế cậu Quân cũng nhóm ɱ.á.-ύ O à?
Tuy không hiểu bác gáι hỏi vậy là có ý gì, nhưng anh vẫn lễ phép:
– Dạ không, cháu nhóm ɱ.á.-ύ AB…nhưng sao bác lại hỏi như vậy ạ?
Tình huống bỗng trở nên lúng túng. Lúc này ông Tuấn lên tiếng để giải vây cho vợ:
– Sáng mai cháu mang hồ sơ đến công ty gặp Bác, sở dĩ bác cần một người phụ việc. Trước giờ công việc này do bác gáι đảm nhiệm, nhưng nay sức khỏe của bà ấy không tốt, nên bác muốn cho về hưu non để nghỉ ngơi. Gọi trợ lý cho vui thôi, trước tiên cháu phụ việc cho bác để học hỏi và làm quen với công việc. Rồi tùy tình hình mà bác bố trí công việc phù hợp cho cháu…
– Dạ, cháu sẽ cố…
Chợt nhớ câu phê bình của ông Tuấn khi anh dùng từ cố gắng, nên khi vừa nói đến chữ cố thì anh kịp dừng lại. Đúng lúc đó thì bà Huệ cũng vừa đến, nhìn thấy Lan Nhi ngồi cùng chàng trai lạ mặt và mọi người đang cười rất vui, thì tгêภ khuôn mặt của người phụ nữ thoáng nét buồn. Bà nói với bà Lan Anh:
– Em nấu cơm xong rồi, anh chị và cháu về ăn. Còn đây là…
Lan Nhi ôm lấy bà Huệ trả lời:
– Anh Quân là bạn học với cháu, ảnh gặp Ba để vào công ty làm…
Bà Huệ cuời:
– Con cũng về ăn cơm luôn đi, ở đây có cô chăm thằng Hai là được rồi…
– Dạ, con vào thăm anh Hai một chút rồi về…
– Anh đi với em…
Câu nói bất ngờ của Lê Quân làm mọi người ngạc nhiên, bởi anh đâu có biết người trong phòng Ьệпh là ai. Lan Nhi không nói gì mà kéo tay anh đi vào, vừa đi vừa nói:
– Xem anh Hai có quen anh không?
– Anh cũng đang tò mò nè…
Lúc này Vũ Luân đã tỉnh và không khó để nhận ra người vào thăm mình là em gáι Lan Nhi. Điều khiến anh ngạc nhiên khi nhận ra chàng trai đi cùng em gáι. Miệng anh lắp bắp không rõ tiếng và ánh mắt nhìn em như muốn hỏi tại sao Lê Quân lại xuất hiện ở đây? Nghĩ anh Hai cũng hiểu nhầm giống Ba mẹ nên cô ghé tai anh nói nhỏ:
– Anh Lê Quân học cùng với anh, anh có quen không?
Nghe Lan Nhi nói thế thì Lê Quân cũng cúi xuống nói với Vũ Luân:
– Không ngờ lại gặp đối thủ trong hoàn cảnh này. Nhất định phải khỏe lại để chiến ᵭấu nhé, lần này mình sẽ nhường cậu một nước cờ…
Lan Nhi ngạc nhiên:
– Ơ, anh cũng quen anh Hai ạ?
Lê Quân nháy mắt với Vũ Luân rồi cười:
– Đối thủ đáng gờm của anh đấy, với anh thì Vũ Luân là đối thủ nhưng với cậu ấy thì anh là kẻ thù…
– Tại sao lại như vậy? Anh gây ra chuyện gì mà anh Hai lại thù anh chứ?
Hóa ra hai người trong đội cờ tướng của trường. Nhưng hồi đó Vũ Luân chưa lần nào mà thắng nổi Lê Quân. Chính vì thế anh không được vào đội tuyển, bởi vật cản trước mắt là Lê Quân mà vẫn chưa vượt qua được…
Ngồi chơi thăm Vũ Luân một lát rồi hai người phải quay trở ra khỏi phòng. Thấy hai con đi ra với nụ cười nở tгêภ môi làm ông bà Tuấn ngạc nhiên:
– Vào thăm anh Hai có chuyện gì mà vui thế?
Lan Nhi cười:
– Ba biết không? Hóa ra anh Hai và anh Quân là đối thủ của nhau, hai người cùng trong đội tuyển cờ tướng của trường. Anh Quân nhìn vậy mà cao cờ lắm á Ba…
Ông Tuấn cười:
– Môn đó thì bác hoàn toàn không ham, hồi còn sinh viên chỉ đam mê đá banh thôi…
Câu nói vô tình của ông Tuấn làm bà Huệ giật mình, bà nhớ lại thời quen và sống cùng ông Trí, thì ngoài thói ăn chơi và gáι, ông ta cũng rất thích môn cờ tướng. Không ngờ Vũ Luân cũng đam mê như vậy. Sau khi mọi người ra về, còn lại một mình bà không ngừng suy nghĩ. Vẫn biết rằng mình đang suy nghĩ và mơ ước viển vông. Nhưng là một người mẹ bà vẫn ʇ⚡︎ự cho phép mình được mơ, bà chỉ ước gì Vũ Luân con trai bà và Lan Nhi được thành đôi, dù sao thì anh em nó cũng từng sống với nhau từ nhỏ. Nếu điều đó là sự thật thì cho dù có phải bị đày xuống đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 thì bà cũng chấp nhận. Nhưng bà vẫn biết điều đó là rất khó, bởi gia cảnh của con trai bà không được như người ta. Hơn nữa Lan Nhi luôn coi Vũ Luân là anh Hai, ngoài ra không có ý gì khác. Hôm nay việc xuất hiện chàng trai Lê Quân làm bà thêm lo lắng. Nhưng biết thân phận của mình nên bà không dám để lộ bất kỳ điều gì khiến ông bà Tuấn nghi ngờ.
Ai có thể không biết chứ thái độ của bà Huệ, khi nhìn thấy Lê Quân đi cùng Lan Nhi không thể qua mắt ông Tuấn. Ông hiểu bà ấy đang nghĩ gì, cũng không phải ông không thương Vũ Luân. Dù không phải con ruột, nhưng cha con đã cùng sống chung một mái nhà suốt hai mươi mấy năm trời. Nhưng với tính cách của con trai, thì ông không yên tâm giao cơ nghiệp mà cả đời ông gây dựng nên, và ông chỉ có một đứa con gáι duy nhất là Lan Nhi. Tính Lan Nhi thẳng thắn và kiên định, trong khi Vũ Luân có phần ích kỷ, tham lam và chiếm hữu. Nếu hai người này mà sống cùng nhau, chẳng khác gì hai thái cực không có điểm chung. Và rõ ràng cuộc sống sẽ trở nên ngột ngạt chứ nói gì đến hạnh phúc…
Vẫn biết rằng hoàn cảnh hai con khác nhau, ông cũng xuất thân từ chàng sinh viên nghèo phải đi lên từ hai bàn tay trắng. May sao cha mẹ vợ bán đất cho hai vợ chồng làm vốn mở công ty, rồi cũng từ sự nỗ lực cửa bản thân mà có được như ngày nay. Ông còn nhớ câu nói của Vũ Luân khi coi thường bên nội nghèo. Như vậy trong đầu óc con đã xuất hiện sự chiếm hữu, ích kỷ. Con tính toán so bì với chính em gáι của mình khi được Ba mẹ tặng 20% cổ phần. Ông đã lường trước nếu một ngày Vũ Luân biết mình không phải con ruột, và nghiễm nhiên muốn có được công ty thì chỉ con đường duy nhất là kết hôn với Lan Nhi…
Chàng trai Lê Quân mặc dù mới gặp lần đầu, nhưng chỉ một phép thử nhận cậu ta vào vị trí trợ lý giám đốc. Nếu là người tham vọng thì cậu ta sẽ sẵn sàng nịnh bợ, lấy lòng ông bà và Lan Nhi chứ không tỏ ra lo lắng sợ không hoàn thành nhiệm vụ như vậy. Hơn nữa khi test qua lý lịch, cậu ta xuất thân có cha mẹ là nhà giáo, được lớn lên và ảnh hưởng bởi môi trường giáo dục, nên cũng phần nào hình thành nhân cách của một con người tốt…
Chợt bà Lan Anh nói với hai cha con:
– Em định cho cô Xuân giúp việc về quê…
Ông Tuấn quay lại ngạc nhiên:
– Tại sao?
– Em muốn căn phòng đó để cho cô Huệ ở, như vậy cô ấy sẽ tiện chăm sóc con trai…
Ông Tuấn thấy vậy tỏ ra không đồng tình:
– Em còn định ôm mẹ con cô ta đến bao giờ? Anh không đồng ý cho cô ta đến ở nhà mình. Em có thấy sẽ rất phức tạp trong sinh hoạt khi xuất hiện thêm một người phụ nữ lạ mặt trong nhà không? Nếu cô ta muốn chăm sóc con trai thì phải nói sự thật cho Vũ Luân biết. Giấy không thể gói được lửa, trước sau gì thì con cũng sẽ biết. Vậy còn chờ đến bao giờ?
Thật tình bà Lan Anh cũng đang đau đầu chuyện đó. Bà nghĩ chỉ mấy ngày nữa thôi khi Vũ Luân ra viện và trở về nhà. Bà thương cô Huệ bởi bà hiểu người mẹ nào cũng mong được ʇ⚡︎ự tay chăm sóc cho con. Nhưng ở hoàn cảnh này không thể ngày nào cô ấy cũng đến nhà, trong khi đó cô Xuân giúp việc vẫn đang ở đó. Nhưng ý của ông Tuấn chồng bà cũng hoàn toàn có lý. Bây giờ biết phải làm sao?
– Sao không bố trí nhận cô Huệ làm tạp vụ ở công ty ạ? Anh Hai khỏe sẽ đi làm, cô ấy tha hồ chăm sóc…
Câu nói của con gáι làm bà thở phào, tại sao mà bà lại không nghĩ ra điều đó chứ. Bà hỏi ý kiến chồng:
– Con gáι nói vậy thì ý anh thế nào?
Ông Tuấn im lặng. Không hiểu sao lúc này ông lại không muốn cuộc sống của gia đình thêm phức tạp. Với một gia đình như ông Trí, bà Thủy và những đứa con rơi vãi của ông ta, thì ông không muốn dây dưa vào. Ông chỉ mong con gáι Lan Nhi lập gia đình rồi ông giao công ty lại cho các con. Đã đến lúc ông muốn nghỉ ngơi, không còn muốn bon chen vì đồng tiền nữa. Trước câu hỏi của vợ, ông trả lời:
– Anh lại nghĩ khác, anh sẽ bỏ vốn lập một chi nhánh để Vũ Luân quản lý, xem như món quà mà cha mẹ tặng cho con. Ngôi nhà của bà Huệ có thể cho sửa chữa nâng cấp thành văn phòng công ty. Như vậy có vẻ hợp lý hơn…
Cả ba người đều im lặng. Tuy không nói ra nhưng ai cũng hiểu rằng ý của ông Tuấn đã quyết. Lan Nhi nói với mẹ:
– Mẹ con mình thống nhất theo ý của Ba nha mẹ. Tuy hơi bị sốc khi biết sự thật, nhưng anh Hai cũng sẽ toại nguyện, bởi ý anh ấy muốn được ʇ⚡︎ự điều hành một công ty của riêng mình. Mà cô Huệ cũng được thoải mái chăm sóc anh ấy…
Tưởng mọi chuyện đã xong, ai ngờ ông Tuấn nói tiếp:
– Anh sẽ tiến hành mọi thủ tục pháp lý, nhưng anh vẫn muốn giáo dục Vũ Luân nếu như nó dám coi thường cô Huệ…
– Bằng cách nào?
– Anh sẽ để bà Huệ đứng tên và chịu trách nhiệm trước pháp luật chứ không phải Vũ Luân…mọi việc sẽ rất phức tạp, khi tất cả các người con có liên quan đến tài sản của ông Trí. Nếu biết ông ta có tài sản thì các bà vợ hờ sẽ tìm đến. Thử xem Vũ Luân sẽ thế nào?
Nghe Ba nói như vậy thì Lan Nhi lên tiếng:
– Chuyện này con nghĩ nên bàn với cô Huệ xem ý cô ấy thế nào?
Bà Lan Anh nãy giờ vẫn không lên tiếng, nghe con gáι nói vậy thì trả lời:
– Mẹ thương cô Huệ lắm, không biết rồi sau này cô ấy sẽ thế nào nếu như Vũ Luân vẫn coi thường mẹ. Rồi còn ông Trí…
Ông Tuấn cười:
– Anh khẳng định với em nó sẽ không coi thường khi có một người mẹ giám đốc…
– Em hiểu rồi…Em sẽ lựa lời nói chuyện với cô ấy…
Khi nghe bà Lan Anh nói lại ý của ông Tuấn thì bà Huệ vô cùng cảm động. Hai mắt đã ngập nước, giọng lạc đi vì khóc:
– Em cảm ơn anh chị, chính em vẫn chưa biết sẽ phải làm gì để mở lời với con. Thật ra ngoài ngôi nhà em vẫn còn tiền, anh chị không phải lo đâu ạ…
– Vợ chồng tôi cũng cho con trai 20% cổ phần, cô hãy giữ số tiền đó để phòng thân. Thương con nhưng không phải nó muốn gì cũng chiều, bởi như vậy vô tình làm hư nó…
– Em hiểu rồi, vậy khoản chi phí sửa sang căn nhà thì anh chị cho phép em ʇ⚡︎ự lo. Nhờ anh chị giúp em mọi thủ tục pháp lý…nhưng…
Nói đến đó bà Huệ im lặng. Một lúc sau bà nói tiếp:
– Con đang còn yếu nên em nghĩ mọi chuyện chưa nên nói ra bây giờ. Chờ sau này con khỏe lại rồi chính em sẽ nói với nó…
Bà Lan Anh gật đầu, cả hai người mẹ đều theo đuổi những suy nghĩ khác nhau. Nhưng chắc chắn một điều đều hướng về những đứa con. Bởi vậy mới nói, chỉ khi gặp khó khăn hay biến động trong cuộc đời thì người mẹ cũng vì con mà làm tất cả, kẻ cả hy sinh tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của mình..