Cô ấy là mẹ tôi chương 20
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 20
Nghe tin mẹ bị bắt tại một ngôi nhà hoang ở ngoại ô Thành phố. Tuyết Trinh vô cùng lo lắng không hiểu mẹ đến những nơi đó làm gì mà bị bắt. Còn Ba cũng hai ngày rồi cô không thấy về nhà, suốt một tuần qua cô luôn túc trực ở Ьệпh viện cùng với cô Huệ giúp việc, nên cũng không quan tâm xem ổng thế nào. Nhưng bây giờ mẹ đã bị tạm giữ, cô đến cơ quan điều tra xin được gặp mẹ nhưng không được chấp nhận. Đúng lúc đó thì Ba cô gọi đến, chắc Ba cũng nghe tin của mẹ rồi chăng? Nhưng khi cô vừa lên tiếng thì câu đầu tiên mà Ba hỏi lại làm cô vô cùng thất vọng:
– Con chuyển khoản tiền cho Ba nhanh lên, mẹ mày đi đâu mà khóa điện thoại làm Ba gọi không được…
Kèm theo câu nói là sự ồn ào từ đầu dây bên kia bởi tiếng nhạc, tiếng la hét thác loạn. Chỉ cần vậy thôi thì cô cũng hiểu Ba cô đang ở đâu và cần tiền để làm gì? Bỗng Tuyết Trinh cũng muốn nổi loạn, cô giận Ba và lại tức cả mẹ, không hiểu tại sao mẹ có thể chịu đựng được một người chồng chỉ biết tiêu sài, ăn chơi gáι gú mà không ly hôn cho rồi. Nhiều lần cô thắc mắc và hỏi mẹ nhưng mẹ chỉ im lặng mà không trả lời, hoặc có lần chỉ cười đau khổ mà nói rằng cứ để cho ổng đi, khi nào chán thì tức khắc phải dừng, miễn sao đừng có con rơi con vãi rồi mai mốt kéo nhau về đây đòi chia tài sản là được…Nghe mẹ nói như thế thì cô chỉ biết lắc đầu, và từ đó không hỏi gì thêm nữa…
Giờ đây mẹ lại bị bắt, chợt cô giật mình khi nghĩ đến chuyện Vũ Luân bị đâm, có bao giờ mà mẹ bị bắt vì có liên quan đến chuyện đó không? Nếu đúng là như thế thì chỉ còn cách xin gia đình anh ấy tha cho mẹ, cho dù cô có phải qùγ lạy thế nào cũng được.
Chờ mà không thấy con gáι chuyển tiền, ông Trí muốn nổi điên nên quát lớn tiếng với con:
– Sao không chuyển tiền mà lại im lặng?
– Tiền đâu mà chuyển? Tài khoản của con cũng hết tiền rồi…
– Nói mẹ chuyển cho Ba nhanh lên…
– Mẹ bị côпg αп bắt rồi, Ba vào đó mà lấy tiền…
Vừa nghe vợ bị bắt, ông Trí tỏ ra hốt hoảng:
– Cái gì? Tại sao lại bị bắt?
– Nghe nói mẹ đi lừa người ta để lấy tiền cho Ba ăn chơi…tất cả cũng tại Ba mà ra…
– Con đang ở đâu?
– Con đang ở Ьệпh viện…
– Tại sao lại đến Ьệпh viện mà làm gì? Bộ con bị Ьệпh gì hay sao?
Tuyết Trinh chỉ biết lắc đầu, cô im lặng không trả lời bởi bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng vô ích. Hơn nữa tâm trạng cô đang vô cùng lo lắng. Vẫn biết mẹ đã làm những việc không thể chấp nhận, nhưng có ở trong hoàn cảnh gia đình cô thì mới hiểu. Suốt một tuần qua, cô và bà Huệ thay phiên nhau túc trực trước cửa phòng hồi sức, chỉ mong Vũ Luân tỉnh lại. Cô chỉ nghe giới thiệu cô Huệ là người giúp việc trong gia đình anh Luân. Cô ấy hiền lành dễ thương nên hai cô cháu cũng rất dễ hòa đồng. Nhiều lần thấy cô Huệ nhìn vào cửa phòng hồi sức và khóc, Tuyết Trinh chợt nghĩ chỉ có người mẹ mới lo lắng cho con như vậy mà thôi.
– Tại sao lại ngồi ở đây?
Tiếng quát của Ba làm Tuyết Trinh giật mình, cô mải suy nghĩ nên Ba đến từ khi nào cô cũng không biết. Cô trả lời:
– Con đến thăm người Ьệпh…
– Cái gì? Đến thăm rồi về, mắc mớ gì ngồi đây chứ?
– Dạ, con đang chờ người nhà ảnh đến thì cũng về nhà…
Mặc dù tỏ ra khó chịu khi nghe con nói, nhưng ông Trí cũng không nói gì mà ngồi xuống bên cạnh con gáι và chờ đợi. Ông rất muốn hỏi về tình hình của bà Thủy tại sao lại bị bắt? Nhưng đây là Ьệпh viện nên không tiện, hơn nữa ông biết tính của con gáι rất khó chịu với Ba, nên tốt nhất là im lặng và chờ đợi.
Chợt một người phụ nữ đi đến từ hành lang, thì Tuyết Trinh đứng dậy rồi nói:
– Về thôi Ba, người nhà ảnh đến rồi…
Nhưng ông Trí vẫn im lặng, bởi không hiểu sao ông thấy người phụ nữ mà con gáι ông nói là người nhà Ьệпh nhân, có dáng người trông rất quen. Chính vì thế ông muốn chờ bà ta đến gần và hỏi chuyện. Nhưng con gáι ông thấy Ba vẫn đứng im thì kéo tay lôi đi ra phía cổng Ьệпh viện. Đã đi một đoạn nhưng ông vẫn ngoái lại nhìn khiến Tuyết Trinh bực mình:
– Đúng mẹ vô phúc mới lấy phải người đàn ông mê gáι như Ba. Ai chứ với con thì ly hôn cái Rụp…
– Con với cái, có con nhà ai mà nói cha mình như vậy không hả?
– Con nói không đúng hay sao? Với phụ nữ Ba không từ một ai, ngay cả cô Huệ là người giúp việc nhà anh Luân mà cũng không tha, cứ ngoái đầu nhìn riết à…
Ông Trí giật mình:
– Con vừa nói cô giúp việc tên là gì?
– Cô Huệ, bộ Ba quen cô ấy hay sao?
Miệng nói nhưng ông Trí vội quay lưng đi vào trong Ьệпh viện. Với dáng đi ấy thì ông khẳng định chính là cô Huệ ngày nào. Suốt hai mươi mấy năm trời kể từ ngày cô Huệ bỏ trốn, mặc dù quen biết rất nhiều phụ nữ, nhưng ông vẫn trông ngóng và hy vọng rằng sẽ có ngày gặp lại.
Không chỉ có mình ông Trí nhận ra, mà ngay cả bà Huệ từ xa cũng đã nhận ra người đàn ông ngồi cạnh cô gáι Tuyết Trinh là ông Trí. Người đàn ông đã biến cô từ một cô gáι ngây thơ trong trắng, trở thành một người đàn bà thân tàn ma dại. Bà hận ông ta đến tận xương tủy, nếu không vì đứa con thì không biết bà sẽ làm gì với ông ta. Nhưng bây giờ tốt nhất là bà tránh mặt, không phải bà sợ ông ta, nhưng trong lúc con trai Vũ Luân đang chưa biết sống ૮.ɦ.ế.ƭ thế nào? Chính vì thế tốt nhất là nên tránh mặt, khi con khỏi Ьệпh và biết sự thật thì bà sẽ kể cho con nghe…
Khi đi đến cầu thang thì bà định bỏ đi theo hướng khác, nhưng may sao lúc đó cô gáι lại kéo tay ông ấy đi ra ngoài. Bà không yên tâm khi thấy ông ta cứ ngoái đầu nhìn lại, có bao giờ mà ông ta cũng nhận ra bà không? Chợt bà thấy ông ta cùng con gáι đã đi ra ngoài cổng rồi lại quay trở lại. Không hiểu con ông đã nói gì? và rõ ràng ông ta quay lại không ngoài mục đích để tìm bà. Rất nhanh, bà Huệ vội đi vào dãy nhà toilet ngay gần đó và lấy điện thoại gọi cho bà Lan Anh:
– Alo chị ơi…
Nghe tiếng bà Huệ gọi thì bà Lan Anh lại tưởng Vũ Luân đã tỉnh nên mừng rỡ hỏi lại:
– Con trai tỉnh rồi hả em? Mừng quá, chị gọi cho anh Tuấn rồi cùng vào…
Tiếng bà Huệ nói nhỏ vừa đủ nghe và có vẻ căng thẳng:
– Ông Trí cha ruột Vũ Luân đến Ьệпh viện chị ạ, không biết ông ta tại sao lại biết và đến làm gì?
– Khốn пα̣п, giờ ông ta đang ở đó hay đi rồi. Tạm thời em nên tránh mặt, chờ cho con trai tỉnh lại đã…
– Em đang trong toilet không dám ra…
– Ở yên đó, chị đến ngay…
Nói rồi không chờ ông Tuấn về, bà Lan Anh kêu taxi chở đến Ьệпh viện. Đúng như bà Huệ nói, khi đến nơi thì bà thấy một người đàn ông trung tuổi đang ngồi trước phòng hồi sức như chờ đợi một ai đó. Nhìn mái tóc chải chuốt mà bà biết rằng ông ta thuộc loại đàn ông lẳng lơ và không đàng hoàng. Vừa nhìn thấy bà Lan Anh, ông ta vội đứng dậy nhường ghế, miệng cười giả lả:
– Chào người đẹp…
Mặt lạnh như tiền, bà Lan Anh trả lời tỉnh bơ:
– Vâng, chào ông. Xin hỏi ông có người nhà ở trỏng?
– Ồ không, tôi chờ một người bạn…
– Tôi nói câu này cho dù ông không vừa lòng thì tôi vẫn nói, bởi nơi này không phải chỗ để ông hẹn hò, gặp gỡ. Mà nơi đây rất cần sự yên tĩnh cho người Ьệпh, ông có thể ra ghế đá dưới gốc cây, nơi đó ông có thể ngồi thoải mái mà không làm phiền đến ai…
Ông Trí nổi nóng lớn tiếng:
– Đây là ghế của Ьệпh viện chứ không phải của Bà, tôi muốn ngồi đâu là quyền của tôi…
Ông ta chưa dứt lời thì bác sỹ từ trong phòng đi ra lên tiếng:
– Yêu cầu người nhà Ьệпh nhân giữ trật ʇ⚡︎ự…
Bà Lan Anh nói với Bác sỹ:
– Tôi là mẹ của Ьệпh nhân Vũ Luân, còn ông này là ở ngoài vào đây chờ đợi bạn bè, chính vì sợ ồn ào nên tôi mới góp ý. Thành thật xin lỗi bác sỹ…
Thấy thế bác sỹ quay sang ông Trí lên tiếng:
– Nếu không phải người nhà Ьệпh nhân thì đề nghị ông ra ngoài, nếu không buộc chúng tôi phải gọi bảo vệ…
Vừa nghe nhắc đến bảo vệ thì ông ta vội quay lưng bước ra ngoài, trước khi đi không quên lườm nguýt bà Lan Anh bằng ánh mắt sắc như dao, miệng lẩm nhẩm:
– Người đẹp nhưng không thương nổi, đúng là bà chằng lửa…dữ thấy bà cố…
Nghe ông ta nói, không chỉ mình bác sỹ mà cả bà Lan Anh cũng phải đưa tay bụm miệng để khỏi bật ra tiếng cười. Bà quay sang bác sỹ tỏ vẻ có lỗi:
– Xin bác sỹ thông cảm…
Khi bác sỹ đã vào phòng thì bà Lan Anh lấy điện thoại gọi cho bà Huệ:
– Em ra ngoài đi, ổng đi rồi…
– Chị xem ổng ra về chưa hay đang quanh quẩn đâu đó…
– Để chị gọi cho cô Tuyết Trinh…
Tuyết Trinh khá bất ngờ khi thấy cuộc điện thoại của bà Lan Anh gọi cho mình vội lên tiếng:
– Alo, bác gáι…
Giọng bà Lan Anh tỏ ra không vui:
– Bác không muốn cháu đưa Ba đến làm phiền con trai bác, gia đình Bác còn chưa đủ buồn hay sao?
– Bác nói gì ạ? Cháu xin lỗi, giờ cháu đưa Ba về nhà ngay. Từ nay trở đi không có chuyện ấy nữa đâu ạ…
– Bác cảm ơn cháu về thời gian qua, nhưng có lẽ từ nay cháu cũng đừng đến Ьệпh viện nữa…
Nói rồi bà cúp máy. Nghe thấy thế làm Tuyết Trinh vô cùng lo lắng, không hiểu Ba đã nói những gì mà bác ấy lại giận đến như thế. Quay sang ông Trí, cô hét lên:
– Ba…
Ông Trí giật mình:
– Nói vừa đủ nghe thôi, gì mà hét lên thế? Làm giật mình hà…
Tuyết Trinh như một con điên nhìn cha tỏ vẻ căm thù, cô chỉ thẳng mặt ông ta rồi nói:
– Ông có thể tránh xa khỏi tôi được không? Cũng vì ông mà mẹ tôi phải phạm Ϯộι. Ông đã làm được những gì hả? Tại sao cứ làm khổ vợ con như thế chứ?
Ông Trí tỏ ra có vẻ mất bình tĩnh khi nghe con gáι nói hỗn với mình, nhất là nơi cổng Ьệпh viện đông người vào ra. Nếu như ở nhà thì ông đã táng ngay một cái tát vào giữa mặt đứa con hỗn láo. Nhưng lúc này tâm trạng ông không tốt, lại ở chỗ đông người nên ông quát con:
– Đi về…
Lúc đầu Tuyết Trinh không muốn đi về cùng với cha, nhưng nghĩ đến những lời bà Lan Anh vừa nói thì tốt nhất phải kéo Ba về nhà, kẻo khi cô đi khỏi thì ổng lại vào đó làm phiền người ta như vừa rồi. Hai cha con chở nhau về mà chẳng khác người xa lạ, chẳng ai nói với ai một lời. Về đến nhà là cô đi lên phòng rồi đóng chặt cửa lại. Ông Trí cũng lặng im thả mình tгêภ ghế Sofa tỏ ra trầm ngâm. Lúc này không phải ông đang lo lắng về việc bà Thủy vợ ông bị bắt, mà ông đang nghĩ đến người phụ nữ đã đi quα ᵭờι ông, đó là bà Huệ…
Có điều tại sao khi ông quay trở lại phòng hồi sức thì không thấy cô ấy đâu mà thay vào đó lại là một người phụ nữ khác. Ông ʇ⚡︎ự hỏi có bao giờ do mình nhìn nhầm hay không? Nhưng rõ ràng người phụ nữ mà con gáι ông nói tên Huệ khi đó mặc áo khoác màu xanh, còn người phụ nữ mà ông gặp trước cửa phòng hồi sức thì khoác ngoài bằng một cái áo len màu trắng sang trọng. Vậy có bao giờ khi ông đến thì cô Huệ đi đâu đó hay không? Cùng lúc đó thì người phụ nữ kia cũng vừa đến. Trong phòng hồi sức có nhiều Ьệпh nhân và cũng đồng nghĩa với việc nhiều người nhà chăm sóc. Nhất định ông sẽ quay trở lại và điều tra ra người phụ nữ tên Huệ. Nếu giác quan của ông không nhầm thì nhất định người đó chính là cô Huệ năm xưa…