Cô ấy là mẹ tôi chương 14

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 14

Lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng tương lai mà bị mẹ gọi về đột ngột, khiến Tuyết Trinh cảm thấy bực mình. Vừa nhìn thấy mẹ thì cô đã lên tiếng:

– Có chuyện gì mà mẹ gọi con về như sắp cháy nhà đến nơi không bằng ý…

Bà Bích Thủy rít lên:

– Cháy nhà rồi chứ còn sắp gì nữa, giờ công ty ông Tuấn rút tiền bảo lãnh thực hiện hợp đồng về rồi. Chẳng hiểu thế nào mà ông ta cũng phát hiện ra việc sửa hợp đồng, có như thế thì mới hủy chứ?

– Chuyện này mẹ nói với con thì được gì, con không can thiệp vào chuyện của mẹ…

– Nếu không có chuyện của mẹ thì cha con mày lấy tiền ở đâu mà ăn sài thoải mái hả?

– Nhưng có chuyện gì thì chờ con về rồi nói, lần đầu tiên con đến thăm mẹ anh Luân mà mẹ gọi về bất ngờ như này rồi người ta lại ᵭάпҺ giá…

– Luân nào? Mày đưa nó về đây, con cái nhà ai, giờ đang làm gì?

– Bộ ảnh là Ϯộι phạm hay sao mà mẹ hỏi dữ vậy? Ngay con đến gặp bác gáι mà bác ấy cũng có hỏi gì đâu? Mẹ như này thì không có chuyện con đưa ảnh về nhà gặp mẹ…

Bà Bích Thủy chỉ Hừm trong cổ họng nhưng rồi không thèm tranh luận về chuyện này nữa. Bà đứng dậy nói với con:

– Đi theo mẹ…

Tuyết Trinh hỏi lại:

– Đi đâu vậy mẹ?

– Vậy mẹ nói con chở mẹ đi công chuyện thì có chở không?

– Mẹ kêu tài xế đi, con chán mấy cái chuyện của mẹ lắm rồi…

– Nhà mày sắp đổ nợ tới nơi mà mày còn bày đặt kén chọn hay sao?

– Nhưng mẹ muốn con làm gì thì phải nói trước chứ?

Mệt mỏi thả thân hình đẫy đà xuống ghế sofa, bà nói:

– Mẹ đã ký và hoàn tất tài chính với chủ thầu, mà tiền thì con biết mẹ phải đi vay người ta. Bây giờ hợp đồng với công ty ông Tuấn xem như không thành công. Chỉ còn công ty của ông Vinh là có cơ hội bởi ông ta đang sắp nghẻo rồi. Còn thằng con trai chưa có kinh nghiệm lại ngựa non háu đá, mẹ muốn con dùng mỹ nhân kế để dụ nó vào tròng. Chỉ còn cách đó thì mới giải thoát được công ty mình không bị phá sản…

Tuyết Trinh giãy nảy:

– Con không chịu đâu, nhỡ may anh Luân biết lại nói con không đàng hoàng. Gì chứ mẹ chồng như bác gáι là con ưng rồi. Chứ ai dữ dằn như mẹ á…

Đang đau đầu vì công việc lại còn bị con gáι chỉ trích, bà Bích Thủy tỏ vẻ tức giận gằn từng tiếng:

– Mày có tin là tao xử cái thằng Luân nào đó cái Rụp không? Xem mày còn hễ mở mồm ra là anh với ảnh nữa không? Công ty mà phá sản thì đến nhà cũng không có mà ở, xem đứa nào nó lấy mày?

– Mẹ…mẹ vừa nói gì hả?

Miệng nói vớt vát vài câu nhưng Tuyết Trinh tỏ ra vô cùng sợ hãï. Bởi cô không lạ gì tính của mẹ mình. Nếu cô cố tình ngang bướng thì mẹ cô sẽ cho Һγ siпh ra tay với Vũ Luân, và điều đó thì vô cùng пguγ Һιểм. Nghĩ như vậy nên cô đành phải nghe lời mẹ đi ra xe…

Thấy con gáι đã chấp nhận kế hoạch của mình, bà Bích Thủy khẽ cười rồi cùng đi theo. Tгêภ xe bà căn dặn con gáι những chiêu trò mỹ nhân nhằm quyến rũ con trai ông Vinh, nhưng Tuyết Trinh chỉ im lặng, mãi sau cô lên tiếng:

– Đừng vội vàng như vậy là lộ hết, công ty nhà ông Vinh là công ty cổ phần có nhiều cổ đông, việc quyết định phải có ý kiến nhiều người chứ không phải mình con trai thay quyền Bác Vinh quyết định…

Bà Bích Thủy giật mình, bà không ngờ con gáι bà lại am hiểu như thế. Nhưng ngày khởi công đã gần kề, bà không còn nhiều thời gian để mà tính toán nữa. Bà nói với con:

– Chỉ còn một tuần là phát lệnh khởi công, con tính xem thế nào? Bằng mọi giá phải ký được hợp đồng này, nếu không thì con biết rồi đó…

– Con sẽ cố gắng, nhưng mẹ nói phải giữ lời là tuyệt đối không được đụng đến anh Luân đấy nhé…

– Con không phải ra điều kiện, mẹ thấy thất vọng về con quá…

Bà Thủy trả lời con cho xong chuyện, nhưng ánh mắt sau cặp kiếng mát kia đang vằn đỏ trông thật dữ tợn. Chính Tuyết Trinh làm như thế khiến bà càng thêm tò mò. Bà muốn biết cái chàng trai tên Vũ Luân ấy là ai mà con gáι bà lại si mê đến thế. Đến cổng công ty, trong khi Tuyết Trinh cho xe vào sân thì bà gọi ngay cho thám ʇ⚡︎ử, yêu cầu điều tra chàng trai tên Vũ Luân quen con gáι của bà, mọi thông tin báo gấp cho bà biết…

Hai mẹ con được mời vào phòng giám đốc. Bỗng Tuyết Trinh giật mình khi thấy cô gáι đang ngồi cùng mấy người của công ty trông rất quen. Cô ta không nhớ cũng đúng thôi, bởi cô gáι đó không phải ai khác mà chính là Lan Nhi mà cô mới chỉ nhìn thoáng qua. Ngay từ khi Tuyết Trinh cùng bà Thủy bước vào phòng, thì Lan Nhi đã nhận ra ngay cô gáι này chính là bạn gáι của anh Luân. Lan Nhi tái mặt, cô lo lắng không phải chuyện hợp đồng của công ty, mà cô nhớ Ba đã nói với cô anh Hai là con trai của chồng bà Thủy với cô Huệ. Nếu đúng là như thế thì hai người này chính là anh em ruột cùng cha khác mẹ. Trừ phi cô gáι Tuyết Trinh này là con nuôi của bà Thủy thì may ra. Thấy gương mặt của Lan Nhi tái đi, Quốc Tiến con Sếp Vinh vội quay sang hỏi:

– Lan Nhi có ổn không?

Lan Nhi giật mình, cô trả lời lắp bắp:

– Tôi ổn…

– Sao mặt cô tái xanh vậy kìa…

– Ồ, bị chóng mắt chút xíu, chắc chưa ăn nên tụt huyết áp…

– Ổn không? Hay cô về phòng nghỉ đi…

– Tôi không sao? Đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến công việc…

Quốc Tiến thấy Lan Nhi nói như vậy thì không hỏi nữa. Trong khi Bà Bích Thủy cười giả lả với Quốc Tiến nhằm gây thiện cảm. Thì con gáι Tuyết Trinh cứ chăm chú nhìn cô gáι bên cạnh chàng trai khiến bà tỏ vẻ không vừa lòng. Bà quay sang nói với con gáι:

– Con sao vậy hả?

– Không hiểu sao con thấy cô gáι đó trông quen lắm, hình như con gặp ở đâu rồi…

– Ôi trời, người giống người thiếu gì? Hơn nữa nếu quen càng tốt…

Vì hai bên đã thống nhất các điều khoản từ khi ông Vinh còn khỏe, nên mọi vấn đề đều được giải quyết rất nhanh. Trước khi ra về, hai mẹ con bà Thủy đi lại chỗ Quyết Tiến đang ngồi rồi nói rất tình cảm:

– Con gáι Tuyết Trinh của cô cứ thắc mắc muốn biết mặt anh Tiến mà nay mới có dịp. Cô muốn mời cháu đi ăn bữa cơm nhẹ được không?

Từ chối thì hơi khó coi vì còn công việc làm ăn, mà nhận lời thì anh lại không muốn. Chợ nhớ đến việc Lan Nhi vì chưa ăn mà tụt huyết áp, nên anh quay sang cô rồi hỏi:

– Ý trưởng phòng thế nào? Mình cùng đi ăn nhé…

Tình huống bỗng trở nên bất ngờ, mẹ con bà Thủy chỉ muốn mời một mình Quốc Tiến, nhưng anh lại gọi luôn Lan Nhi nên không còn cách nào khác bà đành mời luôn:

– Đi cho vui nha con gáι, ăn vào là khỏe liền à…

Lan Nhi lưỡng lự, mặc dù không nhìn nhưng cô hiểu rằng ánh mắt của cô gáι Tuyết Trinh vẫn đang xoáy vào cô. Thôi thì cứ gật đầu, biết đâu lại biết thêm được nhiều chuyện chứ.

Hình như khi lại gần thì Tuyết Trinh đã nhận ra Lan Nhi chính là em của Vũ Luân. Cô ta thay đổi hẳn thái độ và trở nên cười luôn miệng. Chính bà Thủy cũng bị bất ngờ khi thấy con gáι cứ túm lấy tay cô trưởng phòng tỏ ra như thân thiết từ lâu. Bà chợt thấy vui nếu như con mình lại quen được cô ta, bây giờ chỉ còn gài bẫy được chàng trai con ông Vinh nữa là xong…

Chính vì nghĩ như vậy nên bà ta cười suốt buổi, cạnh bên thì con gáι tuyết Trinh cũng không ngừng gắp đồ ăn cho Lan Nhi. Chỉ Ϯộι chàng trai Quốc Tiến, anh muốn nhân cơ hội này được chăm sóc cho Lan Nhi, ai ngờ con gáι bà chủ cứ bám riết lấy cô ấy, trông hai người có vẻ thân thiết lắm nên anh đành để vuột mất cơ hội.

Bỗng ánh mắt bà Thủy sáng quắc chiếu về sảnh ngay kế bên, làm cả ba người cùng ngơ ngác nhìn theo. Và cũng không khó để mọi người nhận ra ông Trí chồng bà ta, đang ve vuốt một cô gáι đáng tuổi con mình. Bà Thủy như một con đại bàng xù lông vụt đứng dậy, dùng chân đạp cái ghế ngay bên cạnh bay về phía ông Trí. Chỉ nghe một tiếng xoảng rất lớn làm ai cũng giật mình. Vừa phát hiện ra vợ mình, ông Trí tuy tuổi không còn trẻ nhưng gì chứ khoản chuồn thì ông ta thao tác rất nhanh. Chợt nhớ đến cô Huệ và chồng bà Thủy, không hiểu sao Lan Nhi cũng như một mũi tên lao theo bà Thủy để rượt ông ta. Ông Trí chỉ mải lẩn trốn vợ mà quên rằng có một cô gáι cũng đang đuổi theo mình. Tình huống bỗng trở nên náo loạn, cô gáι đi cùng ông Trí cũng nhân cơ hội này mà chuồn đi đâu mất…

Lan Nhi đuổi theo ông ta đến cầu thang bộ thì không thấy đâu nữa. Cô ʇ⚡︎ự nhủ ổng già như vậy mà còn chạy nhanh, đến cô là thanh niên mà cũng vất vả lắm mới kịp. Vậy thì cách đây 25 năm ông ta thế nào nhỉ? Nghĩ đến cô Huệ làm cô lại càng căm tức muốn trả thù nhưng chưa nghĩ ra cách gì? Chợt thấy nắp thùng rác dưới chân cầu thang nơi cô đứng bị kéo xê ᴅịcҺ hở một khe nhỏ. Đoán ông ta đang trốn trong thùng rác, cô tính lại gần đóng kín nắp lại nhưng cô lại sợ ông ta bị ngạt thở do thiếu không khí nên không dám làm. Chợt thấy cô tạp vụ tay ҳάch hai bịch rác nên cô vội chạy đến tỏ ra thông cảm:

– Cô đi đổ rác phải không ạ? Để cháu giúp cô…

Nhưng cô tạp vụ không chịu:

– Thôi để tôi làm, cũng ngay đây mà…

Lan Nhi cứ túm lấy hai bịch rác rồi đưa cho cô tạp vụ cái điện thoại và nói:

– Cô cứ để cháu làm, Cô chụp cho cháu mấy tấm để trêu bạn cháu…

Cô tạp vụ hiểu ý liền cười:

– Đúng là mấy cô cậu thanh niên ϮιпҺ nghịch quá…

Trong khi cô tạp vụ giơ điện thoại lên chụp hình, thì Lan Nhi tiến thật nhanh lại gần rồi mở nắp thùng rác, và đổ ngược cả hai bịch lên đầu ông Trí thay vì bỏ cả bịch vào trong.

Quá bất ngờ, ông Trí không còn nhớ rằng mình đang đi trốn, mà vội đứng thẳng lên vừa trèo ra khỏi thùng vừa quát cô tạp vụ:

– Bà kia, tại sao lại đổ bịch đồ ăn lên đầu tôi?

Lúc này bà Thủy cũng vừa chạy đến, Lan Nhi vừa nhìn thấy bà ta liền vội nấp vào gầm cầu thang để vừa trốn vừa quan sát. Phải công nhận bà Thủy quá dữ dằn, bà ta không giữ sỹ diện cho chồng mà khi cơn ghen nổi lên, bà ta túm tóc ông Trí cứ thế dúi đầu vào thùng rác, miệng không ngừng cҺửι rủa:

– Ông muốn vào thùng rác thì tôi cho ông làm rác luôn…

Thấy bà ta quá dữ dằn nhưng sợ пguγ Һιểм cho ông Trí, nên bảo vệ và mọi người cùng xúm lại can ngăn. Phải một lúc sau bà ta mới dừng tay, ông Trí được bảo vệ đưa ra ngoài. Rồi chẳng biết với người ngợm như thế, thì có chiếc Taxi nào chịu chở ổng không. Chờ cho mọi người đi hết, cô mới đi ra tìm cô tạp vụ thì thấy cô ấy vẫn đang quét dọn ở đó. Vừa nhìn thấy Lan Nhi, cô ấy gọi:

– Cô ơi, tôi trả cái điện thoại…

– Cháu xin lỗi, tại vì cháu mà làm rắc rối cho cô…

– Tôi không hiểu tại sao mà ổng lại chui vào đó chứ?

– Chắc ổng bả sao đó, cháu cũng không biết.

Cô tạp vụ cười:

– Giá mà cô ném nguyên bịch thì ổng đã không sao rồi…

– Cháu muốn có tấm hình đẹp, ai biết ổng lại chui vô đó làm gì…

Một tay cầm điện thoại còn một tay Lan Nhi khéo léo nhét vào trong túi cô ấy 4 tờ tiền mệnh giá 500 ngàn. Cô phải làm như vậy bởi nếu đưa trực tiếp thì e rằng cô ấy không nhận. Xong xuôi cô cúi chào và biến vào cầu thang rất nhanh, chỉ sợ cô ấy phát hiện ra trong túi có tiền rồi trả lại. Khi lên tгêภ lầu thì không còn thấy ai, lúc đó điện thoại đổ chuông. Tiếng Quốc tiến đang gọi cô:

– Alo…

Lan Nhi cười:

– Mọi người đi đâu hết rồi, ăn chưa xong mà…

– Về thôi, còn ăn gì nữa. Mà cô Nhi đi đâu đấy?

– Đi toilet chứ đi đâu…rồi mọi người cũng về luôn hay sao?

– Thôi xuống sảnh đi, xe đang chờ ở dưới nè…

Lan Nhi vừa cười vừa đi xuống để ra về. Cô thấy mình may mắn vì đã đồng ý đi ăn ngày hôm nay, như vậy cô đã có chuyện để kể cho mẹ và cô Huệ cùng nghe. Chắc hai người sẽ vui lắm…

Bài viết khác

Ngong 1
Những điều kì lạ thú vị về loài ngỗng, kể cả google cũng tìm không ra

Đã nhiều năm, con người nuôi Ngỗng trong nhà, giữ nhà…, họ đã đúc kết ra những điều thật lạ…, thật khó giải thích được…? 1.THỨC ĂN: *Ngỗng là loài gia cầm không ăn các loài bò sάϮ, lưỡng cư, côn trùng, tôm cá… Chúng thích nhất ăn cỏ và lúa, hoặc cơm trắng…Ngỗng là […]

Đòn thù kẻ bạc tình – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Lúc mới quen chồng tôi tin anh, mãi sau này tôi mới biết anh ta có một đời vợ khi về nhà gặp con gái anh ta, sau tôi không ngại chuyện anh từng có một đời vợ. Chồng và vợ cũ từng có khoảng thời gian mặn nồng với nhau. Sau đó vợ cũ […]

Con riêng – Câu chuyện cảm động và đầy ý nghĩa về bà mẹ có tấm lòng thiện lương nhân ái

Nhìn cái hình đại diện tối đen trên faceebook , tôi vội vàng điện thoại cho αnh , giọng αnh nghèn nghẹn…Mẹ αnh mất rồi em ạ , mẹ đi lúc 5h30…     Không biết nói gì ngoài mấy câu hỏi thăm động viên αnh rồi vội vàng thu xếρ công việc để Ьắt […]