Cô ấy là mẹ tôi chương 13
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 13
Trong lúc Ba và bác sỹ Minh đang nói chuyện về Ьệпh của mẹ, thì Lan Nhi không thể nào tập trung được. Không hiểu sao câu chuyện về cô Huệ mà Ba vừa kể, cứ luôn ám ảnh trong đầu cô như một cuốn phim quay chậm. Cô chỉ muốn gọi điện và gặp cô ấy, cô chỉ muốn được ôm tấm thân gầy của người phụ nữ mà cuộc đời luôn gặp những gian truân. Giá như lúc đó cô ấy không bị người đàn ông tên Trí chồng của bà Bích Thủy lừa gạt. Thì cuộc đời của một cô gáι thôn quê ngây thơ, đã không phải ngụp lặn trong vũng bùn nhơ nhớp của xã hội. Bác Sỹ Minh mặc dù nói chuyện với ông Tuấn nhưng mắt vẫn liếc nhìn Lan Nhi rồi cười:
– Lan Nhi đang có tâm sự hay sao em?
Thấy con gáι không trả lời, ông Tuấn nhắc nhở:
– Lan Nhi, bác sỹ Minh hỏi con kìa…
Lan Nhi giật mình quay lại trả lời:
– Dạ, cảm ơn bác sỹ, em ghé thăm mẹ một chút rồi phải đến công ty ạ…
Thấy Ba và bác sỹ Minh cùng cười sau câu trả lời của cô thì đỏ mặt ấp úng:
– Dạ…tình hình Ьệпh của mẹ sao rồi ạ?
– Mẹ em bị tiểu đường tuýp hai, anh sẽ kê đơn tђยốς và theo dõi Ьệпh cho mẹ…
Ông Tuấn liếc thấy bác sỹ Minh trong lúc nói chuyện với mình, mà mắt vẫn luôn liếc về phía Lan Nhi, nên muốn cho đôi trẻ được thoải mái, ông đứng dậy nói:
– Lan Nhi ngồi chơi với anh Minh, Ba sang phòng mẹ một lát rồi còn về công ty…
Không ngờ Lan Nhi cũng đứng dậy trả lời:
– Dạ, con cũng phải về công ty đi làm…anh em con gặp nhau sau ạ…
Mặc dù có một chút nuối tiếc nhưng không còn cách nào khác. Bác sỹ Minh cười rồi đưa tay về phía Lan Nhi:
– Em cho anh mượn điện thoại một chút…
Lan Nhi ngạc nhiên:
– Để làm gì ạ?
– Anh gọi nhờ một cuộc điện thoại…
Mặc dù thắc mắc tại sao bác sỹ không sài điện thoại của mình mà lại mượn của cô? nhưng lúc này cô cũng không còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến chuyện đó nên đưa điện thoại cho anh. Bỗng điện thoại trong túi của bác sỹ đổ chuông, thì cũng là lúc bác sỹ Minh trả lại điện thoại cho cô. Không cần hỏi thì ai cũng hiểu bác sỹ muốn có số điện thoại của Lan Nhi. Trước khi hai cha con ra khỏi phòng, bác sỹ quay sang nhìn cô rồi nói:
– Anh sẽ gọi cho em…
– Dạ…
Nói rồi cô bước nhanh theo cha về phòng Ьệпh của mẹ. Vừa về đến cửa phòng, chợt hai cha con dừng lại khi nghe tiếng bà Lan Anh đang nói gay gắt trong phòng:
– Mẹ cấm con không được có thái độ vô lễ với cô Huệ…thái độ vừa rồi là thế nào chứ?
Vũ Luân thanh minh:
– Con chỉ lo cho mẹ thôi, mẹ đừng có tin người quá…cũng chỉ vì con thấy cô ấy là người không đàng hoàng…
– Căn cứ vào đâu mà con nói như vậy? Tại sao lại dám mở miệng ra khẳng định người ta không đàng hoàng chứ?
– Đây, mẹ xem đi…
Bỗng có tiếng bà Lan Anh kêu lên có vẻ hốt hoảng:
– Cái gì? Con nghi ba con với cô Huệ hả?
Nghe nhắc đến tên mình, ông Tuấn định đi vào nhưng Lan Nhi đã kéo tay Ba lại, rồi đưa cho ông xem những tấm hình mà anh Hai đã gửi cho cô rồi nói:
– Ba bình tĩnh, nhân cơ hội này mình yêu cầu anh Hai phải giải thích rõ việc liên quan đến hợp đồng của công ty bà Thủy.
– Nhưng mẹ con…
– Chuyện đó Ba cứ giao cho con…con tin rằng với ai chứ với Ba thì mẹ tin tưởng tuyệt đối. Chẳng nhẽ chỉ vì một tấm hình mà câu chuyện dễ dàng bị xoay chiều hay sao? Ba cứ yên tâm…
Ông Tuấn gật đầu, nói giọng buồn bã:
– Thằng Luân không biết nó giống tính ai mà lại ích kỷ, hồ đồ như vậy chứ?
Lan Nhi cười:
– Thì giống Ba chứ giống ai…
– Ba đâu có cái tính đó…
– Con đang nói người Ba kia mà…
Hai cha con cùng cười, lúc đó trong phòng tiếng của Vũ Luân vẫn đang nói gay gắt:
– Cho dù cô ta là ai đi chăng nữa mà quyến rũ chồng người khác, nhằm phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta. Thì chứng tỏ đó cũng là loại đàn bà không ra gì, hay còn gọi là loại phụ nữ rẻ tiền. Nếu cô ta là bạn của mẹ thì lại càng đáng khinh. Con chưa biết Ba có gì không? nhưng con tin rằng với loại đàn bà như vậy thì sớm muộn Ba cũng nhận ra thôi…
– Được, mẹ sẽ hỏi và yêu cầu Ba trả lời…
Đúng lúc ấy cάпh cửa phòng bỗng mở và hai cha con ông Tuấn đi vào. Nhưng thay vì thái độ tức giận thì ông lại tươi cười nhìn vợ rồi nói:
– Em thấy trong người thế nào?
Bà Lan Anh vội quay đi lau nhanh giọt nước mắt, rồi cũng cố gắng tỏ ra ʇ⚡︎ự nhiên trả lời:
– Anh xin cho em ra viện về nhà, ở đây ngột ngạt quá, không có Ьệпh rồi cũng bị thôi…
– Anh đồng ý, Bác sỹ Minh nói em bị Ьệпh tiểu đường tuýp 2. Vũ Luân đi theo Ba làm thủ tục ra viện cho mẹ…
Vũ Luân vô cùng lo lắng khi thấy Ba đột ngột bước vào, không biết Ba có nghe thấy gì không? Anh rất muốn hỏi Lan Nhi nhưng nghe Ba nói như vậy thì vội đứng dậy đi theo. Lúc này Lan Nhi mới ngồi xuống bên cạnh mẹ rồi nói:
– Con và Ba đã nghe hết những gì mà anh Hai nói với mẹ. Tấm hình thứ nhất là con và Ba đến Ьệпh viện thăm Sếp Vinh, khi ra về thì cô Huệ tiễn chân ra cửa. Lúc đó Ba dừng lại hỏi thăm và động viên cô ấy. Tấm hình thứ hai là Ba vào Ьệпh viện với mẹ thì gặp cô Huệ từ trong đi ra. Cô Huệ muốn cảm ơn Ba mẹ đã nuôi và dạy dỗ anh Hai con trai cô ấy. Lúc đó con cũng vừa nói chuyện với Ba rồi Ba chờ con cùng vào với mẹ…
Bà Lan Anh ngắt lời con:
– Con tưởng mẹ tin những lời mà anh con nói hay sao? Với ai thì mẹ còn tin chứ với Ba con thì không…
– Vậy tại sao mẹ lại khóc?
– Mẹ khóc bởi thương cô Huệ, nếu như cô ấy nghe được những lời này từ con trai mình thì sẽ đau lòng biết nhường nào…
Ngập ngừng giây lát, Lan Nhi nói với mẹ:
– Người đàn ông hại cô Huệ chính là ông Trí chồng bà Thủy, con và Ba đang nghĩ cách để vạch mặt họ. Ông ta ăn chơi trác táng, hại không biết bao nhiêu cô gáι, trong khi bà vợ thì lừa đảo. Nhất định không thể để ông bả nhởn nhơ sống tгêภ sự đau khổ của người khác được…
Bà Lan Anh im lặng. Chính bà cũng rất muốn làm điều này từ khi nghe bà Huệ nói. Nhưng dù sao thì ông ta cũng là cha ruột của Vũ Luân, nếu một ngày con trai biết sự thật thì sẽ nghĩ như thế nào? Suy nghĩ một hồi rồi bà nói với con:
– Nếu như không gặp lại cô Huệ, thì việc vạch mặt công ty của bà Thủy lừa đảo là một việc rất nên làm. Nhưng bây giờ khi đã biết rồi thì lại là chuyện khác, bởi còn liên quan đến Vũ Luân. Theo mẹ thì nên dừng lại con ạ…
– Vậy mẹ nói với Ba nhé, con về công ty làm việc không trễ rồi…
Đúng lúc đó thì ông Tuấn cũng vừa về tới, vừa bước vào phòng thì ông nói ngay:
– Có bạn gáι của Vũ Luân ghé thăm em, tạm thời gác mọi chuyện lại rồi về nhà nói sau nhé…
Lan Nhi ngạc nhiên:
– Anh Hai có bạn gáι rồi hả Ba? Sao lâu rồi không thấy ảnh nói gì?
– Ba cũng mới nghe thôi, nghe đâu cũng con nhà giàu…
Bà Lan Anh cười:
– Vậy thì cũng mừng cho con trai…chỉ mong nó gặp được cô gáι tốt…
– Con phải về công ty làm việc, không thể ở lại gặp chị dâu tương lai được…
Nói rồi cô đứng dậy xin phép Ba mẹ để đi làm, thì cũng là lúc Vũ Luân và Tuyết Trinh đi vào. Không còn cách nào khác cô đành nán lại.
– Cháu chào Bác ạ…
Bà Lan Anh nhìn cô gáι cười thiện cảm:
– Bác chào cháu…
Vũ Luân nhìn hai người rồi lên tiếng:
– Đây là mẹ anh, còn đây là Tuyết Trinh bạn con…
Bà Lan Anh cười nói với cô gáι:
– Chẳng cần phải giới thiệu con nhỉ, bác cháu mình chào nhau xong rồi mới giới thiệu. Con trai bác nó thật thà vậy đó, con bỏ qua nhé…
Tuyết Trinh cười:
– Dạ không sao ạ, cũng tại con nhanh miệng quá. Mẹ con hay phê bình con vô duyên, may mà có anh Luân chấp nhận đấy ạ…
Trong khi mọi người mải nói chuyện và cười rất vui thì Lan Nhi cứ nhìn cô gáι rồi lại suy nghĩ. Không hiểu sao cô cứ thấy cô gáι giống một người nào đó mà cô đã gặp. Nhưng đến khi cần nhớ thì lại không tài nào mà nhớ ra được. Nán thêm giây lát theo phép lịch sự rồi cô đứng dậy:
– Con chào mẹ, Anh chị ngồi chơi với mẹ, em về công ty làm việc.
Nói rồi không cần chờ khách trả lời, Lan Nhi quay lưng bước ra cửa. Lúc này Tuyết Trinh tỏ ra bối rối:
– Thật đoảng quá, nãy giờ chị ấy ngồi đó mà cháu không để ý…
Vũ Luân đỡ lời:
– Lan Nhi bằng tuổi anh, nhưng vì ra sau mà phải chấp nhận làm em…
– Vậy là chị ấy cũng hơn em hai tuổi?
– Đúng rồi, vì mẹ anh sanh đôi mà…
Hai người ngồi chơi thêm một lúc thì Tuyết Trinh có điện thoại. Cô lễ phép nói với bà Lan Anh:
– Mẹ con gọi, con xin phép ra ngoài nghe điện thoại ạ…
– Ừ, ra trả lời đi không mẹ con lại mong…
Khoảng 30 phút sau thì cô gáι quay vào chào bà rồi xin phép ra về:
– Cháu phải về để đi công chuyện với mẹ. Lúc khác lại ghé thăm Bác ạ…
– Bác cảm ơn cháu…
Vũ Luân đưa bạn gáι ra ngoài rồi quay vào, vừa nhìn thấy con trai thì bà Lan Anh hỏi:
– Vừa rồi Ba đã nói gì với con?
– Dạ, Ba chưa kịp nói gì thì bạn con đến nên con xin phép đi ra ngoài…mà có chuyện gì vậy mẹ? Có phải Ba nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con rồi nói với mẹ không?
Bà Lan Anh lắc đầu:
– Ba không nói gì nên mẹ mới hỏi con, nhân đây mẹ muốn dừng câu chuyện và không truy cứu nữa…
– Nhưng còn Ba…
– Mẹ sẽ nói với Ba, hy vọng vì sức khỏe của mẹ mà Ba chấp nhận…
– Ba đâu rồi mẹ? Lúc đưa Tuyết Trinh đến thì con không thấy Ba…
– Chắc Ba con về công ty rồi…
Nhắc đến tên Tuyết Trinh nên bà Lan Anh hỏi con:
– Cô gáι này con gặp ở đâu? Đã tìm hiểu kỹ chưa?
Vũ Luân cười:
– Thời bây giờ khác trước mẹ ơi, con không cần biết cha mẹ cô ấy là ai? Giàu hay nghèo? Mà chỉ cần cô ấy là người ʇ⚡︎ử tế và yêu thương con thật lòng là đủ rồi…
Bà Lan Anh chỉ biết lắc đầu thầm nghĩ:
– Đúng là nòi nào giống ấy, mặc dù được nuôi dưỡng trong cùng một gia đình nhưng tính cách của Vũ Luân và Lan Nhi hoàn toàn khác nhau. Càng nghĩ bà càng thương cô Huệ, không biết rồi đây cô ấy nương ʇ⚡︎ựa tuổi già vào đâu? khi thằng con tính nết ngang tàng như thế này.
Thấy mẹ nằm im tưởng mẹ ngủ, nên Vũ Luân kéo mền đắp cho mẹ rồi lẳng lặng đi ra ngoài. Chỉ còn lại một mình, bà Lan Anh không ngừng suy nghĩ, chợt nhớ đến chồng nên bà lấy điện thoại gọi cho ông. Từ đầu dây bên kia, tiếng ông Tuấn trả lời:
– Anh đang làm thủ tục ra viện cho em về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái. Em nói Lan Nhi thu dọn đồ đạc cho vào giỏ ҳάch rồi về…
– Lan Nhi về công ty làm rồi…
– Vậy em cứ nằm nghỉ đi, sau khi xong việc thì anh về dọn cũng được…
– Để em kêu Vũ Luân…
Bà chưa nói hết câu thì ông đã tắt máy, tuy nói vậy thôi nhưng bà cũng ngồi dậy đi thay đồ rồi gấp gọn mùng mền cho ngay ngắn, xong đâu đấy bà ngồi chờ ông về để chở bà ra viện. Nghĩ sắp được về nhà nghỉ ngơi làm bà bỗng thấy tâm hồn vô cùng thoải mái…