Cô ấy là mẹ tôi chương 12
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
Bà Lan Anh không cầm được nước mắt khi nghe cô Huệ kể về những khó khăn, trong suốt chặng đường mà cô ấy phải vượt qua. Cả hai cùng ҳúc ᵭộпg và lại ôm nhau khóc. Bỗng Vũ Luân đẩy cửa bước vào thấy mẹ đang ôm bà Huệ thì xông tới đẩy cô ta suýt té xuống nền nhà. Miệng rít lên:
– Ai cho bà vào đây? Đi ra ngoài nhanh lên…
Quá bất ngờ và mặc dù chưa hiểu chuyện gì, nhưng thấy thái độ của con trai như vậy thì bà Lan Anh quát:
– Vũ Luân, con làm gì đấy hả? Con học ở đâu cái thói ăn nói hỗn láo với ngưới lớn thế hả?
– Mẹ có biết bà ta là ai không?
– Cho dù là ai thì con cũng không được phép hỗn láo như thế. Con đi ra ngoài ngay cho mẹ…
Bà Lan Anh định nói tiếp nhưng nhận được ánh mắt và cái lắc đầu của cô Huệ thì bà dừng lại. Lúc này cô Huệ giải thích:
– Tình cờ gặp nhau thôi, không như cậu nghĩ đâu…
Vũ Luân gằn giọng:
– Bà ra ngoài gặp tôi…
Nói xong anh miễn cưỡng bước ra ngoài, trước khi rời đi, bà Huệ cầm tay bà Lan Anh rồi cảm động nói:
– Cháu chưa biết nên tưởng em là người không tốt, em xin chị bỏ qua cho cháu rồi từ từ nó sẽ hiểu thôi…có lẽ em cũng xin phép, rồi em sẽ lại gặp chị…
Bà Lan Anh vẫn chưa hết tức giận:
– Nhưng cho dù nó nghĩ như thế nào thì chị cũng không cho phép nó được hỗn láo với người lớn…
– Em xin chị giấu kín chuyện của chị em mình. Cứ để cháu nghĩ em là người thế nào cũng được. Em phước lớn ๓.ạ.ภ .ﻮ lớn được gặp lại chị là hạnh phúc lắm rồi. Suốt hai mươi mấy năm qua, cho dù ở phương trời nào em vẫn trông ngóng và thầm ước được gặp lại chị. Không ngờ quả đất xoay tròn và ông trời đã nghe được lời khẩn cầu của em…
Bà Lan Anh gật đầu, lúc này bà Huệ mới nặng nề lê từng bước chân đi ra ngoài. Nhưng đúng lúc đó thì bác sỹ Minh cũng vừa đến, nên Vũ Luân không có cơ hội nói chuyện với người đàn bà, mà anh cần bà ta trả lời biết bao câu hỏi.
Bà Huệ nặng nề lê những bước chân đi ra khỏi Ьệпh viện. Đúng lúc đó thì ông Tuấn cũng vừa về tới, chợt ông vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy vợ ông Vinh đang từ trong đi ra thì tiến lại gần hỏi:
– Nghe cháu Lan Nhi nói anh Vinh Ьệпh trở nặng. Tình hình có khả quan gì không? Anh ấy nằm ở phòng nào?
Bà Huệ lắc đầu và hai hàng nước mắt cứ thế chảy ra, khi thấy bà ấy khóc thì ông Tuấn phát hoảng vội xin lỗi:
– Xin lỗi cô, thật vô tình quá. Chẳng qua nghe tin anh ấy như thế thì cũng quan tâm thôi chứ không có ý gì khác…
Bà Huệ im lặng, mà bà biết trả lời thế nào đây khi không được phép vào thăm ông ấy. Hôm qua bà nghe nói vợ con ông ấy đã chuyển về nhà. Chợt bà giật mình quay nhìn sang ông Tuấn, rồi nhớ rằng ông ấy chính là chồng bà Lan Anh. Người đã nuôi và dạy dỗ con bà, ông Tuấn cũng bất ngờ khi nghe bà Huệ nói:
– Anh có bận không? Em muốn nói chuyện một chút…
Ông Tuấn cười:
– Thả lỏng ς.-ơ τ.ɧ.ể một chút, tôi cũng muốn gặp cô đây…
Nói rồi tay ông chỉ vào cái ghế đá dưới gốc cây ngay cổng Ьệпh viện. Chờ cho bà Huệ ngồi xuống rồi ông cũng ngồi theo, không quên cách một khoảng cần phải có và bắt đầu chờ đợi. Nhưng không hiểu sao bà Huệ vẫn im lặng, mà thay vào đó là những giọt nước mắt không ngừng rơi. Biết bà ấy đang ҳúc ᵭộпg nên ông Tuấn cũng im lặng chờ đợi…
Tất cả những gì đã nghĩ và muốn nói của người mẹ Ϯộι lỗi, đã bỏ con của mình cho người khác nuôi bỗng trở nên tắc nghẹn. Bà chỉ còn ấm ớ trong cổ họng hai chữ Cảm ơn rồi cứ thế ôm mặt khóc hu hu. Bà muốn cảm ơn vợ chồng ông đã nuôi nấng dạy dỗ con trai bà trở thành một chàng trai được ăn học đến nơi đến chốn. Bà cảm ơn hai ông bà đã yêu thương con trai bà như con ruột, mà không ρhâп biệt con đẻ con nuôi. Nếu ngày đó mà không được vợ chồng ông Tuấn nhận nuôi thì không biết hai mẹ con sẽ như thế nào?
Đúng lúc đó thì Vũ Luân đang cùng bác sỹ Minh đi về phòng. Anh không tin ở mắt mình khi nhìn thấy bà Huệ đang ngồi nói chuyện với Ba. Ông Tuấn còn cầm khăn giấy đưa cho bà ấy lau nước mắt. Nhưng với ai chứ với Ba thì anh thật không dám lên tiếng chứ nói gì dám lại gần. Chỉ còn cách chụp hình hai người rồi quay video gửi cho em gáι với nội dung:
– Phim hay, Ba mình mà cũng đào hoa ra phết…
Đang làm việc thì Lan Nhi nhận được những hình ảnh do anh Hai gửi kèm theo lời nhắn. Chợt cô giật mình khi nhìn thấy những tấm ảnh đó chụp Ba đang ngồi với cô Huệ ở cổng Ьệпh viện. Cô vội đứng dậy đi ra ngoài rồi gọi cho Ba, từ đầu dây bên kia tiếng ông Tuấn Ba của cô trả lời ngay sau đó:
– Alo, Ba nghe nè con…
– Ba đang ở công ty à Ba? Xíu Ba có ghé thăm mẹ không?
– Ba chạy qua Ьệпh viện với mẹ con rồi, hôm nay biết kết quả và phác đồ điều trị. Ba sáng giờ mà không làm được gì vì không yên tâm…
– Ba đưa điện thoại cho con nói chuyện với mẹ xíu nhé…
Ông Tuấn vẫn chậm rãi trả lời:
– Bà vừa đến cổng thì gặp cô Huệ vợ ông Vinh nên đang ngồi lại hỏi thăm…một lát rồi Ba vào với mẹ…
– Dạ, chút nữa con cũng tranh thủ chạy sang, cầu mong mẹ không việc gì…
Sau khi trả lời Ba thì cô quay sang gọi cho anh Hai. Nhưng tiếng chuông đổ hồi mà không có người nhấc máy. Bỗng tiếng một người đàn ông cất lên:
– Alo…
– Em muốn hỏi anh Luân ạ?
Tiếng người đàn ông cười rất vui:
– Anh Luân đi ra ngoài rồi, còn anh Minh thôi, em có nói chuyện không?
Tưởng chỉ nói đùa cho vui, ai ngờ tiếng cô gáι làm bác sỹ Minh ngạc nhiên:
– Nếu anh đoán được em là ai thì em sẽ trả lời…
Nhìn điện thoại lưu tên là Em gáι, nhưng tên gì thì bác sỹ không nhớ. Hồi còn học và đến nhà chơi, anh chỉ nhớ Vũ Luân có một cô em gáι song sinh rất xinh gáι. Nhưng vì thời gian lâu quá rồi nên anh không nhớ tên. Anh chỉ trả lời chung chung:
– Là em gáι…
Lan Nhi giật mình, cô bỗng thấy ҳúc ᵭộпg, cũng gần 10 năm rồi, lúc đó hai anh em học cùng trường nhưng khác lớp với anh Minh. Vì là con gáι nên cô ít khi tiếp xúc ngay cả khi anh ấy đến nhà chơi. Vậy mà bây giờ khi vừa hỏi là ảnh đã nhớ ngay rồi, nhưng cô vẫn cảnh giác:
– Biết là em gáι nhưng tên là gì mới được chứ?
Đúng lúc đó thì Vũ Luân từ bên ngoài vào, thấy bác sỹ Minh đang cầm điện thoại của mình nói chuyện với một ai đó thì ngạc nhiên:
– Ông đang nói chuyện với ai đó?
Bác sỹ Minh không trả lời mà hỏi lại:
– Em gáι ông tên gì nhỉ?
– Ông nói gì? Bà chằng nhà tôi hả?
Vì điện thoại chưa tắt nên hai người nói với nhau những gì thì Lan Nhi đều nghe thấy. Cô vô cùng giận anh Hai khi gọi mình là bà Chằng. Anh Hai nói như thế rồi anh Minh lại nghĩ chắc cô đanh đá lắm cũng nên. Vũ Luân sau khi trả lời bạn thì vội cầm điện thoại để nghe nhưng đầu dây bên kia em gáι anh đã tắt máy. Vũ Luân nhún vai nói với bạn:
– Nguy rồi, lần này thì khó sống với nó…
– Cô bé Lan Nhi mà ghê gớm vậy cơ à? Mình lại thích mẫu phụ nữ mạnh mẽ…
– Vậy thì làm em rể tôi đi…
Hai người cùng cười. Sở dĩ anh bỏ đi ra ngoài là anh muốn biết Ba và bà ta đã nói chuyện với nhau những gì, nhưng khi đi ra thì không thấy họ nữa. Đoán chắc Ba đã quay về phòng thăm mẹ, nên anh trở về phòng bác sỹ rồi đi ra cổng lấy xe chạy về công ty…
Chính vì thế nên khi Lan Nhi đến Ьệпh viện thì anh Hai đã đi rồi. Cô vào phòng và thấy Ba cũng đang ở đó, không hiểu Ba mẹ nói chuyện gì mà mẹ khóc sưng cả mắt, còn Ba thì im lặng ra chiều suy nghĩ. Chợ cô lo lắng khi nghĩ đến Ьệпh của mẹ nên động viên:
– Bình tĩnh đi mẹ, chắc không sao đâu…
Bà Lan Anh nhìn con gáι rồi gật đầu. Lúc này ông Tuấn đỡ vợ nằm xuống nghỉ rồi quay sang nói với con gáι:
– Lan Nhi ra ngoài gặp Ba một lát…
Lặng lẽ theo Ba ra ngoài và khép cửa lại. Lan Nhi cứ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác theo từng lời kể của Ba khi nói đến hoàn cảnh của bà Huệ, và nhất là khi biết Vũ Luân chính là con ruột của bà ấy thì cô thốt lên:
– Giờ sao nè Ba, nếu như anh Hai biết mình không phải là con của ba mẹ, mà là con của bà ấy thì ảnh sẽ sốc lắm…
– Cô Huệ chỉ yêu cầu gia đình mình tuyệt đối không nói cho Vũ Luân biết. Hơn nữa con có biết Ba ruột của Vũ Luân là ai không?
– Là Ông Vinh phải không Ba?
– Không phải, Ba ruột của Vũ Luân chính là chồng bà Bích Thủy…
– Trời ơi, tại sao không là gia đình khác chứ? Bây giờ cô ấy về nhận con à Ba? Thương cô Huệ quá…
– Không, cô ấy cảm ơn Ba mẹ đã nuôi dạy Vũ Luân nên người và xin gia đình mình vẫn giữ bí mật, sau khi ông Vinh ra đi thì cô ấy cũng đi về quê…
– Vậy còn căn nhà mà cô ấy chuyển cho con thì sao?
– Căn nhà nào?
Lan Nhi kể cho Ba nghe việc chuyển nhượng căn nhà mà ông Vinh đã ở cùng cô Huệ. Căn nhà đó cô Huệ đứng tên, nên cô ấy sợ sau khi ông Vinh mất thì vợ con ông ấy sẽ lấy lại căn nhà và cô ấy sẽ trắng tay…
Ông Tuấn im lặng một hồi, sắc mặt bỗng thay đổi, hai mắt vằn đỏ tỏ vẻ tức giận rồi gằn từng tiếng:
– Căn nhà đó thì sau này con chuyển cho thằng Luân. Ba đã định bỏ qua việc trả thù công ty của bà Thủy mà tập trung chữa Ьệпh cho mẹ. Nhưng bây giờ thì không. Nhất định gia đình bà ta phải trả giá những việc sai trái mà mình đã gây ra. Không thể chống mắt đứng nhìn tiếp tục các công ty sẽ là пα̣п nhân của bà ta nữa…
Chợt như nhớ ra điều gì, Lan Nhi nói với Ba:
– Bác Vinh không làm nữa thì con gửi văn bản rút cổ phần về nha Ba…
Nếu như không xảy ra những chuyện như vừa rồi thì ông Tuấn sẽ không đồng ý. Nhưng giờ đây vừa nghe con gáι nói thì ông đã gật đầu. Ông cũng chưa hiểu rồi vợ con ông Vinh sẽ điều hành công ty như thế nào? Biết đâu khi con gáι ông nghỉ rồi thì lại cũng là пα̣п nhân của công ty bà Thủy như gia đình ông thôi…
Tuy không nói ra và ngay cả khi ngồi nói chuyện với Bà Huệ, thì ông cũng không hỏi về mối quαп Һệ của bà ta với tên Kiên ngân hàng. Bởi chỉ cần như thế cũng đủ hiểu bà ấy đã dùng thân mình để cứu công ty của ân nhân, vậy mà ông không biết gì. Thật cay đắng quá…
Hai cha con theo đuổi những luồng suy nghĩ khác nhau. Lan Nhi càng nghĩ càng thương cô Huệ. vậy mà anh Hai còn nghĩ xấu về mẹ mình, may mà ảnh chỉ nói với cô chứ chuyện này mà đến tai Ba mẹ, và nhất là cô Huệ thì mọi chuyện không dừng lại ở hai chữ hiểu nhầm. Nhất định cô phải nói chuyện với anh, nhưng nói thế nào đây thì chính cô cũng còn chưa biết. Chợt nhớ đến Ьệпh của mẹ, Lan Nhi hỏi Ba:
– Tình hình Ьệпh của mẹ sao rồi Ba?
Lúc này ông Tuấn mới như bừng tỉnh cơn mê, ông nói với con:
– Ba định đến gặp bác sỹ để hỏi, xem kết quả như thế nào?
– Con đi với Ba…
– Con về công ty làm đi…
– Thiệt tình bây giờ con cũng chẳng còn đầu óc đâu mà làm nữa…
Hai cha con đến phòng bác sỹ Minh thì cũng là lúc bác sỹ cũng vừa về tới. Vừa nhìn thấy hai cha con thì bác sỹ đã cười và lên tiếng trước:
– Cháu chào chú, anh chào Lan Nhi…
Ông Tuấn ngạc nhiên không hiểu sao chàng bác sỹ trẻ lại biết tên con gáι mình và tỏ ra thân mật. Bác sỹ Minh nói tiếp:
– Chú không nhận ra cháu ạ? Cháu là Minh, bạn học cùng trường với Vũ Luân và Lan Nhi con gáι Bác…
Lúc này ông Tuấn mới nhớ ra rồi cười:
– Minh đấy hả con? Vậy hồi đó con thi vào trường y à? Vậy mà chú không nhớ…
– Dạ, sau khi tốt nghiệp trường y thì con đi du học hai năm ở Anh, sau khi tốt nghiệp thì con trở về nước và vào Ьệпh viện này công tác…
Ông Tuấn cười, lúc này Lan Nhi mới thấy gương mặt của cha bớt căng thẳng. Cô thương Ba mẹ và thương cô Huệ thật nhiều. Không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu? Có về căn nhà đó hay đang ở một nơi nào đó?