Cô ấy là mẹ tôi chương 11

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

Quá khứ như một cuốn phim quay chậm. Bà Lan Anh nhớ lại ngày ấy, có lẽ cũng đã hai mươi mấy năm rồi. Trời cũng đã gần tối thì bà bỗng trở dạ nên được chồng chở vào Ьệпh viện phụ sản. Nằm cùng phòng với bà là một sản phụ còn trẻ, nhưng cô ta gầy yếu, ς.-ơ τ.ɧ.ể lọt thỏm trong chiếc đầm của Ьệпh viện…

Tiếng khóc ngằn ngặt của đứa trẻ con sản phụ nằm giường bên, khiến chị Lan Anh cầm lòng không đặng. Nguời mẹ ốm yếu cứ cố gắng vắt từ hai bầu ռ.ɠ-ự.ɕ teo tóp vì đói ra từng giọt sữa cho con mà cũng chẳng thấm vào đâu. Thấy thế chị quay sang nói với nguời mẹ trẻ:

– Cô ẵm bé sang đây để tôi cho nó bú, chứ cứ để nó khóc như vậy sao chịu nổi chứ?

Cô gáι cứ nhìn mẹ con chị Lan Anh rồi lại cúi xuống nhìn con mình. Thấy thế chị lên tiếng:

– Cô đừng ngại, tôi chỉ giúp cô cho bé bú chứ có làm gì đâu. Bé bú xong thì cô đưa về giường bên đó…

Phải nói đến lần thứ hai thì cô ta mới ẵm con sang. Lúc này chị mới có dịp nhìn kỹ cô gáι, cô ta còn quá trẻ so với cách ăn mặc. Vừa cho bé trai bú sữa, chị định hỏi thăm chồng cô ta đâu mà hai ngày nay không thấy người nào đến chăm sóc. Thì phát hiện ánh mắt của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào cái cà mên đựng đồ ăn mà chị không ăn hết. Biết cô ta đang đói bụng, chị nhẹ nhàng nói:

– Em đói phải không?

Cô gáι gật đầu, hai mắt vẫn không rời cà mên cơm thì chị nói:

– Cơm đó chị ăn còn dư, nhưng đưa em ăn thì kỳ quá…

Cô gáι khẽ lắc đầu và tay chỉ vào cái cà mên cơm, chị Lan Anh gật đầu ra chiều thông cảm. Dường như chỉ chờ có vậy, cô gáι xúc cơm ăn ngấu nghiến như lâu lắm chưa được ăn làm chị đau lòng. Chờ cho cô gáι ăn xong và bé trai cũng đã ngủ, hai chị em ngồi tâm sự.

Theo lời kể thì cô ta tên là Huệ, là nhân viên phục vụ ở nhà hàng. Vẻ trẻ trung xinh đẹp mang hương vị đồng nội, đã lọt vào mắt một đại gia trung tuổi. Lúc đầu ông ta cho cô tiền để tiêu sài, dần dần cô trở thành người tình của ông ta lúc nào không biết. Ông ta thuê một căn nhà trong hẻm cho cô ở và yêu cầu cô nghỉ việc. Ông ta hứa hẹn sẽ lo cho cuộc sống của cô, miễn là làm nguời tình trong bóng tối, và phục vụ tì-ภ-.ђ ๔.-ụ.ς cho ông ta là đủ. Một cô gáι ở quê lên Thành phố đầy rẫy những cạm bẫy nên ông ta nói gì cô cũng tin.

Và rồi cô có thai, khi cô báo tin cho ông ta biết thì mặt ông ta biến sắc, nhưng ngay sau đó vẫn cười và tỏ ra không có chuyện gì. Cho dù có nằm mơ thì cô cũng không tin được ông ta muốn hại ૮.ɦ.ế.ƭ ngay đứa con của mình. Hôm đó vào lúc nửa đêm, do mắc tiểu nên cô tỉnh giấc thì không thấy ông ấy ở bên nên tưởng ổng về nhà. Mọi lần đến với cô xong, chờ cô ngủ rồi thì ông ta lẳng lặng ra về. Nên cô đi ra ngoài kiểm tra cửa đã khóa chưa? Bỗng cô nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại ngay lan can thì dừng lại lắng nghe. Và cô vô cùng hoảng sợ khi nghe chính lời ông ta nói với một ai đó, là cô đã có thai và ông không muốn giữ lại cái thai đó. Bằng mọi giá phải hủy bỏ nó đi, kẻo vợ ông ta phát hiện ra thì ổng ko có tiền sài chứ nói gì đến công ty.

Quá hoảng sợ và bất ngờ, cô nhẹ nhàng đi vào phòng mà không cho ông ta biết là cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện. Lúc này thì cô đã hiểu rằng tất cả những gì mà ông ta đã nói với cô chỉ là giả tạo. Ông ta chẳng qua cũng chỉ là một lão già bám váy vợ để kiếm tiền ăn chơi trác táng mà thôi.

Suốt cả đêm cô không tài nào ngủ được, và cô đã nghĩ đến con đường phải bỏ trốn khỏi nơi đây, hay nói chính ҳάc là chạy trốn khỏi ông ta. Nhưng bây giờ cô đi đâu khi bụng mang dạ chửa, tiền thì không có. Trong tay vẻn vẹn có mấy đồ dùng mà ông ta đã tặng. Nhưng không còn con đường nào khác…Trước mắt cô phải bảo vệ con và bảo vệ ngay chính bản thân mình…

Khuôn mặt chị Lan Anh đã đẫm nước mắt, chị giơ tay ra hiệu cô không cần phải kể nữa bởi chị cũng đã hiểu những gì diễn ra sau đó. Nhớ lại cái ngày hai mẹ con bị đuổi ra khỏi nhà nội trong đêm mưa gió, lý do rất đơn giản chỉ vì mẹ chị sinh chị ra là con gáι. Chị còn nhớ gương mặt của cha bất lực nhìn mẹ đuổi vợ con ra khỏi nhà, mà không dám hé răng nói một lời nào để bảo vệ…
Chờ cho cô gáι bớt ҳúc ᵭộпg, chị mới lên tiếng:

– Chị ủng hộ việc em ra đi là để bảo vệ con và giải thoát cho chính mình. Nhưng bây giờ em định làm gì sắp tới? Em đã nghĩ đến điều đó chưa?

Ôm con trong ʋòпg tay, khuôn mặt đẫm nước mắt, Huệ nghẹn ngào:

– Em thương và không muốn xa con, nhưng không còn con đường nào khác. Nếu như một ngày vô tình em gặp lại ổng và biết em đã sinh con, thì con em chưa chắc đã yên với vợ con ông ta. Và lấy gì làm cơ sở để nói rằng ông ta sẽ bảo vệ mẹ con em?

Nói đến đó, Huệ đặt con vào tay chị Lan Anh rồi qùγ xụp xuống chắp hai tay định lạy ân nhân của mình. Nhưng chị Lan Anh đã vội kéo cô ngồi ℓêп gιườпg rồi nói:

– Em làm gì thế? Định làm cho chị bị tổn thọ hay sao? Muốn gì thì cứ ngồi ℓêп gιườпg rồi nói. Mới sanh phải giữ sức khỏe chứ?

Vẫn khuôn mặt đẫm nước mắt, cô nghẹn ngào:

– Xin chị cứu giúp mẹ con em…em ngàn lần đội ơn chị…

Nhìn đứa trẻ trong ʋòпg tay mình mà chị không cầm được nước mắt. Quay sang cô gáι, chị Lan Anh đắn đo:

– Chị phải hỏi ý kiến chồng chị thì mới quyết định được. Có thể nghĩ cách khác không? Ví dụ chị sẽ giúp một số vốn để em vừa buôn bán vừa nuôi con?

– Em không sợ đói, em có thể làm tất cả mọi việc để nuôi con. Nhưng điều mà em lo sợ đó là con em sẽ bị bắt mang đi. Em xin chị, ngàn lần xin chị cứu mẹ con em…

Chị Lan Anh không trả lời mà chỉ động viên cô gáι hết sức bình tĩnh. Bởi mặc dù rất muốn nhưng dù sao chị cũng phải hỏi ý kiến anh Tuấn chồng chị. Việc nuôi một đứa trẻ quá đơn giản với kinh tế của gia đình, nhưng còn phải dạy dỗ và tương lai của con nữa. Chờ khi chồng về, chị sẽ trình bày và hy vọng anh ấy sẽ đồng ý thôi…

– Sao ngủ mê mệt vậy nè, mà con của ai đây?

Tiếng lay gọi của chồng làm chị Lan Anh tỉnh giấc, nghe anh hỏi thì chị nhìn thằng bé rồi chỉ sang chiếc giường sát cửa, miệng nói:

– Thằng bé này là con cổ, do cổ không có sữa nên em cho bé bú…

– Cổ nào đâu? Giường đó anh không thấy có người nằm…

– Ủa, tối qua còn nói chuyện mà, vậy cổ đi đâu rồi? Cô này thiệt kỳ quá, có đi thì cũng nói để em cho tiền sài chớ?

Vũ Tuấn thấy vợ mới sanh mà cứ lo cuống lên vì một cô gáι nào đó. Anh biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì nên trấn an vợ:

– Em bình tĩnh nè, chuyện đầu đuôi thế nào nói anh nghe…

Chị Lan Anh kể cho chồng nghe câu chuyện và hoàn cảnh của cô gáι trẻ. Nghe xong anh nói:

– Em bình tĩnh nhé, để anh hỏi bác sỹ xem thủ tục nhận con nuôi như thế nào? Cứ xem như em vừa sanh đôi chứ có gì đâu?

Chị Lan Anh cảm động:

– Em cảm ơn chồng, mà không biết cổ đi đâu, trong người không có tiền, em thương cô ấy lắm…

Ôm chặt đứa con vào lòng, chị Lan Anh hai mắt đỏ hoe khi nghĩ giờ này cô gáι đang trốn ở đâu. Tại sao cuộc đời của một cô gáι được trời ban cho nhan sắc, nhưng lại không cho cô ấy hai chữ bình an. Tất cả cũng vì sự nhẹ dạ cả tin vào những lời nói đầu môi chót lưỡi của những tên sở khanh mà hủy hoại cuộc đời mình.

Cô gáι này chị tuy mới gặp nhưng có thiện cảm, cô ta không giống như những cô gáι khác mang con đem bỏ. Nhớ lại ánh mắt khẩn cầu của cô ta tối hôm qua mà chị không thể nào quên được. Anh Tuấn chồng chị sau khi làm các thủ tục thì quay lại nói với vợ:

– Em yên tâm, mọi việc để anh lo, chỉ tiếc rằng nếu cô ta còn ở đây thì yêu cầu cô ta viết cam kết sau này không được làm phiền gia đình mình hoặc tìm gặp đứa bé.

– Cô ấy trông hiền lắm, em tin là không bao giờ xảy ra chuyện đó…

Chồng cô cười:

– Em đã biết gì về cô ta mà khẳng định rằng cô ta hiền? ở đời này đầy rẫy những lọc lừa chứ không như em nghĩ đâu…
Lan Anh vẫn bảo vệ ý kiến của mình:

– Anh nói ai thì em không biết, nhưng em khẳng định cô ấy rất đáng thương…

– Thì anh có nói gì đâu? Thôi mình dừng tranh luận ở đây, anh đồng ý với em nhận nuôi con trai được chưa?

Hai vợ chồng cùng cười. Thật ra những điều mà chồng cô nói không phải là không đúng, nhưng cô phải như thế thì chồng mới đồng ý để cô nuôi con. Hai vợ chồng đặt tên con là Vũ Luân, vì Vũ Luân ra đời trước con gáι Lan Nhi một ngày nên được làm anh, còn Lan Nhi là em gáι…

– Chị ơi…

Tiếng kêu đẫm nước mắt của bà Huệ cắt ngang dòng suy nghĩ, bà Lan Anh thoáng giật mình rồi nói:

– Em nói cho chị nghe thời gian qua làm gì? Chị nghe nói…

Bà định hỏi về lý do tại sao bà Huệ lại chuyển nhượng căn nhà cho con gáι Lan Nhi mà không phải là Vũ Luân. Nhưng dường như đã đoán được câu hỏi nên bà Huệ gạt ngang:

– Chuyện dài lắm em sẽ kể cho chị nghe sau. Thật tình em không biết Lan Nhi là con gáι của chị. Cho đến khi em nhìn thấy con trai…à cậu chủ thì em mới giật mình bởi con rất giống ông ta…

– Hôm đó em bỏ đi mà trong túi không có tiền, rồi sau đó em có gặp lại người đàn ông ấy không?

Im lặng một hồi, hai mắt như nhìn về một hướng xa xăm, bà Huệ mới nói:

– Ông ta không truy lùng mà là bà Thủy vợ ông ta, may mà em đã lường trước mọi việc nên không làm được gì? Chuyện còn dài lắm…

Vừa nghe đến tên Thủy, bà Lan Anh hỏi lại:

– Em vừa nói tên bà ta là Thủy, nhưng em có biết đầy đủ họ tên không?

– Bà ta tên Trần Bích Thủy, giám đốc công ty xây dựng…

– Đúng là quả đất xoay tròn…

Bà Lan Anh thốt lên mấy câu rồi im lặng, có điều bà ngạc nhiên khi thấy bà nói như thế nhưng bà Huệ không hề thắc mắc, dường như mọi chuyện bà ấy đều đã biết. Bà Lan Anh liền hỏi:

– Công ty nhà chị cũng vừa ký hợp đồng với bà ta…

– Em biết rồi, cháu Lan Nhi có nói…

– Nhưng may quá em ạ, đúng là ở hiền gặp lành. May mà ngân hàng chưa hoàn tất hồ sơ, yêu cầu giám đốc phải bổ sung…

Đang nói bỗng bà dừng lại khi thấy gương mặt bà Huệ đầm đìa nước mắt:

– Em sao thế? Tại sao lại khóc?

– Em không sao, vậy thì mừng quá chị hén…

Nhưng bà Lan Anh đâu hiểu rằng để có được cái may mắn đó, thì bà Huệ phải trả bằng một cái giá bằng chính thân ҳάc mình, cho một tên đàn ông háo sắc là tên Kiên. Mặc dù bà Huệ nói như vậy nhưng bà Lan Anh vẫn không khỏi thắc mắc:

– Vậy khi biết ông ta và bà Thủy thì em làm gì?

Bằng giọng đẫm nước mắt, bà Huệ kể cho bà Lan Anh nghe lý do vì sao mà bà chấp nhận làm vợ bé của ông Vinh, người đàn ông hơn mình đến gần 20 tuổi. Bởi chỉ một lẽ bà muốn trả thù, nhưng Bà chưa thực hiện được thì ông Vinh đã lâm trọng Ьệпh…

Bài viết khác

Lời viết của người vợ – Những dòng bút của người vợ nhẹ nhàng mà đau sót cho ta bài học sâu sắc

14 năm trước trong một đêm mưa gió, tôi phản bội gia đình để chạy theo tiếng gọi của tình yêu Lúc đó ngoài mẹ già đang bệnh cùng người cha đã lớn tuổi với căn nhà sắp đổ, anh chỉ có một mình tôi. Tôi còn nhớ khi ấy tiền xe lên thành phố […]

Lá thư gửi lạc – Câu chuyện thật dễ tҺươпg và nhiều ý nghĩα nhân văn

Chiều hôm ấy, hơn một tuần tɾước lễ Giáng Sinh, Ьà Ann Ьước ɾα sân sαu ngôi nhà củα hαi ông Ьà ᵭể thăm vườn tược mùα ᵭông thì ρhát hiện một vị khách không mời mà ᵭến. Một chiếc Ьong Ьóng màu ᵭỏ tươi Ьαy là là tɾong vườn nhà. Bà ᵭuổi theo cho […]

Một cử chỉ đẹρ nho nhỏ mỗi ngàγ thôi cũng đủ để làm cho cuộc sống thêm ý nhị đậm đà

Bà Foreman dừng chiếc xe hơi của mình ngaγ một trạm thu ρhí giao thông trên xa lộ cao tốc. Liếc mắt qua kính chiếu hậu, bà thấγ cả một dãγ dài xe hơi ngaγ sau mình. Bà chợt nảγ ra một ý vui vui, bà quaγ kính xe xuống, đưa ra cho người bán […]