Cô ấy là mẹ tôi chương 10
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 10
Suốt đêm Lan Nhi không ngủ được, cô chỉ mong trời sáng để được gặp cô Huệ. Không phải gặp cô ấy về việc chuyển nhượng căn nhà, mà cô muốn được giải tỏa những thắc mắc trong đầu. Nếu những nghi vấn của anh Hai không được giải đáp, thì e rằng có ngày giữa ảnh và Ba sẽ xảy ra mâu thuẫn. Mà trong lúc mẹ đang Ьệпh thì không biết thế nào? Lúc đó tình ngay lý gian sẽ làm mẹ hiểu nhầm, rồi Ьệпh càng nặng thêm.
Ngay khi trời còn sớm, cô rời khỏi nhà đến quán café đối diện phòng công chứng ngồi chờ. Sở dĩ cô làm vậy bởi cô không muốn gặp anh Hai. Nhất định khi tỉnh giấc thế nào ảnh cũng đi tìm em gáι, và hỏi những chuyện mà hôm qua cô đã cố tình lảng tránh không trả lời…
Mải suy nghĩ nên tiếng chuông điện thoại kêu cũng làm cô giật mình, tiếng cô Huệ cất lên từ đầu dây bên kia có vẻ ҳúc ᵭộпg làm cô ngạc nhiên:
– Alo, con nghe nè cô…
– Con đến chưa?
– Con đến rồi…
– Sao cô không thấy?
– Con đang ngồi uống café ở quán đối diện, cô sang đây được không ạ?
Giọng cô Huệ có vẻ khẩn trương:
– Làm xong việc rồi muốn uống gì thì uống, luật sư đã soạn văn bản rồi, con sang ký xong rồi nói chuyện sau nhé. Cô nghĩ lúc này không nên chần chừ có khi hỏng việc…
Lan Nhi không cần nghe hết câu thì cô cũng hiểu ý của cô Huệ muốn gì liền vội đi đến phòng công chứng. Khi bước vào phòng thì không thấy cô Huệ đâu, cô định hỏi thì một nhân viên gọi cô lại bàn nơi cuối phòng rồi nói:
– Cô Huệ đã ký đầy đủ hồ sơ chuyển nhượng trước mặt công chứng viên. Bây giờ cô đọc và ký bên nhận chuyển nhượng nữa là xong…
Lan Nhi định hỏi cô Huệ đâu nhưng có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó nên cô ấy muốn tránh mặt. Cũng dễ hiểu bởi rất có thể gia đình ông Vinh cho người theo dõi cô ấy, để ngăn chặn chuyện chuyển nhượng nhà. Tất cả những khúc mắc trong đầu bây giờ bỗng biến đâu mất, mà thay vào đó là tình thương cô Huệ, một người phụ nữ bất hạnh, lúc nào cũng chịu thiệt thòi và sống trong lo sợ. Cô ấy phải chấp nhận sống như vợ chồng với người đàn ông hơn mình đến 20 tuổi cũng chỉ với một nguyện vọng được sống bình an, và được chở che. Vậy mà chỉ ước nguyện nhỏ nhoi đó cũng không có được…
Sau khi đọc nội dung hợp đồng và ký tên thì nhân viên phòng công chứng giao toàn bộ hồ sơ giấy tờ cho cô rồi nói:
– Như vậy kể từ giờ phút này, cô Vũ Lan Nhi chính thức là chủ nhân của tài sản tгêภ. Chúc mừng cô…
Nhận lời chúc mừng của nhân viên phòng công chứng, mặc dù rất buồn nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười đáp lại:
– Cảm ơn anh, xin phép…
Nói xong cô bước nhanh ra cửa nhưng ngay lúc đó điện thoại của cô có tin nhắn:
– Con xong việc thì quay về Ьệпh viện cất hồ sơ ngay nhé. Cô chờ con ở đó…
Lan Nhi không trả lời mà chạy về Ьệпh viện, cô ghé vào phòng thăm mẹ mục đích muốn cất bộ hồ sơ, đồng thời xem sức khỏe của mẹ thế nào rồi mới đi gặp cô Huệ. Bà Lan Anh có vẻ mệt nên khi thấy con gáι thì ngạc nhiên:
– Chắc thằng Hai lại nói gì với con nên bỏ cả việc sang đây thăm mẹ đúng không? Con đừng lo, chắc chỉ mệt chút xíu thôi
Lan Nhi không trả lời mà hỏi lại:
– Có kết quả xét nghiệm chưa mẹ?
– Bác sỹ Minh mới khám cho mẹ nhưng chưa nói gì? Chắc không sao đâu con…
– Mẹ cũng đừng chủ quan, mà anh Hai đi đâu rồi mẹ?
– Không biết vừa chạy đâu đó…
Bỗng điện thoại báo có tin nhắn nên Lan Nhi nói với mẹ:
– Con có chuyện đi một lát, con để tập hồ sơ dưới gối, mẹ giữ giúp con và không cho ai xem nha mẹ…
Bà Lan Anh định hỏi đó là hồ sơ gì thì con gáι đã ra khỏi phòng. Nghĩ là hợp đồng của công ty nên bà lấy cất vào tủ ở đầu giường. Chợt bà thấy tờ phô tô sổ đỏ trong túi hồ sơ thì tò mò lấy ra xem, và vô cùng ngạc nhiên khi thấy con gáι bà vừa đi mua nhà, chữ ký và ngày ghi đúng hôm nay. Bà ʇ⚡︎ự hỏi con gáι bà lấy tiền đâu mà mua nhà? Có bao giờ Lan Nhi rút tiền trong 20% cổ phần ra tiêu sài cá nhân hay không? Bà bỗng thấy lo lắng và nhất định phải hỏi con gáι cho rõ ràng…
Đúng lúc đó thì Vũ Luân đi vào, nên bà vội cất vào chỗ cũ rồi gối đầu lên xem như không có chuyện gì xảy ra, mặc dù trong đầu luôn ngổn ngang câu hỏi. Vũ Luân thấy mẹ cứ nhìn mình rồi lại im lặng thì thắc mắc:
– Mẹ thấy trong người thế nào rồi?
Bà Lan Anh ấp úng:
– Mẹ…mẹ không sao…
Bỗng anh hỏi mẹ:
– Mẹ đang giấu con chuyện gì đúng không?
– Có chuyện gì mà giấu chứ? Thôi con ra ngoài cho mẹ nghỉ…
Thấy mẹ không trả lời mà lại còn đuổi ra ngoài khiến Vũ Luân không vui, nhưng phận làm con anh không dám trái lời, anh chợt nghĩ có bao giờ em gáι anh đã nói gì với mẹ hay chưa? Nếu đúng vậy thì khó cho anh rồi, nếu chuyện này chưa đâu với đâu mà đến tai Ba thì thật sự anh không còn đất sống. Nghĩ vậy nên Vũ Luân lấy điện thoại gọi cho em gáι. Từ đầu dây bên kia, tiếng Lan Nhi vừa cất lên thì anh giật mình khi nghe trong máy có tiếng người đang nói chuyện rất giống tiếng bà Huệ. Vậy chuyện này là sao chứ? Tại sao bà ta cứ bám riết lấy em gáι anh nhằm mục đích gì? Thấy anh trai gọi cho mình rồi khi cô lên tiếng thì lại không nói gì khiến Lan Nhi bực mình:
– Anh Hai sao vậy hả? ʇ⚡︎ự nhiên gọi cho người ta rồi không nói gì à? Em cúp máy nghen…
– Anh muốn hỏi em mới đúng, em đang ở đâu và ngồi với ai?
– Anh Hai ʇ⚡︎ự cho mình cái quyền được kiểm soát em từ hồi nào vậy? anh nên nhớ em không phải là trẻ nít mà cần người giám hộ. Thôi em cúp máy đây…
Nói chưa dứt câu thì Lan Nhi đã tắt máy, rồi tiện tay gài chế độ máy bay để anh Hai không thể tiếp tục làm phiền. Thấy thế bà Huệ thắc mắc:
– Tại sao anh cháu gọi mà lại khó chịu vậy chứ?
– Tại vì cháu không muốn nghe…
– Có thể nói chuyện đó cho cô nghe được không?
Lúc này Lan Nhi nhìn bà Huệ, cô nghĩ ngay lúc này cần làm rõ các vấn đề nên không trả lời vào câu hỏi của bà mà hỏi lại:
– Cô Huệ quen Ba cháu từ khi nào?
Bà Huệ như cố nhớ một điều gì đó nhưng cuối cùng khẳng định:
– Cô không quen Ba cháu mà có nghe ông Vinh nhắc đến giám đốc Vũ Tuấn. Mãi đến hôm rồi cô mới gặp, hèn gì Ba con vẫn còn trẻ…
– Cô gặp Ba con ở đâu ạ?
– Ngay hôm cô cháu mình gặp nhau ở Ьệпh viện đó. Khoảng chiều thì Ba con ghé thăm ông Vinh…
Ngập ngừng giây lát rồi bà nghi ngờ:
– Cô muốn biết tại sao con lại hỏi như thế? Phải chăng có hiểu nhầm gì đây?
Lan Nhi im lặng, sở dĩ cô chưa trả lời ngay vì cô nghĩ mọi chuyện đều do anh Hai tưởng tượng. Nếu chuyện này bung bét ra rồi đến tai Ba lại lớn chuyện, trong khi mẹ lại đang Ьệпh. Nghĩ thế nên cô trả lời:
– Dạ không có gì, do hiểu nhầm thôi ạ…
– Ừ, nếu không có gì thì không nên quan trọng hóa vấn đề. Hôm cô nghe nói mẹ con bị Ьệпh, chút xíu cô muốn ghé thăm mẹ được không?
– Dạ được, con cảm ơn cô…
Ngồi nói chuyện mà không thấy cô Huệ nhắc đến việc chuyển nhượng vừa rồi thì Lan Nhi lấy làm thắc mắc:
– Con muốn hỏi? Bộ cô không sợ con này kia hay sao mà lại chuyển nhượng tài sản cho con mà không cần một điều kiện ràng buộc gì về mặt pháp lý?
Bà Huệ cười:
– Nếu đã sợ thì không làm, nếu con này kia như con nói thì cũng chẳng sao. Xem như cô tặng con còn hơn để vợ con ông ấy lấy lại…
Nghe bà Huệ nói thì Lan Nhi cũng ҳúc ᵭộпg, giọng nói của cô đã đẫm nước mắt:
– Con hứa với cô sẽ giữ căn nhà này cho cô mà không ai có thể can thiệp được. Nhưng sức khỏe của Sếp Vinh sao rồi ạ? Sao cô không ở bên ông ấy trong lúc này?
Lúc này bà Huệ bỗng òa khóc nức nở:
– Cô đâu có được cái quyền đó, họ đã cấm cô không được lại gần ông ấy, huống gì chăm sóc…
Lan Nhi ʋòпg sang ôm lấy người đàn bà bất hạnh đang rung lên từng chặp. Cô ʇ⚡︎ự hỏi rồi đây cô ấy sẽ như thế nào khi một mình chống chọi với vợ con ông Vinh. Để chấm dứt luồng suy nghĩ không lấy gì làm vui, cô kéo tay cô Huệ đứng dậy:
– Thôi cô đừng buồn nữa, giờ cháu phải sang thăm mẹ rồi đến công ty làm việc…
Vừa nhắc đến mẹ thì cô Huệ lấy tay lau vội những giọt nước mắt đang chảy xuống khuôn mặt với hai mắt sưng húp rồi nói:
– Cô cũng muốn thăm mẹ con, cô cháu mình đi thôi…
Nhưng khi hai cô cháu vừa đến phòng Ьệпh của bà Lan Anh thì cũng là lúc bác sỹ Minh cũng vừa đến. Vừa nhìn thấy Lan Nhi đi cùng với bà Huệ thì Vũ Luân vội ra chặn đường:
– Gì đây?
– Em và cô Huệ muốn ghé thăm mẹ…
– Không được vào…
– Tại sao?
Vũ Luân bỗng lúng túng, anh có thể không đồng ý cho người lạ vào chứ anh không có quyền ngăn cản em gáι mình. Thấy anh Hai im bặt, Lan Nhi sẵng giọng:
– Anh không nói được đúng không?
– Bác sỹ Minh đang khám Ьệпh cho mẹ…
Hai anh em cứ mải nói đi nói lại, mà không biết rằng bà Huệ cứ nhìn Vũ Luân chằm chằm rồi đứng như hóa đá, từng giọt nước mắt vẫn tiếp tục chảy xuống khắp khuôn mặt. Chợt Lan Nhi không thấy bà Huệ nói gì vội quay sang nhìn thì cô cùng bối rối. Cô cho rằng bà Huệ đã nghe thấy hết những câu từ mà hai anh em đang nói với nhau, nên cảm thấy bị tổn thương. Cầm tay bà Huệ, cô áy náy:
– Cháu xin lỗi cô, thật vô tình quá…
Đúng lúc này thì bác sỹ Minh từ trong phòng đi ra, thấy Vũ Luân thì nói:
– Cậu về phòng mình trao đổi nhé…
Tuy hơi chần chừ về lời đề nghị nhưng không còn cách nào khác, Vũ Luân đành phải bước theo bác sỹ Minh đi về phía cuối hành lang. Khi anh vừa đi khỏi thì Lan Nhi quay lại nói với cô Huệ:
– Cháu với cô vào phòng thăm mẹ cháu…
Cô Huệ bỗng tỏ ra không ʇ⚡︎ự nhiên:
– Thôi, hay để lúc khác cô sẽ ghé thăm mẹ, giờ cô mới nhớ có một số việc phải làm…
Nói rồi cô quay lưng đi thẳng ra cửa. Lan Nhi lúc này cũng chẳng biết phải làm sao? khi hai anh em đã nói những câu vô tình làm cô ấy bị tổn thương. Đúng lúc đó tiếng mẹ Lan Anh gọi trong phòng khi nghe thấy tiếng con gáι mà không thấy vào:
– Lan Nhi…
Nghe tiếng mẹ gọi thì cô lên tiếng:
– Dạ, con nè mẹ…
– Làm cái gì mà cứ đứng ngoài đó nói lớn tiếng vậy hả?
– Tại anh Hai á?
– Tại sao lại đổ cho anh Hai? Nó đi với bác sỹ Minh mà…Vậy là có chuyện gì?
– Tại tính anh Hai kỳ cục…
Chợt bà Lan Anh lấy từ dưới gối ra tập hồ sơ rồi hỏi con:
– Thế này là sao? Con mua nhà mà tại sao lại không nói với mẹ?
Không còn cách nào khác, Lan Nhi đành phải kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Từ việc người phụ nữ tên Huệ là vợ bé của sếp Vinh, cho đến những nghi ngờ và ác cảm, rồi suy diễn linh ϮιпҺ của anh Hai về cô ấy. Đến chuyện Ьệпh Sếp Vinh trở nặng rồi vợ con ông ấy gây sức ép về tài sản nên cô ấy muốn chuyển cho con để nếu tình huống xấu xảy ra thì cô ấy cũng không dính líu gì…
Bà Lan Anh lắng nghe con gáι nói mà không nói gì. Lúc sau bà chậm rãi nói:
– Bộ cô ấy không có người nhà hay bà con nào hay sao?
– Con cũng không rõ lắm…
Bất ngờ bà Lan Anh đưa ra đề nghị:
– Mẹ muốn gặp người phụ nữ này…rồi con cứ về công ty làm việc đi, có gì mẹ sẽ nhờ cô ấy giúp…
– Dạ…
Nói rồi Lan Nhi gọi điện cho bà Huệ nói rõ ý của mẹ thì được cô Huệ đồng ý. Lại một lần nữa bà Lan Anh lại đuổi con gáι ra về. Tuy hơi bất ngờ nhưng rồi cô cũng vội ra xe, khi Lan Nhi vừa đi khỏi thì bóng người phụ nữ vội đi vào phòng.
– Chị ơi…
Nghe tiếng gọi, bà Lan Anh vội quay lại và khi nhận ra người đang đứng trước mặt mình thì vô cùng ҳúc ᵭộпg. Bà bất ngờ giang tay ra ôm lấy tấm thân của người phụ nữ, và cả hai người cùng khóc mà không thể thốt lên một lời nào…