Chuyện ông giáo – Câu chuyện nhẹ nhàng ý nghĩa nhân văn

TG : Cao Nguyen

Đang ngồi uống trà một mình , thấy ông Hùng hàng xóm đi ngang qua , ông giáo gọi to :

– Vào đây làm chén trà nóng ông Hùng ơi .

Ông Hùng lững thững đi vào , cất tiếng :

-Hôm nay mới được thảnh thơi đấy nhỉ ông giáo . Mấy hôm rồi nhà ông tấp nập người ra vào .

-Vâng . Ông uống nước đi . Chè này là của cậu học sinh cũ biếu thầy đấy .

– Làm thầy giáo như ông sướng nhất rồi còn gì . Trà ngon quá .

-Vâng . Ông giáo như tôi thì không giàu về tiền bạc nhưng giàu về tình cảm ông à .

Rồi ông giáo nhẩn nha kể chuyện :

– Như cái cậu học trò biếu chè này . Nó thi thoảng vẫn qua lại thăm thầy luôn . Ông biết không , khi xưa bố nó dắt nó đến xin học bố nó bảo :”Trăm sự em nhờ thầy kèm cặp giúp con em nên người . Thằng con nhà em suốt ngày đàn đúm bạn bè , đánh nhau tùm lum . Vợ chồng em bó tay với nó rồi ” . Quả thật những ngày đầu dạy nó thật vất vả . Tôi to nhỏ tỉ tê với nó điều hay lẽ phải . Rồi thầy trò đánh vật với nhau những bài toán vì nó mất gốc hết rồi .

Tôi kiên trì bắt cu cậu ôn lại kiến thức cũ , cũng may thằng bé thông minh , sau một năm thì cơ bản nó đã đuổi kịp các bạn . Nhưng cái quan trọng nhất là nó đã say mê học tập , không còn chơi bời đàn đúm . Rồi nó vươn lên là học sinh tốp đầu của lớp . Nó đỗ vào đại học Kinh Tế Quốc Dân . Bây giờ là giám đốc công ty tư nhân do nó thành lập , nghe nói cũng phát triển lắm .

Processed with VSCO with a9 preset

-Học trò của ông giáo đứa nào cũng trưởng thành và thành đạt nhỉ .
Ông giáo mỉm cười :

-Hì hì . Trưởng thành thì đúng nhưng không phải đứa nào cũng thành đạt . Năm ngoái tôi đi ăn cưới con thằng bạn ở xa . Lúc về xuống bến xe trời đã tối . Tôi gọi đại một chiếc xe ôm cạnh đó , vừa đi vừa nói chuyện hóa ra cậu xe ôm lại là học trò cũ của tôi . Tôi mời nó vào nhà , nó ngập ngừng rồi cũng vào . Trước kia nó học giỏi , học xong đại học ra trường xin vào làm việc ở một cơ quan hành chính trong thành phố.

Nó bảo lương thấp , vợ con đau yếu nên nó phải tranh thủ chạy xe ôm kiếm thêm tiền . Tôi bảo nó :” Thế sao em không tìm việc gì làm thêm đỡ vất vả không ” . Nó bảo :” Cái nghề của em khó kiếm việc làm thêm lắm , em đành phải chạy xe ômvậy ”

Tôi bảo nếu thu nhập thấp thì tiêu ít cho đỡ vất vả . Nó bảo. ” Em cũng nghĩ thế nhưng bây giờ vào mùa cưới tốn kém lắm . Nhiều khi tiền lương không đủ tiền mừng cưới . Rồi tiền học thêm của con , bao thứ phải chi tiêu . Vất vả lắm thầy ạ ” . Rồi nó thanh minh:”Nhiều khi cũng muốn đến thăm thầy nhưng em mặc cảm lại không dám đến ” .

Rồi ông giáo trầm ngâm :

-Mỗi người đều có một số phận rồi ông Hùng à . Tôi học Bách khoa , ra trường đúng lúc chuyển đổi cơ chế , làm mấy cơ quan, cuối cùng làm ông giáo tự do , dạy thêm cho các em học sinh có nhu cầu . Một mình vừa là hiệu trưởng vừa là giáo viên kiêm bảo vệ. Hì hì hì .

Ông Hùng cười theo :

-Cứ như ông lại hay . Không bị áp lực , không bị trên đe dưới búa .

Ông giáo ngậm ngùi :

-Cũng bị áp lực nhiều lắm ông à . Ngày xưa cơ bản học trò chịu khó , đỡ áp lực hơn . Còn bây giờ thời đại internet, nhiều thứ tác động đến, làm cho học sinh không còn chăm học như xưa . Học trò học tốt kết quả tốt thì thầy trò và phụ huynh đều vui . Nếu trò học không tốt , kết quả không như ý thì thầy buồn , phụ huynh buồn .

Ông Hùng thông cảm :

-Ừ . Đúng vậy . Nghề nào cũng có áp lực riêng của nó . Mà tôi thấy mấy hôm nay chỉ có học sinh cũ và phụ huynh đến thăm ông thì phải .

Ông giáo ngậm ngùi :

-Đúng vậy . Ngày xưa , những ngày này tôi chuẩn bị nhiều bánh kẹo lắm . Học trò từng tốp đến chơi với thầy , hát hò rồi ăn bánh kẹo . Phụ huynh cũng có nhưng hãn hữu. Còn bây giờ xe pháo nhiều , đi lại không an toàn nên tôi không cho trò đến chơi . Tôi cũng đề nghị phụ huynh không đến thăm tôi. Nhưng họ cứ đến . Họ bảo : “Đến thăm thầy vì tình cảm với thầy, thầy không dạy con em ở trường ở lớp nhưng nhờ thầy con em không chỉ học hành tốt hơn mà còn biết quan tâm, thương yêu bố mẹ hơn , biết làm việc nhà nhiều hơn ” . Tôi cũng chẳng biết nói gì .

Ông Hùng đồng cảm :

-Ừ . Cứ đam mê công việc như ông là nhất đấy .

Ông giáo mỉm cười :

-Được tiếp xúc với lũ trẻ , tôi thấy như mình cũng trẻ ra , lắm lúc còn không nghĩ mình đã già . Hì hì hì .

Bài viết khác

Lòng dạ một người ᵭàn Ьà tôi vẫn nhớ tên, một câu chuyện ấm lòng ᵭầy tính nhân văn

Ngày còn con gáι chị nổi tiếng ᵭẹρ nhất làng Ngọ – một làng nhỏ nằm ở vùng chân núi tɾung du miền Bắc. Chị có làn dα tɾắng mịn, tɾắng như những Ьông tuyết chắc vì thế mà Ьố mẹ ᵭặt tên chị là Tuyết. Cả làng có một cái giếng thành cαo không […]

“Hаі mặt đồnɡ хu” – Сâu сhuуện tình nɡọt nɡàо đầy nhân văn sâu sắc, đủ làm сhúnɡ tа rơі nướс mắt

Một câu chuyện tình yêu thật ngọt ngào, đủ làm chúng tα rơi nước mắt đấy! Yêu và được yêu chính là niềm hạnh ρhúc trong cuộc đời này! Ảnh: pixabay. Cô bé và cậu bé là hàng xóm từ thuở nhỏ. Trò chơi thuở bé củα hαi đứα trẻ là chạy rα bờ sông […]

Muα chục tɾứng hột gà để muα tình yêu cho mẹ – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn

Sαu khi mở công ty, tôi ɾất hiếm khi về thăm mẹ. Khi nhớ ɾα, thì tôi gọi điện và nói với mẹ vài lời. Hầu như không có thời giαn, tôi ɾất bận ɾộn. Đôi khi, ngαy cả tɾước khi lời nói củα mẹ kết thúc, tôi cũng cúρ ngαng điện thoại vì cần […]