Chuyến đò tình năm ấy chương 6

Tác giả: An Yên

Những ngày sau đó, mọi chuyện vẫn tiếp diễn như vậy. Ban ngày, Thục Trinh cùng những người giúp việc nấu nướng, dọn dẹp, chăm sóc vườn cây. Tối đến, cô lại lặng lẽ biết thân biết phận sang phòng làm việc của Thiên Vũ ngủ. Anh ta cũng đưa một số giấy cùng máy tính sang phòng ngủ để làm việc.
Hai tháng trôi qua, bà Lam An bắt đầu nóng ruột. Nhiều lần bà nhắc nhở việc vợ chồng cô có tin vui hay chưa. Mỗi lúc như vậy, Thục Trinh đều im lặng còn Thiên Vũ lại nói lảng sang chuyện khác.

Một hôm, sau khi chồng của cô đã đi đến Tập đoàn, bà Lam An gọi Thục Trinh tới ngồi đối diện bà tгêภ ghế sofa và nói:
– Thục Trinh, con đã quen việc nhà chưa?
Thục Trinh lễ phép gật đầu:
– Dạ thưa mẹ, việc nhà ở quê con vẫn thường làm nên cũng nhẹ nhàng thôi ạ. Ở quê tuy nhà con không lớn như thế này nhưng con làm quen rồi ạ. Ngồi im con cũng khó chịu mẹ ạ!
Bà Lam An tỏ vẻ hài lòng và nói:
– Mẹ muốn bàn với con một việc!
Thục Trinh ngước mắt nhìn mẹ chồng:
– Dạ mẹ cứ dạy ạ!

Bà Lam An gật đầu nói:
– Nhà mình khá đông người giúp việc. Mỗi tháng, riêng tiền lương cũng mấy triệu bạc mỗi người. Lúc trước mẹ cứ ngỡ con về sẽ dính bầu ngay nên không nói chuyện này. Nhưng tới giờ đã hai tháng trôi qua rồi mà hai đứa vẫn chưa có tin vui. Mẹ định cho người làm nghỉ bớt, vì con cũng rảnh rỗi, chưa bận rộn con cái, làm chút việc nhà cho khuây khỏa. Ý con thế nào?
Thục Trinh hiểu chứ, bà muốn cô làm thay người giúp việc vừa đỡ tiền công lại vừa nhắc cho cô nhớ nhiệm vụ của mình trong ngôi biệt thự này. Bà đang hỏi ý kiến cô nhưng rõ ràng là đã quyết định rồi. Thì ra, lâu nay không phải bà muốn cô tham gia việc nhà mà nói đúng ra là muốn cô tập làm cho quen việc và giờ đây sẽ thay thế người giúp việc. Thục Trinh nhẹ giọng:
– Dạ, cứ làm theo ý mẹ đi ạ !

Bà Lam An cười mãn nguyện:
– Ừ, không phải mẹ bắt con làm việc, căn bản mẹ thấy con buồn tay buồn chân cũng thương. Cơ nghiệp này rồi sau cũng là của vợ chồng con, tiết kiệm cũng cho hai đứa. Người giúp việc nhiều quá thành ra rườm rà. Con làm việc nhà cũng cho khỏe người, dễ thụ thai. Con hiểu ý của mẹ không?
Thục Trinh chẳng còn cách nào khác đành gật đầu:
-Dạ con hiểu ạ!
Dĩ nhiên những việc này Thục Trinh chẳng nói gì với Thiên Vũ vì cả ngày ngoài chào hỏi nhau trước mặt phụ huynh, họ cũng chả nói năng gì với nhau. Vả lại, thực ra, sự tồn tại của cô chỉ như chiếc bóng trong cuộc đời anh ta mà thôi. Đây chả phải là điều cô muốn sao? Cô và anh ta cưới nhau khi chưa hiểu gì về đối phương, chưa có chút thời gian xây đắp tình cảm. Về làm vợ Thiên Vũ, Thục Trinh chỉ có một cảm nhận duy nhất là anh ta quá tham công việc. Có lẽ thế giới xung quanh anh ta chỉ là giấy tờ, những con số và cái laptop. Một lần nữa, Đặng Thục Trinh lẩm bẩm:” yêu việc thế thảo nào không chịu đi hỏi vợ”

Ngày hôm sau, đúng năm giờ sáng, Thục Trinh vội đi xuống bếp. Nhưng lạ thay, bình thường có tới năm người giúp việc trong nhà , nay chỉ còn mỗi thím Năm. Thục Trinh không nghĩ mẹ chồng cô lại cho nghỉ nhiều người như thế. Cô chào thím Năm:
– Dạ con chào thím, sáng nay nhà mình ăn món gì ạ?

Thím Năm giọng lạnh nhạt:
– Phở bò cho ông bà chủ, cháo ϮhịϮ bằm cho vợ chồng cậu chủ và cô Thiên Anh.
Thục Trinh ngạc nhiên trước thái độ của người hàng xóm. Khác với sự cung kính hai tháng nay , thím Năm bộc lộ rõ sự kẻ cả. Sau đó, bà thím hướng dẫn cách làm cho Thục Trinh nấu sao cho phù hợp với khẩu vị của cả nhà. Thực ra, thời gian qua cô cũng nắm được khá cơ bản khẩu vị từng người trong gia đình chồng. Chắc bởi thím Năm là người quen của cô nên bà Lam An để lại hướng dẫn cho cô. Thục Trinh cảm giác thím Năm ʇ⚡︎ựa một vị quản gia hướng dẫn cho cô, còn cô giống như người giúp việc mới. Thục Trinh vui vẻ tiếp thu, xem như mình biết thêm nhiều điều mới.
Thế nhưng, sau bữa ăn sáng, trước khi đi chợ, thím Năm nói:
– Thục Trinh, cô ở nhà lau chùi nhà cửa và tưới vườn cây, chú ý những lá sâu nha cô!

Thục Trinh há hốc miệng:
– Dạ? Thím nói sao cơ ạ?
Thím Năm nhíu mày:
– Cô làm không nổi sao? Tôi nghe bà chủ nói cô đồng ý làm việc nhà cơ mà?
Thục Trinh nuốt nước bọt rồi nói:
– Dạ…cháu có nói không làm đâu ạ! Nhưng… hai người làm vườn đâu rồi ạ?

Thím Năm nói:
– Họ nghỉ rồi cô ạ! Tôi cứ tưởng cô nói với bà chủ rằng nhiều người làm cồng kềnh quá nên giảm bớt đi cho đỡ tốn kém!
Thục Trinh ngỡ ngàng. Cô có biết gì đâu mà nói, là mẹ chồng cô đề xuất và hỏi ý kiến cô cơ mà. Cô định giải thích thì thím Năm nói nhanh:
– Thôi, tôi đi chợ kẻo trưa, cô lo làm việc đi, lát còn giúp tôi nấu cơm trưa!
Thục Trinh chỉ biết im lặng gật đầu. Thực ra, việc nhà với cô không có vấn đề gì, nhưng ngôi biệt thự này quá lớn. Vườn cây nhà họ Trịnh rất rộng với đủ loại hoa và cây cảnh, việc tưới cây cũng đủ mệt rồi chứ nói gì đến tỉa tót. Ngôi biệt thự này những ba tầng và lại rất nhiều phòng. Nghĩ thôi cũng toát cả mồ hôi. Thôi, đứng đây nghĩ cũng mất khối thời gian rồi, Thục Trinh nhanh chóng đi làm việc. Cô tưới vườn cây, kiểm tra cẩn thận lá sâu để cắt đi. Hai tháng qua, cô cũng cùng hai người làm vườn dọn dẹp nên cô đã quan sát cách họ chăm sóc cây. Thục Trinh học cái gì cũng nhanh nên giờ không đến nỗi lúng túng.
Xong xuôi được vườn cây cũng đã tám rưỡi sáng, Thục Trinh lại lật đật đi lau dọn từ tầng ba xuống tầng một. Cô phải lau chùi tỉ mỉ từng góc nhà, bàn làm việc. Ngôi biệt thự được gắn camera khắp nơi, thảo nào người giúp việc trước giờ cứ răm rắp làm việc, không dám tơ vương thứ gì. Lau xuống đến tầng một cũng là lúc cô thấy thím Năm tay ҳάch nách mang lỉnh kỉnh đồ đạc về. Trời mùa hè, Thục Trinh mồ hôi đầm đìa vuốt không kịp. Cô vừa thở hổn hển vừa nói:

– Thím đi chợ về rồi ạ?
Thím Năm gật đầu:
– Cô lau chùi xong chưa? Chuẩn bị vào nấu bữa trưa với tôi nhé!
Thục Trinh gật gật rồi cố gắng lau nhanh các phòng ở tầng một và vào phụ thím Năm nấu bữa trưa. Vì chỉ còn một người giúp việc nên thím ngồi ăn luôn cùng với gia đình chồng cô. Trong bữa ăn, bà Lam An nhìn Thục Trinh:
– Công việc có nặng nhọc lắm không con? Mẹ thấy con có vẻ mệt mỏi!
Thục Trinh đặt bát cơm xuống và xua xua tay:
– Dạ không mẹ ạ! Cũng không mệt lắm, chỉ là mới ngày đầu tiên nên con chưa quen lắm thôi ạ!
Buổi trưa Thiên Vũ thường ở lại Tập đoàn nên cả thím Năm cũng chỉ có năm người ăn. Bà Lam An cười:
– Ừ, tuổi của con ở quê người ta đã tay bồng tay bế, có mấy vùng quê, mẹ thấy tuổi này vừa lo việc nhà chồng vừa cả đi cấy lúa nhanh thoăn thoắt ruộng này sang đồng kia đấy thôi!

Thục Trinh cúi đầu vâng dạ rồi cố ăn hết bát cơm. Buổi chiều, cô định đọc mấy quyển sách mang theo thì thím Năm kêu cô đi giặt quần áo. Dù nhà này có tới hai cái máy giặt cỡ lớn nhưng đồ mặc đi làm của Thiên Vũ, Thiên Anh cùng đồ đi chơi của bố mẹ chồng cô đều phải giặt bằng tay hoàn toàn. Chỉ những đồ thô ở nhà mới giặt bằng máy thôi. Theo như thím Năm thì những đồ này số lượng lại ít hơn nên tốt nhất là nên giặt tay cả. Máy giặt chỉ để giặt ga gối và chăn mỏng thôi. Thục Trinh lại đi gom đồ bẩn được để sẵn trong chiếc giỏ trước mỗi phòng và hì hục ngồi giặt tay. Cô có cảm giác như mình đang lao động để trả nợ chứ không phải về làm dâu. Ở đây quả là cô phải xem xét thái độ của mọi người để sống. Bố chồng cô rất ít nói, mẹ chồng cô lại giấu sự ranh ma đằng sau những lời khôn khéo, còn cô em chồng lại luôn chảnh chọe, đỏng đảnh và khinh người. Vì thế, tốt nhất cô nên im lặng. Thục Trinh cũng tính một thời gian nữa, cố lấy thiện cảm của mọi người rồi sẽ xin phép mẹ chồng được đi làm vì cô đã chính thức tốt nghiệp.

Bữa tối hôm đó, Thiên Vũ trở về nhà và cũng chẳng thắc mắc vì sao người giúp việc lại đi đâu hết cả. Hình như anh ta chỉ cần liếc qua cũng đủ hiểu điều gì đang diễn ra nhưng không thèm quan tâm vì chả phải việc của mình. Sau bữa cơm, Thục Trinh dọn dẹp xong, thấy tay chân rời rã, cô định xin phép lên phòng đi nghỉ thì bà Lam An gọi vợ chồng cô lại. Trịnh Thiên Vũ thờ ơ hỏi:

– Mẹ lại nghĩ ra trò gì nữa ạ?

Bà Lam An nghiêm nét mặt:

– Hai đứa cưới nhau gần ba tháng mà Thục Trinh vẫn chưa thấy tin tức gì. Ngày mai hai đứa đi kiểm tra sức khỏe sinh sản cho mẹ!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *