Chuyến đò tình năm ấy chương 36

Tác giả : An Yên

Thục Trinh ngồi thụp xuống giường và khóc nức nở. Cái cảm giác biết rõ mình là ai mà phải khoác cho bản thân một thân phận khác thực sự rất tệ. Giá mà cô mất trí luôn đi để khỏi ý thức được mình là ai, khỏi phải đau đến nhức nhối khi nghĩ đến Vũ. Chưa bao giờ Thục Trinh cảm thấy bất lực như lúc này. Kể cả trước đây khi bị ép phải cưới Thiên Vũ, cô vẫn nghĩ rằng có ngày sẽ li hôn nên cảm giác không đau khổ như lúc này. Thế nhưng, cuối cùng cô lại yêu người đàn ông ấy mất rồi, cô đặt mọi cảm xúc của mình vào anh mất rồi. Và khi cái tình yêu ngỡ đẹp như mơ ấy trở nên lớn lao quá đỗi thì cô và anh lại phải lìa xa nhau. Giờ đây cô mới hiểu thấu những xúc cảm của các nhân vật trong truyện ngôn tình mà cô thường đọc. Thấy họ yêu nhau mà phải xa rời nhau, rồi họ đau đớn đến ૮.ɦ.ế.ƭ đi sống lại, lúc đó cô còn nghĩ mấγ tάc giả ngôn tình làm quá lên cơ. Thế nhưng giờ đây, khi chính mình ở trong trường hợp đó, Thục Trinh hiểu hơn ai hết cái nỗi đau ấy. Rồi khi Thiên Vũ trở về, không nhìn thấy cô, anh sẽ ra sao? Anh có trách cô khi không liên lạc được hay có lo lắng đi tìm cô như các soái ca ngôn tình không? Những hình ảnh của Vũ choán hết đầu óc khiến ռ.ɠ-ự.ɕ cô đau nhói.

Không biết cô đã khóc bao lâu, cho đến khi một giọng nói truyền tới tai cô:
– Tôi nghĩ cô nên ngoan ngoãn tuân theo sự sắp đặt của bà chủ vì cô có khóc lóc hay chống cự cũng chẳng được gì cả!
Thì ra nãy giờ trong căn phòng này còn có một người đàn ông nữa, là kẻ đội lốt người bồi bàn của quán cà phê. Thục Trinh ngồi tгêภ giường nhìn anh ta rồi nói:
– Anh là ai?
Người đàn ông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đi lại phía cửa sổ đứng nhìn xuống đường rồi nói:
– Cứ gọi tôi là Cẩn!
Thục Trinh hỏi, giọng vẫn sụt sùi:
– Anh biết đây là đâu đúng không?

Cẩn gật đầu:
– Dĩ nhiên rồi, chính tôi đã đưa cô tới đây mà. Nhưng tôi không được phép nói ra. Giờ cô là Vân Nhi, cô cứ nghỉ ngơi, đến khi nào khỏe, tôi sẽ đưa cô tới công ty làm việc!
Vân Nhi? Cái tên cũng đẹp đấy chứ, Thục Trinh ʇ⚡︎ự cười một cách chua chát. Cẩn lại tiếp tục:
– Cô nên ăn uống, nghỉ ngơi, phải chăm lo cho bản thân mình, dù bất kì điều gì xảy ra thì cô đã rõ rằng mình là ai và đến từ đâu. Tôi nghĩ bố mẹ cô cũng đã được bà chủ lo chu toàn, cô không nên ngược đãi bản thân làm gì!
Anh ta nói đúng. Cô sẽ chờ đến ngày Thiên Vũ tìm ra mình hoặc cô sẽ ʇ⚡︎ự tìm ra anh. Nếu cô ʇ⚡︎ự ħàɲħ ħạ mình thì cơ hội gặp anh sẽ chẳng còn sao? Nghĩ thế, cô gật đầu:
– Tôi hiểu rồi!
Cẩn quay lại nhìn cô:
– Để tôi đi mua cháo cho cô! Đồ ăn tươi có đầy đủ trong tủ lạnh, cô có thể lấy ra nấu mỗi ngày, hết lại có tôi cung cấp. Nhưng hôm nay cô mệt rồi nên để tôi đi mua cháo cho cô. Trong danh bạ điện thoại của cô chỉ có số điện thoại của tôi và bà Lam An, cần gì cô cứ gọi.
Thục Trinh tò mò:
– Anh ở gần đây ạ?

Cẩn gật đầu:
– Ừ, tôi ở gian bên cạnh. Bất kì khi nào cô cần, tôi đều có mặt nhanh nhất có thể.
Anh ta nói xong thì mở cửa đi. Chỉ còn lại một mình, Thục Trinh hít một hơi sâu rồi ra khỏi phòng ngủ, đi tham quan cái không gian mà mình sẽ sống những ngày tới. Căn chung cư rộng rãi có một phòng khách, hai phòng ngủ, phòng bếp và nhà vệ sinh đầy đủ. Tủ lạnh có đầy đủ thực phẩm và rau củ quả như Cẩn vừa nói. Vậy là cô đang có một căn hộ, một công việc nhưng cô lại không thấy vui bởi nơi đây không có anh và chẳng bao giờ có những đứa con của họ. Thiên Vũ là tình yêu đầu tiên và cũng là tình yêu cuối cùng của đời cô. Không thể tiếp tục cùng anh đi tгêภ một con đường cũng đồng nghĩa rằng trái tιм cô từ nay đã khép chặt lại. Đằng sau cάпh cửa mới khép là cả một bầu trời thương nhớ, là những niềm vui mỗi ngày, những lúc trêu đùa, những nụ hôn nồng ấm và những lần hòa quyện đắm say. Sau cάпh cửa ấy có cả những đau thương và những giọt nước mắt. Còn phía trước, cả một con đường mới sẽ mở ra với một thân phận mới, công việc mới và không gian sống mới. Bà Lam An đã quá khôn ngoan khi chọn cho cô một công việc nhàn nhã ở một thành phố xa lạ, một lĩnh vực không liên quan đến Thiên Vũ. Vả lại, làm văn thư suốt ngày chỉ úp mặt vào giấy tờ sổ sách, không ra ngoài, không giao lưu. Bà đã cho cô một công việc và một cuộc sống hoàn toàn khép kín.

Trong khi Thục Trinh đang cố gạt đi tất cả để bắt đầu cuộc sống mới không có người thân thì Thiên Vũ lại vô cùng sốt ruột khi không liên lạc được với cô từ khi đặt chân đến Phú Quốc. Bước vào phòng kí kết hợp đồng, anh và Huy phải tắt máy nên dù lo lắng nhưng anh vẫn cố xử lý xong mọi việc.
Tối hôm đó, Vũ bấm máy gọi cho Duy – một trong ba trợ lý thân tín của mình:
– Duy, hôm nay Thục Trinh có ở Tập đoàn cả ngày không? Tôi không thấy cô ấy trong phòng và ở nhà cũng không!
Duy ngạc nhiên:
– Vậy sao ạ? Sáng nay bà Lam An nói em đi ra phía ngoại thành mua ít đặc sản. Bà chủ bảo phải về quê mua được thực phẩm sạch nên em đi từ sáng đến chiều rồi về nhà luôn, không tới Tập đoàn nữa ạ!
Vũ gật đầu rồi bấm gọi cho trợ lý còn lại:
– Dương, hôm nay cậu có gặp Thục Trinh không?

Dương thật thà nói:
– Dạ, sáng nay em sang xử lý hợp đồng bên Công ty T. Chiều em có về Tập đoàn nhưng không vào phòng anh nên chẳng gặp chị dâu ạ!
Có vẻ như hai trợ lý của anh đều vắng mặt một cách bất thường. Vũ nói tiếp:
– Cậu và Duy tìm hiểu xem hôm nay Trinh đi đâu gặp ai vì tôi nghĩ cô ấy gặp chuyện rồi!
Bình thường, khi Thiên Vũ có mặt ở Tập đoàn, bà Lam An không bao giờ dám yêu cầu trợ lý của anh đi làm việc riêng cho bà, nhất là những việc lãng nhách như vậy. Hôm nay, phải chăng mẹ anh đang dùng kế ” điệu hổ li sơn”?

Cả đêm hôm đó, Thiên Vũ cố gắng liên lạc với Thục Trinh mà không được. Hai con người ở hai thành phố cách xa nhau, trái tιм và lí trí choán hết tình cảm về nhau nhưng lại không thể nhìn thấy nhau.
Thục Trinh sau khi ăn cháo thì vội mở điện thoại để kết nối ๓.ạ.ภ .ﻮ, nhưng cô tiu nghỉu mặt khi không thấy hiện sóng wifi và máy cũng không có kết nối với ๓.ạ.ภ .ﻮ Internet. Cô lấy làm lạ, thông thường các khu chung cư vẫn có wifi. Cô không thể tìm được một sóng wifi nào ở những căn hộ xung quanh. Thục Trinh đành bấm gọi cho Cẩn. Chỉ sau một tiếng chuông, Cẩn đã nghe máy:
– Vân Nhi, cô cần gì?
Nghe gọi bằng tên mới, cô hơi có chút không quen. Nhưng rồi một giây sau cô nói:
– Anh Cẩn, ở đây không có Internet sao?
Cẩn gật đầu:
– Đúng ra là máy cô không được kết nối với bất kì sóng wifi nào. Cô cũng không thể đăng kí ๓.ạ.ภ .ﻮ nên tốt nhất cô quen với cuộc sống này đi. Đừng cố liên lạc với anh ấy!
Thục Trinh thở dài:
– Tôi không được đọc tin tức sao? Thế này khác gì cầm tù?

Cẩn nói:
– Đâu, cô vẫn được đi làm, vẫn ra ngoài, chỉ là không được dùng zalo, facebook và các thiết bị ๓.ạ.ภ .ﻮ thôi. Tôi biết nhất thời cô chưa quen nhưng dần dần sẽ ổn. Trước đây dân mình không có Internet cũng có sao đâu!
Người đàn ông ấy đâu hiểu cô đang nhớ Thiên Vũ đến điên dại. Cô không dám liên lạc dù thuộc làu số điện thoại của anh. Cô chỉ định lên google tìm thông tin về anh, để nhìn ngắm khuôn mặt của người cô yêu mà sáng nay vẫn cận kề bên cô. Vậy là bà Lam An đã chặn mọi ngả đường để cô và anh vĩnh viễn là hai thái cực xa vời.
Tại Phú Quốc, sau một đêm không ngủ, sáng hôm sau, Thiên Vũ nói với trợ lý:
– Huy, chắc chắn Thục Trinh có chuyện rồi. Mọi việc cơ bản đã xong, còn mấy việc nhỏ, cậu ở lại giải quyết nhé!
Nhận ra sự gấp gáp trong giọng nói của Vũ, Minh Huy gật đầu:
– Anh yên tâm đi, em sẽ lo chu toàn. Anh cứ về đi, tối nay em sẽ có mặt với mọi người. Giờ để em đưa anh ra sân bay!
Với Huy, Duy và Dương thì Thiên Vũ không chỉ là sếp, mà như một người anh cả, người có thể ϮιпҺ tế nhìn thấu mọi tâm tư của họ. Do đó, vì Thiên Vũ, dù có phải lao vào chốn binh đao hay nhảy vào lửa, vượt núi băng sông, họ vẫn vui lòng tình nguyện.
Vừa ra đến sân bay, Vũ nhận được cuộc gọi của Duy:
– Anh Vũ, chị dâu mất tích thật rồi. Cả đêm qua, chúng em lùng sục khắp nơi mà không thấy. Hình ảnh cuối cùng camera tập đoàn ghi lại là chị dâu ra khỏi cổng Tập đoàn sau khi nghe điện thoại, lúc đó anh và Huy đi được khoảng mười lăm phút!
Thiên Vũ nhíu mày:
– Cô ấy nghe điện thoại của ai?
Duy nói nhanh:
– Dạ, của bà Lam An ạ. Em nghĩ bọn em bị trúng kế của bà chủ rồi!
Thiên Vũ gật đầu:
– Hôm qua nghe hai cậu kể, tôi đã đoán ra chuyện này! Tôi chuẩn bị lên máy bay, cậu nói anh em cứ bình tĩnh chờ tôi về, tránh rút dây động rừng!
Duy nói:
– Vâng, chúng em vẫn đi làm như thường lệ ạ!

Chiếc máy bay cất cάпh, lao Ꮙ-út lên trời cao mang theo bao tâm tư của Thiên Vũ. Rõ ràng, anh chưa có bằng chứng cụ thể để kết Ϯộι mẹ anh làm hại Thục Trinh, nếu không bình tĩnh giải quyết thì người пguγ Һιểм nhất chính là Thục Trinh. Lúc này, điều cần thiết nhất chính là bình tĩnh và cẩn thận. Muốn cứu được Thục Trinh, anh không thể nôn nóng. Vì thế, dù lòng như lửa đốt và đầy những suy nghĩ không hay có thể xảy ra, nhưng Thiên Vũ vẫn cố nhắm mắt lại suy nghĩ những khả năng bà Lam An có thể làm dựa vào sự thấu hiểu tính cách của người đã sinh ra mình. Trái tιм Thiên Vũ vẫn vang lên những nhịp ᵭ.ậ..℘ hướng về người con gáι anh yêu. Thục Trinh, anh không thể để mất em thêm một lần nữa. Trinh, chờ anh…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *