Chuyến đò tình năm ấy chương 35

Tác giả : An Yên

Thục Trinh biết, mẹ chồng sẽ chẳng để cho cô yên đâu mà. Chắc chắn bà biết Thiên Vũ đã đi Phú Quốc nên muốn gây chuyện với cô đây. Nhưng Thục Trinh không thể không đến nên cô ” dạ ” một tiếng rồi đi qua phòng kế hoạch dặn dò mấy việc và tới gặp bà Lam An.

Vì đang giờ làm việc nên chắc hẳn quán cà phê không đông khách, thậm chí sáng nay cô thấy quán chả có bóng người nào. Thục Trinh cảm thấy có gì đó là lạ. Đây là quán cà phê không nhỏ ngay sát trụ sở một Tập đoàn lớn như Trịnh Gia, thông thường ít ra cũng có vài ba lượt khách, nhưng hôm nay chả có ai cả. Thục Trinh không khó nhận ra bà Lam An ngồi trong góc quán. Bà ăn vận sang trọng, khuôn mặt trầm tư. Thục Trinh cúi chào bà rồi kéo ghế ngồi xuống. Mẹ chồng cô hỏi ngay:

– Uống nước cam nhé!

Thục Trinh cúi đầu:

– Dạ mẹ!

Bà Lam An gọi bồi bàn tới và ngay sau đó hai ly nước cam được đưa ra và đặt về hai phía. Bà Lam An mở lời:

– Cô có biết tôi gọi cô ra đây làm gì không?

Thục Trinh lắc đầu:

– Dạ không ạ!

Bà Lam An đẩy ly nước về phía cô:

– Uống nước đi, rồi tôi thương lượng với cô một số việc!

Thục Trinh ngoan ngoãn cầm cốc nước lên uống và chờ đợi. Mẹ chồng cô lên tiếng:

– Không phải mẹ đợi thời cơ Vũ đi công tác đâu. Định gặp con mấy lần nhưng dạo này thời tiết thay đổi, Thiên Anh nó không khỏe nên nay mới gặp được!

Thục Trinh gật đầu:

– Dạ, dạo này Tập đoàn nhiều việc nên chúng con cũng chưa về thăm nhà. Thiên Anh ổn rồi chứ ạ?

Bà Lam An cười:

– Ừ, nó còn trẻ lại bụng mang dạ chửa nên có nhiều cái nó chưa quen. Thiên Anh lại được cưng chiều từ nhỏ nên vậy thôi. Đấy, nó là em mà có con rồi đấy. Hai đứa định đến khi nào?

Thục Trinh đan các ngón tay vào nhau:

– Dạ, chúng con vẫn đang cố gắng mẹ ạ. Còn khoảng một tháng nữa con có hẹn đi kiểm tra lại, hi vọng kết quả tốt vì nhiều người nói vị danh y này rất giỏi ạ!

Bà Lam An gật đầu:

– Ừ, mẹ cũng hi vọng thế. Có Ьệпh thì vái tứ phương. Mẹ thường tin vào khoa học nhưng thấy nhiều Ьệпh lại chữa được bằng tђยốς Đông y, chúng ta cứ đợi vài tháng nữa xem sao!

Thục Trinh cũng hơi ngạc nhiên khi thấy mẹ chồng có vẻ dịu dàng lại không yêu cầu cô rời đi như lần trước. Bà còn hỏi han và cho cô cơ hội hai tháng nữa. Lòng Thục Trinh thấy nhẹ nhõm đôi phần. Thế nhưng, chỉ một phút sau, cô bắt đầu thấy đầu nằng nặng, mắt cứ díp lại như buồn ngủ. Sợ thất lễ với mẹ chồng, cô vội nói:

– Con xin phép đi vệ sinh một chút ạ.

Bà Lam An mỉm cười:

– Ừ, con đi đi, rồi ra đây mẹ con ta nói chuyện tiếp.

Thục Trinh nhanh chân đi về phía nhà vệ sinh của quán cà phê. Nhưng bước chân của cô ngày càng nặng, cô cảm thấy mình không ʇ⚡︎ự chủ được. Khi nhìn thấy tấm biển đề chữ WC cũng là lúc chân cô khuỵu xuống và Thục Trinh rơi vào vô thức.

Bà Lam An nhàn nhã ngồi nhìn con dâu ngã xuống rồi mới từ từ bước tới nói với tên bồi bàn:

– Mở cổng sau chưa?

Tên bồi bàn cúi đầu:

– Dạ rồi, thưa bà chủ!

Bà Lam An liếc nhìn Thục Trinh nằm bất động tгêภ sàn:

– Đưa nó ra xe, ở đây tôi lo. Chở đến địa điểm tôi đã dặn nhé!

Tên bồi bàn tháo tạp dề, cúi đầu chào bà Lam An rồi bế Thục Trinh ra ngoài theo hướng cửa sau, nơi đó có một chiếc ô tô chờ sẵn. Chiếc xe lập tức lao Ꮙ-út vào dòng người tгêภ phố.

Lúc này, bà Lam An mới rút điện thoại và bấm một dãy số:

– Cô đến đây đi!

Trong một căn nhà gần đó, cô chủ quán cà phê vội vã đi lại. Vừa thấy bà Lam An, cô ta xởi lởi:

– Bà Lam An, công việc xong rồi sao ạ?

Mẹ Thiên Vũ mỉm cười, tay móc trong chiếc túi hàng hiệu ra một phong bì dày đưa cho cô chủ quán:

– Cảm ơn cô đã tạo điều kiện cho tôi bàn công chuyện. Vì là việc riêng tư nên tôi mượn quán của cô và mới nhờ cô tắt kết camera. Đây là chút tình cảm của tôi, cô nhận cho tôi vui. Vì tôi đã phiền cô cả buổi sáng!

Mắt cô chủ quán sáng lên khi thấy chiếc phong bì trước mặt:

– Ôi, bà hào phóng quá. Lần sau cần gì bà cứ gọi tôi nhé!

Mẹ Thiên Vũ gật đầu:

– Chỉ cần cô biết giữ miệng thì tôi sẽ không bao giờ để cô chịu thiệt thòi. Hôm nay cô có thể đóng quán một ngày cũng được!

Cô chủ quán cười tươi rói:

– Vâng, cảm ơn lộc bà ban cho quán ạ! Bà yên tâm, tôi biết phải làm gì.

Ngay sau đó, bà Lam An cũng theo lối cửa sau đi về, còn chủ quán đóng cửa hết ngày hôm đó.

Chiều tối, Thục Trinh mở mắt và thấy mình đang nằm tгêภ giường. Cô đảo mắt một ʋòпg và thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Thục Trinh hσảпg hốϮ bật dậy nhưng đầu đau như búa bổ nên cô lại nằm xuống. Giật mình nhìn xuống ς.-ơ τ.ɧ.ể mình, quần áo vẫn vẹn nguyên như lúc sáng, nhưng qua tấm rèm mỏng, cô thấy bầu trời ngoài kia đã nhập nhoạng rồi. Cô chợt nhớ đến Thiên Vũ, chắc anh đã gọi cho cô khi tới nơi, nhưng đến cô cũng chẳng hiểu sao mình lại nằm đây?

Bình tĩnh suy nghĩ lại, Thục Trinh nhớ rằng sáng nay cô đã ra quán cà phê gặp mẹ chồng, rồi sau đó thì cô không biết gì nữa. Vỗ vỗ trán và nhìn quanh, cô thấy đây giống một căn chung cư. Mọi nội thất đều đầy đủ và cô đang nằm trong phòng ngủ. Thục Trinh cố ngồi dậy và lại hé rèm cửa nhìn xuống. Bên ngoài là đường lớn và đây đúng là căn chung cư.

Nhưng cô không biết mình có đang ở cùng thành phố mà gần một năm qua cô ở hay không. Thú thực, từ ngày lấy Thiên Vũ, cô chưa đi nhiều. Lúc đầu cô chỉ quanh quẩn trong ngôi Biệt Thự lớn, khi chớm nở tình yêu với Thiên Vũ thì lại lo đi làm, thỉnh thoảng anh đưa đi ăn. Vũ hẹn sẽ đưa cô đi du lịch mà vẫn chưa có dịp. Không biết đây là đâu? Thục Trinh đang ngơ ngác nhìn phố xá từ khung cửa sổ chung cư thì nghe tiếng gõ cửa. Cô lên tiếng:

– Mời vào!

Lòng Thục Trinh chợt thấp thỏm, chẳng hiểu sao cô không thấy sợ hãï mà chỉ thấy xa lạ. Khi cάпh cửa từ từ mở ra, bỗng cô thấy hồi hộp. Dưới ánh đèn, cô thấy một người đàn ông mặc quần Jeans áp phông bước vào. Nhìn người này quen quen nhưng cô nhất thời chưa nhận ra ai cả:

– Anh là…

Thục Trinh cố nhớ và rồi cô nhận ra người đàn ông này chính là gã bồi bàn ở quán cà phê. Thục Trinh ngạc nhiên:

– Anh là bồi bàn…còn tôi …sao lại ở đây?

Gã bồi bàn nhìn cô và nói:

– Cô có thấy đói không?

Thục Trinh nghĩ, giờ có la hét kêu khóc cũng chẳng giải quyết được gì, cô đã học được ở Thiên Vĩ sự bình tĩnh để giải quyết mọi việc. Cô mím môi rồi nói:

– Tôi chưa đói, nhưng tôi đang hỏi anh, tại sao tôi lại ở đây?

Người đàn ông ấy không trả lời cô mà bấm một dãy số:

– Bà chủ, cô ấy tỉnh rồi!

Phía bên kia vang lên một tiếng” ừ ” rồi tắt máy. Ngay lúc đó, Thục Trinh nghe tiếng chuông điện thoại vang lên ở phòng khách. Người đàn ông bước ra và đưa chiếc điện thoại mới ϮιпҺ ra trước mặt cô:

– Cô nghe đi, đây là điện thoại của cô!

Thục Trinh nhìn chiếc điện thoại đời mới đang chìa ra trước mặt mình, đây đâu phải máy điện thoại của cô? Thục Trinh xua tay:

– Không phải, đây đâu phải điện thoại của tôi!.

Rồi cô nhìn xung quanh và chẳng nhận ra vật gì thân thiết với mình. Cô nhíu mày suy nghĩ, gã đàn ông lên tiếng:

– Cô nghe đi, từ nay đây là điện thoại của cô!

Thục Trinh vội cầm điện thoại, hi vọng gặp được người tốt quen biết:

– A lô!

Đầu bên kia quả là vang lên một giọng nói rất quen:

– Trinh, mẹ chồng con đây!

Thục Trinh ngạc nhiên:

– Mẹ…sao con…con..

Bà Lam An cười nhạt:

– Mẹ đã cho con ʇ⚡︎ự đi mà con không chịu, phòng làm việc của Thiên Vũ lại lắp camera có thu giọng nói, ai ra vào làm gì nó đều biết. Thế nên…mẹ phải làm cách này để con rời xa con trai mẹ. Trinh, không phải mẹ ghét bỏ con, mà con không thể sinh con cho Trịnh Gia thì để mẹ tìm người khác cho thằng Vũ. Mẹ không nghĩ nó yêu con đâu, nên nó sẽ quên nhanh lắm.

Nhưng mẹ vẫn đưa con đến một nơi xa lạ. Con đang ở một thành phố khác, giấy tờ tùy thân của con cũng đã được thay đổi cả rồi. Căn hộ chung cư đó là của con, từ nay còn sẽ mang tên là Trịnh Vân Nhi. Con sẽ là văn thư của Công ty nội thất H. Con sẽ không bao giờ gặp lại Thiên Vũ, ngành nghề không liên quan đến kinh doanh ô tô.

Thục Trinh thực sự chσáпg váng khi nghe những lời đó. Cô cảm thấy ռ.ɠ-ự.ɕ mình nhói lên, đầu óc quay cuồng tới mức đứng không vững nữa. Cô sẽ phải xa anh mãi mãi ư? Sẽ là một người hoàn toàn khác ư? Tại sao mẹ chồng cô lại có thể tàn áċ như thế? Mấy phút sau, Thục Trinh mới bình ổn hô hấp, cô nói mà cảm giác giọng mình lạc hẳn đi:

– Mẹ…sao mẹ lại như thế? Chúng con sẽ chữa được mà ? Mẹ bảo cho con hai tháng nữa mà mẹ?

Bà Lam An lắc đầu:

– Gần một năm trời rồi, tôi ngày càng già, nghĩa vụ với Trịnh Gia ngày càng lớn hơn. Cô thông cảm. Xem như cô và con trai tôi không trọn đường duyên phận. Giải thoát cho nhau là cách tốt nhất lúc này, đỡ mệt mỏi cho tất cả. Xem như tôi cho cô nhà cửa, công việc và một thân phận mới. Điện thoại và sim cũng thay đổi nên hiện tại cô không thể liên lạc với ai ngoài tôi.

Nếu cần bất kì điều gì, bất cứ lúc nào, cô cũng đều có thể liên lạc với tôi theo số này. Cô sẽ đến một nơi và làm lại từ đầu. Về phần bố mẹ cô, tôi sẽ có cách giải quyết. Đến khi Thiên Vũ ổn định con cái với người khác, tôi sẽ trả lại tất cả cho cô. Lúc ấy, cô sẽ là Thục Trinh của bố mẹ cô và trong kí ức sẽ không còn Trịnh Gia và Trịnh Thiên Vũ nữa.

Thục Trinh nước mắt tuôn như mưa:

– Mẹ, anh Vũ chắc đang lo vì không liên lạc được với con, mẹ có thể…

Bà Lam An nghiêm giọng:

– Nó sẽ ổn, bản lĩnh của con trai tôi thì cô không phải lo. Tôi cũng nhắc cô rằng điện thoại của cô đã được gắn chip theo dõi nên cô đừng dại dột mà cố liên lạc với Vũ.

Tiếng máy bên kia đã tắt từ lâu mà Thục Trinh vẫn đứng như ngây dại. Chỉ trong ʋòпg chưa tới một ngày mà tại sao cuộc đời của cô lại rẽ ngoặt một cách đau đớn như vậy? Thiên Vũ, em phải làm sao đây???…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *